Giang Sơn Như Họa

Chương 3 - Quảng Đông Ngũ Hổ

trước
tiếp

Đại hiệp Lương Đấu đi rồi.

Khuất Hàn Sơn giống như thầm thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng không còn ung dung như vừa rồi. Lúc này người trên đường đã vì sợ hãi đánh giết liên lụy đến mình mà bỏ chạy hết sạch, Khuất Hàn Sơn vung tay lên, thoáng cái đã giải huyệt cho Thịnh Giang Bắc.

Thịnh Giang Bắc vừa cử động được lập tức bật dậy, gầm lên:

– Ngươi…!

Nhưng Tả Thường Sinh đã kịp thời ngăn lão lại, hạ giọng nói:

– Lão Thịnh, ông làm như vậy, không sợ “gia pháp” à?

Hai chữ “gia pháp”vừa ra khỏi miệng Tả Thường Sinh, Thịnh Giang Bắc liền lập tức dừng lại. Ánh mắt Khuất Hàn Sơn lóe sáng, tức giận quát:

– Thiếu chút nữa thì bị ngươi làm hỏng đại sự! Võ công của Lương Đấu, ngươi không phải là không biết, đến cả hắn mà ngươi cũng dám chọc vào, có phải ngươi sống lâu quá, phát chán rồi không?!

Thịnh Gang Bắc đầu cúi gằm, nhưng nắm tay lại siết chặt, rõ ràng là rất không phục. Khuất Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:

– Bang chủ còn muốn thu nạp hắn, nhân vật cỡ đó không thể đắc tội được. Vì kế ngày hôm nay, cứ mau xử lý tên Tiêu Thu Thủy này đi, đỡ phải đêm dài lắm mộng.

Tả Thường Sinh lại nói:

– Chỉ là giết Tiêu Thu Thủy thì biết ăn nói thế nào với Lương Đấu?

Khuất Hàn Sơn cười lạnh:

– Chúng ta giết hắn xong rồi ném xác xuống song, ai mà biết hắn đã chết? Ngày sau nếu nghe thấy tin tức gì về hắn thì có thể nói là chúng ta thả hắn đi rồi sau này mới gặp lại! Không có bằng chứng thực sự, Lương Đấu cũng chẳng làm gì được chúng ta!

Ánh mắt vụt trầm, lại quay sang phía Thịnh Giang Bắc, lạnh lùng nói:

– Vừa rồi ta đánh ngươi, kỳ thực là cứu ngươi, nếu như Lương Đấu thật sự ra tay thì ngươi còn giữ được mạng sao?

Thịnh Giang Bắc không nhịn được, cãi:

– Mấy người chúng tôi, cộng thêm ngài nữa, chẳng có gì mà không đấu lại Lương Đấu cả!

Tả Thường Sinh quát:

– Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Kỳ thực võ công của Khuất Kiếm vương tất nhiên là còn cao hơn hắn, chẳng qua là chưa tới lúc để ra tay thôi.

Lợi nịnh bợ thì ai mà chẳng thích nghe, cho dù là Khuất Hàn Sơn mừng giận không lộ ra mặt cũng không khỏi thoáng vẻ đắc ý, nói:

– Muốn giết Lương Đấu, thật sự không khó, nhưng bang chủ đã có mệnh lệnh rõ ràng, lỗ mãng hành sự chẳng bao giờ tốt cả.

Khang Kiếp Sinh vẫn một mực im lặng đứng một bên đột nhiên mở miệng:

– Muốn giết Tiêu Thu Thủy thì không cần chư vị động thủ, tôi và hắn có thù riêng, để tôi ra tay là được.

… Khang Kiếp Sinh hèn hạ!

Tiêu Thu Thủy cơ hồ bị hắn làm cho tức chết. Khang Kiếp Sinh nằm vùng ở nhà họ Tiêu Hoán Hoa, cùng Khang Xuất Ngư ám sát nhiều người, nhóm Tiêu Thu Thủy còn từng thả cho hắn một đường sống, vậy mà nay hắn lại chỉ sợ Tiêu Thu Thủy không chết!

Khang Kiếp Sinh bước tới cạnh Tiêu Thu Thủy, chậm rãi rút kiếm, lạnh lùng nói:

– Tiêu Thu Thủy, ngươi không thể oán ta, là ngươi không giết ta nhưng ta thì phải giết ngươi!

Đoạn chậm rãi giơ kiếm lên. Khuất Hàn Sơn sực nhớ ra một chuyện, liền nói ngay:

– Chờ chút, phải ép hắn khai ra kiếm phổ của Đỗ Nguyệt Sơn rồi giết cũng không muộn!

Lúc này chợt nghe có người hô lên:

– Là ai giết lão tứ của ta?!

Khuất Hàn Sơn khẽ nhíu mày:

– Là Trường Giang tứ côn?

Chung Vô Ly hạ giọng nói:

– Chúng tôi tìm thấy Tiêu Thu Thủy trên thuyền của mấy tên này. Lúc đó có một tên trong bọn chúng đang ở đó, sau lưng còn dấu dao nhọn, vì thế anh em tôi hợp lực giết hắn.

Khuất Hàn Sơn cười lạnh:

– Dù sao thì thủ hạ của lão cáo già họ Chu đều đáng chết.

