Sau một hồi giằng co, Tang Điềm rút chìa khóa ra và mở cửa. Cô đứng trước cửa chần chừ hồi lâu rồi mới quay đầu lại nhìn anh. Anh đã bảo vệ cô trong cơn mưa lớn. Bây giờ người anh hoàn toàn ướt đẫm, nước rỉ xuống từng giọt, từng giọt. Cô hiếm khi thấy anh khó xử như bây giờ.
Mưa vẫn không ngừng rơi, cuối cùng Tang Điềm cũng mềm lòng. Sau khi đi vào cửa, cô quay lại nhìn chằm chằm chiếc áo ướt sũng của anh. Cô không biết có nên mở cửa ra hay không: “Anh…”
Vừa dứt lời cô liền cảm thấy hối hận, ép chính mình đem những lời sắp nói nuốt xuống.
Từ Mộ Duyên chờ đợi rất lâu, nhưng cô chỉ nói một lời rồi lại thôi. Anh đang định mở miệng, cô liền nói trước: “Anh cũng về trước rồi thay quần áo đi.”
Thật nhẫn tâm! Từ Mộ Duyên cứ nghĩ cô sẽ bảo anh vào nhà tránh mưa và đưa cho anh một chiếc khăn khô, xem ra anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
Đây là lần đầu tiên Tang Điềm không chống cự anh sau khi anh trở về nước, thật là cơ hội khó có được. Từ Mộ Duyên cảm thấy bây giờ mà anh không tranh thủ thì đến khi nào mới có được cơ hội tốt như vậy cơ chứ.
“Bên ngoài trời vẫn đang mưa.” Ý của anh rất rõ ràng.
Tang Điềm hiển nhiên cũng đã hiểu, cô nhìn chằm chằm xuống đất. Sau khi tốt nghiệp, cô chuyển đến sống ở đây. Ngôi nhà này đã cũ, môi trường xung quanh rất yên tĩnh, vì vậy cô ở đây đã ba năm rồi. Cô đang do dự có nên để anh bước vào không gian riêng của mình hay không. Từ Mộ Duyên nhìn cô chăm chú, ngập ngừng vài lần rồi mới nói: “Em không thể cho tôi vào để tránh mưa sao?”
Sau một khoảng im lặng, Tang Điềm nói nhỏ: “Được rồi, anh vào nhà tránh mưa một lát đi.”
Từ Mộ Duyên mỉm cười bất lực. Cô đâu cần tỏ ra căng thẳng như vậy chứ, chẳng lẽ anh còn có thể gây rối nữa hay sao? Lúc này, anh cũng không suy nghĩ nhiều về thái độ của cô. Lần cuối cùng anh hôn cô là ở ngoài cánh cửa này.
Khung cảnh bên trong hoàn toàn khác biệt với một số hành lang cũ bên ngoài. Thoang thoảng một chút hương hoa. Ngôi nhà ấm áp với một bàn ăn, khăn trải bàn cùng bình hoa bách hợp trắng. Trên ban công nhỏ là một vài chậu cây mà cô trồng, bên cạnh có một tấm chiếu, trên đó có một vài cuốn sách nằm rải rác. Cô ấy vẫn luôn thích đọc sách.
Nhớ khi còn ở trường đại học, cô luôn lấy thời gian biểu của anh dán lên bàn cùng thời gian biểu của cô. Sau đó, cô chụp ảnh và khoe với anh, để có thể nhìn thấy thời gian của hai người trong nháy mắt. Từ Mộ Duyên biết cô chỉ muốn phân bố thời gian của hai người sao cho hợp lí. Từ đó về sau, trừ khi cô ấy không đến lớp, nếu không cô sẽ luôn giành vị trí phía trước để ngồi cùng anh. Tất nhiên, vị trí này không phải là phía chính diện, nguyên nhân cô ấy chọn chỗ này là do cô ấy muốn trốn ánh mắt của giáo viên để đọc tiểu thuyết, trước khi đọc cô ấy luôn nói: “Mộ Duyên, nếu giáo viên bước xuống, nhớ nhắc em nhé!”
Suy nghĩ của mọi người rất dễ bị hiện thực chi phối. Từ Mộ Duyên nhìn vào những cuốn sách, anh nhớ lại năm đó. Mỗi lần anh bước vào lớp, Tang Điềm luôn vẫy tay chào anh. Nụ cười của cô ngọt ngào và rạng rỡ: “Mộ Duyên, bên này, em đã giúp anh chiếm chỗ rồi nè.”
Từ Mộ Duyên lặng lẽ nhìn căn hộ nhỏ của cô. Có nhiều vật dụng trang trí nhỏ, đồ nội thất cũng rất mới, trên ghế sofa là cái gối ôm, thậm chí bức tường dường như là mới quét, rất trắng.
Tang Điềm không chú ý đến ánh mắt và tâm trạng của anh. Thậm chí cô còn không biết phải làm gì trước tiên. Trái lại, Từ Mộ Duyên thấy cô vẫn ngây ngốc đứng đó thì mở miệng nhắc nhở: “Thay quần áo trước đi.”
