Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Lúc sắc trời sáng rõ, Trần Nhứ mới từ trong cơn mê tỉnh lại.
Xanh nhạt hoà vào màu sắc của cây hạnh, từ khe hở màn cửa chui vào, vẩy trên sàn nhà. Cô đứng lên, chân trần giẫm trên đất, kéo màn cửa ra, nhắm mắt lại, đứng thẳng nhẹ nhàng ngửa cổ ra sau. Giống như đang kéo màn một cuộc sống mới.
Tạ Nghiêu Đình đang đứng trên sân thượng xử lí hoa cỏ.
Nghiêng thân, hơi cong lên, rất tùy ý mặc một bộ áo hở cổ màu xám nhung dê, một tay nắm vòi hoa sen. Cửa sổ sát đất mở ra, gió lạnh mùa đông thổi vào, làm lay động màn cửa vải lanh.
Trần Nhứ đi tới, cười khoát tay, cất giọng chào hỏi anh: “Buổi sáng tốt lành.”
Tạ Nghiêu Đình xoay người.
Vừa rồi rơi vào điểm mù của thị giác, lúc này Trần Nhứ mới phát hiện thì ra tay phải của anh đang cầm điện thoại áp bên tai.
Lâm Hoè ở đầu kia đã sớm đã quên họ đang nói gì rồi, một tràng tiếng hỏi: “Tôi không nghe lầm chứ? Vậy mà tôi nghe thấy giọng phụ nữ? Là ai vậy? Đêm qua xảy ra chuyện gì? Tại sao giọng của anh lại như chưa thoả mãn dục vọng thế?”
Huyệt thái dương của Tạ Nghiêu Đình nhảy lên, thấp giọng nói: “Cậu chớ xen vào việc của người khác.”
Anh thả vòi sen trong tay ra, đưa tay nhẹ nhàng đặt bên môi, làm động tác im lặng với Trần Nhứ.
Lâm Hoè không thấy khó xử, giọng điệu trêu tức: “Tôi luôn lo lắng cậu cứ ôm vẻ đạo mạo, làm không tốt sẽ sống cô độc cả quãng đời còn lại. Ai nghĩ đến chuyện đã tiến dần từng bước rồi.”
Mỗi khi anh ta kích động hay nói linh tung. Dùng thành ngữ linh tinh còn dễ nói, chủ yếu ăn mặn không kiêng.
Tạ Nghiêu Đình bước ra sân thượng, đi thong thả hai bước, đưa lưng về phía Trần Nhứ, giọng giảm thấp xuống: “Cô bé này là bạn học của Mạc Mạc, trong nhà gặp chút chuyện, tôi để cô ấy trong nhà mấy ngày.”
Lắm miệng giải thích xong câu này, anh cũng có chút hối hận.
Quả nhiên Lâm Hoè điên cuồng hơn, phê bình nói: “Sáng tỏ kế hoạch rồi nhá. Thì ra anh thích Lolita.”
Tạ Nghiêu Đình nâng trán, nhẫn nhịn, vẫn nhịn không được, thở ra một hơi: “Xéo đi.”
Trần Nhứ rửa mặt đi ra. Hong khô quần áo rồi.
Cô thay đồ, đi đến phòng bếp, nằm sấp cạnh khung cửa sổ trong chốc lát.
Tạ Nghiêu Đình nấu cháo thịt dê trong nồi đất rất phí công. Nấu đến ngô sền sệt, củ khoai mềm dẻo. Lúc tắt bếp bỏ thêm chút tiêu, khử đi tanh nồng, bắt đầu ăn ngon miệng, tươi mà không ngán.
Dì Hứa là người Sơn Tây, có một tay chế biến món từ bột mì tốt. Sau khi Định cư Giang Thành vẫn luôn làm bảo mẫu cho nhà họ Tạ. Trong tủ lạnh có mì xào tổ yến đựng trong hộp bảo quản thức ăn. Tạ Nghiêu Đình hấp mấy cái bánh bao bột ngô vàng cam không nhân, lại cắt nhỏ củ cải dưa góp*, dùng dầu vừng trộn đều.
*dưa được muối bằng nước tương.
