Giang Nam Oán Lục

Chương 10 - Tháp Thượng Tương Tư Lệ - Lộ Bán Huyết Màn Đình

trước
tiếp

Sáu con tuấn mã phi nước đại về hướng Đông. Được chừng mười dặm đã thấy Vô Giới hòa thượng và Tuấn Hạc đứng chờ. Bọn thị vệ dừng cương, nhảy xuống bãi cỏ ven rừng ôm bụng cười lăn lộn.

Hàn Khiết Văn thì gieo mình vào vòng tay Tuấn Hạc, bật khóc thút thít. Tuấn Hạc vuốt ve đôi vai gầy khẽ gọi :

– Tiểu Băng!

Khiết Văn giật mình nhưng không phản ứng, dụi mặt vào ngực chàng thỏ thẻ :

– Đến bây giờ chàng mới nhận ra thiếp ư?

Tuấn Hạc hôn lên trán nàng và nhìn sâu vào đôi mắt đen huyền :

– Ta đúng là một đại ngốc tử! Nhưng tại sao nàng lại trốn tránh ta?

Tuấn Hạc buồn rầu đáp :

– Đâu phải do lòng thiếp muốn vậy. Có lẽ thiếp phải mang gương mặt xấu xí này suốt đời thôi.

Viên Đội trưởng thị vệ đã cởi bỏ bộ áo gấm và trở lại dung mạo của Vạn Bác Hồ Tinh Cù Sở Hòa. Còn bốn gã kia chính là bọn ăn mày ở Hồng Hồ.

Lão nghiêm giọng cảnh báo :

– Lão quân sư của Tàng Long trang chính là Trại Phương Sồ Hạng Tiêu Sâm, nổi tiếng đa mưu túc trí. Chắc giờ này lão đã khám phá ra âm mưu của chúng ta. Nếu không lên đường ngay, e sẽ bị chúng đuổi kịp.

Cả bọn vội lên ngựa phi mau, đến ngã ba đường thì chia ra. Bọn khất cái đi về hướng Nam còn bọn Tuấn Hạc tiếp tục đi theo hướng Đông.

Đêm qua, Tuấn Hạc đã vào ngục cho Tiểu Băng uống linh đan và truyền công lực nên nàng đã hoàn toàn hồi phục, vui vẻ dong ruổi.

Chiều hôm ấy, bốn người dừng chân ở trấn Bình Sơn, tìm khách điếm nghỉ trọ. Tuấn Hạc thản nhiên bảo chưởng quỹ dọn hai phòng. Tiểu Băng thẹn thùng cúi mặt nhưng không dám nói gì.

Tối hôm ấy, chàng dìu nàng lên giường rồi nói :

– Nàng hãy kể cho ta nghe những tao ngộ từ lúc nhảy xuống Trường Giang.

Tiểu Băng ngượng ngùng thuật lại :

“Như tướng công đã biết, khi gần đến Nam Kinh, thiếp đột ngột vung chưởng đánh gã thọ thương. Nhưng vì công lực mới khôi phục được ba phần nên Tích Ngọc Lang Quân chỉ bị thương nhẹ. Gã bèn phản kích và đánh thiếp rơi xuống nước. Trúng một đòn Khôi Yên Thủ vào lưng, thiếp không còn đủ khí lực để bơi vào bờ, đành mặc cho sóng nước cuốn trôi. May thay, có chiếc thuyền lớn đi ngược dòng. Một người đang đứng ở mũi thuyền nhìn thấy, liền lao xuống nước vớt lên.

Trên thuyền có một vị lão phu nhân tinh thông y thuật. Bà ta liền cứu thiếp tỉnh lại và đưa về Khuất gia trang ở Giang Âm.

Hơn tháng sau thiếp mới bình phục và được biết ân nhân của mình là Ngọc Diện Quan Âm Thích Thụy Vân. Còn chàng công tử kia là Khuất Bạch Thành, nam tử của bà.

Khi thiếp cáo từ thì Khuất phu nhân nói thẳng ra là Bạch Thành đã đem lòng luyến ái thiếp và muốn cưới thiếp làm vợ. Thiếp bèn từ chối và nói rõ rằng mình đang để tang chồng.

