Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 74 - Bệnh Nhân (18)

trước
tiếp

Đây là thời đại không có máy tính, cho nên những công thức lớn đều dựa cả vào sức người. Trong thời gian đợi bàn bạc ổn thỏa với trong nước, trước khi các nhiệm vụ chính được giao, thì tất cả nhân viên trong phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân đều là nhân viên tính toán.

Sở Vọng ôm một xấp tài liệu tính toán vi phân từ nhà cô út đi sang nhà bác cả, trong đầu toàn là chuyện của Lương Chương. Đứng dưới bậc thềm, còn chưa thấy bóng dáng biệt thự bà Kiều thì Tiết Chân Chân từ sau rặng hoa màu vàng đã bước ra. Trong đêm đông lạnh lẽo, cô ấy chỉ khoác mỗi áo khoác bên ngoài trang phục ăn tối, đi guốc gỗ, để trần bắp chân, đầu ngón chân lạnh tới nỗi đỏ bừng. Chân Chân run rẩy hà hơi, vừa thấy cô tới thì lốc cốc chạy đến, ngăn cô lại.

“Chị sao thế?” Vừa thấy là cô, Sở Vọng vui vẻ hỏi.

“Em… Em đừng đến. Chị hỏi em trước,” Chân Chân chạy về phía cô, cả người run lên, “Rốt cuộc em và Từ Thiếu Khiêm kia có chuyện gì vậy?”

“Em với thầy ấy?” Sở Vọng chỉ vào mình, phá lên cười, “Đang yên đang lành, em có chồng chưa cưới, thầy ấy có vợ rồi. Đại bác bắn cũng không tới, còn có thể thế nào được?”

“Chị cũng nghĩ thế.” Chân Chân miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, “Nhưng vấn đề là ở vợ thầy ấy, vừa rồi còn gọi điện đến cho mợ. Mợ nghe điện thoại xong thì biến sắc, ngồi trong nhà mắng em và dì Cát ầm lên.”

Sở Vọng thôi cười, “Cô Từ? Cô ấy nói gì?”

“Còn có thể nói gì nữa? Nói em đã có hôn ước mà còn mập mờ với chồng chị ta, truyền khắp trường ai ai cũng biết. Lại nói gì mà nhìn thấy hai người yêu nhau thật lòng, nên mới gọi điện cho mợ, nói mợ viết điện báo hỏi ý của cha em thế nào. Nếu cha em chịu thì chị ta chịu lùi một bước, nghĩ cách tác thành người có tình với nhau.”

Chân Chân nói rất uyển chuyển, Sở Vọng cẩn thận lắng nghe, nhận ra một hai điều. Cúi đầu nhìn phiến đá trên đất, cô cười nói, “Biết rõ danh tiếng của nhà họ Lâm lớn, con gái nhà họ Lâm không dám làm mất mặt, nên mới nói em và thầy Từ lén lút với nhau, làm hỏng danh tiếng. Nói em yêu thầy ấy sâu đậm, nhưng lập gia đình cũng có trước sau. Em đến muộn nên phải làm lẽ cho thầy ấy. Nếu em bằng lòng, cha em sẽ hủy bỏ tờ giấy hôn ước kia, rồi cô Từ dàn xếp ổn thỏa tha thứ cho em và thầy Từ; còn nếu em không chịu thì đừng trách cô ấy không khách khí, lúc này cha em sẽ vì danh tiếng của gia tộc, không thể không đăng báo từ mặt em —— trong tình cảnh ấy, em rơi vào đường cùng, cũng phải làm lẽ cho thầy ấy thôi đúng không?”

Chân Chân gật đầu, giận tới mức cắn răng nghiến lợi, “Cô Từ này bị gì thế? Trước giờ chỉ có vợ chính xua đuổi phụ nữ bên chồng mình, chẳng có ai chạy đến làm mai cả.”

“Cô ấy…” Sở Vọng trầm ngâm, nhìn trời cười nói, “Cô ấy yêu giáo sư Từ quá đấy mà.”

“Vào lúc này rồi mà em còn cười à?” Chân Chân sốt ruột, “Hôm nay em đừng đến biệt thự nữa. Vừa rồi mợ còn sai người gửi điện báo cho cha em đấy, chị không cản được. Em mau về nhà bên kia tìm dì Cát đi.”

“Vâng, chị không cần lo quá đâu, trời lạnh thế này, chị về nhà trước đi. Nếu để bác Kiều phát hiện thì sẽ bị mắng đấy.”