Hơi nước mù mịt bao phủ phòng bếp, làn khói dày ngấm vào cửa pha lê trong vắt. Mũi anh cao, mắt cụp xuống, lông mi dày, lộ ra đường cong rất sâu. Cằm nối cổ hình dáng ưu mỹ. Tay phải khớp xương rõ ràng, cầm thìa gỗ, hết sức chăm chú khuấy nồi. Giống một bức ảnh trên tạp chí.
Trần Nhứ nhịn không được hít mũi: “Thơm quá.”
Tạ Nghiêu Đình cười: “Đến phòng ăn ngồi đi, xong ngay đây.”
Cô nghe lời đáp: “Vâng.”
Ngồi đối diện nhau.
Trần Nhứ cầm muỗng sứ nhỏ nhấp một miếng cháo, rất thanh đạm, có vị thuốc Đông y nhàn nhạt, cô hoan hô cảm thán một câu: “Ăn cực kỳ ngon.”
Tạ Nghiêu Đình cong môi, mắt cong cong, ôn tồn nói: “Lần trước cô nói thích ăn thịt. Khoai và thịt dê còn đang nóng, cộng thêm có nhục thung dung*, rất thích hợp ăn mùa đông.”
*nhục thung dung vị ngọt, chua, mặn, tính ôn; vào thận, đại tràng. Có tác dụng bổ thận trợ dương, ích tinh huyết, cường kiện cân cốt, nhuận tràng.
“Thân thể anh đỡ chưa?”
“Đã hạ sốt rồi. May có cô sắc thuốc.”
Cô cười ngượng ngùng, còn nói: “Sáng nay tôi muốn đi tiệm sách, chuyên viên ra một bộ đề thi trong nhóm.”
Anh nói: “Ừm, hôm nay tôi không đi làm. Trước tiên đưa cô về nhà lấy chút quần áo tắm giặt. Rồi chúng ta lại đi tiệm sách.”
Sau trận mưa lạnh, nhiệt độ không khí thay đổi lớn.
Thành phố bị nước mưa cọ rửa, cành khô xào xạc nơi lùm cây ven đường như đã có chút sức sống.
Người có trong tiệm sách không ít. Trần Nhứ mặc hơi dày, cởi khăn quàng cổ cầm trong tay, ghé vào trên máy tìm tên đề tham khảo, tìm ra vị trí cụ thể trên giá, kết thúc tìm.
Tạ Nghiêu Đình ở tầng ba khu Khoa học xã hội và Nhân văn của thư viện.
Trần Nhứ cầm theo túi giấy, cộc cộc cộc chạy lên hai lầu.
Khu vực này đều là giá sách gỗ nhãn cao lớn, tính bí mật đặc biệt tốt. Trần Nhứ dạo bước mắt đảo quanh trong đó, vòng vo tầm vài vòng, mới nhìn thấy bóng dáng Tạ Nghiêu Đình. Hôm nay anh vẫn mặc áo khoác dài như bình thường, vải ka-ki, cao cổ, lộ ra áo len màu đen bên trong. Trên cổ tay đeo một cái đồng hồ, trên sống mũi đỡ gọng kính đen. Hoàn toàn trầm tĩnh như trước đây.
Anh tập trung lật một quyển sách.
Trần Nhứ đi qua, lệch đầu nhìn bìa, bản gốc Anh văn《 Kiêu hãnh và định kiến 》.
Cô đã từng đọc qua bản dịch.
“Không khó chịu sao?” Cô hỏi.
“Vẫn ổn.”
Trần Nhứ chạy có chút gấp, thái dương bị mồ hôi thấm ướt.
Khuôn mặt mật đào đầy đặn, gò má hồng hào, như con ngựa Pony tràn đầy sức sống.
Anh tùy ý hỏi: “Cô rất thích xem tiểu thuyết võ hiệp à?”
Trần Nhứ suy nghĩ, nói: “Tôi thích khoái ý ân cừu* trong cảnh tàn sát khốc liệt. Giang hồ nhi nữ, không câu nệ tiểu tiết. Chạy trốn đến tận đẩu tận đâu, mai danh ẩn tích. Những tự do kia xa không thể chạm, đều khiến người ta hướng tới.”
