Edit: Doãn Cơ
Beta: Doãn An Nhiên
Hôm nay vừa đúng là cuối tuần, suốt cả ngày hôm nay Từ Mộ Duyên đi xem chung cư, từ trước tới nay anh vẫn luôn làm việc rất nhanh và dứt khoát, nhưng bây giờ đối với chuyện lựa chọn nhà ở anh lại có chút do dự.
Cô gái bán toà cao ốc vẫn đang cố gắng giới thiệu thì anh đã cảm thấy không yên lòng chút nào, ngón tay nhẹ nhàng ma sát màn hình điện thoại của mình, cuối cùng vẫn là gửi một cái tin nhắn.
Tang Điềm cùng Trác Việt đang đi dạo trên thị trấn thì điện thoại di động báo có tin nhắn, cô mở ra thì thấy là dãy số lạ kia.
“Tang Điềm, ngày mai em có rảnh không? Anh đang đi xem chung cư, em giúp anh tham khảo một chút được không?”
Xem chung cư, anh ấy muốn mua nhà sao? Trong thoáng chốc, cô nhớ đến anh từng nói qua rằng:” anh đã trở về, sẽ không đi nữa… ”
Trác Việt cảm giác được người bên cạnh đột nhiên dừng chân đứng tại chỗ, anh xoay người và quay đầu lại, cô đang đứng ở trong đám người mà nhìn chằm chằm điện thoại di động, như có điều gì đó suy nghĩ. Trác Việt bước đến cạnh cô với ánh mắt buồn bã. ” Xảy ra chuyện gì?”
Cô như ở trong mộng mà tỉnh lại, đem điện thoại di động cất xong, bình tĩnh mở miệng: “Không có việc gì đâu.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi.” Anh không cần hỏi cũng có thể đoán được là tại sao rồi.
“Được.”
Trác Việt rõ ràng cảm giác được, Tang Điềm mất hứng thú, cô không có hăng hái bừng bừng như lúc đầu, thần thái thi thoảng cảm giác có chút hoảng hốt.
Anh giả vờ như không biết chuyện gì. “Có phải cảm thấy mệt mỏi hay không? Anh đưa em về nghỉ ngơi trước nhé?”
Tang Điềm lắc đầu. “Không cần đâu, vẫn nên đi cùng mọi người thôi.”
Tiếng nói vừa dứt, điện thoại di động của Tang Điềm vang lên, vẫn là dãy số kia, nhưng lần này tin nhắn tương đối dài:
“Tang Điềm, anh đã nói rồi, lần này trở về liền tuyệt đối sẽ không đi nữa, anh xem căn chung cư ở ngay cạnh đại học B, anh hi vọng tương lai đây sẽ là nhà của chúng ta. Trước đây em đã hỏi anh có từng nghĩ tới tương lai của chúng ta hay không? Anh đã nghĩ qua, thế nhưng… Anh vẫn lựa chọn điều khiến cho em phải thất vọng cùng khổ sở, hiện tại anh hi vọng tất cả vẫn còn kịp.”
Còn kịp sao? Tang Điềm cũng đang tự hỏi bản thân, còn chưa nghĩ được đáp án cô liền cảm giác được một bàn tay ấm áp nắm lấy tay của mình.” Ở trên đường mà lại thất thần như vậy, là hết sức nguy hiểm đấy, anh nên nắm tay em mới yên tâm được.”
Tang Điềm trong nháy mắt có chút hoảng loạn, theo bản năng nhẹ nhàng rút tay của mình về. “Em không sao.”
Trác Việt mặt không chút biến sắc che lại cảm giác hụt hẫng, anh siết chặt bàn tay hơn, dường như muốn lưu lại cảm giác ở trong lòng bàn tay lâu hơn, giọng nói vẫn ôn hoà như cũ: “Vậy cũng không được thất thần nữa, nếu em còn ngây ngốc anh liền nắm lấy không buông tay đâu.”
“…”
Từ Mộ Duyên đợi thật lâu vẫn không hề thấy có âm thanh báo tin nhắn, anh chậm rãi tắt máy để vào túi quần mình, xoay người tỉ mỉ mà quan sát toàn bộ căn phòng này.
