Hoắc Dần đi theo Lương trại chủ vào bên trong phòng, hai cánh cửa lớn được đóng lại, hai người hộ vệ Giáp Ất khẽ nhíu mày, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.
Hoắc Dần vào đại sảnh, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống, liếc mắt nhìn ly trà bên cạnh trống trơn, Lương trại chủ nói: “Huynh đệ ở chỗ ta chỉ uống rượu, không uống trà.”
Hoắc Dần không sao cả cười nói: “Tại hạ tới cũng chỉ để nói chuyện làm ăn với Lương trại chủ, có uống hay không không quan trọng, buôn bán thành mới được.”๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
“Hả?” Lương trại chủ trực tiếp ngồi lên i chủ vị, cũng không hề thân thiện hỏi: “Ông chủ Thẩm muốn cùng làm ăn gì với ta?”
Hoắc Dần nói: “Thời gian ta vào Ngô Châu không lâu, đến trước mấy ngày khi triều đình bày binh trừ phiến loạn, biết binh lính đã canh giữ ở dưới chân núi bấy lâu. Lúc mới vừa vào trại cũng nhìn thấy chút bố trí của Lộc Phong Trại, đã có chút nắm chắc nhân số người trên núi, ta muốn hỏi là, gạo Lương trại chủ có còn dư bao nhiêu?”
“Ngươi cũng chỉ định tới bán gạo với ta?” Lương trại chủ cười nhạo một tiếng: “Gạo, ta chỉ cần hỏi Lý Thủ Tài tất nhiên có được.”
“Sợ rằng ông chủ Lý không được rồi, tiệm gạo trong thành của ông chủ Lý, Trần Huyện lệnh đã lấy đi ba ngày liền, trong trại huynh đệ đông đảo, số lượng gạo cần thiết tất nhiên khổng lồ, nếu bị người phát hiện ông chủ Lý vận chuyện gạo ra khỏi thành còn chuyển tới dưới chân núi Chu Sơn…… Gã không phải là một người không sợ chết, đạo lý dễ hiểu như thế, không cần ta nói cũng hiểu.” Hoắc Dần mở cây quạt ra cười nói: “Chẳng qua ta lại khác, Ngô Châu Lâm Châu đều có kho gạo của ta, mà giờ khắc này ở ngoài Chu Sơn, có ngay chút gạo đủ cung cấp cho trên dưới trại nửa tháng, nếu ta muốn vận chuyển đến trên núi cũng không việc khó.”
Lương trại chủ khẽ nheo mắt lại, người trước mắt này nói không phải không có lý, nếu không Lý Thủ Tài cũng sẽ không làm cuộc trao đổi này với ông ta.
Trước đó Từ huyện lệnh vẫn còn tại chức, Lý Thủ Tài liên tiếp lấy lòng Lộc Phong Trại, muốn lúc Lộc Phong Trại cướp đường thả Lý gia một con đường, cho dù là Từ huyện lệnh rơi đài, gã cũng có mấy lần lên núi bày ra vẻ trung thành, nhưng chậm chạp không đưa gạo, chỉ sợ như lời ông chủ Thẩm nói rồi.
Mà nay trong thành sắp xếp rất nhiều binh mã, tất cả hành động của mọi người cũng bị nhìn ở trong mắt, Lý Thủ Tài không dám qua lại với Lộc Phong Trại, nói như vậy, ngược lại thật sự chỉ có hợp tác cùng người trước mắt này.
“Ông chủ Thẩm, vì sao phải làm cuộc mua bán này với Lộc Phong Trại?” Lương trại chủ nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Dần cười: “Dĩ nhiên là vì bạc, cõi đời này có ai không thích nhiều tiền chứ.”
“Đã như vậy, ngươi có thể bán gạo cho quan phủ, như thế còn có thể đòi một công lao.”
Hoắc Dần lắc đầu: “Kẻ giàu trong thành có hai người Lý, Cổ, trong tay đều có có tiệm gạo, Lâm thành còn có ông chủ Quý, càng có tiền, bọn họ gấp gáp nịnh bợ triều đình, nếu ta cũng dính vào, chỉ có thể kiếm được một phần tư mà thôi. Nhưng mà Lộc Phong Trại thì không giống vậy, ta không phải người Ngô Châu, không cần để ý tới Trần Huyện lệnh, kiếm tiền rồi rời đi đây chính là ý của ta, bán gạo cho Lộc Phong Trại ta còn tiết kiệm chi phí chuyển vào thành, sao không làm chứ?”