Lúc này ba người đã xông tới, dĩ nhiên là Thường Vô Kỳ, Mạnh Đông Lâm, Tự Văn Đống, từng bắt giữ Tiêu Thu Thủy.

Ánh mắt tả Thường Sinh chớp động, nói:

– Chỉ là sao Tiêu Thu Thủy lại cùng một bọn với lão cáo già họ Chu?

Nhưng bây giờ không còn thời gian để suy nghĩ lâu la nữa. Tự Văn Đống giận giữ quát:

– Là ai ám sát tứ đệ của ta?! Có gan thì bước ra!

Khuất Hàn Sơn trầm giọng nói với đám Tả Thường Sinh:

– Để ta ứng phó chỗ này, các ngươi đưa hắn tới đình Ngũ Long ở Thất Tinh Nham trước, ta sẽ tới đó tìm các ngươi, nhớ kỹ, phải lấy được kiếm phổ của Đỗ Nguyệt Sơn.

Tả Thường Sinh vội đáp:

– Vâng!

Hắn đưa tay nhấc Tiêu Thu Thủy lên, bỏ đi. Mạnh Đông Lâm vung trường côn, trợn mắt quát:

– Còn muốn chạy!

Khuất Hàn Sơn khẽ lắc mình, đã chắn trước mặt ba người, cười lớn:

– Có ta tiếp các ngươi là đủ rồi.

Tiêu Thu Thủy bị Tả Thường Sinh vác đi, chỉ cảm thấy trước mắt cảnh vật trôi qua vùn vụt, bên tai gió thổi ào ào, chỉ một chốc đã tới Thất Tinh Nham.

Thất Tinh Nham cách Cao Yếu chưa tới bốn dặm, ba mặt đông, nam, tây tiếp cận với hồ Thất Tinh rộng gần bảy nghìn mẫu, phía bắc là núi Bắc Lĩnh nguy nga, mang cả vẻ đẹp của núi non Quế Lâm lẫn sông nước Hàng Châu.

Thất Tinh Nham gồm bảy ngọn núi đá lớn nhỏ khác nhau, hình dạng đặc sắc. Có sáu ngọn Lãng Phong, Bình Phong, Thạch Thất, Thiên Trụ, Thiềm Thừ, Tiên Chưởng xếp ngang hàng nhau, thế như trân châu, A Pha Nham thì trấn giữ phía sau giống như chòm sao Bắc Đẩu, vì thế có tên là “Thất Tinh”.

A Pha Nham cách hồ Thất Tinh một đoạn ngắn. Hồ Thất Tinh quanh co khúc chiết, xuyên qua nam bắc, bao trùm đông tây, kéo dài hơn hai mươi dặm, lòng hồ thấp, bên hồ đá tẳng chi chít như sao, có đình, đài, lầu, gác, cung, điện, quán, hàng, trong đó nổi tiếng nhất là đình Ngũ Long, cung Thủy Nguyệt, Lâu Hoa hiên, gác Đầu Trụ, cầu Thất Tinh.

Đám người Tả Thường Sinh tới đình Ngũ Long cảnh sắc tươi đẹp, Tả Thường Sinh ném mạnh Tiêu Thu Thủy xuống, nói với những tên còn lại:

– Chúng ta chở Kiếm vương ở đây. Nghe nói lát nữa Huyết Ảnh, Sư công, Hổ bà cũng sẽ tới.

Thịnh Giang Bắc bị đánh gãy răng, cơn giận chưa tiêu, đá cho Tiêu Thu Thủy một phát, tức giận đùng đùng nói:

– Mau hỏi xem kiếm phổ ở đâu rồi xử tên nhóc con này!

Cú đá của Thịnh Giang Bắc trúng vào Á huyệt của Tiêu Thu Thủy, thân thể hắn vẫn không thể cử động nhưng đã có thể mở miệng nói chuyện. Chung Vô Ly cúi xuống gần, nghiến răng nghiến lợi:

– Nhóc con, khôn hồn thì mau nói ra, nếu không sẽ cho mi hối hận tại sao lại sinh ra trên đời này!

Liễu Hữu Khổng túm áo Tiêu Thu Thủy, bật cười hung ác:

– Ngươi không nói, ta chọc mù hai mắt ngươi trước!

Khang Kiếp Sinh suy nghĩ một thoáng, đột nhiên nói:

– Hay là tìm trên người hắn trước. Suốt dọc đường hắn luôn bị chúng ta truy đuổi, không thể có cơ hội cất giấu kiếm phổ đi chỗ khác được.

Liễu Hữu Khổng nghiên đầu nghĩ ngợi, nói:

– Vậy cũng có lý!

Hắn đưa tay mò vào trong áo Tiêu Thu Thủy. Bấy giờ, Tiêu Thu Thủy đột nhiên lên tiếng, chỉ có một câu, cũng không phải nói, mà là một tiếng kêu, tiếng kêu khiến cho người ta không hiểu gì cả:

– Hòa thượng Đại Đỗ! (hòa thượng bụng to)

Hòa thượng Đại Đỗ?!

Hòa thượng Đại Đỗ là thế nào? Trên giang hồ không có người này.

Thế nhưng ở đây thì lại có.

Chỉ thấy một vị hòa thượng béo đi tới. Vị hòa thượng này vốn ở đối diện bên kia đình, nhưng Tiêu Thu Thủy kêu lên, hắn lập tức bước tới gần.