Không ngờ Ngọc Diện Quan Âm là người khắc bạc, bà ta ra điều kiện rằng : một là làm dâu nhà họ Khuất, hai là suốt đời mang dung mạo xấu xí! Thiếp bèn chọn điều kiện thứ hai. Bà ta bôi lên mặt một thứ thuốc đặc biệt và bảo rằng suốt đời không ai tẩy nổi!

Sau đó thiếp về Ôn Châu, mượn Cổ môn chủ một trăm cao thủ, thành lập Hoài Hạc bang để tố cáo Thiết Long Văn Chí Lãm!

Nhưng một đêm nọ, có toán người bí mật đến tập kích. May mà anh em Biến Hình môn đều là tay kiêu dũng nên đã bảo vệ được thiếp về đến Ôn Châu.

Hàn trang chủ – cha của Khiết Doanh – chính thực là biểu thúc của thiếp. Ông cũng là Cổ Thiên Hòa, Môn chủ của Biến Hình môn. Và Khiết Doanh là hóa thân của Cổ Doanh Doanh.

Lúc gặp chàng, thiếp mặc cảm mình xấu xí nên không dám nhận thân phận Tiểu Băng!”

Tuấn Hạc nghe xong, cảm thương cho số phận ái thê, ôm nàng vào lòng an ủi :

– Nương tử đừng lo! Ta là truyền nhân của Cuồng Kiếm Thần Y, lẽ nào lại không khôi phục được dung mạo cho nàng! Và dù cho có thất bại, ta vẫn yêu thương nàng bằng cả trái tim mình.

Tiểu Băng cười khúc khích :

– Nay tướng công đã có một mỹ nhân tuyệt thế như Doanh muội, chắc gì sẽ yêu mãi được một kẻ bị hủy dung như thiếp?

Tuấn Hạc ngượng ngùng đáp :

– Việc ta lấy Doanh Doanh, chẳng phải do nàng sắp đặt đó sao?

Như để chứng tỏ tấm chân tình của mình, Tuấn Hạc hôn lên mắt, lên môi Tiểu Băng.

Niềm thương nhớ mấy năm qua biến thành sự khát khao chiếm hữu. Từng mảnh vải trên cơ thể hai người bay xuống nệm.

Gương mặt quái dị của Tiểu Băng không làm mờ đi vẻ đẹp của thân hình ngà ngọc.

Tính nàng hay cả thẹn nên lúc đầu không cảm nhận được hoan lạc, nhưng dần dần, niềm hưng phấn dâng cao, khiến da thịt nàng run rẩy dưới bàn tay phu tướng. Tuấn Hạc say đắm vuốt ve mãi thân hình mượt mà kia rồi gầy cuộc mây mưa.

Hai người vụng về dâng hiến cho nhau trái ngọt của cây đời, cùng lúc trưởng thành trong tính dục.

Sáng hôm sau, Tiểu Băng hổ thẹn đến mức chẳng dám ló mặt ra. Tuấn Hạc cười bảo :

– Mặt nàng đen thế kia, có xấu hổ cũng chẳng ai nhận ra đâu.

Tiểu Băng giận dỗi đáp :

– Tướng công có ý chê thiếp xấu xí phải không?

Tuy nói vậy nhưng trong thâm tâm nàng biết rằng Tuấn Hạc yêu mình tha thiết và không hề để ý gì đến chuyện xấu đẹp.

Trong bữa điểm tâm, Tuấn Hạc kể lại việc Ôn Tiểu Băng bị hủy dung. Vạn Bác Hồ Tinh nói ngay :

– Ngọc Diện Quan Âm chính là vợ của Vô Tâm kiếm khách Khuất Viên Lâm. Lão ta đã chết cách đây hơn hai mươi năm – vì bảo vệ Minh Thái Tổ, được truy tặng tước Trung Liệt Hầu. Và như vậy Khuất công tử cũng được lập tước Hầu. Khuất phu nhân còn là sư tỷ của Môn chủ Vô Dung môn. Xem ra việc khôi phục dung mạo cho Ôn cô nương khó mà bắt buộc được họ.