Lương trại chủ ném lõi táo trong tay, vuốt đại đao trên tay, tỉ mỉ nhìn Hoắc Dần: “Ta vẫn cảm thấy ngươi không bình thường.”
“Ánh mắt của Lương trại chủ thật sắc bén.” Hoắc Dần nâng eo, đứng lên, quơ quơ cây quạt trong tay, quan sát binh khí hai bên đại sảnh Lộc Phong Trại.
“Chỗ treo trên tường của Lương trại chủ, hẳn là binh khí tốt nhất Lộc Phong Trại nhỉ.” Hắn cầm cây quạt gõ lên một thanh loan đao trong số đó, âm thanh trầm thấp, chậc chậc miệng lắc đầu.
“Thanh loan đao này là chiếc lợi phẩm khi ta chém giết đệ nhất hiệp khách của Ngô Châu, như thế nào? Không tốt?” Lương trại chủ cũng đứng lên đi tới.
Hoắc Dần nói: “Sắc bén có thừa mà chưa đủ nhẹ nhàng, loan đao quá nặng không nên sử dụng, kém hơn binh khí Thẩm gia ta chế tạo.”
Mắt Lương trại chủ lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Dần.
Mà người trước mắt chỉ lo nhìn chỗ treo chủy thủ trên tường, hoàn toàn không có đặt ý định ở trên người ông ta.
Lương trại chủ mới phát hiện, quan sát hơi thở và bước đi của người này, hắn hoàn toàn không biết võ công, giờ phút này lại không hề phòng bị mà đưa lưng về phía mình, chỉ cần ông ta cho một đao, đối phương hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn có thể thoải mái như thế, chẳng lẽ thật sự có lai lịch lớn?
“Binh khí?”
“Đúng vậy!” Hoắc Dần xoay người, thoáng nâng cằm lên: “Đây cũng là cuộc làm ăn thứ hai ta định làm với Lương trại chủ, nếu như Lương trại chủ có thể thu mua gạo của Thẩm gia, tất nhiên có thể thu mua binh khí của Thẩm gia, trong trại đao cùn rất nhiều, lúc nãy thì có một đống rỉ sắt ném ở trong sân, ta cũng đã nhìn thấy.”
“Ông chủ Thẩm vào trại mới đi mấy bước đã tai nghe bốn hướng mắt quan sát tám phương, Lương mỗ bội phục.” Lương trại chủ chắp tay, đối với một thương nhân mà nói, ông chủ Thẩm được xem là thông minh đứng đầu rồi.
“Lương trại chủ, chúng ta quang minh chính đại không nói lời mờ ám, lần này Thẩm mỗ lên núi chính là vì làm ăn cùng Lộc Phong Trại, nếu đã vào đại sảnh, có dự định ký khế ước, Lương trại chủ liền nói một câu, có làm cuộc buôn bán này với Thẩm mỗ hay không?” Hoắc Dần hỏi ông ta.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Ý định của Lương trại chủ rất nhiều: “Lộc Phong Trại ta không vội, gạo ở trong kho còn đủ dùng một thời gian nữa, hơn nữa từ trước trừ phiến loạn cũng không hiệu quả, Tri phủ kia chậm chạp không đánh vào trong núi, đơn giản là nhát gan sợ phiền phức làm dáng mà thôi, không tới hai tháng sẽ lui binh, không làm gì được ta.”
Hoắc Dần ngồi về trên ghế, thở ra một hơi: “Ta còn tưởng rằng Lương trại chủ rất biết sự đời, mà nay xem ra là không biết nhiều hơn kẻ vào nam ra bắc như ta, vậy ta sẽ nói với Lương trại chủ một chuyện.”
Lương trại chủ cắm đại đao vào trong đất: “Ngươi nói đi.”
“Dưới chân núi có mấy phần quan binh?”
“Thủ hạ ta từng điều tra, chỉ là hơn ba trăm người.”
