Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

Chương 57 - Chương 57

trước
tiếp

Mấy ngày sau, có một đoạn ghi âm được đăng trên Weibo.

Thời gian của đoạn ghi âm không lâu, khoảng năm phút, tiếng người cung cấp tin tức đã được xử lý, người tiến hành đoạn ghi âm chính là một phóng viên của , Bạch Nhiên.ật>

Cái tên này đã bốn năm rồi, lại xuất hiện thêm lần nữa trên .ật>

Phóng viên Bạch Nhiên: Nghe nói năm đó ông và xí nghiệp này từng có ‘hợp tác’ thật sao?

Người vạch trần: Đúng, tôi, còn có Tống Minh Minh mấy ngày trước đã chết trong vụ nổ Lâm Sơn, người ta gọi là Minh tỷ, đều từng có ‘hợp tác’ với xí nghiệp này.

Phóng viên Bạch Nhiên: Ông có thể nói một chút tên của xí nghiệp này không?

Người vạch trần: Tập đoàn Hoa Hải, Hoa trong Trung Hoa, Hải trong đại hải.

Phóng viên Bạch Nhiên: Ông có thể nói cụ thể một chút lúc trước ông đã làm gì không?

Người vạch trần: Chính là công trình bã đậu, bởi vì công trình này luôn quản lý hời hợt, xảy ra chỗ hở, vơ vét đồ ngon, tôi chỉ là phụ trách đấu thầu, xác định hạng mục này có thể được Hoa Hải giành lấy, sau khi Hoa Hải giành được hạng mục thì sẽ trích phần trăm cho chúng tôi.

Phóng viên Bạch Nhiên: Béo bở lắm sao?

Người vạch trần: Nhiều, so với làm công còn dễ hơn.

Phóng viên Bạch Nhiên: Cho đến nay, Hoa Hải đã tiếp nhận tổng cộng bao nhiêu hạng mục công trình như vậy?

Người vạch trần: Con số cụ thể tôi không rõ lắm, trong ấn tượng của tôi, có vài hạng mục tương đối lớn, tiểu khu vây quanh Bắc lộ “12.8” mười mấy năm trước, “Mi Ổ sập cầu” bốn năm trước, còn có một vài kiến trúc lớn nhỏ….

Phóng viên Bạch Nhiên: Tiểu khu vòng quanh núi Bắc lộ, tôi nhớ lúc đó có kỹ sư tên là Phương Quốc An đúng không? Nhảy xuống từ tầng cao nhất của Hoa Hải, sau đó thì không sáng tỏ sao?

Người vạch trần: Hoa Hải quan hệ tốt, ở đây không ai có thể xử lý bọn chúng được, Phương Quốc An cũng là kẻ chết thay, ông ấy vừa chết, Hoa Hải liền đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người ông ấy, chuyện gì cũng không có, mấy năm qua vẫn thuận lợi. Đáng thương chính là hai đứa trẻ của Phương Quốc An.

Phóng viên Bạch Nhiên: Ông quen biết Phương Quốc An sao?

Người vạch trần: Ừ, năm đó tiểu khu vòng quanh núi Bắc lộ gọi thầu tôi có tham dự, gặp Phương Quốc An, cũng đã gặp hai đứa trẻ nhà ông ấy, hai đứa nhỏ đều rất ngoan, tiểu khu xảy ra chuyện, Phương Quốc An nhảy lầu, ánh mắt của người ta liền tập trung lên người nhà của Phương Quốc An, mắng rất khó nghe, con nít cũng không tha, nghe nói bởi vì chuyện này mà con trai của ông ấy còn bị bệnh tự kỷ, không có cách nào đi học được, sau đó, nghe nói bố vợ Phương Quốc An cùng hai đứa trẻ chuyển nhà, cũng chưa từng thấy họ nữa.

Phóng viên Bạch Nhiên: Vậy chân tướng sự kiện năm đó là?

Người vạch trần: Tất cả mọi người đều có lỗi, Phương Quốc An có lỗi, tôi có lỗi, Hoa Hải lại càng có lỗi. Lúc trước khi Phương Quốc An phát hiện ra vấn đề, đi tìm giám đốc Hoa Hải, thậm chí còn đình công, cũng từng từ chức. Bởi vì không có kỹ sư công trình nên công trình bị ép đình công, Hoa Hải lại đi tìm Phương Quốc An, nói với ông ấy là hạng mục sẽ khôi phục lại sử dụng gạch đã quy định lúc trước, thế nhưng vấn đề dự thảo, có thể không dùng đươc loại gạch trước đó, thế nhưng cũng đã trải qua kiểm tra quốc gia, xác định có thể sử dụng. Mãi đến lúc hạng mục sắp hoàn thành, gần đến lúc giao nhà thì tòa nhà sập, Hoa Hải sử dụng gạch không đúng quy định. Nhưng thật ra án lệ như vậy có rất nhiều, cực ít xảy ra chuyện, ai biết, năm tiếp theo, một trận bão liền khiến sự tình bại lộ.