Đôi ba câu khuyên Chân Chân về biệt thự họ Kiều, rồi Sở Vọng chạy về nhà cô út.

Trong biệt thự vang lên tiếng nhạc nhẹ, tiếng nam nữ cười nói ở bên kia vang vọng, vô cùng náo nhiệt. Tuệ Tế cầm chai rượu vang đi ra khỏi hầm rượu, vừa vào vườn hoa thì bắt gặp cô, ngạc nhiên hỏi, “Sao hôm nay cô ba lại về đây?”

“Tôi tìm cô út, cô ấy có ở trong nhà không?”

“Vừa nãy có người mời nên bà đã ra ngoài rồi. Có chuyện gấp lắm sao?”

Hai người đứng trong vườn hoa, Sở Vọng vốn định chờ bà Cát, nhưng đột nhiên đổi chủ ý, “Tuệ Tế, em đang có chuyện rất gấp, bây giờ phải ra ngoài ngay.”

Tuệ Tế gật đầu, “Vậy để tôi đi tìm ngài Henry, bảo chú ấy điều tài xế đến cho cô.”

Lúc đứng dưới hiên chờ xe, nhìn những vì sao sáng điểm trên bầu trời, trong đầu cô yên tĩnh đến lạ thường. Quá rộng lượng cũng được, quá tức giận cũng được, có lẽ hôm nay cô đã chịu quá nhiều kích thích rồi, nên chút chuyện này cô không hề bận tâm… Cô cũng không biết là như thế nào nữa. Rõ ràng trời rất lạnh, nhưng khi gió thổi đến cô lại chẳng cảm nhận được gì.

Tới lúc lên xe, quay cửa kính lên, bên trong bỗng ấm áp hẳn, làm cô mơ màng chợp mắt một lúc. Xe dừng lại ở đường Liên Hoa, tài xế cầm ô, định đưa cô đi vào nhưng bị Sở Vọng từ chối. Nhận lấy chiếc ô đen to tướng nặng nề, nhấn chuông cửa nhà họ Từ, vẫn là dì Văn chạy ra. Vừa thấy cô thì sầm mặt nói, “Sao cô lại đến đây?”

Giọng chị Từ ở đằng xa truyền đến: “Cậu chủ đã về chưa?”

Dì Văn đứng đằng xa đáp: “Là cô ba… nhà họ Lâm.”

Chị Từ: “Ồ, vậy mau mời em ấy vào đi.”

Không đợi dì Văn dẫn đường, Sở Vọng sải bước từ trong sân đi vào nhà. Cửa không khóa, chị Từ đang ngồi giữa phòng khách đọc sách, trước mặt là một chiếc lò sưởi ấm. Nghe tiếng bước chân, chị ngẩng đầu lên, “Sao giờ này em lại đến đây?”

Sở Vọng cười, “Nhờ phúc của cô Từ, nên có lẽ cha em đang cùng bác em bàn bạc làm sao để đuổi em ra khỏi nhà. Em rất muốn biết, rốt cuộc cô Từ có ý gì đây?”

Chị Từ nhìn cô, cầm tờ Diệc Báo trong tay chỉ vào ghế, “Em ngồi đi đã.” Thấy Sở Vọng không có ý định ngồi, chị thở dài, “Em thật sự muốn kết hôn với cậu Tư kia sao?” Chị lại mở tờ Diệc Báo ra, trang đang mở chính là trang nhận xét về tiểu thuyết của Tư Ngôn Tang. Chị hỏi: “Gần đây cậu Tư này đang rất nổi trong nước. Vẫn chưa về nước và vẫn chưa tham gia trường phái nào, nhưng các trường phái lớn đã bắt đầu phân tích cậu ta, cũng không biết vì sao. Tiểu thuyết của cậu Tư thuộc trường phái gì nhỉ, phái trăng non, phái Ngữ Ti, hay phái Uyên Ương Hồ Điệp?”*

(*Phái Trăng Non là trường phái thơ mới hiện đại (đại diện có Từ Chí Ma); phái Ngữ Ti là phái văn học hiện thực hiện đại (đại diện có Tôn Trung Sơn); phái Uyên Ương Hồ Điệp là trường phái tiểu thuyết lãng mạn cận đại.)

Sở Vọng lạnh lùng nói, “Thì có liên quan gì đến cô Từ?”