Không phải theo hành lang, thuận đường diềm đến nơi, mà trực tiếp từ đình bên đó sang đình bên này, nhảy rào, vượt nước mà tới.

Hòa thượng nhìn có vẻ ục ịch, chậm chạp, nhưng cử động lại vô cùng nhanh nhẹn, chớp mắt đã tới trong đình Ngũ Long.

Đám Tả Thường Sinh thì lại nhận ra người này:

– Liễu Liễu đại sư!

Danh tiếng Liễu Liễu đại sư trên giang hồ cũng không phải là nhỏ. Hắn vốn là một kẻ làm nghề mổ lợn trong xóm, cũng từng làm cả việc cắt tiết gà vịt, đánh trống, khua chiêng, đến cả trộm vặt, ăn chực cũng đã trải qua hết. Sau này hắn được Tiêu Thu Thủy ảnh hưởng, sinh ra hứng thú với võ học, gia nhập vào Thiếu Lâm, cũng coi là học được một thân võ nghệ, nhưng vì ăn thịt chó, uống rượu say mà bị trục xuất. Sau lại cảm thấy thích thú với Phật học, tự lập một nhà, chỉ là chùa lớn không chứa, miếu nhỏ không dung, làm một nhà sư lang bạt, tụng kinh niệm phật gì cũng miễn vậy.

Liễu Liễu đại sư lại vẫn dương dương tự đắc, tự coi mình là cao tăng thiền tông nhưng thực chất chỉ là một tên hòa thượng cổ quái mà thôi.

Bởi vậy, người trong võ lâm đều gọi chệch hắn là “Điểu Điểu đại sư”, nhưng lại kiêng dè một thân quái chiếu của hắn, nếu mặt đối mặt thì chẳng ai dám gọi vậy cả.

Tả Thường Sinh lại không biết, vị Điểu Điểu đại sự này kỳ thật, chính là một trọng những bạn chí cốt sớm mất của Tiêu Thu Thủy từ khi bắt đầu xông pha giang hồ. Tiêu Thu Thủy thấy bụng Điểu Điểu hòa thượng to phồng lên, trong Thiếu Lâm lại có Phật hiệu là “Đại Độ”, người ở quê nhà quen gọi hắn là “Đại Đỗ” cho nên mới gọi thân mật là “hòa thượng Đại Đỗ”.

Vì thế hòa thượng Đại Độ biến thành hòa thượng Đại Đỗ, Liễu Liễu đại sư biến thành Điểu Điểu đại sư, Điểu Điểu đại sư và hòa thượng Đại Đỗ vốn là một người, chẳng trách đám Tả Thường Sinh cũng không nhận ra.

Hòa thượng Đại Đỗ, Điểu Điểu đại sư chạy tới gần, câu đầu tiên không phải “A di đà phật” mà là ba chữ “Con mẹ nó!”

Sau đấy mới nói tiếp:

– Tên nhóc con khốn kiếp nhà mi sau này không được gọi ta là hòa thượng đại đỗ nữa.

Tiêu Thu Thủy cười nói:

– Vậy thì gọi ông là Điểu Điểu đại sư nhé.

Hòa thượng Đại Đỗ càng tức giận:

– Mi còn nói, ta nện mi!

Xuất thủ như phượng, hai chỉ cùng điểm, đánh về phía Tiêu Thu Thủy!

Đám Tả Thường Sinh như đi trong sương mù, chẳng hiểu gì cả, nhưng mắt thấy hai chỉ của hòa thượng Đại Đỗ sắp sửa điểm trúng huyệt Thừa Vị của Tiêu Thu Thủy thì lại đột nhiên chuyển hướng, điểm huyệt Nhuyễn Ma đang bị khống chế của hắn. Tiêu Thu Thủy nhảy vọt lên, nhưng do bị huyện đạo đã bị khóa suốt mấy ngày, toàn thân tê dại, không khỏi lại ngã gục xuống.

Tả Thường Sinh quát lên:

– Tên nhóc con, ngươi còn định chạy!

Hai bạt vung lên, chém về phía hòa thượng Đại Đỗ, hòa thượng Đại Đỗ chập tay lợi, không ngờ lại bắt được đôi bạt. Hai người đều kéo mạnh về sau nhưng cả hai cùng không động đậy được chút nào. Đúng lúc đó, một bóng máu đỏ lóe lên, một người phóng tới, gầm thét:

– Thằng trọc thối, muốn tới dương oai phải hỏi Huyết Ảnh đại sư ta trước đã!

Kẻ tới chính là Ma tăng Huyết Ảnh đại sư, hai chưởng chia ra, chưởng đỏ như hai luồng lửa vỗ thẳng vào hòa thượng Đại Đỗ. Võ công hòa thượng Đại Đỗ vốn đã hơi kém Tả Thường Sinh một chút, bây giờ đột nhiên hai mặt thụ địch, lập tức rời vào thế yếu. Bỗng nhiên hòa thượng Đại Đỗ ngẩng mặt lên trời hô lớn:

– Ra đây, ra đây! Các người mà không ra thì Liễu Liễu quịt hết nợ đó!

Trên đình Ngũ Long có chạm năm con rồng, rồng vàng.

Từ đằng sau năm con rồng vàng đó có năm bóng người hạ xuống.

Năm người này không nhận ra Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy cũng không nhận ra bọn họ, nhưng Tiêu Thu Thủy lại cảm thấy giống như đã gặp nhau từ trước, bởi vì năm người này có vẻ gì đó giống như năm người khác.

