Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 120 - Tia Sáng (3)

trước
tiếp

Một ngày trước khi bắt đầu phiên tòa công khai, Sở Vọng đã thấy danh sách những người bị thẩm vấn. Người bị thẩm vấn cộng với 110 người khác, từ cấp bậc trung úy trở lên, cao nhất chỉ có hai thiếu tá quân Nhật. Nhưng xuất hiện ở phiên tòa xét xử công khai thì chỉ có nhiều nhất hơn mười người bị tố cáo tội danh, mà Tạ Trạch Ích không có tên trong danh sách này.

Tuy số người ra tòa không nhiều, nhưng đã vượt quá chỗ ngồi tại tòa án hội thẩm hội đồng khu. Tổng thương hội Thượng Hải nghe tin, lập tức bày tỏ muốn chuẩn bị địa điểm cho buổi xét xử công khai lần này.

Sáng hôm ấy, tên họ cùng quốc tịch của chín vị quan tòa, bao gồm các quan tòa đến Mỹ, Trung, Anh, Pháp, Philippines, Hà Lan được công bố. Tuy Philippines không được xem là quốc gia, nhưng vì vụ án có liên quan đến đảo Penang nằm trong khu vực thuộc địa Đông Nam Á của anh, nên cũng cho phép một quan tòa người Philippines tham dự.

Được thành lập cùng lúc với tòa án lâm thời, cũng có một cục thanh tra quốc tế chịu trách nhiệm thu thập chứng cứ hình sự. Quan chức cao cấp nhất của bộ phận điều tra tạm thời của cục thanh tra quốc tế là vị đại tá Bourboulon ngày hôm qua.

Sau khi thấy bản danh sách này, cô mới thực sự hiểu được ý của Boulon. Buổi xét xử đầu chẳng qua chỉ nhắm vào những người ngoài lãnh sự và quan chức cấp cao ở tô giới, chỉ xử những quan viên chức thấp. Ví dụ như Chu Nhĩ Tra, giám đốc Nhật tại Thượng Hải và những quan viên khác, một số tạm thời bị bắt giữ, một số khác bị điều về nước.

Đúng như Boulon đã nói, quan chức cấp cao cần được bảo vệ. Bởi vì nếu lãnh đạo cao nhất ở Thượng Hải, người thực hiện quyền quyết định đại diện cho mỗi quốc gia bị xét xử tức là thừa nhận mình “đã sai rồi”; còn nếu như chỉ xét xử quan chức cấp trung hạ thì nghĩa là “lãnh đạo vô năng”.

Ở trang thông báo cuối cùng, cô thấy một câu thế này: “Phiên tòa công khai đầu tiên xét xử tội phạm tô giới. Căn cứ vào nội dung định tội của phiên tòa, sáu nước ở tô giới và Trung Quốc sẽ sửa đổi “hiệp ước Nam Kinh”, “hiệp ước Hổ Khẩu”, “hiệp ước Thiên Tân”, “hiệp ước Hoàng Bộ” và “hiệp ước Vọng Hạ”.”

Có lẽ đó chính là ý đồ của Boulon. Phiên tòa đầu tiên dùng để dập tắt lửa giận của người Trung, thuận lợi có thể bảo vệ được quyền lợi của mình tại tô giới lớn nhất có thể.

Trước đó có nghĩ thế nào cô cũng không nghĩ ra lợi ích của mình và tô giới nước Mỹ thì liên quan gì đến tư lợi của Boulon.

Trong ngày xét xử công khai, lần đầu tiên cô thấy Tạ huân tước ở khoảng cách gần. Bà Cát đi cùng cô đến đây, khi cô được bồi thẩm đoàn mời vào chỗ nhân chứng thì bà ngồi xuống chỗ dự thính cùng với ngài Tạ. Ngồi chung với bọn họ còn có mấy người Đỗ, Hoàng, Trương và Tưởng.