Chị Từ đặt tờ Diệc Báo xuống, thở dài than, “Giờ còn ương bướng gì nữa? Em không hiểu được cậu ta, cũng như tôi không hiểu chồng mình —— sống cả đời với nhau nhưng lại không hề hiểu nhau, đấy là chuyện cô độc đến nhường nào. Còn em, tôi biết em xứng đôi với anh ấy, không như người khác. Một người như anh ấy, nhân phẩm thế nào, những năm qua cả em và tôi đều biết rõ. Nếu không phải gánh nặng là tôi, thì với tướng mạo học vấn và xuất thân của anh ấy, kết hôn với ai mà chẳng được? Em không gả cho anh ấy, chưa chắc trên đời này đã có người tốt với em bằng một nửa anh ấy.”

“Em có kết hôn với chồng chưa cưới hay không cũng là chuyện nhà em, không phiền cô Từ phải nhúng tay vào. Em có hiểu thầy ấy hay không, có muốn ở bên thầy ấy hay không cũng là chuyện do em quyết định. Nhưng cô Từ à, hiểu lầm của cô về thầy Từ đúng là hết thuốc chữa rồi. Dù cô thất bại thì cũng đừng gửi gắm hy vọng gì ở em cả. Đàn ông ưu tú trên đời này không chỉ có một, cô Từ chỉ có một thầy Từ, nhưng vì sao cô có thể chắc chắn ngoài chồng cô ra, em không có được tấm chồng tốt?”

Chị Từ sốt ruột, “Tuy tôi nói với bác của em như thế, nhưng đâu bảo em làm lẽ của anh ấy thật? Tôi sắp chết rồi, cũng không biết còn sống được mấy hôm. Đến lúc đó em gả cho anh ấy, không phải vẫn là vợ cả cưới hỏi đàng hoàng sao? Sau khi tôi chết, không chỉ anh ấy, toàn bộ gia sản của nhà họ Từ, thậm chí là hồi môn của tôi cũng đều thuộc về em hết —— trên đời này làm gì có chuyện tốt nào như vậy nữa? Huống hồ, ngoài cô út của em ra, những người khác trong nhà đối xử với em như vậy, ở lại nhà đó cũng có ích gì?”“Cô Từ suy nghĩ thấu đáo thật đấy, tâm tư kín đáo vô cùng, còn cân nhắc lợi ích mọi mặt nữa, đúng là thập toàn thập mỹ. Thậm chí còn biết nên gọi điện cho bác cả của em chứ không phải là cô út, đúng là cũng rất hiểu em.” Sở Vọng cười nhạt, “Vậy thì cô Từ à. Nếu em hỏi cô: bây giờ cô bảo thầy ấy lập tức bỏ mình, để thầy ấy cưới em làm vợ cả nhà họ Từ, cô có sẵn lòng không?”

“Tôi…” Chị Từ giận dữ nhìn cô, giận quá hóa cười, “Tôi đã gần đất xa trời rồi, em lại còn muốn tranh giành với tôi làm gì?”

“Cô không muốn đúng không?” Sở Vọng cười lạnh, “Cô không muốn, còn không phải là sợ nếu mình xuống huyệt, sẽ không thể có tên trong gia phả nhà họ Từ sao? Cái danh tiếng mà cô muốn tốt cho em đấy thực chất là phá hủy danh dự của em. Cô Từ, đúng là cô suy nghĩ rất thấu đáo, nhưng chưa hề nghĩ cho em lần nào.”

Chị Từ bị cô nói đúng tim đen, há miệng ra song lại không nói được gì.

“Không cần phải ghen. Nếu cô đã khăng khăng muốn em gả đến, vậy thì cô nghĩ cách đi, đầu tiên là buộc giáo sư Từ phải bỏ cô, sau đó buộc thầy ấy chịu gật đầu cưới em vào cửa. Nếu không, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế.”

Nói xong những lời trên, Sở Vọng chẳng thèm nhìn chị lấy một lần, cứ thế đẩy cửa lao ra ngoài. Chị Từ ở sau gọi cô mấy tiếng, muốn đuổi theo nhưng chân không có sức, ngã khuỵu xuống đất. Dì Văn định ngăn Sở Vọng lại, nhưng thấy chị Từ ngã thì vội chạy về đỡ chị dậy, đau lòng hô to: “Cô chủ của tôi ơi, tội gì cô phải tự làm khổ mình như vậy? Cậu ấy đối tốt với cô như thế, cô ba họ Lâm này lòng dạ quá độc…”

Chị Từ không muốn để bà đỡ, đẩy bà ra, gọi với ra ngoài nhà: “Đúng là trước đó em có rất nhiều lựa chọn, nhưng sau ngày hôm nay, ngoài anh ấy ra, chỉ sợ không ai dám cưới em nữa. Sở Vọng, sao em có thể cứng đầu như thế hả? Mau trở lại đi ——” Gọi mất tiếng liền nhưng không ai đáp, chị đẩy dì Văn ra: “Dì đỡ tôi làm gì? Mau đi ngăn cô ba lại, đừng để con bé làm chuyện điên rồ.”

