Triệu Thiên Đình kiên nhẫn đứng trước cửa phòng đối diện phòng ngủ của mình gõ cửa liên tục. Tiết tấu nhanh gọn.
Anh gõ hơn mười cái cánh cửa mới bật ra.
Đập vào mắt anh là hình ảnh Tịch Viên mệt mỏi không mở nổi mắt, tóc tai rối bù.
Vừa thấy kẻ đã quấy rầy giấc ngủ của mình thì Tịch Viên đã nhăn nhó trách mắng : “Anh Thiên Đình, giờ này anh sang đây để làm gì?”
Triệu Thiên Đình cốc đầu Tịch Viên nhẹ một cái, anh nhìn nàng bằng ánh mắt yêu thương của một người anh trai dành cho em gái mình : “Có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Vừa nói anh vừa ngó vào trong, không thấy Lưu Tĩnh trên giường, có lẽ cô đã vào phòng tắm.
Tịch Viên nhướng mi mắt, đôi môi chu chu tỏ vẻ khó chịu : “Quan trọng? Anh thì có chuyện quan trọng gì chứ, không thể nói giờ khác được à?”
Lâu lắm nàng mới ngủ sâu như vậy, thế mà lại bị Triệu Thiên Đình quấy rầy, không bực cũng là chuyện lạ.
Chuyện quan trọng, Tịch Viên biết tẩy của anh hết rồi, chẳng phải là muốn nàng giúp anh làm lành với Lưu Tĩnh sao?
Vậy mà tỏ ra nghiêm túc, nàng nhìn mà tức tối vô cùng.
“Chuyện này khiến em phải nao núng đấy. Không nghe em sẽ hối hận.” Với thái độ cáu gắt của Tịch Viên, Triệu Thiên Đình vẫn tỏ ra trầm ổn. Anh không gấp, chỉ chậm rãi nói.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm được mở ra, Lưu Tĩnh từ trong đi ra ngoài. Thấy Triệu Thiên Đình tây trang im ắng đứng trước cửa, cô nghĩ là anh chuẩn bị đến Triệu thị, nhưng sang đây để làm gì?
Triệu Thiên Đình nhìn sang Lưu Tĩnh, ánh mắt anh tràn ngập yêu thương. Yêu thương không phải sự yêu thương của người anh dành cho em gái, mà là sự yêu thương tha thiết của người chồng dành cho người vợ.
Hình như, lâu lắm rồi anh chưa được hôn cô, ôm cô vào lòng. Anh rất muốn giữ chặt cô lại, mãi mãi không buông. Nhưng nếu anh càng làm như vậy thì Lưu Tĩnh càng hận anh hơn.
Anh, không thể sơ sót.
Chuyện tình cảm của anh và Lưu Tĩnh đã rất mỏng manh rồi, anh càng nên phải trân trọng.
Triệu Thiên Đình biết cô sẽ không thể chấp nhận được, vì thế anh càng phải kiềm chế bản thân, kiềm chế cảm giác được ôm cô.
Tịch Viên biết là Lưu Tĩnh vừa ra khỏi phòng tắm, nàng không quay đầu nhìn Lưu Tĩnh mà nhíu mày chăm chú nhìn Triệu Thiên Đình.
Chuyện nàng nao núng ư? Hình như không có điều gì.
Khoan đã, hình như là có một…
Chẳng lẽ…?
“Anh Thiên Đình, ba em đã tìm tới đây?” Tịch Viên vội lấy lại vẻ bình tĩnh như thường ngày, nàng cất giọng ngây ngất hỏi.
Nếu thật là như vậy, e là nàng thật sự gặp nguy.
Đúng là hiện tại, Tịch Viên đang tỏ ra nao núng, à không, còn có chút sợ hãi.
Về lấy chồng, nàng tuyệt đối không đi.