Phóng viên Bạch Nhiên: Vậy Mi Ổ bốn năm trước thì sao?

Người vạch trần: Chuyện Mi Ổ vốn do Minh tỷ xử lý, đo đạc cầu và tiêu chuẩn nghiệm thu rất nhiều, giống như ở Mi Ổ chính là cầu Lương Thị, bình thường phải theo dõi trụ cầu, thành cầu, bê tông, gạch xây….rất nhiều, cây cầu kia, tôi không biết nó làm sao để thông qua kiểm nghiệm, cái này cậu phải hỏi bộ ngành giám sát liên quan.

Phóng viên Bạch Nhiên: Vậy bây giờ tại sao ông lại lựa chọn đứng ra?

Người vạch trần: Báo đáp đời này, nhân quả báo ứng, mặc kệ là làm cái gì, người đang làm, trời đang nhìn, không phải không báo mà là chưa báo, cậu không biết mấy năm này tôi sống mà nơm nớp lo sợ thế nào đâu, sợ ngôi nhà mình ở ngày nào đó sẽ sập xuống, sợ con mình lúc đi qua cây cầu nào đó thì cầu sập, tháng ngày lo lắng sợ hãi như vậy tôi đã trải qua đủ rồi, xã hội cần cảnh tỉnh, tất cả mọi người cần cảnh giác.

…….

Đoạn ghi âm là đăng lên Weibo của Bạch Cẩm Huy, anh ta dùng tên trước kia, đăng lên một đoạn:

Nếu như bây giờ các bạn còn chưa tỉnh táo, như vậy đoạn ghi âm này, mời các bạn nghe thật kỹ.

Lượt theo dõi Weibo Bạch Cẩm Huy không nhiều, ban đầu người chia sẻ không bao nhiêu, sau đó, Từ Thịnh chia sẻ, mấy đại thần trong giới điện tử đều chia sẻ, sau đó là POT, sau đó là T.O, ngay cả minh tinh yêu thích điện tử cũng đều chia sẻ rồi….

Người chia sẻ ngày càng nhiều.

Trên danh sách dẫn đầu tìm kiếm liền xuất hiện đề tài, #xã hội, cần cảnh giác; chúng ta, cần an bình#

Đoạn ghi âm dường như là một tín hiệu.

Sau đó, Từ Thịnh liền đăng một đoạn dài lên Weibo.

“Dùng Weibo hơn ba năm, tôi chưa từng đăng thông tin, thông điệp giả, cũng chưa bao giờ quan tâm bát quái trong làng giải trí, bạn bè quen biết tôi đều biết, Weibo của tôi chỉ đăng điểm nóng thời sự, tôi dùng danh nghĩa của bố tôi xin thể, toàn bộ tin dưới đây đều là sự thật, nếu như có một chút giả dối nào, tôi sẽ không được chết tử tế.”

Sau đó là một phần dài, liệt kê rõ ràng toàn bộ từng hành động mấy năm qua của Hoa Hải.

Công trình bã đậu, cùng với nhiều sự cố sụp đổ, từng cái liệt kê ra.

Bên dưới bình luận nổ tung.

Thêm vào đoạn ghi âm mấy ngày trước, tập đoàn Hoa Hải liền dẫn đầu tìm kiếm.

Dư luận có khuynh hướng sụp đổ.

Đây quả thật là bắt nguồn từ sự tín nhiệm của mười hai triệu người theo dõi đối với Từ Thịnh, xác thực, mấy năm qua, Từ Thịnh đăng Weibo đều rất cẩn thận, chỉ đăng có căn cứ chứng thực, đồng thời quan điểm ngôn luận rõ ràng; mập mờ nước đôi, còn có bát quái làng giải trí anh ta chưa bao giờ quan tâm, mấy năm tích lũy mới tích góp được sự tin tưởng của mọi người đối với anh ta.

Sự kiện rất nhanh đã nhận được sự quan tâm của truyền thông.

Ngay cả lúc Từ Trường Thành tham gia hoạt động cũng có thể bị phóng viên hỏi đến chuyện con trai ông dùng tên ông để thề là thế nào.

Từ Trường Thành không nói nhiều lắm trước mặt truyền thông, chỉ nói một câu: “Con trai có chút tùy hứng.”

Hai ngày sau, có tác giả tên là Tô Ly chia sẻ Weibo của Từ Thịnh.

Bạch Cẩm Huy nói: “Gần đây cô ấy đang làm chuyên đề này, một tác giả rất có tiếng tăm, nghe nói tính khí cô ấy rất kỳ lạ.”

Weibo Tô Ly.