Thấy bọn họ cùng xuất hiện, Sở Vọng mới vỡ lẽ, có lẽ khi tổng thương hội muốn chuẩn bị địa điểm làm nơi xét xử công khai cho cục thanh tra quốc tế, có lẽ không hoàn toàn xuất phát từ lợi ích; có thể là do ngài Tạ đã thỉnh cầu nên thương hội và Thanh Bang* sẵn sàng trợ giúp ông; đương nhiên cũng có thể là giữa Thanh Bang và Nam Kinh có quan hệ mật thiết, cuối cùng mới chọn nơi xét xử công khai là tổng thương hội Thượng Hải.

(*tên một tổ chức phản động ở vùng nam bắc Trung Quốc.)

Cũng có thể vì quan hệ này nên bà Cát mới có thể có được một ghế dự thính.

Ngoài bọn họ ra thì còn có quan viên chính phủ Nam Kinh, cùng với một vài thương nhân người Hoa và ngoại quốc, hoặc những danh nhân được hưởng quyền lợi cao ở Thượng Hải trong cục công thương, ví dụ như Bohr.

Năm phút trước khi bắt đầu phiên tòa, cô đột nhiên trông thấy Boulon nhìn sang bên này. Lúc bốn mắt chạm nhau, ông ta đột nhiên chỉ vào cổ mình, làm một tư thế.

Cô hơi do dự, rồi từ từ lấy chìa khóa vàng từ cổ áo váy len ra, đeo ở bên ngoài.

Không biết có phải là cô gặp ảo giác không, mà sau khi làm xong động tác đó, Boulon mỉm cười xoay mặt sang chỗ khác, cô lại cảm thấy ngày càng nhiều ánh mắt nhìn về phía cô, bao gồm huân tước Tạ, ngài Tưởng và Bohr… Thậm chí còn có hai quan tòa.

Mười giờ đúng, ảo giác khiến cô khó chịu nhanh chóng biến mất khi phiên tòa bắt đầu.

Bởi vì nhiều nước vẫn nghi ngờ về sự hoàn thiện của hệ thống pháp luật của chính phủ mới thiết lập chính quyền có hơn hai năm, nên sau khi đàm phán hoặc có thể là chính quyền Nam Kinh đã thỏa hiệp, cuối cùng phiên tòa công khai lần này đã chọn hệ thống luật pháp Anh-Mỹ để phán quyết. Các đặc điểm của hệ thống pháp luật thuộc chủ nghĩa quan liêu điển hình này là: quá trình lấy bằng chứng và truy tố rườm rà.

Chánh án Hà Lan De Freys đọc bản cáo trạng trong gần nửa giờ. Bản cáo trạng chủ yếu nhắm vào các sĩ quan và thực tập viên Nhật Bản trong sự cố nhà máy kéo sợi, ngoài ra còn có những người phương Tây trong những vụ án “đánh giá sai”, “bỏ qua” với sĩ quan và thương nhân đã phạm tội trong quá trình thành lập dân quốc, phá hoại chủ quyền tư pháp Trung Quốc ở tô giới, cuối cùng còn có khiếu nại sĩ quan vi phạm “tội bao che”.

Bản cáo trạng này không đề cập đến tội ác cướp đoạt chia cắt hàng thế kỷ của các nước đã làm với Trung Quốc, mà thay vào đó kết tội những sĩ quan quân đội cấp bậc không cao trong án giết người và tội ác vô nhân tính.

“Thiên đường phiêu lưu” ở Thượng Hải là địa ngục trần gian được chủ nghĩa đế quốc xây dựng trên lãnh thổ Trung Quốc. Trong địa ngục này có điện Diêm La biến tượng, nuôi dưỡng vô số kẻ đầu trâu mặt ngựa để “duy trì trị an”, nhưng thực chất lại bắt nạt người hiền, bao che ác bá, lăng mạ dân chúng, cấu kết trộm cướp, lừa đảo chiếm hữu tài sản, bán ma túy và buôn lậu.