Lúc trước là vì nàng không muốn bị bó buộc bởi hôn nhân, bây giờ có lẽ là vì lí do khác. Lí do đó được bắt nguồn từ người kia…
Lưu Tĩnh nghe được câu suy đoán từ miệng của Tịch Viên cũng ngưng lại mọi hành động nhìn Triệu Thiên Đình. Cô đang đợi câu trả lời từ anh. Nếu anh gật đầu, e là Tịch Viên không thể ở đây được nữa.
Đợi chờ của Lưu Tĩnh được đáp lại bằng một giọng nói thản nhiên của anh.
“Sao em lại đoán như vậy?” Triệu Thiên Đình hờ hững hỏi lại Tịch Viên, ánh mắt không lộ một chút xúc cảm nào.
Lúc này Tịch Viên mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra Triệu Thiên Đình muốn chọc ghẹo nàng đây mà.
Không quan tâm anh nữa, Tịch Viên lườm Triệu Thiên Đình một cái sau đó tỏ ra lười biếng đi về giường. Nàng nằm xuống chiếc giường rộng lớn, gật gù nói : “Nếu không phải chủ đề này thì anh đừng nói gì nữa, anh ra ngoài đi, em muốn ngủ một lát nữa.”
Triệu Thiên Đình cười khẽ một cái, không nói gì.
Tịch Viên quay sang Lưu Tĩnh, dặn dò : “Tiểu Tĩnh, cậu tham gia sự kiện nhanh nhé, mình đợi cậu về để cùng đi ăn.”
Lưu Tĩnh chưa kịp trả lời thì Triệu Thiên Đình đã chen vào : “E là không có cơ hội đó rồi.”
Tịch Viên dù buồn ngủ đến mệt mỏi cũng mở mắt ra nhìn Triệu Thiên Đình, nàng bực dọc ném một cái gối xuống dưới chân anh, lầm bầm : “Ý anh là sao?”
Triệu Thiên Đình hôm nay tự nhiên nói chuyện úp mở, nàng thật sự muốn phi cho anh một đao để anh nói chuyện đàng hoàng một chút.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Tịch Viên, Triệu Thiên Đình mỉm cười, anh nhẹ nhàng nói : “Bác Nam vừa gọi đến, bắt buộc anh phải giữ em lại. Có lẽ vệ sĩ đang đến đây, cũng sắp tới rồi.”
Tịch Viên bật dậy, khuôn mặt phờ phạc trở nên nghiêm túc : “Cái gì, anh nói thật?”
Triệu Thiên Đình gật đầu.
Tiêu rồi, phen này tiêu là cái chắc. Tịch Viên không thể ở lại đâu được nữa.
Ba nàng mà bắt nàng về, e là nàng sẽ không ra ngoài được nữa.
“Vậy mà anh không nói sớm?” Tịch Viên tức giận phóng nhanh khỏi giường. Nàng nhanh chóng phi vào phòng tắm ngay tức khắc.
Triệu Thiên Đình lắc đầu ngán ngẩm, anh cũng định nói đấy thôi, ai kêu Tịch Viên không tin.
Lâu lắm rồi anh mới thấy được vẻ mặt sợ hãi này của Tịch Viên, đúng là tức cười quá đi.
“Có cách nào để giúp tiểu Viên không?”
Triệu Thiên Đình hoàn toàn không ngờ đến Lưu Tĩnh lại chủ động bắt chuyện với mình. Khuôn mặt cô đầy sự lo lắng, anh biết cô cũng đang sợ Tịch Viên bị bắt về đây mà.
“Cách duy nhất, chỉ có trốn. Bác Nam rất cương quyết, ông ấy chưa hề muốn thôi đi cái ý định bắt Tịch Viên lấy chồng.”
Triệu Thiên Đình nhanh chóng đáp trả, vừa nói hết câu thì Tịch Viên đã nhanh chóng chạy từ phòng tắm ra phòng ngủ.