——— “Tôi thích đi du lịch, đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người và sự việc, có một trấn nhỏ, bọn họ trải qua tai nạn, phía trên trấn nhỏ phảng phất như có mây đen bao phủ, nhưng trên mặt bọn họ vẫn cười, tiếp tục sống, bởi vậy, tôi muốn vì họ viết một câu chuyện.”

Dư luận gần như mang tính áp đảo.

Trong lòng Chu Thời Diệc lại càng ngày càng nặng, giống như sắp chìm đến đáy biển rồi.

Ở trong căn hộ nhỏ, hai người không ai nhắc đến, lúc vào cũng không nói lời nào, chỉ biết làm.

Càng tiến sâu hơn vào cơ thể đối phương.

Ngoài ra, hình như không còn gì nữa.

Không nhắc tới anh, không nhắc tới em, không nhắc tới yêu, không nhắc tới hận, không nhắc tới quá khứ, không nhắc tới tương lai, chỉ để ý hiện tại.

*

Bạch Cẩm Huy nhận được mấy cuộc gọi.

Đối phương muốn anh tiêu hủy đoạn ghi âm, Bạch Cẩm Huy cười cợt: “Chuẩn bị lấy gì để thu mua tôi?”

Đối phương cũng cười: “Cậu muốn cái gì?”

Bạch Cẩm Huy không cười: “Tao muốn chúng mày đền mạng.”

Điện thoại ngắt máy.

Từ Thịnh cũng nhiều lần nhận được mấy cuộc gọi, chẳng qua ngữ khí của đối phương rõ ràng là khách khí rất nhiều.

Đối phương chỉ cần anh xóa Weibo.

Từ Thịnh cúp máy.

Đối phương kiên trì không ngừng, lại gọi, Từ Thịnh không nhịn được nữa mà trực tiếp quăng điện thoại.

Một cái điện thoại khác lại vang lên, đối phương hiển nhiên rất hiểu rõ anh: “Từ tiên sinh, thật ra không liên quan đến anh, nếu như anh nhất định phải đối nghịch với Hoa Hải thì chúng tôi cũng có biện pháp đối phó với anh, anh hãy suy nghĩ thật kỹ xem có xóa Weibo hay không.”

Từ Thịnh lần thứ hai gắt gỏng quăng điện thoại: “Mày có gan đối phó với ông à.”

Sau đó, đối phương chỉ nói một cái tên.

Từ Thịnh sửng sốt một lúc rồi cầm lấy chìa khóa xe xông ra ngoài, bên ngoài mưa to, cuồng phong gào thét, trong nháy mắt anh lao ra nước mưa đã xối ướt tóc anh, trong màn mưa, tất cả trước mắt đều mơ hồ, nhưng anh xác định rõ mục đích của mình.

Đinh Vân Sam vừa mới tan làm, lúc đi xuống dưới lầu, bỗng nhiên một bóng người lao ra, ôm cô vào lòng.

Cô giật mình kêu lên.

Sau đó nhìn thấy khuôn mặt Từ Thịnh bị nước mưa xối ướt, cả người ướt đẫm.

Cô hơi giãy giụa: “Anh làm sao vậy?”

Từ Thịnh ôm cô, không chịu buông tay: “Từ giờ trở đi, em theo tôi, tôi đi đâu em đi đó.”

Đinh Vân Sam đẩy anh ra: “Lần trước tôi đã nói với anh rất rõ ràng, tôi không theo ai cả.”

Mưa to rơi xuống, thật ra Từ Thịnh không thấy rõ mặt cô, nhưng phát hiện ra cô lại gầy đi, lúc ôm cô, không có thịt, tất cả đều là xương.

“Tôi biết, gần đây tương đối nhiều việc, chờ thời gian này trôi qua rồi em đi đâu thì đi, tôi nhất định không quấn lấy em, bây giờ em nghe lời một chút.”

“Từ Thịnh, tôi có thể tự bảo vệ mình.”

Từ Thịnh mím môi: “Tôi chỉ muốn xác định một chút, để ngừa vạn nhất, em không có chuyện gì tôi mới có thể yên tâm, bất kể là tôi hay là Tiểu Bạch đều hy vọng em không có chuyện gì.”

Anh chưa bao giờ dùng loại ngữ khí khẩn cầu thế này để nói chuyện với người khác.

Quen biết Đinh Vân Sam.

Anh gần như biến mình thành kiểu người mà anh từng ghét.

Đinh Vân Sam chưa đi với anh, Từ Thịnh liền ngủ trong xe.

Ban ngày, anh đứng ở cửa công ty của cô chờ cô tan làm, loại bảo vệ không có khoảng cách này khiến Đinh Vân Sam hoàn toàn phát điên.

Chuyện diễn ra trên Weibo ngày càng mạnh mẽ.

Ngày thứ ba, không thấy Đinh Vân Sam đâu nữa.

………

Mấy ngày nay, chỉ có Chu Thời Diệc không nhận được điện thoại, bên chỗ anh hoàn toàn yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức có người rời đi cũng không một tiếng động.