*có ân báo ân, có oán báo oán, rõ ràng lưu loát.
Tạ Nghiêu Đình cười.
Trần Nhứ chỉ chỉ kính mắt của anh, hỏi: “Anh bị cận sao?”
“Một chút. Chỉ dùng khi đọc sách.”
Đầu cô khẽ tựa trên giá sách, còn nói: “Tôi đã đọc bản dịch, còn xem phim cùng tên. Mr. Darcy thật sự rất mâu thuẫn. Tha thứ rộng lượng nhưng tim pha lê, ẩn nhẫn lý tính lại già mồm yếu ớt. Nhưng tôi thích ông ấy.”
Anh thấp giọng hỏi: “Thích ông ấy ở đâu?”
“Dịu dàng, chính trực, cơ trí vừa chung tình.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt thanh tịnh tinh khiết nhìn vào mắt anh. Cường điệu một câu: “Tôi thích một người đàn ông như vậy.”
Tạ Nghiêu Đình yên lặng một lát.
Cuối cùng anh vươn tay ra vỗ vai cô, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Quán cà phê của Lâm Hoè ngay tại hẻm nhỏ đằng sau tiệm sách.
Một toà nhà ba tầng lầu nhỏ xây lại mà thành, hai bên đường đều có cây ngô đồng cao lớn. Tường vây rất cao, mặt tường vì năm tháng lắng đọng mà sặc sỡ.
Sân độc lập, tùy ý trưng bày mấy cái bàn gỗ nhãn dài mảnh. Đỉnh đầu có dù màu xanh sẫm to lớn. Rất thích hợp để tổ chức hoạt động tụ hội nho nhỏ.
Trần Nhứ đi theo sau lưng Tạ Nghiêu Đình, bước tới.
Xuyên qua bức tường thuỷ tinh đối diện, có thể nhìn thấy ghế sô pha vải sa tanh trong sảnh, có ba con mèo, một con nằm dưới cửa híp mắt phơi nắng, một con khác giẫm lên đệm nhẹ nhàng linh hoạt cào cào.
Dưới hiên, chuông gió bị gió thổi lay động.
Ông chủ Lâm Hoè mặc một bộ tạp dề màu cà phê, đang nắm lấy một thanh vonfram làm bằng sắt dài mảnh, đứng ở trong quầy bar pha cà phê tay.
Trong sảnh rất náo nhiệt, đại khái là hoạt động tổ chức hội đọc sách. Người trẻ tuổi tập hợp một chỗ, từng người tranh nhau biểu hiện bản thân, sợ thua kém người khác, bầu không khí giống như một trận biện luận.
Trần Nhứ không khỏi trầm tĩnh lại.
Tạ Nghiêu Đình ngồi xuống trước quầy bar, đưa gói thuốc Đông y đã phối tốt tới.”Đúng lúc có chuyện ở gần đây, liền mang tới cho cậu. Nhớ kỹ dùng đúng giờ, qua một thời gian nữa đến tái khám.”
Lâm Hoè có chút không khoẻ, vẫn đang dùng thuốc Đông y điều trị thân thể.
Lâm Hoè nhận lấy, mang sang một dĩa bánh kẹp bơ đậu phộng. Cũng cực lực giới thiệu: “Mới mở đấy, thử một chút.”
Mắt anh ta ý vị sâu xa nhìn Trần Nhứ sau lưng anh, tự giới thiệu mình: “Gọi tôi là Lâm Hoè.”
Trần Nhứ cũng ngồi xuống: “Tôi tên Trần Nhứ.”
Người Lâm Hòe rất trắng, cao ráo gầy gò, trên đầu buộc khăn choàng đầu của người Nhật, dáng vẻ hào sảng không bị trói buộc trong đám người. Anh ta nghiêng đầu, cười nói: “Tôi biết, buổi sáng tôi gọi điện thoại cho Nghiêu Nghiêu rồi.”
Gương mặt Trần Nhứ bỗng dưng như bị phỏng.
Anh ta làm như quen thuộc: “Tiểu Nhứ muốn uống gì?”
Tạ Nghiêu Đình thay cô đáp: “Cho cô ấy ly nước ép trái cây đi.”