“Vậy thủ hạ ngươi có biết, chân núi bố trí hơn ba trăm người quan binh đều là quan binh của Ngô Châu bản địa, hàng năm đối kháng sơn phỉ, quen với Lộc Phong Trại. Mà hơn hai ngàn quan binh từ bên ngoài tới hiện nay đi nơi nào?”
“Ta nghe nói rồi, các ổ sơn phỉ nhỏ ở quanh đây bị diệt rồi, nhưng mà bọn hắn vốn là đám ô hợp không có thành tựu, cơ bản không thể so sánh với Lộc Phong Trại được.”
“Sơn phỉ nhỏ lẻ trong núi bị bắt, vì sao phải canh giữ dưới chân núi Lộc Phong Trại ngươi? Đơn giản nghe nói là, trên cả Chu Sơn có hai sơn phỉ cần kiêng kỵ, một là Lộc Phong Trại, hai chính là bên trên đỉnh núi phía Nam. Binh lực tham gia đánh Lộc Phong Trại, chính là muốn cô lập Lộc Phong Trại, Tri phủ còn biết nếu khiến người và núi phía Nam kia liên minh là sẽ khó đối phó, trước hết cắt đứt viện trợ của ngươi, lại để ngươi hết gạo, binh lực tấn công từ nơi khác, Lộc Phong Trại cũng chỉ có thể ngồi chờ ở trên đỉnh núi đến hết sạch gạo, như thế, Lương trại chủ còn cảm thấy Lộc Phong Trại không vội?”๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Lương trại chủ vịn tay nắm ở trên ghế dựa từ từ nắm chặt lại, ông ta không thể không thừa nhận lời ông chủ Thẩm nói là điều ông ta lo lắng, vốn định gặp mặt kẻ đứng đầu sơn phỉ phía Nam, nhưng quả thật không cách nào trao đổi tin tức với đối phương, người được phái xuống núi đã không trở lại nữa, Tri phủ mới nhậm chức vẫn luôn xuống tay với ổ sơn phỉ nhỏ, chưa từng dừng lại hành động.
“Cùng lắm thì lao xuống núi liều mạng!” Lương trại chủ hừ một tiếng: “Ta vốn là người liếm máu trên mũi đao, sợ gì? Sợ mấy binh lính nhãi ranh bọn họ ư!”
“Không ổn.” Hoắc Dần lập tức phản bác lời của ông ta.
Hắn vẫn luôn gây tiêu hao của Lộc Phong Trại, cũng lo lắng điều này, Lộc Phong Trại trên chân núi đã đuợc mấy chục năm, quả thật quan binh triều đình phái tới không so được, bọn họ hiểu rõ địa hình, lại chiếm ưu thế, nếu thật sự ép làm bừa, Hoắc Dần sẽ thua, nếu không hắn cũng sẽ không tới trong núi Chu Sơn làm cuộc buôn bán này.
“Có gì không ổn?”
“Lương trại chủ, ngươi làm như vậy tuy có thể giữ được Lộc Phong Trại, nhưng lại là tổn thất thảm trọng.” Hoắc Dần siết chặt cây quạt trong tay, rũ mắt suy nghĩ ứng đối.
“Vậy ông chủ Thẩm cảm thấy như thế nào?”
“Tuy Lộc Phong Trại là bang sơn phỉ lớn trên Chu Sơn, nhưng cũng không phải là một bang duy nhất, còn có sơn phỉ phía Nam Chu Sơn là cùng ngang hàng với Lộc Phong Trại, mục tiêu kế tiếp của triều đình, cũng không phải là Lộc Phong Trại.” Hoắc Dần tiếp tục nói: “Ta hiến cho Lương trại chủ một kế, đơn giản là chủ động lấy lòng, để Lương trại chủ và Thẩm gia ta làm cuộc trao đổi này.”
Hai tay hắn nắm cây quạt: “Mà nay đã trừ tận gốc sơn phỉ nhỏ trong núi, nhìn khuynh hướng trừ sơn phỉ thì đang đi về phía Nam, mục tiêu kế tiếp hẳn là ổ sơn phỉ phía Nam Chu Sơn mới đúng. Những năm này Lộc Phong Trại đòi lấy tất cả chỗ tốt ở Ngô Châu, bên kia đều có một nửa, không bằng Lương trại chủ mượn binh lực triều đình trừ ổ sơn phỉ phía Nam Chu Sơn, còn vắt kiệt sức quan binh, hoàn toàn trở thành bá vương Chu Sơn?”