***

Dì Văn sốt ruột thay chủ, dù bị chị Từ mắng nhưng cũng không dám bỏ chị lại mà đuổi theo.

Tuy Sở Vọng nói lời độc địa, nhưng cô cũng biết những lời ấy tuyệt đối không thể thành sự thực, chẳng qua là phát tiết cơn giận trong lồng ngực mà thôi. Phát tiết rồi, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn. Đi ra giữa sân, đang định băng qua sân tennis thì chợt thấy có bóng người đứng thẳng bên ngoài bụi cây phượng vĩ. Trông có vẻ đã đứng chờ từ lâu, thấy cô đi ra thì đi về phía cô.

Không thấy rõ là ai, nhưng cô nhận ra giọng của Từ Văn Quân: “Không phải em đã cảnh cáo chị, bảo chị tránh xa chú em ra rồi sao? Chiều nay chị gọi điện đến tìm chú làm gì? Chị không nghe em khuyên, chuyện xảy ra như thế cũng là do chị tự chuốc lấy.”

Sở Vọng cười khổ: “Đúng là em đã nói rồi, chị rất cảm kích. Nhưng chị không thể không tìm thầy ấy.”

Dừng một lúc, Từ Văn Quân lại hỏi: “Vậy chị thích chú em à?”

“Chị thích thầy ấy làm gì?”

“Không thích mà suốt ngày ở với thầy ấy? Chị cũng không phải là đứa con nít dốt nát. Chị ở chỗ chú em cũng không đến mức quan trọng, vì sao chuyện gì cũng phải nói riêng với chú ấy vậy?”

“Đối với chị, chú của em cũng như những thành viên khác trong viện nghiên cứu. Lương Chương, Robert, Chandra… Nếu như chị cũng là đàn ông giống bọn họ, thì em có nói những lời này với chị không?”

“Nhưng chị đâu phải đàn ông.”

“Đúng thế, chị không phải. Nhưng vì chị không phải nên em mới có hiểu lầm ấy sao? Trên đời này, ràng buộc giữa người và người có rất nhiều loại. Vì sao chỉ dựa vào suy đoán lung tung đã độc đoán quy nó thành suy nghĩ chủ quan đại chúng?”

“Chẳng lẽ còn có quan hệ khác?”

Sở Vọng suy ngẫm, ngẩng đầu nhìn trời. Dạo này thời tiết rất đẹp, hiếm khi có một đêm trời lạnh lại thấy được đầy sao như lúc này. Thế là cô hỏi, “Em xem, ngôi sao đó là gì?”

“Là sao sáng. Một ngôi sao rất sáng.”

“Đúng thế. Đấy là câu trả lời của phần lớn mọi người. Nhưng cũng có một bộ phận sẽ trả lời rằng, đó là sao Thiên Lang, chỉ có thể thấy vào mùa đông và đầu xuân. Nó nằm ở hướng Đông Nam của chòm sao Lạp Hộ, là ngôi sao sáng nhất trên trời.” Sở Vọng nheo mắt nói, “Còn nếu như em đến viện nghiên cứu hỏi một người bất kỳ, bọn họ cũng sẽ trả lời em rằng: đây là sao α của chòm Đại Khuyển, là một ngôi sao có sao đồng hành. Nó có trạng thái cuối cùng, được hỗ trợ bởi lực đẩy giữa nơtron và proton, được gọi là sao nơtron. Sau khi đạt đến trạng thái cuối cùng này, nó sẽ ngừng co lại và trở thành sao lùn trắng, giống như sao đồng hành của sao Thiên Lang.”

“Chị nói những lời này là có ý gì?”

Từ Văn Quân ngơ ngác, còn Sở Vọng càng nói càng hào hứng, “Nếu em hỏi chị, chị sẽ nói với em: nó cũng như mỗi một vì sao trong dải ngân hà, cũng có quang phổ của mình. Nếu nó đến gần chúng ta, quang phổ của nó sẽ xê dịch về phổ xanh; còn nếu nó nằm cách xa chúng ta, quang phổ sẽ dịch về phổ đỏ. Mà kết quả này sẽ chứng minh một chuyện…”

“Em không hiểu gì cả.”