Bản cáo trạng đã nói với các phóng viên có mặt trong phiên tòa một điều: Phán quyết lần này sẽ xử sạch đám Diêm La này một cách công bằng thay các người.

Mà thực tế, rất nhiều tội ác gây cản trở an ninh trật tự đều do người cầm quyền Trung Quốc và ngoại quốc ngầm cho phép.

Diêm La đang ngồi ngay trên điện. Là người bị thẩm vấn coi như con dê thế tội, cũng là người xét xử áo mũ chỉnh tề.

Nhưng thế thì có biện pháp gì? Như thế này vẫn đã đẹp hơn nhiều so với lịch sử nên có rồi.

Sau đó, hơn 300 bằng chứng được thu thập bởi cục thanh tra quốc tế trong vòng 20 ngày, bao gồm lời khai của nạn nhân và nhân chứng, ghi chép các vụ án của hội đồng khu và hồ sơ vụ án của chính phủ Thượng Hải lâm thời, cùng với bản hỏi cung tội phạm và nhật ký, v.v… được đưa đến trong tay thẩm phán. Còn ở phiên tòa chủ yếu thẩm vấn nhân chứng và các nạn nhân có mặt theo lời khai và hồ sơ đã điều tra.

Ngoài cô ra, trong các nhân chứng tham dự phiên tòa còn có một doanh nhân người Áo sống ở tầng trên cùng trong căn hộ sáu tầng gần bệnh viện nhà máy, cùng với mẹ của đứa bé trong vụ án mất trẻ lạc mà tuần quan Nhật Bản từng uy hiếp, ép cô đến hội đồng khu khiếu nại Tạ Trạch Ích có dính dáng – không biết cục thanh tra quốc tế đã tìm được bà ta ở chỗ nào.

Ban đầu, các sĩ quan và bác sĩ quân đội Nhật Bản đã thú nhận với chánh án mọi tội danh gây thương tích nguy hiểm, đốt phá và phá hủy bằng chứng trong bệnh viện nhà máy kéo sợi.

Khi quan tòa hỏi về thời gian xảy ra hỏa hoạn, nhân chứng người Áo nói: “Đêm đó khoảng 0 giờ kém 15 phút, tôi đang nằm trên giường sắp đi ngủ thì đột nhiên cảm thấy ngoài cửa sổ sáng rực. Tôi kéo cửa sổ ra, phát hiện nơi bắt nguồn là bệnh viện nhà máy đối diện cửa sổ phòng tôi, tòa nhà nằm gần cây ngô đồng lớn nhất, chính là tòa nhà A mà các anh đã nói.”

Quan tòa lại hỏi: “Vậy quân Nhật đến bệnh viện nhà máy trước hay tuần cảnh Anh đến trước?”

“Tôi đứng trên lầu nhìn một hồi. Khoảng hai ba phút gì đó thì một đội tuần quan Nhật chạy đến, chừng mười phút sau thì tuần cảnh Anh cũng chạy tới, bọn họ có hai đội, một đội ở lại chặn tuần quan Nhật.”

Quan tòa hỏi: “Tức là trong đêm phóng hỏa, tuần quan Nhật xuất hiện trước tuần cảnh Anh?”

“Không phải. Tối hôm đó lúc đi tản bộ sau khi ăn, tôi đã thấy hai đội tuần cảnh Anh xuất hiện ở con ngõ bên ngoài bệnh viện nhà máy. Lúc đó tôi còn lấy làm lạ, đây là khu vực của tuần bổ Nhật, chưa bao giờ có nhiều tuần quan xuất hiện như thế. Có lẽ là tiếp nhận mệnh lệnh, chờ sẵn ở đó.”

Nhân chứng người Áo vừa phát biểu xong thì đột nhiên trong những người bị thẩm vấn vẫn cúi đầu im lặng có kẻ ngẩng phắt đầu lên, toét miệng cười to với cô, chính là Sakuma Ichiro.