Bất tri bất giác.

Chờ đến khi anh lấy lại tinh thần.

Căn nhà đã trống rỗng.

Lúc cô đi, mặc quần áo ngày đó khi đến, đồ lông trắng, cũng không quay đầu liếc anh một cái.

Kéo hành lý, bóng lưng dần mờ, sau đó biến mất ở cửa.

Thang máy phát ra tiếng “Ding ding.”

Tiếng kéo hành lý, sau đó cửa nhẹ nhàng khép lại.

Chu Thời Diệc ngồi trên sô pha, không có vẻ mặt gì.

Anh có chút hoảng hốt, rời đi quá dễ dàng, giống như cô chưa từng tới.

Một tháng không dài không ngắn này, hình như chỉ có một mình anh nằm mơ, bọn họ không nói lời từ biệt, cũng không nói tạm biệt, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không có.

Tối hôm qua là lần bọn họ điên cuồng nhất.

Từ trước tới nay, lần điên cuồng nhất, giống như ý thức được ngày mai chia lìa, vì vậy dùng hết khí lực một đời để cảm nhận đối phương.

Cô như vậy.

Anh cũng thế.

Mỗi một lần, Chu Thời Diệc phảng phất như đều đưa cô tiến sâu vào lòng mình, từ đây không ra khỏi nữa.

Thật không dễ, yêu một hồi.

Lại nhận lấy kết cục chia ly.

Thật không dễ để tràn đầy chờ mong với cuộc sống này.

Vậy mà cuộc sống lại nói cho anh biết, không, mày không nên chờ mong.

Chỉ có ly biệt, mới là kết cục.

Ai cũng không nói lời yêu.

Hai người đều khắc chế không dám nói lời yêu.

Giống như, nói ra rồi thì không thể rời đi nữa.

Sau nửa đêm, Nguyễn Tầm Tầm mệt mỏi ngủ thiếp.

Một đêm cuối cùng, Chu Thời Diệc làm thế nào cũng không ngủ được.

Một mình anh ngồi ở ban công, hút thuốc cả đêm.

Anh vừa hút thuốc, vừa nhìn cô nằm trên giường.

Như ảo như thật.

Mặt trăng treo nơi chân trời cong cong, kết hợp với những vì sao bên cạnh, như khuôn mặt tươi cười.

Giống như nói cho anh biết, phải cười.

Anh quay nhìn kính nặn ra một khuôn mặt tươi cười khó coi, độ cong không đủ, anh còn lấy tay đẩy một cái.

Khó coi chết đi được.

Em xem,

Em phải đi rồi,

Ngay cả cười anh cũng không biết nữa.

Thật ra từng có một câu nói, Nguyễn Tầm Tầm trước khi ngủ đã dùng giọng nói rất nhẹ nói với anh: “Đừng chờ em.”

Anh lẳng lặng nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, thật lâu, mới nói: “Được, không chờ em.”

Nguyễn Tầm Tầm nhắm mắt lại.

Ngoài cửa sổ ánh trăng tàn khốc.

Một lát sau, cô lại mở mắt ra, nhìn anh: “Thật sự đừng chờ em.”

Anh gật đầu, vỗ về khe khẽ khuôn mặt cô: “Thật sự không chờ em.”

Cô một lần nữa nhắm mắt lại.

Hai giây sau, cô lại mở mắt: “Thật sự thật sự đừng chờ em.”

Lần này, anh chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng.

Nguyễn Tầm Tầm nằm ngang, anh sát lại gần.

Cô đưa tay sờ sờ đầu anh: “Đồ ngốc.”

Anh liếc cô một cái: “Mắng ai ngốc?”

“Mắng anh.” Viền mắt nóng lên, nước mắt đảo quanh, cô ngước đầu cười to, sợ nước mắt chảy ra: “Đại ngốc.”

Chu Thời Diệc nghiêng người sang, hơi cúi xuống, sau đó hôn lên mắt cô, nhẹ nhàng mút một cái: “Khóc sao?”

“Nói mò, khóc hồi nào.”

Cô vẫn mạnh miệng, cậy mạnh như thế.

“Đừng khóc, anh không đợi em, thật sự không đợi.”

Nguyễn Tầm Tầm gật đầu: “Kết hôn cũng đừng nói cho em biết, đừng gửi thiệp cưới cho em, em sẽ không đến.”

Anh dừng lại một chút: “Được.”

Người phủ trên người cô, hai tay chống hai bên, từ tai cô một đường hôn xuống.

Hai tay của cô xuyên qua tóc anh, nhẹ nhàng nắm một cái, cẩn thận vuốt: “Anh đã có tóc bạc rồi, mấy ngày nay rất mệt sao?”

Anh tập trung hôn cô: “Vẫn tốt.”