“Không hiểu là đúng, em của bây giờ không thể hiểu được những lời chị nói. Đợi chú em về, em hỏi chú em những câu vừa rồi, để xem thầy ấy sẽ trả lời thế nào.”

Sở Vọng nói rồi, lập tức quay đầu bước đi. Vì bước chân vội vã, nên lúc đi lướt qua một người khác cũng không phát hiện.

Từ Thiếu Khiêm dừng bước, đang định hỏi cô vì sao muộn như thế mà còn đến. Nhưng Sở Vọng lại không thấy anh, chỉ trong chớp mắt đã chạy ra khỏi sân rồi lên xe rời đi. Anh lắc đầu cười, “Sao lại gấp gáp thế chứ.”

Anh đi vào sân, chưa kịp nói chuyện với Văn Quân thì dì Văn đã đi ra, nghẹn ngào nói: “Cậu chủ, cậu đã về rồi đấy à.”

Thấy sắc mặt bà khác thường, anh vội hỏi, “Cô ấy làm sao hả?” Không đợi bà trả lời, anh đã vội đi nhanh vào phòng. Thấy chị Từ vẫn nằm trên giường, anh thở phào một hơi, ngồi xuống cạnh chị, đưa tay hơ trên lò lửa.

Chị Từ vừa thấy anh thì vội hỏi, “Có thấy Sở Vọng không?”

“Anh có thấy em ấy, nhưng em ấy không thấy anh. Sao tối muộn rồi mà em ấy còn đến đây, có chuyện gì sao?”

“Anh cũng biết tối muộn mà đến là có nguyên nhân, thì vì sao không ngăn con bé lại?” Chị Từ tức giận, dứt khoát nghiêng người không để ý đến anh.

Từ Thiếu Khiêm đã quen chuyện vợ hay tranh cãi vô lý rồi, nên anh cũng không nổi giận, chỉ đi hỏi dì Văn. Dì Văn không quyết định được, hoảng hốt nhìn trái nhìn phải, ngón tay vặn xoắn tạp dề, cuối cùng thở dài, “Cô ba họ Lâm kia đúng là độc địa!”

Từ Thiếu Khiêm cau mày, “Dì nói đi.”

Dì Văn chưa kịp trả lời, chị Từ đã dứt khoát nói thẳng: “Thấy hai người tình đầu ý hợp nên em tự chủ trương, đợi ngày em xuống huyệt thì để anh quang minh chính đại cưới con bé vào cửa!”

Từ Thiếu Khiêm nghe thế thì cúi đầu suy nghĩ, hỏi, “Em tự chủ trương như thế nào?”

“Còn thiếu gì cách để con bé chỉ có thể gả cho anh.”

Từ Thiếu Khiêm mỉm cười.

Chị Từ lườm anh, “Vừa rồi con bé mới xả giận lên em. Em lo nó còn trẻ, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, sợ làm mấy chuyện điên rồ. Anh không máu lái xe ngăn con bé lại mà khuyên nhủ đi, còn đứng đấy cười làm gì?”

“Em thật sự muốn anh lái xe đưa em ấy về?”

Từ Thiếu Khiêm vẫn cúi đầu, bóng mờ bao trùm nên không nhìn rõ vẻ mặt, “Em sống khỏe mạnh trên đời này chính là đã tác thành cho đôi ta vẹn toàn rồi. Việc gì phải kéo thêm người khác vào, vừa làm tổn thương mình lại làm tổn thương người khác? Xưa nay anh luôn nhân nhượng em, nhưng lần này, em thật sự… đã sai rồi.”

Chị Từ nghiêng đầu không đáp, Từ Thiếu Khiêm cũng không nói chuyện với chị nữa, đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng không phải là lái xe đuổi theo. Văn Quân cứ tưởng trong nhà sẽ cãi nhau nên vẫn đứng ngoài sân, không muốn đi vào thêm phiền. Nào ngờ bên trong gió êm sóng lặng, quả thực khiến cậu thấy lạ, nhưng vẫn giả vờ nhìn trời như trước.