Sau đó quan tòa lại hỏi mẹ của cậu bé: “Trong lời khai của cô, cô nói tháng 12 năm ngoái đã bán cậu bé cho một gã buôn người tên là Phan Minh?”

“Đúng thế.”

“Vì sao lại bán đi?”

“Vì…” Người phụ nữ kia mất tự nhiên, sau đó lại cười nói: “Vì công việc của tôi không cho phép tôi có con. Tôi không nuôi nổi nó, nó lại khiến tôi mất đi bát cơm, hai mẹ con tôi sẽ phải chết. Đồng nghiệp của tôi cũng bán con cho Phan Minh, nói ở tô giới có vài người Nhật không có con, bán cho bọn họ, họ sẽ đưa nó về Nhật, được ăn no mặc ấm như trẻ con Nhật Bản, không phải chịu khổ.”

Quan tòa lại hỏi: “Vậy vì sao năm tháng trước, cô lại đột nhiên muốn tìm lại thằng bé?”

“Vì bọn họ tìm đến tôi, nói con tôi bị người phương Tây bắt đi khi ở trên thuyền đến Nhật. Bọn họ nói người phương Tây thích ăn thịt trẻ con…”

Có lẽ cô ta không biết tiếng Anh, lúc lấy lời khai phiên dịch viên cũng không nói với cô ấy là rốt cuộc con của mình bị đưa đi làm gì. Nên lúc này cô ta vẫn không vui không buồn, nở nụ cười bồn chồn lo lắng. Cho đến khi trả lời xong xuôi, phiên dịch viên báo cô ta có thể ngồi xuống, cô ta quay đầu đảo mắt nhìn một vòng, mỉm cười với ai đó bên dưới chỗ ngồi dự thính rồi mới uyển chuyển ngồi xuống.

Nghe thấy tiếng hô “cô Lâm Trí”, cô hoàn hồn, quay đầu nhìn lên tòa.

Chánh án còn chưa đặt câu hỏi thì quan tòa nước Mỹ ngồi cạnh ông ta đột nhiên thấp giọng nói gì đó. Chánh án thoáng nghĩ ngợi, cô còn chưa nói gì thì ông ta chợt lệnh cho thư ký ghi chép lại mấy câu.

Sau đó, chánh án hỏi: “Dựa vào lời khai của nhiều thành viên ở viện nghiên cứu, trong mấy tháng nghiên cứu vừa qua, Sakuma Ichiro từng quấy rối cô nhiều lần?”

Cô gật đầu, trả lời bằng tiếng Anh, “Đúng thế.”

Nghe thấy phát âm tiếng Anh của cô, chánh án chợt sửng sốt. Dừng lại một lúc rồi lại hỏi, “Sakuma Ichiro, anh có thừa nhận lời khai này không?”

Sakuma Ichiro cũng trả lời bằng tiếng Anh: “Tôi phản đối.”

Một vị quan tòa nước Mỹ khác nhìn gã, cúi đầu rút một tập tài liệu ra, “Dựa vào nhật ký cục thanh tra quốc tế lấy được từ chỗ của anh, vào ngày 28 tháng 2, anh đã viết: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi xem cô là số 5 của tôi, bảo bối của tôi, nhục dục của tôi.’ Dựa vào nhiều trang ghi chép này, đối tượng tình ái trong nhật ký của anh chính là cô Lâm Trí. Vào ngày 27 tháng 3, thậm chí anh đã viết: ‘muốn chiếm cô ấy làm của riêng’.”

Trong quá trình quan tòa nước Mỹ đưa nhật ký cho bồi thẩm đoàn kiểm tra, ở dưới ghế dự thính xôn xao ồn ào. Vợ và mẹ cùng với ông nội của Sakuma ngồi hàng ghế đầu, nghe những lời này, ba người lập tức chình cháu trai, con trai và chồng mình ở chỗ bị cáo, như thể muốn nghe chính miệng gã ta trả lời.

Nhưng gã vẫn cúi gằm đầu như quả bóng xì hơi, như thân xác bị rút đi xương sống.