Lâm Hòe: “Tôi không hỏi anh.”
Anh ta bĩu môi, quay người bắt đầu cắt hoa quả.
Trong sảnh, âm nhạc thư giãn nhẹ nhàng, trong không khí có mùi cà phê nồng nặc. Trong tủ dựa tường có một ít đồ cũ và sách vở, nhãn hiệu nhắc nhở là tiền bán hàng từ thiện quyên góp mong muốn xây trường tiểu học ở Tây Tạng.
Trần Nhứ băn khoăn một hồi. Trở về ly nước ép trái cây uống một hớp, hỏi Lâm Hòe: “Thân thể anh không ổn sao?”
Lâm Hoè không dấu diếm nói: “Khoảng thời gian trước mỗi ngày đều ở hộp đêm, điên đảo trắng đen, một lần nổi lên từng dải mụn nước. Dọa tôi sợ gần chết, còn tưởng rằng bị nhiễm HPv rồi. Sau đó, liền nghe Nghiêu Nghiêu, bắt đầu tu thân dưỡng tính. Dùng thuốc Đông y điều trị…”
Tiếng nói của anh ta chưa dứt, mặt Tạ Nghiêu Đình đã đen rồi.
Tiện tay cầm một miếng bánh bơ đậu phộng nhét vào trong miệng Lâm Hoè đang nói không ngừng: “Cậu ăn đi.”
Trên đường trở về, đi ngang qua miếu Thành Hoàng.
Đèn hoa mới lên, sắc trời dần muộn. Chợ đêm bắt đầu bày hàng.
Chỗ trạm xe lửa bán rất nhiều đồ. Một bà lão tóc trắng vịn sạp hàng nhỏ, trên mặt đất một đống nhánh hoa mai vàng. Mỗi cành đầy nụ hoa, nụ hoa màu ngọc bích, màu vàng tươi, núp chung một chỗ, cành qua quít hợp thành một chuỗi. Trên tấm giấy trắng dựng đứng viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, hai đồng một nhánh.
Loại mai vàng này đang vào thời kỳ nở hoa, ở Giang Thành rất phổ biến.
Người đến người đi, bà lão ngồi ở chỗ đó, chưa có hỏi thăm. Giống như trong bối cảnh đèn điện thành phố rậm rạp có chỗ đứng im.
Giao lộ có chút đông, Tạ Nghiêu Đình dừng xe đợi đèn đỏ.
Trần Nhứ đè cửa xe xuống, gục ở chỗ này nhìn trong chốc lát.
Tạ Nghiêu Đình thuận thế nhìn sang cô, nói: “Nhà cũ của tôi ở Thần Nông Giá*, trong hậu viện có hai cây mai to bằng miệng chén. Nhuỵ hoa là màu tím, vừa đến mùa, khắp cây tràn ngập hoa, bẻ cành có nụ cắm vào bình , có thể giữ hơn mười ngày.”
*Thần Nông Giá là Lâm khu duy nhất tại Trung Quốc và trực thuộc tỉnh Hồ Bắc.
Trần Nhứ dùng sức hít mũi: “Thì ra mùi thơm của mai vàng thanh đạm như thế, trước đó không để ý.”
Tạ Nghiêu Đình vòng tay lái, tìm vị trí thích hợp dừng xe, đề nghị: “Chúng ta đi mua mấy nhánh đi.”
Trần Nhứ ngồi xổm trước sạp hoa, nghiêm túc chọn hơn hai mươi nhánh vừa hé nở.
Tạ Nghiêu Đình lấy hết tiền lẻ ra, có chừng hai trăm đồng, đưa cho bà lão, thấp giọng nói: “Về nhà sớm thôi.”
Trần Nhứ đứng ở một bên, lặng yên mà nhìn.
Trong nội tâm cô trong chớp mắt nổi sóng chập trùng, nhưng không lên tiếng.
Bà lão nắm chặt tay Tạ Nghiêu Đình, nói lời cảm tạ, lại móc ra hai tấm báo cũ từ trên người.
Trần Nhứ nhận lấy, bao lấy nhánh hoa, ôm vào trong ngực.