Tay cô vuốt qua lại: “Anh sẽ kết hôn chứ?”

Anh dừng một chút, cả người thủ thế chờ đợi: “Em thì sao?”

Nguyễn Tầm Tầm nghĩ một chút, ngón tay từ trên tóc anh một đường đi xuống: “Sẽ.”

Chu Thời Diệc dùng sức ưỡn một cái: “Anh cũng vậy.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, vừa như cảm thán, vừa như thỏa mãn: “Vậy thì tốt.”

Thế nào cũng không đủ, như vậy làm sao có thể đủ.

Sau khi làm xong, Nguyễn Tầm Tầm nằm úp xuống, nhắm hai mắt, hình như là ngủ thiếp đi.

Chu Thời Diệc đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ, ngồi ở ban công, rút ra hai bao thuốc lá.

Lúc cô dậy, anh vẫn ngồi đó, trên đất đầy tàn thuốc.

Cô trầm mặc không nói một lời, đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa, chải đầu, thay quần áo, làm xong tất cả.

Hai người giống như đã nói xong rồi, ngày hôm nay không tạm biệt nhau.

Ai cũng không nói tạm biệt.

Mãi đến khi cô mang theo hành lý, đi đến cửa, cũng không có một lời tạm biệt.

Không nói tạm biệt.

Bởi vì, mãi đến khi em rời đi.

Anh vẫn chưa học được cách từ biệt.

Thật ra còn có một câu, chưa nói cho em biết.

Giữa anh và bố em, em lựa chọn người sau.

Em có muốn nghe đáp án của anh không?

*

Tới tận đêm khuya, Chu Thời Diệc đều vùi trên sô pha không nhúc nhích một bước.

Lúc Từ Thịnh xông tới, trong phòng không mở đèn, đen kịt, anh yên tĩnh ngồi trên sô pha, đúng là yên lặng, yên lặng đến mức khiến người ta không phát hiện được sự tồn tại của anh.

“Cạc —–” Từ Thịnh mở đèn.

Đèn sáng, gần là đồng thời, người trên sô pha quay đầu đi chỗ khác.

Từ Thịnh hổn hển nói: “Tớ gọi điện cho cậu cả một ngày đều không được, mẹ kiếp, rốt cuộc cậu trốn trong nhà làm gì?”

Chu Thời Diệc quay đầu, để lại cho anh ta cái gáy.

Từ Thịnh đi tới, hoàn toàn giật bình.

Nếu như nói ngày ấy, Vân Sam mất tích làm tay chân anh ta luống cuống, vậy Chu Thời Diệc mắt sưng đỏ, càng làm cho anh ta sợ hãi luống cuống.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ nguyên nhân Chu Thời Diệc không bật đèn.

Bởi vì quá mức khiếp sơ, Từ Thịnh đã quên mục đích đến đây của mình, có chút sốt sắng nhìn anh: “Cậu…..”

Chu Thời Diệc mím môi, thản nhiên nhìn anh ta một chút, sau đó lại nghiêng đầu đi: “Cậu có việc à?”

Lúc này Từ Thịnh mới nhớ lại: “Không thấy Vân Sam đâu nữa, nếu như bị Hoa Trân mang đi, kế hoạch của chúng ta có biến.”

“Tiểu Bạch đâu?”

“Điện thoại của Tiểu Bạch và cậu đều không gọi được, tớ tới tìm cậu trước.” Nói xong, Từ Thịnh nhìn quanh một vòng, lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng: “Tầm Tầm đâu?”

Chu Thời Diệc nghiêng đầu đi, không lên tiếng.

Từ Thịnh hiểu ra, vò mái tóc, dùng sức đá bàn một cái: “Đệt!”

*

Đinh Vân Sam bị người ta trói hai tay hai chân, bịt miệng, bỏ lên sau một chiếc xe SUV màu đen.

Trên xe có bốn người đàn ông, đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác đen.

“Áp Tử, qua xem một chút xem cô ta có phải là ngộp chết rồi không, mẹ kiếp, sao lại không động đậy?”

Có người đàn ông đưa chân tới, đạp Đinh Vân Sam một cái, cô giật giật cơ thể, ưm một tiếng.

Người kia ngồi trở lại: “Đại ca, còn sống.”

“Vậy thì tốt, mang về kho trước rồi nói.”

Chờ một lúc, Lông vàng lái xe liếc nhìn gương chiếu hậu, nói: “Đại ca, không bình thường, có người theo dõi chúng ta.”

Người được gọi là đại ca quay đầu liếc nhìn.

“Con mẹ nó, chính là xe của thằng phóng viên kia, Lông vàng, quẹo trái ở con phố phía trước, đâm chết nó.”

Đinh Vân Sam bị bịt miệng, bốn người phía trước này hoàn toàn không để ý đến cô, cô cố gắng ngồi dậy, nhìn qua cửa kính phía sau, nhìn chiếc Toyota Reiz màu trắng phía sau kia.