Tuấn Hạc mỉm cười :

– Cù lão hiểu lầm rồi, tại hạ không hề có ý ấy Khuất lão thái và công tử Bạch Thành đã cứu mạng Tiểu Băng, lại ra tay hủy dung, coi như ân oán sòng phẳng. Việc chữa trị sẽ do tại hạ đảm nhiệm.

Vô Giới hòa thượng lắc đầu :

– Nếu tính tình khuất Bạch Thành cũng giống như phụ thân hắn, tất sẽ không chịu để yên cho Ôn cô nương đâu! Cù lão không nhớ Vô Tâm kiếm khách đã dùng phương pháp nào để lấy Ngọc Diện Quan Âm sao?

Hồ Tinh giật mình than :

– Đúng thế! Thật là một cách cầu hôn bá đạo chưa từng thấy bao giờ. Khuất Viên Lâm đem sính lễ đến Thích gia trang. Khi bị từ chối, lão ta bèn cất chòi ở lại gần đấy. Bất cứ ai đến mai mối đều bị giết sạch. cuối cùng, Thích Thụy Vân phải bằng lòng lấy lão ta.

Tiểu Băng ngượng ngùng nói :

– Nhưng nay tiểu nữ là gái đã có chồng, chắc Bạch Thành sẽ chẳng thiết tha đến thế đâu.

Vô Giới cười khà khà :

– Nữ thí chủ nói sai rồi. Ngày ấy Ngọc Diện Quan Âm cũng từng có một đời chồng.

Tuấn Hạc vui vẻ bảo :

– Thế thì lần này về đến Văn gia bảo, chúng ta phải tổ chức đám cưới ngay mới được.

Vô Giới, Cù Sở Hòa bật cười khen phải.

Vạn Bác Hồ Tinh bỗng nghiêm giọng :

– Sau khi thoát chết ở Tạ gia trang, lão phu suy nghĩ rất nhiều về nghi án thế thân ở Văn gia bảo. Cuối cùng lão phu đã tìm ra sự thật.

Tuấn Hạc mừng rỡ nói :

– Thực thế sao? Cù lão nói mau đi.

Hồ Tinh mỉm cười bí ẩn :

– Cổ nhân có câu: Đương cục giả mê, bàng quan giả tỉnh. Người đang đóng vai Thiết Long hiện nay chính là Văn Tuấn Thu, bào huynh của công tử.

Tuấn Hạc ngớ người, hiểu rằng lão nói đúng.

Chàng lẩm bẩm :

– Như vậy là đại ca ta đã cố tình đưa Hà Tú Chân về làm nội ứng giết Văn Chí Khải.

Hồ Tinh khẳng định :

– Đúng vậy! Vì thanh danh Văn gia bảo và danh tiết Hà phu nhân nên lệnh huynh không thể thố lộ sự thực. Thiên hạ sẽ chẳng tin và cho rằng con giết cha để đoạt vợ lẻ. Nếu nói ra từ đầu cặp tình nhân ấy không thể chung sống được Vì vậy họ đành phải chọn hạ sách là ém nhem vụ án. Hơn nữa Nhật Nguyệt song ma là mối đe dọa rất lớn.

Tuấn Hạc vỡ lẽ, trầm ngâm suy nghĩ :

– Nhật Nguyệt song ma chịu ơn cứu tử của tại hạ nên không đáng ngại. Có điều làm sao để gia huynh đường chính trở lại thân phận của mình. Chẳng lẽ Tuấn Hạc cứ phải gọi anh là cha?

Vô Giới cười hề hề :

– Có gì khó đâu, sang năm võ lâm lại tổ chức đại hội bấu Minh chủ, thí chủ cứ đoạt lấy danh vị ấy rồi công bố cho thiên hạ biết rõ ẩn tình. Lúc ấy, nhất ngôn cửu đỉnh, ai mà chẳng nghe?

Hồ Tinh gật gù :

– Lão phu cũng có một kế hoạch khác, nhưng chưa đến lúc dùng đến. Cục diện võ lâm còn rối ren, chờ lúc thanh bình rồi sẽ liệu. Nay Văn gia bảo trở thành kẻ đối đầu của Thiên Độc giáo và Ôn tiểu thư lại là dâu, công tử tính sao?

