Hùng Đạo Nguyên trừng mắt nhìn Hoàng Tiết Tháo gằn giọng :
– Cho ngươi tiện nghi?
Hoành thân, lạng mình qua một bên, Hoàng Tiết Tháo hét :
– Đi à? Đi đâu mà được với lão phu? Đã đến đây tất phải lưu lại một cánh tay cho đúng quy, đúng củ, đừng mong lành lặn mà ra đi một cách ngang nhiên như vậy! Các ngươi cãi lời, lão phu sẽ có cách bắt buộc các ngươi tuân lời.
Lão lạng mình qua để chặn đầu bọn Yến Thiết Y.
Hiện tại, thì lão đã đứng trước mặt họ, tưởng mình là một Vạn Lý Trường Thành, mà bọn Yến Thiết Y là rợ Hồ.
Yến Thiết Y mỉm cười :
– Thế ra lão tiên sanh quyết ngăn trở bọn tại hạ?
Không buồn gây sự, Yến Thiết Y quay mình trở lại. Hướng đi của chàng là ngôi nhà của Hoàng Tiết Tháo.
Hợp lý lắm, người ta tá túc không cho thì người ta đi, sao lại ngăn chặn? Tự nhiên người ta trở lại, vào nhà, lúc đó có đuổi cũng vị tất người ta chịu ra đi.
Nhưng chàng vừa quay mình, chưa kịp bước đi nửa bước, một bóng đen chớp trước mặt. Hoàng Tiết Tháo đã hiện ra, sừng sững như tượng đồng, vách sắt.
Mường tượng lão ta sử dụng Đại Na Di Bộ, lối chuyển mình xê dịch của lão nhanh không thể tưởng nổi, đủ biết lão đã dày công phu tu vi về thuật đó.
Nhìn thẳng vào mặt Hoàng Tiết Tháo, Yến Thiết Y tán :
– Tiên sanh nhanh chân quá!
Hoàng Tiết Tháo bĩu môi :
– Làm sao kém hơn ngươi được!
Yến Thiết Y phân vân.
Nên xử trí cách nào đây? Đánh? Vô lý quá, và lại mất thì giờ quá, chẳng lẽ mỗi lúc ra đường là mỗi lần sanh sự đánh nhau? Một vị chúa tể Sở Giác Lãnh đâu có hồ đồ đến cỡ đó?
Không đánh? Lão cứ cản đầu, cản mũi mãi, làm sao?
Đi, không cho, tá túc, không cho! Còn gì khó khăn hơn?
Vô hình trung, chàng bị đặt vào tình thế chẳng đặng đừng.
Vừa lúc đó, lại có tiếng y phục phất gió bên ngoài rừng, tiếng phất gió nghe gần quá!
Chàng nghe lọt.
Đương nhiên, Hoàng Tiết Tháo cũng nghe lọt. Lão mở to đôi mắt, nghiến răng rồi thét lớn.
– Hay cho các ngươi! Đã đến đây lại còn hẹn người tiếp trợ!
Lão bật cười ha hả, tiếp :
– Không sao! Cứ đến! Đến bao nhiêu, lão phu chấp bấy nhiêu! Còn bao nhiêu người nữa cứ gọi hết đến đây một lần! Xem lão phu có đánh ngã hết hay không cho biết!
Lão vừa dứt tiếng, bóng người chớp chớp trong màn đêm, bóng đó là một thanh niên vận y phục đen, tiến đến với vẻ hấp tấp.
Thanh niên ước độ hai mươi hơn, rất ốm, mặt xanh, hai mắt thất thần, dù hơn hai mươi tuổi song hắn có vẻ tiều tụy như một trung niên, hay một lão nhân.
Hắn kinh hoàng, thất thố, bối rối thấy rõ.
Thấy bọn Yến Thiết Y, hắn dừng chân liền. Nhìn họ một phút, hắn từ từ tiến tới như dè dặt.
Hoàng Tiết Tháo thét to một tiếng, làm thanh niên giật mình.
Lão cao giọng hỏi :
– Tiểu súc sanh! Còn bao nhiêu đồng đảng nữa, sao không kéo cả lũ cùng đến một lượt? Lão phu cho phép đi gọi đi, bề nào cũng phải ra tay, lão phu muốn ra tay một lần cho gọn.
Thanh niên ngơ ngác hỏi lại :
– Đồng đảng? Sao lại đồng đảng? Ai đâu?