Đúng là xe của Bạch Cẩm Huy.

Cô ngờ ngợ có thể nhìn thấy chỗ tay lái có một bóng dáng mơ hồ, có lẽ là ngất quá lâu nên nhìn không rõ lắm, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng, nhưng cô biết đó là Bạch Cẩm Huy.

Cô nhìn không rõ anh, chỉ có thể hướng về phía anh lắc lắc đầu.

Có người tát một cái: “Mẹ nó nằm xuống cho ông!”

Đinh Vân Sam bị đánh đến cả người va vào cửa thủy tinh, trán chảy máu, trên cửa sổ đều là vết máu.

Chiếc Reiz màu trắng bỗng nhiên tăng tốc độ.

Xông lên về phía bọn chúng.

Bốn người đàn ông trong xe, giống như bị đập đầu đến hưng phấn, có người nhào tới, túm tóc Đinh Vân Sam, đập lên trên cửa sổ xe, vết máu ngày càng nhiều, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.

Đinh Vân Sam đã đau đến sắp mất đi tri giác.

Đàn ông trong xe rít gào.

Có người hôn lên gò má cô một cái.

Đinh Vân Sam giãy giụa lung tung, một cước lại một cước đá bọn chúng, có người xông đến túm lấy cô, lột áo sơ mi của cô ra, áo ngực màu đen lộ ra, khiêu khích giơ ngón giữa nhìn chiếc xe đằng sau.

Hình như là bọn chúng đang cố ý khiêu khích anh.

Cô ngừng giãy giụa, không chống cự, cũng không khóc, cũng không kêu, tùy ý bọn chúng dằn vặt, dường như không cảm thấy đau.

Chiếc Toyota trắng hình như phát điên lên, phóng về phía bọn chúng….

Có người mắng: “Mẹ, nó điên rồi…. nhanh chuyển hướng, lái lên trên núi.”

Nhưng chiếc Toyota trắng đằng sau dường như không muốn sống nữa, đụng vào từng cái từng cái.

“Mẹ nó, chúng mày đừng kích thích nó nữa, nhanh cắt đuôi đi.”

Bạch Cẩm Huy bám sát, xe đi vòng thế nào cũng không cắt đuôi được, mãi đến khi ra đường cái, anh trực tiếp đạp lút chân ga, vượt qua xe bọn chúng, sau đó đánh vô lăng một cái chặn ngang, xe dừng trước xe bọn chúng, trực tiếp ép bọn chúng dừng lại.

Bốn người xuống xe, mang theo gậy sắt đi về phía anh.

Đánh thế nào Đinh Vân Sam không nhìn thấy, chờ đến khi cô nhìn thấy thì Bạch Cẩm Huy đã bị hai người vây lại, sau đó hai người khác dùng gập đập lên người anh.

Anh nửa quỳ, cả người đều ướt đẫm, pha tạp giữa máu và mồ hôi.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn vào trong xe, môi mở ra đóng lại, tựa như muốn nói, Vân Sam, đừng nhìn.

Một giây đó, Đinh Vân Sam bỗng nhiên không suy nghĩ gì nữa.

Hình như cô nhìn thấy sáng sớm ở Mi Ổ.

Hàng bánh bao bốc hơi nóng hổi.

Khói trắng lượn lờ, cùng với trời trong xanh, hòa vào làm một.

Quán của thím Lý.

Viện mồ côi.

Mỗi một con hẻm nhỏ hai người họ từng đi qua.

Một một nơi đều xuất hiện bóng hình anh.

Cô phảng phất lại nhìn thấy một người thiếu niên.

Chàng thiếu niên ấy,

Đứng trong gió,

Khóe miệng cong lên.

“Tiểu Bạch Tiểu Bạch, em đau bụng, em không muốn đi học.”

“Tiểu Bạch Tiểu Bạch, hôm nay em lên lớp xem truyện tranh bị thầy giáo thu rồi.”

“Tiểu Bạch Tiểu Bạch, điểm thi toán của em chỉ có 59 điểm, còn thiếu một điểm mới đạt yêu cầu làm sao bây giờ?”

“Tiểu Bạch Tiểu Bạch, phải họp phụ huynh rồi, anh nói xem thầy có đưa truyện tranh của em cho mẹ không?”

“Tiểu Bạch Tiểu Bạch, đề này làm thế nào? Phương trình xếp thế nào cũng không đúng. Ôi, em không muốn làm nữa.”

“Tiểu Bạch Tiểu Bạch, sau khi lớn lên, em gả cho anh nhé?”

“Tiểu Bạch Tiểu Bạch, có người đưa cho em một lá thư, em đọc không hiểu, anh đọc cho em nghe đi.”

Tiểu Bạch trả lời cô thế nào?

Thiếu niên cứng ngắc chỉ có một vẻ mặt, một loại ngữ điệu.