Ôn Tiểu Băng sa lệ nói :

– Cù lão yên tâm, tiểu nữ không phải là con ruột của Ôn giáo chủ đâu. Nhưng ẩn tình này không tiện nói ra.

Vô Giới thở phào, xoa tay :

– Thế là tốt rồi, chỉ sợ con rể và bố vợ giết nhau thôi.

* * * * *

Hôm sau, bọn Tuấn Hạc lại lên đường, và gần đến cuối tháng mười họ về đến Lư Lăng.

Thấy doanh trại của quân triều đình vẫn còn đóng nguyên chỗ cũ, và Văn gia bảo vẫn an toàn Tuấn Hạc hân hoan gõ cửa.

Trương tổng quản mừng rỡ mở cổng. Phu thê Thiết Long và Nhật Nguyệt song ma ra tận cửa nghênh đón.

Tuấn Hạc vái chào Song ma rồi bước đến ôm lấy Thiết Long. Chàng thì thầm vào tai lão :

– Đại ca! Tiểu đệ đã biết hết rồi.

Thiết Long đang cười ha hả liền sựng lại, lão ôm chặt Tuấn Hạc sa lệ nói nhỏ :

– Song ma cũng đã biết và không hề bắt tội ta. Nhưng hiền đệ đừng để lộ ra ngoài, tội nghiệp Hà đại tẩu.

Thế là mọi sự trở lại như cũ. Tuấn Thu vẫn giữ vai Văn Chí Lãm, chỉ lúc không có ai anh em mới dám nhận nhau.

Tiểu Băng thẹn thùng ra mắt mọi người. Khi xưng hô với Thiết Long và Hà nhị nương nàng rất ngượng ngập. Hỏi đến Cổ Doanh Doanh mới biết nàng đã bị gọi về Ôn Châu. Các cao thủ Biến Hình môn cũng đã rút sạch.

Để bọn gia nhân khỏi dị nghị, Hà Tú Chân đã trao cho Ôn Tiểu Băng một chiếc mặt nạ. Dung mạo giả này tuy không xinh đẹp bằng mặt thực của nàng nhưng cũng rất xinh xắn.

Thiết Long đã đóng cửa tiêu cục, nhưng bọn tiêu sư đều là người Lư Lăng nên vẫn thường lui tới tham gia bảo vệ Văn gia bảo và rèn luyện võ nghệ. Thực ra, hầu hết đều là đệ tử của Thiết Long.

Tuấn Hạc muốn nâng cao bản lãnh của họ nên đã bảo Tiểu Băng đem thủ pháp phóng độc châm ra dạy lại.

Không thể dựa mãi vào quân triều đình, Thiết Long trả họ về chỗ cũ. Thay vào đó, đám đệ tử Cái bang thường xuyên lảng vảng, giám sát chặt chẽ từ xa. Một mạng lưới nối liền Văn gia bảo với Nghi Xương. Nếu Thiên Độc giáo xuất phát là họ báo về ngay.

Vô Giới hòa thượng có vẻ buồn phiền vì cuộc sống êm ả này, lão đòi ra đi. Thiết Long đành bày tiệc tống hành để tiễn khách.

Hôm ấy là ngày đầu tháng chạp, tuyết rơi phủ trắng cảnh vật vùng Lư Lăng. Lâu lâu mới có một năm rét đậm thế này, thường thì vùng hạ du Trường Giang ít khi có tuyết rơi.

Đang ăn uống vui vẻ thì có một hóa tử vào cấp báo :

– Bẩm trưởng lão! Giáo chủ Thiên Độc giáo cùng hơn trăm cao thủ đã đến Nam Xương và đang trên đường đến đây.

Thiết Long liền thưởng cho gã năm lượng bạc tiền giấy. Vô Giới hoan hỉ nói :

– Thế thì bần tăng không đi nữa. Ít nhất cũng phải đánh một trận cho sướng tay cái đã.

Vạn Bác Hồ Tinh tuy có dung mạo xấu xí, hạ tiện nhưng tài quyết sách đáng mặt Vũ Hầu. Lão lập tức trình bày kế hoạch đối phó.