Anh đi ra, hai chú cháu cùng ngẩng đầu nhìn lên trời. Nhìn theo hướng của Văn Quân, Từ Thiếu Khiêm dùng tay rạch một đường, “Chòm Đại Khuyển. Đây là sao Thủy, sao Procyon, sao Rigel. Còn đó là sao Thiên Lang. Cũng được gọi là sao α của chòm Đại Khuyển.”

Từ Văn Quân nghiêng đầu nhìn Từ Thiếu Khiêm.

“Em ấy còn nói gì với cháu không?” Từ Thiếu Khiêm hỏi.

“Chị ấy nói: nó cũng như mỗi một vì sao trong dải ngân hà, cũng có quang phổ của mình. Nếu nó đến gần chúng ta, quang phổ của nó sẽ xê dịch về phổ xanh; còn nếu nó cách xa chúng ta, quang phổ sẽ dịch về phổ đỏ. Mà kết quả này sẽ chứng minh một chuyện…”

“Dịch chuyển đỏ. Em thấy chúng giống nhau nên nhận định là chúng nằm gần nhau, nhưng thực chất chúng đã nằm cách xa nhau từ lúc hình thành.”*

(*Nhìn bằng mắt thường từ Trái Đất, những ngôi sao mà Từ Thiếu Khiêm kể tên đều có màu xanh.)

Lúc ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, trong mắt Từ Thiếu Khiêm như có ngôi sao lấp lánh, khiến gương mặt trở nên bừng sáng, giống hệt gương mặt Sở Vọng lúc nãy. Từ Văn Quân ngạc nhiên, “Chú, hai người nói nhiều như vậy, nhưng cháu vẫn không hiểu gì.”

“Không hiểu cũng không sao. Vốn chú còn bận lòng, bây giờ xem ra,” Từ Thiếu Khiêm cười nói, “Thím của cháu sẽ không được như ý đâu.”

***

Còn chưa xuống xe, Sở Vọng trông thấy bà Cát và Tuệ Tế đang chờ trên bậc thang ngoài hàng rào ở biệt thự. Vừa thấy xe đến, bà Cát vội đi lên trước hai bước, khăn lụa trên cổ bị gió thổi bay cũng không để ý. Tuệ Tế đi sau luống cuống nhặt khăn lên, nóng lòng đuổi theo, xe còn chưa kịp dừng thì bà Cát đã hậm hực mở cửa xe ra, nhưng khi thấy Sở Vọng thì bao cơn giận lập tức tiêu tan, dịu dàng nói, “Cô nghe kể lại rồi. Đừng sợ, có cô đây rồi. Có cô ở đây, để xem người bên cạnh với Lâm Du dám làm gì cháu.”

“Cháu không sợ.” Sở Vọng cười với bà.

Thấy cô cười toe toét, bà Cát cũng biết không có việc gì, giơ tay đâm vào trán cô, “Cháu cười như thế, nếu để người khác thấy thì lại nói nhà họ Cát ta không có quy củ.”

Sở Vọng lè lưỡi, “Cháu biết rồi ạ.”

“Vừa đi đâu về đấy?”

Sở Vọng chắp tay đứng trên bậc thềm, nghĩ ngợi rồi đáp, “Oan có đầu nợ có chủ. Tự dưng bị chọc giận nên đi lấy lại công bằng.”

Bà Cát nhìn cô, “Có điều có mấy lời cô vẫn phải hỏi cháu. Vừa rồi có điện thoại gọi cô đến bưu cục lấy thư, đúng lúc ấy chị ta cũng đã gửi điện báo tới Paris. Cháu không muốn tác thành cho cô Từ kia thì cô ta cũng không làm được gì cháu. Chỉ là, cháu thật sự không muốn làm khuê nữ nhà họ Lâm?”

“Mấy cái danh phận đó cũng không có gì hay ho, được thoát sớm, cháu còn vui vẻ tự do hơn.”

“Nhưng cháu phải biết, nếu không có thân phận này thì cũng không giữ được hôn sự với cậu Tư.”

Không đợi cô trả lời, bà Cát đưa tay rút một phong thư ở trong túi áo ra —— một phong thư nhăn nhúm, bên trên in rất nhiều dấu bưu điện. Bà Cát vừa quan sát vẻ mặt cô vừa nói, “Thư của tháng một năm ngoái*. Cũng không biết vì sao từ Anh đến mà lại mất những một năm. Nếu không phải cô nhờ người để ý ở chỗ cảnh sát nhập cảnh, thì e bức thư này sẽ còn bị trì hoãn lâu hơn nữa.”

(*Dòng thời gian hiện tại là tháng 2 năm 1929.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.