“Vân Sam, không đi học thì em sẽ ở đây cả đời, anh lên đại học rồi, em vẫn còn ở đây.”

“Tịch thu hay lắm, cho thầy giáo một điểm khen.”

“Năm mươi chín điểm? Em ngốc chết rồi.”

“Không cần lo lắng, Vân Sam, thầy giáo nhất định sẽ đưa truyện tranh của em cho mẹ em xem.”

“Vậy thì đừng làm nữa, lần sau em học toán vẫn là 59 điểm, mẹ em có đánh em cũng đừng tìm anh.”

“À, miễn cưỡng đồng ý vậy.”

Bạch Cẩm Huy mở lá thư đó ra.

Chỉ có ba chữ —– em thích anh.

Chữ viết thanh tú, nhìn một chút cũng biết là ai viết.

Anh ý tứ sâu xa liếc nhìn cô một cái, nhét thư tình lại cho cô, nói: “Vân Sam, sau này không được tự viết thư tình cho mình nữa.”

Cô bé cúi đầu,

Thở dài một cái, để anh nói một câu anh thích em sao lại khó như vậy?

*

Mấy ngày sau, có một đoạn video công ích, đăng trên internet.

Người quay lại là tác giả Tô Ly kia.

Trong video, cô ấy đi khắp mọi nơi, tìm những người chịu khổ vì công trình bã đậu để quay lại.

Trẻ con, học sinh, thanh niên, người già…..

Nếu như bây giờ các bạn còn chưa đủ tỉnh táo, vậy mời các bạn xem thật kỹ video này:

“Là vận mệnh đẩy chúng tôi đến nơi đầu sóng ngọn gió, chúng tôi muốn cuộc sống an ổn.”

“Tôi hy vọng có một đêm nào đó có thể ngủ không cần mặc đồ ngủ, không cần lo lắng ngày nào đó nhà sẽ sập, đi qua một cây cầu không cần phải luôn lo lắng rằng một giây nào đó nó sẽ sập.”

“Cháu là Tiểu Hổ, ước mơ của cháu là lớn lên trở thành kiến trúc sư, xây dựng một cây cầu vững chắc nhất thế giới.”

“Mười mấy năm chưa từng có giấc ngủ an giấc, ước mơ của tôi là ngủ yên ổn một giấc.”

*

Nửa tháng sau, Hoa Trân và Hoa Hải bị mang đi điều tra, nhiệt độ của sự quan tâm đến sự kiện kéo dài không hạ, dẫn đến độ chú trọng cao của chính phủ.

Ngày 17 tháng 3, triển khai điều tra công trình bã đậu của tập đoàn Hoa Hải thành phố Bắc Tuần.

Ngày 18 tháng 4, mở phiên tòa thẩm lý công trình bã đậu của tập đoàn Hoa Hải thành phố Bắc Tuần.

Từ khi điều tra vụ án đến nay, Hoa Trân và Hoa Hải vẫn duy trì im lặng là vàng, không chịu nói gì cả.

Luật sư tới tới lui lui vài chuyến.

Hai anh em đến nay đều tin chắc, đây chẳng qua là chuyện nhỏ, thật ra không khác mấy với công việc làm hằng ngày, bắt đi, vặn hỏi hai câu, làm dáng một chút, sau đó sẽ thả ra, tháng ngày còn dài.

Cũng không ai biết, tháng ngày đang chờ bọn chúng sau đó là gì.

Ngày thứ ba mở phiên tòa, luật sư mang theo một tin tức.

“Hoa tổng, lúc này thật khác ngày xưa, phía trên chỉ đích danh kiểm tra công ty các vị.”

Lúc này Hoa Hải mới đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt có chút không thể tin được: “Làm sao có thể?”

Luật sư lộ ra vẻ mặt lo lắng, từ khi làm cố vấn pháp luật cho Hoa Hải đến nay, đây là lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt này, cau mày, dù sao cũng là luật sư, trật tự vẫn phải rõ ràng: “Lần này khá là khó giải quyết, ban ngành liên quan đã tham gia điều tra, một khi nắm giữ đầy đủ chứng cứ, liền khởi tố các vị.”

“Lấy tội danh gì?” Đáy mắt Hoa Hải lóe qua một tia hung tàn.

“Tham ô, nhận hối lộ, ngầm chiếm hữu tài sản quốc gia, còn có tội cố ý giết người.”

“Cố ý giết người?”

Luật sư gật đầu: “Bạch Cẩm Huy.”

Hoa Hải bỗng nhiên có chút chán nản ngồi xuống, thoát lực nói: “Ông giúp tôi tính toán một chút, nếu như tôi dựa vào quan hệ thì bị xử nhiều nhất bao nhiêu năm?”