Quảng Tây ngũ hổ.

Có điều Tiêu Thu Thủy cũng không kịp cẩn thận nhìn kỹ, bởi vì châm, gậy của Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng đã đâm tới!

Lúc này, đột nhiên có một thanh niên cao gầy, tóc dài quá vai, mặt khỉ tay khỉ phóng tới, vung tay bắt lấy đôi châm của Liễu Hữu Khổng, nói:

– Ê, điểu điểu, mi muốn bọn ta cứu người này à?

Một thiếu nữ trông điên điên khùng khùng nhưng thoáng có chút tư sắc đưa tay ra, bẻ gãy đôi châm của Liễu Hữu Khổng, cũng kêu lên:

– Này, Đại Đỗ, chân tay vững chắc thật đấy.

Lại có một người cao lớn, mặt hổ tai hổ, nhưng trên đầu chỉ lơ thơ hơn mười sợi tóc, vừa ra tay đã bắt lấy gậy nhọn của Chung Vô Ly, hô lớn:

– Đám người này hình như là người của Quyền Lực bang!

Lại một người thân thể không cao nhưng săn chắc tráng kiện, ngớ ngớ ngẩn ngẩn, nhưng một tay đã chặt gãy gậy dài, hô lên:

– Người của Quyền Lực bang không dễ chọc nha!

Còn một người phụ nữ thọt chân lợi hại hơn nữa, mặt mày khổ sở, hơi cúi người, chát chát hai tiếng, đánh văng Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng ra, kêu lớn:

– Không dễ chọc à? Quảng Đông ngũ hổ chúng ta, chuyên chọc những kẻ không dễ chọc!

Năm người, đầu khỉ tay khỉ, điên điên khùng khùng , mặt hổ tai hổ, ngớ ngớ ngẩn ngẩn, mặt mày khổ sở, đồng thanh nói:

– Quảng Đông ngũ hổ, chính là như vậy!

Giống như trước đó đã hẹn nhau sẵn.

Quảng Đông ngũ hổ!

Ánh mắt Tả Thường Sinh co rút lại, Thịnh Giang Bắc lập tức bày thế.

Quảng Đông ngũ hổ!

Tiêu Thu Thủy nhớ tới Quảng Tây ngũ hổ, trong lòng lại thấy ấm áp.

Quảng Đông ngũ hổ!

Chung Vô Ly, liễu Hữu Khổng vừa tiếp xúc đã bị người ta đánh rùi, ngơ ngác đứng đó.

– Năm con hổ Quảng Đông.

Hòa thượng Đại Đỗ vừa giao đấu kịch liệt với Huyết Ảnh đại sư vừa lải nhải không ngớt:

– Máu giúp ta cứu kẻ đó. Hắn là kẻ thù của ta, cũng là bạn tốt của ta, càng là ân nhân của ta. Không cứu hắn, chúng ta còn không xứng làm bạn bè, các người sẽ là năm con chuột nhắt vô dụng nhất đất Quảng Đông!

Thiếu nữ điên điên khùng khùng kia đảo tròn hai mắt, quát:

– Quảng Đông lão hổ, sao lại là chuột nhắt!

Thanh niên đầu khỉ tay khỉ kia hét lên:

– Nhìn kỹ cho ta, chúng ta… đánh!

Nói đoạn liền gào thét xông về phía Tả Thường Sinh, Thịnh Giang Bắc.

Trong mắt Tiêu Thu Thủy thấp thoáng ánh lệ, trong lòng lại thực ấm áp.

… Không cứu hắn, chúng ta còn không xứng làm bạn bè….

…. Hòa thượng Đại Đỗ!

… Bạn bè!

Bạn bè!

Tiêu Thu Thủy từng vì hòa thượng Đại Đỗ mà xông pha nước sôi lửa bỏng, đến nay hòa thượng Đại Đỗ cũng vì hắn mà muốn chết không từ. Còn về hòa thượng Đại Đỗ từng làm gì cho Quảng Đông ngũ hổ, khiến cho Quảng Đông ngũ hổ có thể phì hòa thượng Đại Đỗ mà vai cắm hai đao, anh dũng xông pha thì Tiêu Thu Thủy không biết được, nhưng hắn biết, hòa thượng Đại Đỗ nhất định không làm bạn bè hắn phải thất vọng!

Cũng như Tiêu Thu Thủy không bao giờ khiến bạn bè mình thất vọng.

Năm người xông về phía Tả Thường Sinh, Thịnh Giang Bắc, đột nhiên lại quay về, người phụ nữ mặt mày khổ sở nói:

– Không được, chúng ta cứu người, cũng phải cho người ta biết cao tính đại danh của chúng ta.

Thiếu nữ điên điên khùng khùng bật cười, lập tức cướp lời:

– Đúng thế. Ta là Lưu Hữu, người Triều Dương, người ta gọi ta là Phong nữ.

Thanh niên mặt khỉ tay khỉ cùng người ngớ ngớ ngẩn ngẩn gần như đồng thanh hô:

– Ta là Ngô Tài người Yết Dương.

– Ta là La Hải Ngưu người Bảo An.

Người cao lớn, mặt hổ tai hổ cũng vội nói:

– Ta là người Châu Giang, người ta hay gọi là A Sát, nguyên danh Sát Tử.