Nàng nắm chặt tay Lưu Tĩnh, tha thiết : “Tiểu Tĩnh, mình cũng không biết khi nào chúng ta sẽ gặp lại nhau và vui đùa như thế này nữa. Những lúc không có mình bên cạnh, cậu không được để bản thân bị ức hiếp đấy. Cậu phải mạnh mẽ lên, sống thật tốt.”
Lưu Tĩnh ghét nhất cái cảnh phải phải chia xa này, cô là một người yếu lòng, sao có thể chịu nổi chứ?
Ôm chặt Tịch Viên, Lưu Tĩnh đau lòng gật đầu : “Mình sẽ sống tốt, cậu yên tâm. Tiểu Viên, nhớ liên lạc với mình thường xuyên đấy. Chúc cậu bình an.”
Chuyện này Triệu Thiên Đình còn không giải quyết được thì Tịch Viên sao có thể ở lại? Tịch Viên phải trốn ba mình, Lưu Tĩnh cũng không biết khi nào bọn họ mới gặp lại nhau.
Nhưng ngoài chạy trốn này thì Tịch Viên đã không còn cách nào khác. Lưu Tĩnh đành nén cơn xót xa vào trong lòng.
“Cảm ơn cậu.”
Tịch Viên nói xong sau đó buông Lưu Tĩnh ra, khi đi ngang Triệu Thiên Đình nàng còn cố trừng mắt một cái : “Anh đúng là đồ không có lương tâm.”
Tịch Viên đang trên tình thế dầu sôi lửa bỏng mà anh còn bình thản như vậy, Triệu Thiên Đình có còn là người anh trai nàng quen biết không đây?
Người anh trai luôn lo lắng cho nàng, bây giờ đã thay đổi. Tịch Viên cảm thấy vô cùng đau lòng. Nàng muốn khóc quá đi mất.
Uổng công mấy ngày nay nàng nói giúp về anh với Lưu Tĩnh, vậy mà khi hoạn nạn anh lại đối xử với nàng như thế. Thật đáng giận mà.
Tịch Viên vội chạy xuống nhà, Lưu Tĩnh cũng theo nhanh phía sau nàng. Cô đang lo lắng, nếu thật sự người của ông Nam đến thì sao?
Lưu Tĩnh muốn thấy Tịch Viên an toàn thì cô mới an tâm.
Lưu Tĩnh lướt ngang Triệu Thiên Đình đi thẳng xuống dưới, trong mắt cô bây giờ chỉ có Tịch Viên.
Triệu Thiên Đình đi phía sau cô, hai tay bỏ vào túi quần an nhiên bước đi.
Tịch Viên vừa ra khỏi phòng khách thì liền quay đầu lại. Nàng không nỡ rời xa Lưu Tĩnh, nhưng nếu không rời đi thì nàng sẽ không còn cơ hội tự do nữa.
“Tiểu Tĩnh, khi nào mình an toàn mình sẽ gọi cho cậu. Đợi đến lúc mình không còn chạy trốn như thế này nữa thì chúng ta sẽ cùng nhau vui đùa, đi dạo. Con bây giờ, mình không còn nhiều thời gian. Tạm biệt cậu.” Tạm biệt người bạn tốt nhất của mình.
Lưu Tĩnh vẫy tay, cô cảm thấy sóng mũi mình cay cay, ngay sau đó, một giọt nước mắt trong suốt rơi ra khỏi hốc mắt.
Lúc Tịch Viên xoay người thì từ trên không trung vang vọng những âm thanh “cạch cạch” không ngừng, những âm thanh nghe càng dần và rõ hơn.
Ngước lên nhìn, là một chiếc trực thăng đang dần dần đáp xuống bãi đất trống trong Dư Viên.
Tịch Viên mỉm cười, một lần nữa quay đầu về phía sau. Lần này là nhìn Triệu Thiên Đình đứng cách đó không xa.
“Anh luôn chu đáo nhất, không uổng công em thương anh!” Và cũng không uổng công em giúp anh những ngày qua.
Xem ra Triệu Thiên Đình vẫn còn có lương tâm!