Hoàng Tiết Tháo hừ hừ :
– Ngưoi diễn kịch đấy à? Chán lắm, nhạt lắm, ngửi không nổi vai kịch của ngươi đâu! Ngươi sợ ba đồng đảng này chẳng phải là đối thủ của lão phu, nên bắt buộc phải xuất hiện tiếp trợ, có đúng vậy không nào? Lão phu chấp, chấp tuốt, bao nhiêu người cũng chấp! Cứ đi gọi hết lại đây, lão phu sẵn sàng chờ!
Thanh niên ngơ ngác nhìn bọn Yến Thiết Y ba người, rồi lẩm nhẩm :
– Lão trượng lầm to! Vãn bối nào biết ba vị này là ai? Mà vãn bối cũng chẳng có đồng hành, đồng đảng nào hết. Một người, một mình thôi, đơn độc một mình đến đây mà!
Yến Thiết Y gật đầu :
– Các hạ nói đúng sự thật! Chúng ta hoàn toàn là những người xa lạ đối với nhau.
Chàng hướng qua Hoàng Tiết Tháo, tiếp :
– Vị huynh đài đó không phải là đồng bọn chung đường với tại hạ đâu, lão tiên sanh!
Hoàng Tiết Tháo lại hừ hừ :
– Ngươi đến đây làm gì?
Câu đó hướng về thanh niên mới tới.
Thanh niên cười gượng đáp :
– Vãn bối đến đây, định tìm bái kiến một vị. Vị đó là Nhân Phất Phất Hoàng Tiết Tháo lão tiền bối…
Hắn đảo mắt nhìn quanh, đoạn hỏi :
– Chẳng hay Hoàng lão tiền bối ở đâu, xin lão trượng cho vãn bối biết được chăng?
Yến Thiết Y mỉm cười, đưa tay chỉ :
– Lão tiên sanh trước mặt các hạ đó.
Thanh niên chỉnh sắc mặt, phất ống tay áo bước tới, đảo mình sụp lạy, thốt :
– Vãn bối Trần Phẩm Đoan xin bái kiến Hoàng lão tiền bối, và thỉnh cầu lão tiền bối…
Hoàng Tiết Tháo tỏ vẻ bực, khoát tay ngăn chặn :
– Nói nhanh đi, ngươi muốn gì? Lão phu rất ghét cái thói giáo đầu với một trời sáo ngữ, lão phu không thích cái lối hạ mình cho được việc đó.
Trần Phẩm Đoan sững sờ, liền đứng lên, mặt hắn xanh, vì thẹn hóa ra hồng, màu hồng pha xanh thành một sắc thái tiêu điều ảm đạm quá!
Hắn xoa xoa đôi tay vào nhau, đoạn lẩm bẩm :
– Phải, tiền bối. Vãn bối có một việc vô cùng trọng đại, vô cùng khó khăn, nên phải mạo muội đến đây, bái cầu lão tiền bối, trong thiên hạ chỉ có một mình lão tiền bối là thừa khả năng giúp giải quyết việc khó khăn đó…
Hoàng Tiết Tháo lạnh lùng :
– Ngươi muốn có Tử Kim đơn của lão phu?
Thanh niên gật đầu bước tới một bước khẩn thiết đáp :
– Xin tiền bối rộng ơn cấp cho tiểu bối một hạt, vãn bối mang về cho lão mẫu dùng. Gia mẫu nhiễm bệnh suốt mấy tháng qua, hầu hết danh y trong nước đều được thỉnh đến tệ gia chữa thương cho mẫu thân vãn bối, nhưng bịnh chứng cứ gia tăng. Mạng sống của gia mẫu chỉ được níu nuốt từng giây từng phút mà thôi, nếu lão tiên bối từ chối thì… mẫu tử vãn bối phải phân ly mỗi người một thế giới… Mới đây, một đại cao tăng trên bước đường vân du, đừng chân lại tệ xá, cho biết chỉ có một mình lão tiền bối là có thể cứu sống gia tử được mà thôi.
Hoàng Tiết Tháo hét vang như sấm :
– Có phải lão trọc, mặt đỏ, mũi đỏ lại để chòm râu bạc chăng?
Trần Phẩm Đoan thoáng lộ vẻ mừng đáp :
– Phải! Phải đó lão tiền bối! Lão tiền bối có quen vị cao tăng ấy chăng?