Người phụ nữ lên tiếng lúc đầu cũng nói:

– Còn ta, ta là A Thủy, A Thủy người Mai Huyện.

Phong nữ hoa tay múa chân:

– Bọn ta, chính là Quảng Đông ngũ hổ.

La Hải Ngưu thấp bé, săn chắc, nói:

– Quảng Đông ngũ hổ mãi mãi không chia lìa.

– Quảng Đông ngũ hổ mãi mãi không chia lìa?

Thịnh Giang Bắc giận giữ quát:

– Ta phải đánh cho các ngươi thành con rắn chết trương!

– Lão chuột già không răng kia!

A Thủy Mai Huyện tuy là phụ nữ nhưng có vẻ lại là người hung hăng nhất trong năm người:

– Tớ tới dạy dỗ ngươi trước!

Vừa mới xông lên, có thể là vì nhanh quá, không ngờ lại ngã nhào ra.

Thịnh Giang Bắc há miệng to như cái chậu, cười lớn:

– Đồ thọt cũng học đòi…!

Chợt thấy A Thủy ngã xuống, thanh thế vẫn mạnh mẽ, Thịnh Giang Bắc vụt cảm thấy không ổn, liền bước chéo sang một bên tránh qua. “Ầm” một tiếng, A Thủy đánh một nhát cùi chỏ xuống, trúng vào một khối đá lớn, đã vỡ làm bốn!

Lần này đến cả Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng cũng đều líu lưỡi, cốn con hỏ Quảng Đông còn lại thì đều cười sằng sặc, trêu chọc:

– Oa oa, thiếu chút nữa thì xong cái mạng già rồi.

– Hi hi, cái nắm xương tàn ấy không chịu nổi một đòn sấm sét của A Thủy đâu.

– Ke ke, giờ thì hối hận đã lắm mồm rồi nhỉ.

– Hắc hắc, bà mẹ ngươi đẻ ra quả trứng nhát.

Bốn người nói loạn chửi loạn, càng khiến Thịnh Giang Bắc lửa giận bốc cao ba trượng, phẫn nộ cùng cực. Vừa ra tay khinh địch, lập tức mất hết uy thế trước mặt mọi người, lão hét lớn một tiếng, đánh ra “Bát bộ Dương gia quyền”, quyền phong ào ạt, phản công lại!

Bát bộ Dương gia quyền tổng cộng có mười sáu đường, mỗi đường tám thế. Thịnh Giang Bắc tuy đã lớn tuổi nhưng sử ra “Thông thiên pháo”, “Thôi sơn chưởng”, “Kỳ môn thủ”, “Phách thiết chưởng”, “Xuyên tâm thoái”, “Tạc tử quyền” vẫn đầy đủ uy thế, nhất thời ánh quyền như mưa, bao trùm lấy thân hình A Thủy.

Quyền pháp Thịnh Giang Bắc tuy lợi hại nhưng quyền pháp của A Thủy càng đánh lại càng hăng, đường quyền theo bộ “Túy bát tiên”, kéo, đẩy, nâng, đụng, xông, đảo, đỡ đều dùng cương kình, đánh mạnh đỡ hung, một chiêu Thiết quải lý sử ra mạnh mẽ mà tinh xảo, Thịnh Giang Bắc dù đã luyện quyền tới bốn mươi năm hỏa hầu cũng không dám đấu cứng với người phụ nữ hung hăng này!

Tiêu Thu Thủy vận khí điều tức một hồi, tình thế tại trường đều thu hết vào trong mắt.

Kỳ thực khi hắn nghe Khuất Hàn Sơn sai đám Tả Thường Sinh đưa mình đến đình Ngũ Long tra hỏi, trong lòng đã mừng thầm. Bởi vì hắn biết, vào thời gian này hòa thượng Đại Đỗ thông thường đều hẹn Trung Sơn Lâm công tử gặp mặt luận võ, bây giờ hòa thượng Đại Đỗ quả nhiên đang có mặt, Lâm công tử tuy không đến nhưng lại có Quảng Đông ngũ hổ.

Quản Đông ngũ hổ vô cùng, vừa thành thực nhiệt tình, lại hoạt bát lạnh lợi, cực giống Quảng Tây ngũ hổ, nhưng chiêu số võ công thì càng giống loại lưu mạnh phố phường, đánh loạn đấu vừa, sắc bén bá đạo, khiến người ta không biết đường nào phòng ngự.

Ai mà không biết Quảng Đông ngũ hổ, sở dĩ có được thanh danh như hôm nay là đều thân trải trăm trận, từng bước từng bước, từng trận từng tận, từ lưu manh đường phố tầng đáy, đánh tới thành thổ hào thân sĩ, đến sau thì chống đỡ với cao thủ võ lâm, tích lũy từng chút từng chút danh tiếng một. Bọn họ cũng từng hỗ trợ Định Thanh bình định của xâm lược của Nùng Trí Cao, giữ nước an dân, lậ được công lớn.

Vì thế võ công của họ có thể không quá đẹp mắt, nhưng đều rất thực dụng.

Tiêu Thu Thủy lại không khỏi nhớ tới Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố. Hai người bọn họ cũng tinh ranh cổ quái, thích ôm chuyện bất bình, võ công tự đi thành một đường riêng, há chẳng phải là người cùng kiểu cùng loại với Lưỡng Quảng thập hổ sao?

