Trái tim Ôn Nam bất ngờ lạnh lên.
Giọng mẹ hắn ôn nhu, nhưng trong lời nói cũng đầy sự uy hiếp.
“Nếu không muốn con tiện nhân kia xảy ra chuyện, Nam, đừng có nói linh tinh trước mặt Ciline.” Ôn phu nhân nhắc nhở.
Dứt lời, Ôn phu nhân liền tắt điện thoại.
Tâm trạng của Ôn Nam rất tồi tệ.
Hắn biết, mẹ hắn không hề nói giỡn.
Sau khi đưa Ciline đến khách sạn, Ôn Nam ngồi hút thuốc trong phòng khách.
Ciline thay đồ xong liền kéo hắn đi dạo phố.
Ôn Nam không cự tuyệt được.
Trước đây sau khi Ôn gia phá sản, Ôn phu nhân đưa hắn đến Mỹ, ở Mỹ hắn đã quen Ciline, tên thật của Ciline là Quý Tư Lâm, là con nhà giàu, gia tộc có thế lực lớn, nhà Quý Bạc Như là một chi của nhà họ. Cho nên theo vai vế thì Quý Tư Lâm gọi Quý Bạc Như là anh.
Ôn phu nhân biết được gia thế của Quý Tư Lâm, liền giựt giây kêu Ôn Nam theo đuổi Quý Tư Lâm, hai người nhanh chóng ở bên nhau, đính hôn, mà Ôn Nam cũng nhận được sự ủng hộ của Quý gia, cầm tiễn về nước sáng lập lại tập đoàn Ôn thị.
Một khi quan hệ của hắn và Quý Tư Lâm rạn nứt, sự nghiệp hắn mất công gầy dựng bao lâu nay sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Một tuần liền, phải rất khuya Ôn Nam mới về biệt thự.
Diệp Tiểu Ý cho là hắn bận, nên biết điều tối nào cũng chuẩn bị đồ ăn khuya chờ hắn, nhưng cô không biết hắn về trễ như vậy là vì ở bên một nữ nhân khác.
Chiều tối hôm nay, Diệp Tiểu Ý nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh, bên trong là thiệp mời, mời Diệp Tiểu Ý tới tham gia một buổi đấu giá từ thiện.
Thiệp mời là Quý Bạc Như gửi tới.
Đãng lẽ Diệp Tiểu Ý không nên đi cùng Quý Bạc Như nhưng trong số đồ đấu giá có trang sức hồi môn của mẹ cô – một sợi dây chuyền phỉ thúy, là đồ nhà họ Diệp quyên tặng trước khi phá sản, Diệp Tiểu Ý muốn tự mình xem ai bán đấu giá sợi dây chuyền đó.
Diệp Tiểu Ý sợ Ôn Nam biết, nên gọi điện thoại thăm dò hắn, “Nam, tối nay tan ca anh định làm gì.”
Ôn Nam nhìn thiệp mời trên bàn, nói dối, “Phải tăng ca, chắc mười một giờ mới về đến nhà.”
“Ồ…” Diệp Tiểu Ý mừng rỡ, nếu Ôn Nam cũng đến buổi đấu giá, cô sợ hắn sẽ tức giận.
“Em đừng chờ anh, đi ngủ sớm đi, nhớ đắp kín chăn, đừng để bị lạnh.” Ôn Nam dặn dò.
“Vâng, em biết rồi.” Diệp Tiểu Ý ngoan ngoãn nói.
“Ừ, tắt máy đi.”
“Vâng.”
Nhưng ngay khi chuẩn bị cúp điện thoại, Diệp Tiểu Ý mơ hồ nghe thấy giọng một người con gái thân mật gọi Ôn Nam.
Cô ảo não nhìn điện thoại, nghĩ thầm, chắc mình tưởng tượng ra thôi.
Quảng trường Hằng Long.
Quý Tư Lâm mặc lễ phục đi ra, lượn một vòng trước mặt Ôn Nam: “Đẹp không?”
Ôn Nam gật đầu: “Ừ.”
“Đến nhìn anh còn chẳng nhìn!” Quý Tư Lâm bất mãn nói.
Ôn Nam không hề đáp lại.
Nói dối nhiều quá nên bây giờ hắn đã trơ ra rồi.
Phòng tiệc tại khách sạn Waldorf.
Diệp Tiểu Ý và Quý Bạc Như cùng đi vào phòng tiệc, bởi Diệp Tiểu Ý mang thai không thể uống rượu, nên Quý Bạc Ngôn lấy nước trái cây cho cô.
Trong phòng tiệc đâu đâu cũng là bóng hồng, nói chuyện không ngớt, Diệp Tiểu Ý không quen cho lắm nên ngồi chờ một bên.
Bỗng nhiên, cửa phòng tiệc bỗng náo nhiệt hẳn lên, camera và đèn chiếu đồng hướng đến, vô cùng chói mắt.
Diệp Tiểu Ý không khỏi tò mò nhìn sang, cô bỗng ngây người!
Ôn Nam!
Không phải hắn nói tăng ca ở công ty sao?
Cô gái khoác tay hắn là ai?
“Xin hỏi Ôn tiên sinh, ngài và Quý tiểu thư có quan hệ gì?”
“Tại sao hai người lại cùng xuất hiện?”
“Nghe đồn Ôn tiên sinh có một vị hôn thê bí mật, là Quý tiểu thư phải không?!”
Ký giả liên tục hỏi.
Ôn Nam lạnh lùng không nói gì, còn Quý Tư Lâm lại thoải mái thừa nhận: “Ôn Nam là vị hôn phu của tôi.”