“Ngươi nghĩ đám quan binh dễ đối phó ư?”
“Triều đình gây tiêu hao Lộc Phong Trại, đi đối phó bên phía Nam Chu Sơn, đại đội binh lực đi về phía Nam, đánh túi bụi với bên kia, lúc đó hai bên đều đã mệt mỏi, Lương trại chủ mang thủ hạ của mình xông tới, ngồi ngư ông đắc lợi. Binh lính triều đình cho canh giữ ở dưới chân núi chỉ biết càng ngày càng ít, bởi vì bọn họ cho rằng Lộc Phong Trại đã hết gạo, sẽ giảm bớt đề phòng, nhưng bọn họ không biết Lộc Phong Trại làm ăn với ta, có gạo, có binh khí, chuẩn bị đầy đủ, tùy thời có thể đánh một trận.” Hoắc Dần đưa lưng về phía Lương trại chủ, dần dần buông cây quạt trong tay ra: “Không biết chủ ý của ta, Lương trại chủ cảm thấy thế nào?”
Lương trại chủ từ từ giơ tay lên, vỗ sau lưng Hoắc Dần.
Hoắc Dần nghe động tĩnh, mồ hôi trên trán chảy xuống, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hắn mở cây quạt cố làm nhẹ nhõm, xoay người cười với Lương trại chủ: “Vậy…… Lương trại chủ chịu làm cuộc mua bán này với Thẩm gia ta?”
“Ông chủ Thẩm nói dụ người như vậy, Lương mỗ không cách nào không động lòng, gạo của Thẩm gia ngươi giá bao nhiêu?”
“Ta là thương nhân, hám lợi, giá tiền gạo cao hơn ba thành so với giá thị trường, kiếm chút trong nguy hiểm.” Hoắc Dần nở nụ cười.
“Hả? Ba thành cũng hợp tình hợp lý, có thể thu mua.” Lương trại chủ khẽ nheo mắt lại: “Binh khí của ngươi thì sao? Giá thế nào?”
“Vậy phải xem Lương trại chủ muốn loại nào, giá tiền đều ở trên khế ước, hạng nhất cầm trong tay tốt hơn những đồ có trong trại, hạng vừa chính là loại treo trên tường, nếu muốn khá hơn chút nữa…… Xuy, ta cảm thấy được quý bang cũng không cần, loại nghìn vàn đúng ra kia quả thật không xứng.” Hoắc Dần cười nói: “Ta còn trông cậy vào Lương trại chủ luyện tay nhiều một chút, chém gãy đao kiếm sẽ làm cuộc buôn bán lần hai với ta đấy.”
“Tốt! Ta thích loại người thẳng thắn như ngươi!” Lương trại chủ để đại đao cắm trên mặt đất, đi về phía Hoắc Dần: “Ông chủ Thẩm, nếu như kế hoạch của ngươi thành, Lương mỗ ta nhất định sẽ kết bằng hữu với ngươi.”
Hoắc Dần quơ quơ cây quạt: “Không dám nhận, ta không làm bạn với triều đình, cũng sẽ không kết bè với sơn phỉ, bằng hữu thì thôi.”
Lương trại chủ ngẩng đầu lên phá lên cười ha ha: “Ngươi thú vị hơn Lý Thủ Tài nhiều! Lão tử nhìn thấy bộ dạng vâng vâng dạ dạ kia là tức giận! Nếu như ngươi là nhân sĩ Ngô Châu, sẽ là kẻ đứng đầu không thể nghi ngờ.”
Hoắc Dần lắc cây quạt nhàn nhạt cười, nghĩ thầm tiểu gia ta vốn là kẻ đứng đầu, bằng không tiền từ đâu tới để làm ăn với sơn phỉ các ngươi.
Chỉ là cũng may át chế được suy nghĩ làm bừa với triều đình của ông ta, Hoắc Dần cũng không nắm chặt có thể một lần đánh chết Lộc Phong Trại, vì kế hoạch hôm nay, ngược lại phải làm ra chút động tác càng thêm lấy được tin tưởng của Lương trại chủ.