Dòng sông Lư Giang chảy từ vùng núi phía Đông ra hướng Đông bắc, cắt ngang dường quan đạo từ Nam Xương xuống. Muốn đến Lư Lăng, bọn Thiên Độc giáo phải đi qua một trong hai cây cầu gỗ.

Cây cầu lớn rất kiên cố, xe ngựa có thể qua lại được. Nhưng cách nó vài chục trượng lại có một cây cầu nhỏ, chỉ cho phép hai ky mã song song đi qua. Đoạn sông này chỉ rộng độ tám trượng mà thôi.

Kế sách của Cù Sở Hòa là lợi dụng hai cây câu này.

Ngay chiều hôm ấy, Thiết Long đến dinh tri huyện Lư Lăng, đề nghị được bỏ tiền tu sửa, sơn phết lại cây cầu gỗ lớn, gọi là đóng góp chút công lao với địa phương.

Đương nhiên Lã tri huyện rất vui lòng. Lão ta có quyền bỏ túi số tiền mà triều đình đã cấp để làm việc ấy. Lã tri huyện liền cử ngay một toán quân lính canh gác hai đầu cầu để tiến hành sửa chữa. Không phải là cấm hẳn lưu thông vì ban ngày sơn phết thành cầu, ban đêm mới thay những thanh ván mục.

Vì vậy chiều tối hôm sau khi toán nhân mã của Thiên Độc giáo đến nơi thì bị chặn lại. Sàn cầu đã bị nhổ bật những mảnh ván cũ, muốn qua cũng chẳng được. Bọn lính bèn chỉ cho Ôn Thiếu Bảo đi bằng lối cầu nhỏ.

Dù là người xảo quyệt, Ôn lão cũng không thể ngờ rằng việc sửa cầu kia là mưu kế của đối phương. Đoạn này còn cách Văn gia bảo đến ba dặm đường.

Vì vậy lão yên tâm đi vào con đường nhỏ và qua cầu. Trời Đông mau tối, tuyết rơi nhiều và gió bấc rít trên mặt sông.

Lần này, Ôn giáo chủ đem theo sáu đại cao thủ và năm mươi gã giáp sĩ. Để che giấu bộ giáp quái dị kia, lão đã cho họ mặc áo choàng lông dài đến gối.

Nhưng người đi đầu chưa sang đến bên kia thì chiếc cầu gỗ rung chuyển dữ dội và sập xuống.

Năm mươi gã giáp sĩ rơi xuống dòng nước lạnh cắt da, vẫy vùng một lát rồi chìm lỉm. Bộ giáp trên người cộng với chiếc áo lông đẫm nước đã kéo chúng xuống.

Ôn Thiếu Bảo và sáu hộ pháp nhờ khinh công cao cường, phản ứng nhanh nhẹn nên kịp bám vào thành cầu, trèo lên sàn gổ đang bập bềnh. Lúc này, trên bờ rực rỡ ánh đuốc, hàng trăm xạ thủ chĩa cung tên xuống. Thiết Long cười ha hả :

– Ôn Thiếu Bảo! Nếu lão thề độc bỏ qua hận thù với Văn gia bảo thì bọn ta sẽ tha mạng cho.

Lão ma và đồng bọn đang ướt sũng và kẹt giữa hai thành cầu nên chẳng còn chút dũng khí nào. Nếu đối phương buông tên thì khó mà toàn mạng.

Ôn giáo chủ nghiến răng căm hận :

– Được! Xem như lão phu thua trí bọn ngươi. Ta thề có hoàng thiên chứng giám, bỏ qua mối hận với họ Văn.

Người nhỏ thó đứng bên nói gì đó với Thiết Long, ông ta cười nhạt bảo :

– Không được! Lão phải lấy danh nghĩa tổ sư Độc môn Vạn Xà Ma Quân ra thề ta mới tin.

Ôn lão ma biến sắc, không ngờ đối phương lại biết bí mật này của Thiên Độc giáo. Lão không sợ trời, đất, chỉ sợ tổ sư mà thôi. Nếu lão bội ước sẽ không được công nhận là Thiên Độc giáo chủ nữa.

Ôn Thiếu Bảo giận điên người :

– Không ngờ con nha đầu Ôn Tiểu Băng lại dám đem bí mật này tiết lộ ra.