Cô gái bán toà cao ốc cẩn thận quan sát người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn này, mấy năm cô công tác thì đây là lần đầu tiên cô gặp một vị khách có thần sắc bình tĩnh như vậy, thường xuyên nhìn chằm chằm điện thoại di động mà thất thần, giống như là không có ý muốn xem phòng vậy. Suy nghĩ chỉ chốc lát, cô mở miệng trước: ” Tiên sinh, nếu như ngài thích có thêm một chút cây hay hoa cỏ gì đó, căn nhà này có thể thoả mãn cái nhu cầu này, trên tầng hai sân phơi rất là lớn, có thể…”
“Liền chọn căn nhà này đi.” Từ Mộ Duyên đột nhiên cắt đứt lời cô.
Cô gái bán cao ốc mở miệng có chút cứng nhắc, hoàn toàn không có nghĩ tới anh rất nhanh liền quyết định, hôm nay hao hết miệng lưỡi cuối cùng cũng có hiệu quả, giật mình một chút, sau đó rất nhanh khuôn mặt liền tươi cười. “Vâng, tiên sinh có ý định thế chấp hoặc…”
“Thanh toán đầy đủ.”
“Được…” Cô gái bán cao ốc nhất thời cảm thấy vui sướng.
Anh nhớ tới bồn hoa ở nhà trọ của Tang Điềm, cô thích thu thập các loại đồ vật nhỏ khác nhau, cũng thích các loại thực vật hoa cỏ, Từ Mộ Duyên ở trên sân thượng dạo chơi một vòng, liền thoả mãn cười vui vẻ.
Có thể là thực sự lâu lắm rồi chưa có quay trở về, thành phố B thay đổi thật là lớn, Từ Mộ Duyên vốn định quay trở lại khách sạn, nhưng suy nghĩ một hồi liền lái xe hướng quán cà phê “Bỉ Ngạn”.
Mạc Nghiên mới vừa đưa con trai trở về nhà, lúc trở lại quán thì cũng là lúc Từ Mộ Duyên vừa vặn đi tới, xuất phát từ lễ phép lịch sự cô mở miệng nói: ” Hoan nghênh quý khách.”
Từ Mộ Duyên gật đầu, đột nhiên mở miệng: “Cô là bà chủ ở đây phải không?”
“Tôi là bà chủ, ông chủ là anh ấy.” Mạc Nghiên cười cười chỉ Lương Tranh đang bận rộn sau quầy bar.
Từ Mộ Duyên lại một lần nữa gật đầu, môi mỏng khẽ mím lại, tầm mắt quét một vòng trong quán nhưng không nhìn thấy được Tang Điềm đâu.
“Xin hỏi…Cậu là muốn tìm Tang Điềm phải không?” Mạc Nghiên do dự một chút, vẫn là mở miệng hỏi.
Anh ngước mắt nhìn về phía cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Ừ.”
“Tang Điềm sẽ không đến đây trong vài ngày, sáng sớm hôm nay tôi gọi điện thoại cho cô ấy mới biết được, hai ngày sau cô ấy mới quay lại.” Mạc Nghiên chỉ chỉ chỗ Tang Điềm vẫn hay ngồi đó. “Cô ấy thường ngồi ở vị trí đó, có thể dễ dàng nhìn thấy cô ấy ở ngoài cửa.”
“Cảm ơn.” Từ Mộ Duyên đi thẳng đến chỗ cửa sổ đó, tuỳ ý mà gọi thêm vài thứ.
Lương Tranh thấy ánh mắt của bà xã luôn dừng ở trên một người đàn ông khác, nhất thời cảm thấy khó chịu giận giữ nói: “Tuy rằng người đàn ông kia so với anh đẹp trai hơn một chút, em cũng không cần phải nhìn chằm chằm người ta như thế chứ?”
“… Anh nói lung tung cái gì đấy!” Mạc Nghiên vỗ mạnh vào lưng anh. “Người đàn ông kia chắc chắn là cái người mà Tang Điềm vẫn hay nhắc tới, anh ta đến đây là để tìm Tang Điềm, em có chút hiếu kì mà thôi.”
Lương Tranh nhàn nhạt liếc cô một cái: “Bà xã, anh nghĩ em càng ngày càng thích nhiều chuyện.”
Ánh mắt của ông xã ý tứ hàm xúc quá rõ ràng, Mạc Nghiên từ ánh mắt đó thấy được tin tức rõ ràng là: “Em đã hội nhập vào hội ngồi lê đôi mách của phụ nữ rồi.”
“Anh là đang nói em già rồi phải không?” Phụ nữ luôn để ý đến tuổi tác của mình.
“Sao có thể như vậy? Em hiểu lầm ý anh rồi.” Lương Tranh vội vàng trấn an bà xã của mình.
“Xin lỗi, làm phiền một chút.”