Chánh án hỏi tiếp: “Zoe Tse giao súng của anh ta cho cô từ khi nào?”

“Trong đêm giáo sư Yoshio Nishina đến Nhật Bản.”

Thư ký vội vàng ghi lại.

Chánh án lại hỏi: “Sakuma Ichiro bị bắn hai lần, có phải do cô nổ súng không?”

Cô đáp: “Đúng vậy.”

“Cũng trong lúc đó, đầu cô đã bị va đập mạnh. Tại hiện trường còn có hai nạn nhân người Trung, lần lượt bị dao sắc cắt da và dây thừng siết chặt. Tình huống lúc đó như thế nào?”

“Một người sĩ quan khác cùng với phụ tá của anh ta đưa hai cô gái ấy đi. Sakuma Ichiro nói với tôi, nếu muốn cứu bọn họ thì hãy đến trường đua ngựa với hắn. Lúc ở trường đua, sau khi biết nữ bác sĩ thực tập ở bệnh viện được cứu ra, hắn lập tức cho chủ trường đua bạo hành hai người họ, đồng thời ép tôi phải bắn hắn.”

“Vì sao anh ta lại ép cô bắn mình?”

“Tôi không biết thưa tòa. Hắn đập đầu tôi vào tường, lúc đó tôi không được tỉnh táo lắm. Nhưng tôi vẫn nhớ lời hắn uy hiếp tôi, nói muốn chôn Zoe theo hắn ta.”

Trên ghế quan tòa im lặng.

Đột nhiên quan tòa nước Pháp hỏi bằng tiếng Pháp: “Lúc lấy lời khai ở viện nghiên cứu, không ít nhân viên nghiên cứu đều nói: thường xuyên thấy Zoe lái xe đến đưa đón cô. Xin hỏi quan hệ của hai người là gì?”

Phiên dịch viên còn chưa mở miệng thì cô đã ngẩn người, hỏi lại bằng tiếng Pháp, “Xin lỗi tòa?”

Chánh án ngắt lời ông ta: “Xin không hỏi những câu không liên quan đến việc truy tố.”

Rồi chánh án nói với cô: “Bồi thẩm đoàn sẽ dựa vào lời khai cũ của cô và lời khai mới trên tòa hôm nay, quyết định lại tội danh của ba người Zoe Tse, Sakuma và Fujima một lần nữa.”

Lời khai mới? Nhưng những lời cô nói hôm nay chính là lời khai ở hội đồng khu tuần trước mà.

Ngồi xuống ghế, cô lờ mờ khó hiểu.

Cô có cảm giác hai quan tòa người Mỹ và Boulon – nhân viên của cục thanh tra quốc tế, trong lúc lấy lời khai nhất định sẽ lấy được bằng chứng có lợi nhất cho Tạ Trạch Ích. Ví dụ như lời khai của thành viên viện nghiên cứu, ví dụ như kỹ nữ ở đường số 3. Nhưng đồng thời cô cũng biết rõ, dù có thoát tội ở đây thì anh vẫn khó thoát khỏi bị quốc gia của mình xét xử.

Chính vì thân phận nhạy cảm nên anh mới không thể tham gia phiên tòa lần này. Trước khi thật sự rửa sạch tội danh bất trung với đế quốc, anh không thể xuất hiện trước công chúng, mà im lặng biệt tích giống như anh Trịnh.

Sau khi lấy lời khai và kháng cáo là thời gian nghỉ ba mươi phút để quan tòa và bồi thẩm đoạn bàn bạc định tội trong danh sách hơn một trăm người. Cô lo lắng suốt mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc nay cũng có thể thở phào. Việc đến nước này rồi, bất kể kết quả có ra sao thì đành phó mặc cho số trời.

Ngay cả trong bài kiểm tra nói IELTS, lần đầu tiên cô diễn thuyết và cả trước kỳ thi chưa chuẩn bị đầy đủ, cô cũng chưa bao giờ căng thẳng như vậy. Con tim lơ lửng giữa không trung, đến nay đã nửa năm đã trôi qua mà vẫn không thể thả lỏng.