Nhưng lão cũng phải làm theo yêu cầu của Thiết Long. Đèn đuốc tắt ngấm, phe Văn gia bảo rút sạch, để Giáo chủ Thiên Độc giáo và sáu lão hộ pháp chơ vơ giữa dòng nước lạnh.

* * * * *

Sáng ra, bách tính Lư Lăng phát hiện cầu nhỏ bị gãy liền báo quan. Văn gia bảo lại đứng ra xin làm một cây cầu mới.

Trưa hôm ấy, Văn gia bảo mở tiệc mừng công. Không tốn một giọt máu, một mũi tên mà phá được cường địch và giải tỏa được mối uy hiếp từ phía Thiên Độc giáo. Đây chính là công lớn của Vạn Bác Hồ Tinh. Mọi người đua nhau tán dương tài trí của Cù lão.

Tuấn Hạc bỗng nhớ đến Luân Hồi ma cung liền hỏi Thiết Long :

– Bẩm phụ thân! Môn chủ Biến Hình môn tìm nói gia tổ phụ bị Ma cung sát hại, chẳng hay việc ấy có thực hay không?

Văn Chí Lãm cau mày :

– Làm gì có chuyện ấy. Lúc người qua đời vì bạo bệnh, ta có mặt mà.

Tuấn Hạc ngỡ ngàng hỏi Tiểu Băng :

– Nương tử có hiểu vì sao Cổ lão gia lại nói thế không?

Tiểu Băng ấp úng :

– Tiện thiếp cũng không hiểu rõ nhân cách của biểu thúc. Có điều là trước đây gia mẫu đã tìm dặn thiếp phải cẩn thận khi đến nương tựa lão ta.

Tuấn Hạc thở dài :

– Nếu xét tính tình Doanh Doanh và Diệu Anh thì lão ta chẳng thể là người bất thiện được.

Tiệc tàn, các tiêu sư đều cáo từ ra về, chỉ còn lại người nhà. Lúc này Cù Sở Hòa mới nói :

– Dám hỏi Bảo chủ là Doanh Doanh có biết lai lịch thực của Bảo chủ hay không?

Hà nhị nương đáp thay chồng :

– Thưa có! Nàng ta nhận ra ngay thuyết phu mang mặt nạ nên tiện nữ đành phải nói thực.

Cù lão gật gù :

– Đúng rồi! Lúc đầu, Cổ Thiên Hòa cho rằng Bảo chủ là Văn Chí Khải nên không biết Văn lão công chết vì cớ gì, vì vậy, sẽ đáp xuôi theo câu hỏi của nhị công tử. Ý lão ta muốn lợi dụng Văn nhị thiếu gia chống lại Ma cung. Có lẽ Doanh Doanh đã báo việc này về Ôn Châu nên lão mới thất vọng, ra lệnh rút quân.

Tiểu Băng thở dài :

– Tội nghiệp Doanh muội, biết duyên nợ với tướng công có trắc trở gì không?

Thiết Long bác lại :

– Nhưng vì sao Cổ môn chủ không kết thông gia với Thiên Sư giáo rất hùng mạnh mà tiêu diệt Ma cung?

Hồ Tinh mỉm cười :

– Thiên Sư giáo chủ Trương Tùy Vân là hồ ly thành tinh, đâu dại gì vì chuyện của Biến Hình môn mà hy sinh xương máu? Cổ lão hiểu rõ như vậy nên mới chọn Văn nhị công tử.

Hà Tú Chân thở dài :

– Đến giờ này, thiếp không dám che giấu cho Cổ Thiên Hòa nữa. Chính vì lão mà thiếp phải bỏ Biến Hình môn, phiêu bạt giang hồ. Thiếp nghi ngờ rằng lão ta đã ám hại gia sư để đoạt chức Môn chủ.

Vô Giới cười xòa :

– Ái chà! Văn nhị thí chủ có một nhạc phụ như thế quả là đáng ngại.

Tuấn Hạc bùi ngùi nói :

– Không ngờ một người có dung mạo phúc hậu, hòa ái như vậy mà cái tâm lại chẳng hề trong sáng.