Tiêu Thu Thủy ngẫm nghĩ, không ngờ lại có chút tức cười, hắn cảm thấy mình rất thích bọn họ, mà ngay bản thân cũng vô cùng tâm đầu ý hợp.

Tiêu Thu Thủy đang suy nghĩ, chiến cục đương trường đã lại có thay đổi.

Quyền lộ Thịnh Giang Bắc không thể khống chế cách đánh loạn xạ mà sắc bén của A Thủy, chiêu thức chợt biến, sử ra tinh hoa của Bắc quyền chính tông: “Đạn thoái quyền”.

Đạn thoái quyền phân ra làm mười đường và mười hai đường, ca quyết của mười đường là:

“Đầu lộ trùng chiêu nhất điều tiên, nhị lộ thập tự bôn cước tiêm, tam lộ cái đả dạ hành thức, tứ lộ xanh xoa bả lộ lan, ngũ lộ giá đả, lục lộ đan triển, thất lộ song triển, bát lộ hồi chuyển, cửu lộ bính tỏa, thập lộ tiễn đàm.”

Mười hai đường thì chưa làm ba đoạn, ca quyết như sau:

“Cung bộ trùng chuy nhất điều tiên, tả hữu thập tự bôn cước tiêm; Phiên thân cái đả phách hựu bính, xanh xoa xuyên liêu bả thối đạn. Hộ đầu giá đả cúc tâm quyền, phó bộ song triển sử liên hoàn; Đan triển quán nhĩ cước lai thích, mông đầu quặc đang thích lưỡng biên. Yêu gian bính tỏa phân lưỡng chưởng, không trung tiễn trừ phi thiên biên; Câu quải liên hoàn ky diệu xảo, phi thân phục hổ phản hoa sơn.”

Từ ca quyết có thể thấy, Đạn thoái quyền đi theo hướng linh hoạt, quyền như sao băng, mắt như điện, eo như rắn lượn, bước chân bám chặt, thần phải đầy đủ, khí phải trầm hùng, lực phải thông suốt, thế công thuần chính, chính là yếu pháp luyện quyền.

Chiêu quyền của Thịnh Giang Bắc tập hợp cả mười đường và mười hai đường, sử ra có thể gọi là tinh yếu võ học, tinh hoa Bắc quyền.

Đối mặt với quyền thuật tinh thuần như vậy, A Thủy dần dần lực bất tòng tâm. Nếu không phải Thịnh Giang Bắc bị Khuất Hàn Sơn đả thương trước, nhuệ khí giảm mạnh, lại bị Quảng Đông ngũ hổ chọc lên lửa giận, mất hết sự trầm ổn thì rất có thể A Thủy đã bị thương dưới chiêu thức của Thịnh Giang Bắc rồi.

Việc này khiến Tiêu Thu Thủy nhớ tới Quảng Tây ngũ hổ.

Quảng Tây ngũ hổ cũng nhiệt huyết sôi trào, võ nghệ cao cường, khiến cho đối phương không cách nào ứng phó, nhưng trong trận cầu Vạn Lý, lấy cứng đấu cứng với đám Quan Nhật thần kiếm Khang Xuất Ngư, Độc Cước thần ma Bành Cửu thì kết quả đều hơi kém nửa phần.

Thịnh Giang Bắc chiếm được thượng phong, mở miệng cười khặc khặc, nói:

– Để xem con mụ nhà ngươi còn hung hăng được nữa không?

Mai Huyện A Thủy đột nhiên thu quyền lùi bước, nói:

– Không đánh nữa.

Chợt “khục” một tiếng, phun ra một bãi đờm, bắn thẳng vào mặt Thịnh Giang Bắc. Thịnh Giang Bắc cả kinh, còn tưởng là ám khí sắc bén gì, một chưởng đưa lên chặn đường, chưởng kia năm ngón kẹp lại, liền bắt phải bãi đờm vào lòng bàn tay, nhất thời dở khóc dở cười.

Mai Huyện A Thủy cười hề hề:

– Lão già khốn kiếp nhà ngươi, còn không uống nước miếng cùa bà đây à!

Thịnh Giang Bắc giận giữ không kìm nổi, gầm lên một tiếng, vung quyền xông tới, lần này thực là liều cả tính mạng, sử dụng chiêu thức chém giết trong “Đoản đả quyền pháp”!

Bỗng nghe một người cười hắc hắc, nói:

– Thủy tỷ nghỉ ngơi đi, để La Hải Ngưu tôi tiếp lão rùa đen này hai chiêu!

Nội dung Đoản đả quyền pháp của Thịnh Giang Bắc so với Đạn thoái quyền còn nhiều động tác di động, công kích hơn, hơn nữa còn nhiều bước gấp, tốc độ cùng chiêu thức động tác trên không phức tạp, thêm cả mã quyền lên xuống biến chuyển, tiến lui nhảy nhót, các động tác khóa cổ, bắt tay, vặn chưởng, quật chỏ, lên gối, tung cước, đẩy đỡ đều sử đến xuất thần nhập hóa, cho dù là cao thủ cũng khó mà chống đỡ được.

Tiêu Thu Thủy chướng kiến tất cả, trong lòng không khỏi cảm khái Thịnh Giang Bắc võ học sâu xa, tinh thâm quảng bác, không hiểu tại sao lại bị Quyền Lực bang lung lạc, mua chuộc được, thực là đáng tiếc.