Cô đi thẳng vào phòng ngủ. Khi cô bước ra, trên tay có thêm một chiếc khăn tắm lớn. Cô đưa chiếc khăn cho Từ Mộ Duyên: “Anh lau tạm đi.”
Thấy cô vẫn còn ướt sũng, anh không thể giúp đỡ nhưng lại nhăn mặt: “Em đi thay quần áo đi.”
Cô lẩm bẩm, quay lại phòng ngủ để thay quần áo. Từ Mộ Duyên lau nước trên đầu, vừa lau anh vừa đi dạo quanh nhà. Tang Điềm thích thu thập các món đồ nhỏ, sang trọng, thích đọc và mua sách. Trong hai năm họ yêu nhau, anh đã gửi rất nhiều thứ cho cô ấy. Chúng đều là những món đồ nhỏ, sách và những thứ cô thích. Chúng tuy không đắt lắm, nhưng cô lại rất thích nó.
Sau một vòng, anh không tìm thấy một món đồ quen thuộc nào, cũng không có vật nào liên quan đến anh. Anh không biết cảm giác trong lòng lúc này của mình là gì, chỉ là rất khó chấp nhận được. Khi anh nhận ra mình sẽ không còn tồn tại trong cuộc sống của cô, cảm giác bất lực ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Nói anh đáng đời cũng được, đã từng có được cô nhưng lại vứt bỏ cô, chờ đến khi anh nhận ra bản thân mình cần cô thì cô đã rời khỏi cuộc sống của anh mất rồi.
Quá khứ đẹp bao nhiêu thì thực tế lại phũ phàng bấy nhiêu. Thứ anh nhận được rất nhiều nhưng cũng không thể bù đắp được thứ anh đã mất đi.
Từ Mộ Duyên nhìn từng món đồ nhỏ trong nhà, tưởng tượng trong năm năm qua, cô đã mua từng thứ từng thứ một, để chúng thay thế những món quà, những kỉ niệm của anh, ký ức về anh cũng dần bị lãng quên.
Cô bước ra khỏi phòng, thấy Từ Mộ Duyên đang lặng lẽ đứng ngoài ban công. Tiếng mưa rơi xuống rất rõ ràng. Do trời mưa to, bầu trời lại có hơi ảm đạm khiến bóng lưng anh càng nặng nề hơn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Mộ Duyên quay đầu lại. Cô mặc quần jean đơn giản phối với áo phông. Mái tóc đen dài phủ trên vai, đuôi tóc lượn sóng như rong biển. Trông cô giống như sinh viên đại học vậy. Anh cứ ngỡ năm năm này chưa từng trôi qua. Ngoài những đợt sóng nước ngày càng lặng lẽ ở đáy lòng, ngoài những đứa trẻ mập mạp, ngoài việc… không còn thấy ý cười trong mắt anh…
Từ Mộ Duyên gạt bỏ cảm xúc hỗn loạn của mình, hướng mắt về một vài con gấu bông được đặt trên ghế sofa: “Không phải trước đây em không thích gấu bông sao?”
Anh nhớ có một lần, anh đi ăn khuya với một vài sinh viên giỏi. Vào lúc đó, nhiều sinh viên đại học đã mở quầy hàng ở chợ đêm. Khi đi qua một quầy bán búp bê, họ thấy một con gấu nhỏ rất dễ thương. Một cậu bạn đã mua nó về ký túc xá. Anh không ngờ rằng khi cô được tặng con gấu này vào ngày hôm sau, khi đó cô trả lời có chút khó xử: “Em không thích gấu bông.”
Cô tốt bụng lại đơn thuần, không bao giờ khó chịu. Những gì cô thích, những gì cô không thích cô luôn nói với anh một cách cẩn thận. Ví dụ như, cô không thích anh hút thuốc, cô sẽ nói rõ với anh khi hút thuốc thì không được hôn cô, cô thích anh ôm cô từ phía sau…
Ngay cả khi cô tức giận, cô cũng sẽ nghiêm túc nói lý do tại sao cô tức giận. Lúc đó, anh sẽ vỗ về cô. Cô nói rằng anh rất tốt, anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô, vì vậy cô từng đắc ý đưa ra kết luận: “Anh xem, em đã với anh là điều đó sai, anh mà làm như vậy em sẽ tức giận đúng không?”
Khi đó anh chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể nghiêng người hôn cô…
Hôn xong, cô đỏ mặt nói: “Mộ Duyên, em xin lỗi…em sai rồi…”
Cái gọi là phản công có lẽ chính là trường hợp này.
Đối diện với đôi mắt bình lặng của cô, cuối cùng anh cũng biết bản thân mình đã mất đi thứ quý giá nhất.
Tang Điềm đã từng đem bản thân mình giao cho anh, cô không bao giờ gạt anh hay che dấu cảm xúc của mình. Anh luôn có thể nhìn thấu cô trong nháy mắt nhưng bây giờ, anh lại không thể hiểu cô được nữa rồi.