Bỗng Trương tổng quản vào báo có một vị tiểu cô nương đến tìm nhị công tử. Tuấn Hạc đoán rằng đó là Diệu Anh nên bảo Trương lão đưa vào.

Lát sau, Hán Diệu Anh xuất hiện, nàng sụp xuống chân Tuấn Hạc khóc vùi. Chàng kinh hãi đỡ lên rồi bảo :

– Vì sao hiền muội lại thương tâm như vậy?

Diệu Anh nức nở :

– Tỷ phu ơi! Gia phụ đã ép gã Doanh tỷ cho Thiếu môn chủ Ma cung Tần Thái Bách. Hôn lễ sẽ cử hành vào ngày mười tám tháng giêng này. Doanh tỷ bảo tiểu muội đi tìm tỷ phu đến giải cứu. Nếu không, Doanh tỷ sẽ tự sát.

Tuấn Hạc không ngờ Doanh Doanh lại chí tình với mình như vậy, bất giác đau lòng, xiết chặt Diệu Anh.

Vị tiểu cô nương đỏ mặt nhưng không hề phản kháng, lòng rộn lên một cảm giác ngọt ngào.

Tuấn Hạc vỗ về nàng :

– Di muội tử an tâm, ta thề sẽ cứu cho được Doanh Doanh.

Tiểu Băng cười bảo :

– Sao tướng công cứ ôm Anh muội mãi thế? Người ta bôn ba ngàn dặm sao chẳng cho ngồi?

Tuấn Hạc giật mình, bắt Diệu Anh đến ngồi bên cạnh. Cô bé tuy cũng xấu hổ nhưng lại sôi giận hỏi Tuấn Hạc :

– Phải chăng tỷ phu đã có người mới? Biết thế tiểu muội chẳng đến làm phiền.

Tiểu Băng trừng mắt :

– Ngươi ghen đấy ư?

Diệu Anh điên tiết định đứng lên thì thấy đối phương vuốt mặt. Cô bé mừng rỡ gọi :

– Ôn đại thư!

Tuấn Hạc nghiêm giọng :

– Nương tử đưa Anh muội vào trong tắm gội, ta sẽ bàn bạc với trưởng bối việc đi Ôn Châu.

Hai nàng đi rồi, Tuấn Hạc hỏi ngay :

– Chư vị có hiểu tại sao Cổ môn chủ lại quyết định như vậy hay không?

Vô Giới hòa thượng mỉm cười :

– Bần tăng cho rằng đó là vì tấm tàng bảo đồ của Ma cung. Một người như lão ta, sẵn sàng bỏ qua mối oán thù để thu lợi.

Hà nhị nương tán thành :

– Có lẽ đại sư nói đúng, Cổ sư thúc rất mê của cải.

Cù Sở Hòa gật đầu :

– Mọi việc đều không quan trọng, chỉ cần đưa được Doanh Doanh về đây là đủ.

Vừa lúc Diệu Anh và Tiểu Băng ra đến, lão hỏi ngay :

– Cô nương đến Lư Lăng cầu cứu có cho ai trong Biến Hình môn biết không?

Diệu Anh rầu rỉ đáp :

– Gia mẫu không tán thành hành vi của gia phụ nên đã bao che cho tiểu nữ trốn đi.

Thiết Long lắc đầu :

– Trước sau gì Cổ môn chủ cũng đoán ra thôi.

Cù lão trầm giọng :

– Đúng thế! Vậy là lão ta sẽ chuẩn bị kế hoạch đón tiếp Tuấn Hạc, việc cứu Doanh Doanh chẳng phải dễ đâu.

Hà nhị nương nhỏ nhẹ góp lời :

– Theo ý tiện nữ, phe đối phương tất sẽ giám sát chặt chẽ các cửa thành Ôn Châu và chú ý đến những người cao lớn như nhị công tử và một cô nương nhỏ thó như Anh muội. Họ không biết rằng Cù lão và Vô Giới hòa thượng đang có mặt ở đây. Vì vậy, tiện nữ đề nghị các vị đi thành đoàn để tạo thế bất ngờ. Diệu Anh sẽ về trước thú thực rằng đã đến Lư Lăng tìm Tuấn Hạc nhưng không gặp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.