Nhưng La Hải Ngưu thấp bé rắn chắc này, chiêu thức lại không phức tạp, thậm chí có thể nói là cực kỳ đơn giản, một quyền là một quyền, một cước là một bước, tiến lên là lên đúng ba bảy, lùi về là mượn lực tránh né.

Nhưng bộ quyền đánh thẳng đá dọc, cùng với bộ pháp tiến lui này lại được La Hải Ngưu sử dụng hết sức thuần thục, giống như là mộng du cũng có thể đánh ra được. Một tiến một lui đơn giản khiến quyền kích Thịnh Giang Bắc đánh trượt, một quyền một cước càng đơn thuần cũng gây áp lực rất lớn cho Thịnh Giang Bắc.

Chỉ nghe La Hải Ngưu thấp bé cười hắc hắc, nói:

– Đây là “Không thủ quyền pháp” ta tự sáng tạo ra, người thấy thế nào?

Một quyền một cước đơn giản mà ẩn chứa phức tạp này đã được La Hải Ngưu rèn luyện không biết bao nhiêu năm, đánh ra không biết bao nhiêu lần, lại có thể khiến Thịnh Giang Bắc không biết đường ứng phó. Thịnh Giang Bắc tức giận gầm lên một tiếng, thi triển “Công lực quyền”

Trong chớp mắt, Thịnh Giang Bắc đã đánh ra các chiêu thức “Tả hữu cung bộ hoành kích”, “Phân chưởng tịnh bộ”, “Trùng thiên pháo quyền”, “Tả hữu tam hoàn sáo nguyệt”, Tả hữu cung bộ song trùng”, “Thác chưởng trùng chưởng”, khiến cho La Hải Ngưu đơn giản mạnh mẽ cũng không chống đỡ được.

Tiêu Thu Thủy không khỏi tham thầm:

“Lão Thịnh Giang Bắc này chiến đấu mấy trận, nhưng lại chưa một lần nào sử dụng quyền chiêu giống nhau, sở học phức tạp, thực xứng với cái danh “Đại vương long”.

Thế nhưng đúng lúc này, quyền của Đại vương long bỗng nhiên chậm lại.

Thịnh Giang Bắc đã thở dốc không ngừng, gân xanh nổi lên đầy mặt, mặt mũi đỏ bừng, bộ pháp cũng không còn linh hoạt nữa.

Đại vương long dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, hơn nữa còn tức đến chết đi sống lại, đánh đến lúc mệt mỏi, bây giờ, đủ loại bệnh của người già động loạt phát tác ra.

Quyền kình và thoái phong sắc bén của La Hải Ngưu đang càng lúc càng gấp nhưng đột nhiên, hắn lại thu chiêu về, cười nói:

– Không đánh nữa.

Thịnh Giang Bắc giật mình nhảy lùi lại sao, cứ nghĩ La Hải Ngưu cũng giống như A Thủy, sắp sửa nhổ đờm. Bảo An La Hải Ngưu cười hắc hắc:

– Võ công ngươi cao, ta đánh không lại. Ngươi thở dốc rồi, ta có thắng cũng chẳng có ý nghĩa, ngươi cứ nghỉ ngơi một chút đi.

Giờ Tiêu Thu Thủy mới phát hiện, La Hải Ngưu có kiểu cười rất giống Đường Bằng, tiếng cười đều cực kỳ khó nghe nhưng tâm địa lại cực tốt, không hổ với ba chữ đại trượng phu.

Thịnh Giang Bắc vuốt ngực trừng mắt nhìn La Hải Ngưu, trong mắt không ngờ cũng lóe lên một tia cảm kích.

Ngô Tài vừa cao vừa gầy, đầu khỉ tay khỉ bỗng nói:

– Bọn ta à, cũng chẳng mong đợi gì, chỉ cần các vị giơ cao đánh khẽ, không làm phó người bạn này nữa thì chúng ta ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, không ai động đến nhau…

Yết Dương Ngô Tài còn chưa dứt lời, Tả Thường Sinh đã hừ lạnh, nói:

– Cứu người à? Vậy phải hỏi đôi bạt trong tay ta đã.

Ngô Tài gãi gáy, lại thật sự cúi xuống nhìn đôi bạt đầy răng cưa sắc nhọn của Tả Thường Sinh, ngơ ngẩn hỏi:

– Hỏi nó à? Đồng nát sắt vụn đâu có biết nói.

Tả Thường Sinh vụt biến sắc, lớn tiếng quát:

– Nó nói không thể được!

Hai bạt vung lên, cắt tới hai má Ngô Tài.

Trong chớp mắt ngắn ngủi, thân hình Ngô Tài đột nhiên xoay tròn lưu loát, tư thế cực kỳ đẹp mắt, tránh thoát được công kích của đôi bạt.

Sắc mặt Tả Thường Sinh trầm xuống, không nói tiếp nữa, hai bạt như bướm vờn hoa, triển khai thế công như mưa gió về phía Ngô Tài!

Tư thế Ngô Tài lại giống như dáng múa, bộ pháp giống như bước múa, nhìn qua có vẻ không nhanh nhưng lại ung dung nhàn nhã, từ từ thoái mái hóa giải công kích sắc bén của Tả Thường Sinh, hơn nữa chiêu thức còn vô cùng đẹp mắt. Chỉ nghe Ngô Tài cười nói:

– Đây là điệu múa Phong Môn của ta, ngươi đánh không trúng ta được đâu.