Cô cho rằng do trong tòa án quá ngộp thở nên quyết định đứng dậy ra ngoài hóng mát, nhưng vừa xoay đầu lại thì thấy Bohr rảo bước đi đến chỗ cô.

Cô dùng chút sức lực ít ỏi cuối cùng mà trêu: “Không ngờ tới cuối tuần rồi mà vẫn có thể gặp cấp trên!”

Nhưng Bohr lại không có tâm trạng tốt như cô, ông kéo cô vào góc tường, thấp giọng hỏi: “Thượng úy người Anh kia có quan hệ thế nào với em?”

Cô sửng sốt: “Quan hệ thế nào là sao?”

Bohr nói: “Gần đây rất nhiều người trong viện nghiên cứu đều đưa vợ chồng đến Trung Quốc. Vợ của Fermi, bạn gái của Oppenheimer, sau này sẽ còn có nhiều người đến Trung Quốc nữa. Em có biết vì sao không?”

Cô giật mình, dường như đã lờ mờ nghĩ tới điều gì đó, nhưng miệng đã nhanh hơn não bộ một bước, hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Mấy tuần trước, Từ và Rutherford đã gửi một bức điện tín từ Hương Cảng tới, nói là đã phát hiện ‘mở vàng’ ở Tây Bắc bộ. Hai hầm mỏ và một viện kỹ thuật đang được xây dựng, đó là lý do vì sao các thành viên nghiên cứu đã đón bạn đời và con cái đến Trung Quốc. Chắc chắn trong nhiều năm sau này, mọi người sẽ sống ở một nơi không xác định với thân phận kỹ sư ‘bí mật. Em đã hiểu chưa? Thân phận kỹ sư của em, đồng thời cũng là sự che chở của bạn đời em.”

Cô sửng sốt: “Nhưng… Em với anh Tạ không phải gì hết.”

Vì sốt ruột nên Bohr dùng sức không nhẹ, nắm chặt chìa khóa vàng trên cổ cô mà nói: “Phi Beta Kappa, hội sinh viên cổ nhất của Mỹ sẽ trao chìa khóa cho sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất mọi năm, có thể đeo được, lấy đó làm vinh dự. Chiếc chìa khóa vàng này có giá trị rất cao, gấp mấy trăm lần giá vàng, là công cụ tốt nhất để quảng cáo bản thân! Nó còn có một tác dụng khác là có thể làm vật đính ước, làm nhẫn đính hôn tặng bạn gái…”

Bohr vừa dứt lời thì đám phóng viên ngồi tít đằng xa lập tức ùa đến, đột nhiên bao vây lấy cô. Bị mọi người dồn vào giữa, trong những chiếc máy ảnh được giơ cao, cô nghe thấy rất nhiều người hỏi: “Cô ba Lâm, có thể thấy cô đã trả lời lưu loát ba ngôn ngữ ở trên tòa. Cô còn chưa tới 16 tuổi mà đã có bằng đại học. Cô không đi du học châu Âu với hiệu trưởng Lâm mà có thể tinh thông ngôn ngữ sáu nước hơn người khác. Chị hai cô lớn hơn cô hai tuổi nhưng chỉ mới tốt nghiệp trung học, tiếng Anh không chuẩn, xin hỏi có phải cách giáo dục của cha cô có gì bất đồng không…”

“Cô ba Lâm, trước đây cô có hôn ước với nhà họ Tư, về sau nghe nói vì tai tiếng thầy trò mà hủy hôn, bây giờ lại có lời đồn cô gần gũi qua lại với con trai trưởng của huân tước Tạ ở Hương Cảng, là người góp vốn ngân hàng HSBC, xin hỏi có đúng không?”