Luật sư lắc đầu một cái: “Không kéo được quan hệ, ông đã bị bên trên chỉ đích danh rồi, lần này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm ông, không được xảy ra một chút sai lầm, chỉ một tội cố ý giết người thôi ông đã có thể ngồi tù mọt gông rồi.”

Hoa Hải chán nản dựa vào ghế, nhắm mắt.

“Còn có một tin tức, có người cung cấp sổ sách mấy năm qua giúp ông rửa tiền, đồng thời khai báo sự thật mấy năm qua giúp ông phạm tội, bây giờ, tôi thật sự không giúp được ông nữa.”

*

Trấn nhỏ ở châu Âu.

Một tháng này, Nguyễn Tầm tầm ở trên trấn nhỏ dạy trẻ con học múa, Nguyễn Minh Sơn thích đi dạo bên ngoài, đi mệt rồi thì về nhà, sau đó nấu cơm.

Hàng xóm sát vách vừa vặn cũng là người Trung Quốc, tên là Tilly, người đàn ông là người Ý, đứa trẻ tên Tony, năm tuổi.

Tilly không biết làm món Trung, rất thích ăn đồ Nguyễn Minh Sơn nấu, vừa đến giờ cơm liền mang đứa trẻ qua ăn chực.

Lúc Nguyễn Minh Sơn quay về, Tilly đã canh giữ ở cửa rồi.

“Bố Nguyễn!”

Nguyễn Minh Sơn nở nụ cười, mở cửa đi vào: “Ngày hôm nay muốn ăn gì?”

Tilly ôm đứa trẻ: “Đầu cá băm tiêu, bố làm đầu cá băm tiêu đặc biệt chính tông, dù cho con về nước cũng chưa từng ăn chính tông như thế.”

Nguyễn Minh Sơn đồng ý, để hai mẹ con ngồi ở phòng khách chơi một lúc, còn mình thì vào phòng bếp.

Lúc Nguyễn Tầm Tầm về, Tilly đang cùng con trai ngồi trên sô pha xem TV, thấy cô về, cười cười: “Hello!”

Nguyễn Tầm Tầm đi tới, sờ sờ đầu Tony: “Muốn ăn món ăn quê hương rồi à?”

Tony mở to đôi mắt tròn nhìn cô, nói mơ hồ không rõ: “Mỗi ngày đều muốn ăn.”

Ba người cùng nhau cười.

Bữa tối nay rất phong phú, Nguyễn Minh Sơn làm rất nhiều món ăn, Tony bị cay đến mức ồn ào: “Cay chết con rồi, cay chết con rồi.”

Phát âm vẫn còn mơ hồ không rõ.

Cơm nước xong, Tilly giúp đỡ rửa chén.

Sau đó mang theo Tony tạm biệt bọn ho, căn phòng nhỏ khôi phục lại sự yên tĩnh.

Hai người dựa trên sô pha xem TV, đều là một vài tin tức địa phương.

Nguyễn Minh Sơn liếc nhìn cô một cái: “Gần đây có ổn không?”

“Tốt vô cùng, cực kỳ hài lòng, học sinh cũng rất nghe lời.”

Nguyễn Minh Sơn gật đầu, không nói tiếp.

Xem đến phần sau, Nguyễn Tầm Tầm buồn ngủ, ngáp một cái nói: “Con đi ngủ trước, ngủ ngon.”

Ngủ ngon.

Thật ra cô không nói, Nguyễn Minh Sơn đều biết.

Lúc cô mới đến đây, ngôn ngữ không thông, cô đều một mình ngồi đờ ra trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Nửa đêm, lúc ông thức dậy, luôn nghe thấy có người đang khóc.

Mới đầu cứ tưởng là Tony sát vách.

Sau đó, phát hiện ra là cô.

Ngày hôm sau lúc thức dậy, mắt luôn luôn sưng phù.

Ông hỏi cô: “Con thích nơi này không?”

Cô hỏi ngược lại ông: “Bố thích ở đây không?”

“Thích.”

Nguyễn Tầm Tầm gật đầu, mất tập trung nói: “Bố thích là tốt rồi.”

Không có anh ấy, nơi nào con cũng không thích.

Ngày hôm sau khi Nguyễn Tầm Tầm thức dậy, Nguyễn Minh Sơn đã đi mất.

Trên mặt bàn có một lá thư.

Cô mở ra.

Còn chưa đọc hết, chỉ nhìn thấy hàng chữ đầu tiên nước mắt cô đã rơi xuống rồi.

“Con gái yêu quý của bố:

Khi con đọc được lá thư này…..”

Chỉ mở đầu như vậy thôi đã không dám đọc tiếp.

Ngày thứ ba tòa án thẩm vấn, có người đến cục cảnh sát tự thú.

“Ông tên gì?”

Người đến ăn mặc mộc mạc, sống lưng thẳng tắp, đưa chứng minh thư cho cảnh sát: “Nguyễn Minh Sơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.