Tay áo vung lên, uyển chuyển như đang múa, Tả Thường Sinh lại cảm thất cật lực.

Hóa ra Ngô Tài vốn là người tài Triều Châu, từ nhỏ học múa, thời cổ đại múa và võ tương thông với nhau, hơn nữa muốn học vũ kịch gì đó thì cần phải có thân thủ võ thuật tương đối tốt, Ngô Tài liền từ nghê múa rèn luyện ra võ nghệ như hôm nay.

Đôi bạt của Tả Thường Sinh tuy vô thường, sắc bén, âm độc, tàn nhẫn, nhưng dưới điệu múa ung dung của Ngô Tại lại chẳng làm hắn bị thương được chút nào.

Tả Thường Sinh đấu với Ngô Tài gần trăm chiêu, vẫn không chiếm được thượng phong, đường chiêu vụt gấp, liều mạng dùng đòn hiểm, đôi bạt đập vào nhau đánh “choang” một tiếng, khiến Ngô Tài thoáng thất thần, hai bạt trái trên phải dưới, chém thẳng vào Ngô Tài.

Tiêu Thu Thủy ở bên cạnh quan sát, trong lòng chợt lạnh, biết Tả Thường Sinh lại muốn sử dụng tuyệt chiêu,vội kêu lên:

– Cẩn thận…!

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Ngô Tài hơi xoay người đã tránh được hai bạt của Tả Thường Sinh, thoáng thấy phần thắt lưng Tả Thường Sinh lộ ra một chỗ sơ hở, thời cơ chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, Ngô Tài không kịp suy nghĩ cái, chân trái nhấc lên, lập tức đá ra!

Thế nhưng hắn lại đá trượt.

Tả Thường Sinh không có bụng!

May mà hắn đã nghe được tiếng hô của Tiêu Thu Thủy, một cước đá trược, vẫn có thể vững thân hình, nhưng trong khoảnh khắc đó, Tả Thường Sinh đã hợp đôi bạt lại, chém thẳng vào cổ Ngô Tài.

Một chân Ngô Tài còn đang lọt trong bụng Tả Thường Sinh nhưng lại vụt ngửa mình ra sau, đôi bạt dính sát qua mặt, quả thực là hiểm tử hoàn sinh.

Quảng Đông tứ hổ ở bên cạnh quan tâm lo lắng, không khỏi đều kêu ồ lên.

Ngô Tài tuy tránh được một chiêu đoạt mạng nhưng tình cảnh vẫn vô cùng nguy hiểm, một chân kẹt trong bụng Tả thường Sinh, một chân chống đất, thân ngửa ra sau, Tả Thường Sinh sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tức khắc biến chiêu, đôi bạt xoay vòng bổ xuống!

Lần này Ngô Tài tránh không tránh được, lùi không lùi được, nhưng thân thể hắn không ngờ vẫn còn có thể ngửa ra sau nữa. Cú ngửa người này sau đến mức đầu chạm gót chân, gần như dính lại một chỗ, bụng nửa lên trời, một chân chạm đất, tránh được đôi bạt của Tả Thường Sinh trong đường tơ kẽ tóc!

Tả Thường Sinh lại ngẩn ra, hắn không ngờ được thân thể Ngô Tài lại dẻo như vậy, xương cốt lại mềm như vậy, có thể tránh được đôi bạt của hắn. Trong một thoáng thất thần đó, Ngô Tài đã quát lên một tiếng, lập tức lăn sang một bên.

Cú lăn này cùng cực kỳ nhanh chóng lưu loát, lăn đến cuối chuyển thành lộn người, liên tiếp lộn nhào mấy chục cái, hạ xuống sau lưng Phong nữa, khẽ lè lè lưỡi, bấy giờ mới phát hiện mình đã sớm toát mồ hôi đầy mặt.

Mấy chiêu này vừa nhanh vừa gấp, vô cùng mạo hiểm, không gì so sánh được. Ngô Tài dựa vào một thân người dẻo xương nhẹ mới thoát được Quỷ môn quan, Quảng Đông tứ hổ đồng thời thở phào nhẽ nhõm, trong lòng như trút được một tảng đá lớn.

Tả Thường Sinh đang muốn truy kích thì chợt nghe một tiếng quát lớn, Châu Giang Sát Tử cao to cường tráng lao tới, tay trái cầm búa lớn, tay phải cầm chùy sắt, chẳng rào trước đón sau, nện thẳng xuống đầu hắn!

Tả Thường Sinh vừa nhìn đã biết một chùy một búa này ít nhất đều mang lực hơn trăm cân,cả hai cùng đánh xuống lại càng đáng sợ, nếu để tên hung thần ác sát này đánh trúng một phát thì làm sao còn mạng? Vội vàng tập trung tinh thần ứng phó.

Tiêu Thu Thủy một mặt lo lắng cho Quảng Đông ngũ hổ, mặt khắc cũng cảm thấy thú vị. Quảng Đông ngũ hổ này cũng giống Quảng Tây ngũ hổ vậy, thà rằng lấy yếu chống mạnh, thân lâm hiểm cảnh chứ không nguyện lấy nhiều đánh ít, tiến hành quần ẩu.

… Bọn họ thật là giống anh em trong Thần Châu kết nghĩa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.