“Cô ba Lâm, rất nhiều tờ báo nước ngoài đều dự đoán rằng bài luận văn của cô có thể đoạt giải Nobel Vật lý năm nay…”

“Cô ba Lâm, mấy đời nhà họ Lâm theo văn tham chính, còn cô tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã đạt được thành tựu cao trong giới khoa học, xin hỏi có liên quan gì đến mẹ ruột của cô không?”

Đám phóng viên nhanh chóng ép cô gái gầy gò vào trong góc nhỏ bên ngoài hành lang tòa án. Ông trùm trong giới Vật lý ban nãy còn đứng bên cạnh cô, lúc này cũng đã bị phóng viên đẩy ra ngoài.

Một phóng viên người Mỹ do dự đến gần Bohr, thấp giọng hỏi: “Tiến sĩ Niels Henrik David Bohr?”

Bohr vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo, định tiếp nhận phỏng vấn.

Phóng viên người Mỹ áy náy bắt tay với ông, sau đó cấp tốc chụp một bức ảnh nửa người của ông rồi mỉm cười hỏi: “Nghe nói thành viên trong khoa của ông dự kiến sẽ giành giải thưởng Nobel Vật lý năm nay. Có phải ông cũng đã giành giải thưởng Nobel Vật lý năm 1922 không? Có người cho rằng ông sẽ trở thành Rutherford thứ hai —— có được học trò khắp thiên hạ giống ông ấy, xin hỏi ông có ý kiến gì với lời này?”

Mọi danh nhân Thượng Hải Hương Cảng trên ghế dự thính đều nhìn vào trong góc tập trung các phóng viên.

Đây là phiên tòa của sáu nước, tề tựu gần trăm danh nhân và quân quan sáu nước, cùng với gần trăm phóng viên của nhiều tòa soạn đến từ nhiều nước. Trong khoảnh khắc chiếc chìa khóa vàng của Phi Beta xuất hiện trên cổ của cô gái phương Đông xinh đẹp ấy, bao gồm nhật ký tội phạm Nhật Bản cùng với việc cô đã trả lời thẩm phán bằng ba ngôn ngữ… Thì nhóm phóng viên hàng đầu thế giới này đã lập tức tường tỏ: Cô gái này – nhân chứng quan trọng trong phiên tòa công khai lần này có lẽ rất phi thường.

Có không ít người đã lục tìm cái tên của cô trong kho ký ức: với tin đồn, với những thành tựu của cô có lẽ sẽ được giới khoa học vật lý công nhận, với tài năng đã bị chôn vùi trong những tin đồn thất thiệt, với lời đồn về việc cô còn nhỏ mà đã nhận được bằng tốt nghiệp và thành thạo sáu thứ tiếng, và trong nháy mắt chiếc chìa khóa vàng do người con trai trưởng của nhà giàu nhất Đông Nam Á xuất hiện trên người cô… Cánh phóng viên đều hiểu rõ, sau phiên tòa công khai này, rất có thể cô sẽ trở thành điểm nóng dư luận ở Thượng Hải, hay thậm chí là toàn bộ miền Viễn Đông!

Còn những người khôn khéo như bà Cát và huân tước Tạ, lúc phát hiện quan tòa và bồi thẩm đoàn nước Mỹ bác bỏ lời cáo buộc Tạ Trạch Ích và cũng đặc biệt chú ý chiếc chìa khóa trên cổ cô, cả hai lập tức ý thức được một điều: hôn sự này nhất định có thể cứu được nó!

Nhìn một hồi, bà Cát quay sang nói với ngài Tạ: “Sao nào, cô cháu gái này của tôi xuất sắc chứ?”

Huân tước Tạ hừ khẽ.

Bà Cát cũng bật cười, “Năm nay ông 50 rồi đúng không? Nhẩm tính thử xem, ông đã niệm Phật ba mươi năm, ăn chay nửa đời. Giả sử cháu gái tôi thật sự trở thành con dâu nhà họ Tạ ông, thì từ nay về sau, sợ là có thể ngài Tạ không cần phải ăn kiêng nữa rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.