Lương Tranh cùng Mạc Nghiên đồng thời ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn hướng người vừa nói. “Hai người có biết Tang Điềm đi đâu không?”
Do dự một lúc, Mạc Nghiên vẫn là nói cho anh biết. “Hình như nơi cô ấy đi đến là một cái thị trấn cổ, gọi là Thạch Trấn.”
“Cảm ơn.” Từ Mộ Duyên như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Khi xe chạy đến tốc độ cao, Từ Mộ Duyên mới cảm thấy được tâm tình bắt đầu thả lỏng hơn, không biết bắt đầu từ lúc nào, đáy lòng anh luôn mơ hồ có một chút gì đó bất an, luôn cảm thấy gặp cô sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Lúc này, anh đã không thể không thừa nhận, lòng tự tin của anh bắt đầu bị lay động, đối với Tang Điềm anh đã không còn cái loại tự tin này nữa rồi, nhiều hơn vài phần thận trọng. Trong cuộc tìm kiếm tình yêu trở lại này, nó đã là một tầng băng mỏng, nếu bỏ lỡ, là bỏ lỡ cả đời.
Cả cuộc đời, phải mất bao lâu mới có thể hoàn thành, nếu không có cô, thực sự là tiếc nuối.
Từ Mộ Duyên đến Thạch Trấn đã là 11 giờ khuya. Khi tìm được một cái khách sạn anh liền ở lại, sau đó anh gửi tin nhắn cho Tang Điềm.
Tang Điềm cùng Trác Việt đang đi dạo ở chợ đêm, đi bộ đến cuối đường không khí náo nhiệt bỗng giảm hẳn, xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều. Đúng lúc này điện thoại di động bỗng kêu lên, cô theo bản năng hơi sửng sốt, trực giác nghĩ đến dãy số lạ kia.
Chỉ là trong nháy mắt, tay của cô được một bàn tay ấm áp nắm lấy, Trác Việt cúi đầu, khoé miệng anh mỉm cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe còn mang theo một chút cậy mạnh: “Anh nói rồi, nếu em còn ở trên đường mà tiếp tục ngây người anh sẽ liền nắm không buông tay.”
Tang Điềm hoảng hốt trong nháy mắt, cố hết sức mà rút tay ra, nhưng cố gắng mấy cũng không rút ra được, cô bèn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt mông lung có ánh nước, trông rất là tủi thân.
Trong lòng anh căng thẳng, khó chịu đến cực điểm, một lúc lâu sau anh mới thở dài một tiếng than thật nhẹ.
“Tang Điềm, đừng luôn từ chối anh, được không?” Anh bỗng nhiên nghiêng người ôm lấy cô, cảm giác được cô đang ở trong ngực nhẹ nhàng run lên, vẫn như cũ luyến tiếc mà buông ra.
Cô nghe thấy anh thì thầm bên tai, giọng nói nhẹ nhàng hết sức nghiêm túc, từng lời như in vào lòng cô: “Tang Điềm, em không cần phải ra ngoài, đợi anh từ từ bước vào, anh chỉ cần em chờ anh là tốt rồi.”
Đôi mắt cô rưng rưng như muốn khóc, người đàn ông này thật ấm áp, vì sao cô lại không đồng ý? Cô cố chấp mà hoài niệm một thứ từ lâu đã không còn hơi ấm.
Cô từ nhỏ đã rất cố chấp, nếu đã nhận định một việc gì thì rất khó thay đổi, đối với tình cảm cũng như vậy, khi đã nhận định một người thì chính là người đó.
Mỗi lần cô nhớ tới đoạn tình cảm trước kia, cô sẽ luôn tự trách bản thân rằng: “khi đó quá mức vui vẻ, nên mới có thể khiến cho ký ức lưu lại lâu như vậy.” Cô không nhịn được tự giễu, bản thân đúng là một cô gái ngốc nghếch, luôn cho rằng chỉ cần hai người thích nhau, cố gắng nỗ lực là có thể cùng nhau đi hết cuộc đời.
Lúc này đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt không gian yên tĩnh, Tang Điềm cứng người ở trong ngực của Trác Việt, nhẹ nhàng đẩy anh ra. “Điện thoại của em kêu, anh, anh buông em ra…”
“Đừng di chuyển, để anh ôm một lát.” Trác Việt ôm thật chặt người trong ngực, chóp mũi quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt trên người cô, anh thực sự luyến tiếc buông ra.
Anh sợ rằng đây sẽ là cái ôm duy nhất trong cuộc đời này.