Xì một tiếng, lại còn phun ra một bãi nước bọt, Hoàng Tiết Tháo hầm hừ :
– Quen cái con khỉ! Giỏi cho Minh Không hòa thượng! Ngươi đưa đường cho phiền phức đến tìm lão phu! Quen gì ngươi chứ, bất quá hôm trước lão phu có gặp ngươi ngoài rừng, ngươi cung kính chắp tay chào, lão phu bất cố đến, ngươi không biết thẹn lại còn khoa trương lão phu với ngoại nhân! Đáng hận cho cái thứ trọc, chuyên ăn thịt chó, gieo rắc phiền phức khắp nơi!
Lão mắng một hồi, làm thanh niên khiếp quá.
Hắn van :
– Lão tiền bối bớt giận! Sở dĩ Minh Không đại sư phụ chỉ bảo là vì có tâm thiện ý, chứ không phải toan gây phiền cho lão tiền bối đâu, Minh Không đại sư là con nhà Phật.
Hoàng Tiết Tháo khoát tay lia lịa :
– Cho lão phu xin! Đừng nói nữa, nơi đây chẳng phải viện chẩn tế, chẳng phải là sở cứu thương, thì làm gì có Kim đơn, Ngân đơn, Thiên đơn mà cung cấp vung vít cho thiên hạ! Đi! Đi nơi khác mà tìm! Gấp!…
Trần Phẩm Đoan quýnh quáng :
– Xin lão tiền bối rộng mở từ bi, cứu một mạng người, vãn vối sẽ ghi ơn trọn đời đời…
Hoàng Tiết Tháo bật cười quái rợn, chỉ tay thẳng vào mũi Trần Phẩm Đoan hỏi :
– Ngươi cho lão phu là hạng người như thế nào chứ? Mẫu thân ngươi chết hay sống thì có liên quan gì đến lão phu. Lão phu có gây bệnh cho bà ta đâu mà ngươi định bắt vạ lão phu. Lão phu cũng chẳng có mảy may liên quan gì đến gia đình nhà ngươi, thì bảo lão phu hy sinh một hạt thuốc báu là bảo làm sao? Vô lý quá! Nếu mỗi người đến đây đều đòi một hạt thuốc, lão phu dù có bao nhiêu thuốc cũng không đủ thỏa mãn đầy đủ nhu cầu! Lão phu nghĩ ngươi hồ đồ đến ngu xuẩn!
Sắc mặt biến đổi thoạt đỏ thoạt trắng, thoạt xanh, Trần Phẩm Đoan rung rung người.
Vừa đau đớn, vừa tủi nhục, hắn rít lên :
– Lão tiền bối, mong tiền bối nghĩ lai, Vãn bối sẽ lấy bài vị thờ sống tiền bối!
Hoàng Tiết Tháo nạt :
– Nói nhảm! Lão phu không cần ai thờ sống thờ chết. Súc sanh, lão phu bảo ngươi đi, là ngươi phải đi, nếu còn đứng đó léo nhéo, lão phu sẽ áp dụng quy củ, ngươi đừng trách sao lão phu không khách khí đấy.
Trần Phẩm Đoan lại quỳ xuống khóc sướt mướt, tiếp tục van cầu.
Hoàng Tiết Tháo khăng khăng từ khước và trầm giọng đuổi đi.
Trần Phẩm Đoan hết lời năn nỉ rồi níu chân Hoàng Tiết Tháo, lão ta liền co chân tung một đạp, hắn ngã lăn đi mấy vòng.
Rồi lão bật cười cuồng dại, thốt :
– Cảnh cáo đấy! Lão phu không thiếu nợ mà ngươi hòng níu kéo!
Trần Phẩm Đoan lồm cồm ngồi dậy, lại sụp lại nữa.
Hoàng Tiết Tháo từ từ bước tới, toan tung tiếp một đạp.
Yến Thiết Y bình lặng chứng kiến từ đầu, chợt cất giọng gọi :
– Trần Phẩm Đoan!
Trần Phẩm Đoan còn quỳ đó quay đầu nhìn chàng.
Yến Thiết Y liền đến gần Hoàng Tiết Tháo, gọi :
– Vị tiền bối của tại hạ!
Quắc mắt nhìn Yến Thiết Y, Hoàng Tiết Tháo hỏi :
– Còn ngươi nữa, ngươi muốn gì?
Yến Thiết Y ung dung thốt :
– Nóng làm chi tiên sanh? Giá như tiên sanh muốn được cho dãn gân, dãn xương, thì cũng có người đấm bóp cho tiên sanh đấy, tại hạ bảo chứng là tiên sanh sẽ hài lòng hơn nữa đấy.
Hoàng Tiết Tháo hừ một tiếng :
– Vậy ngươi còn chờ gì?
Yến Thiết Y thong thả đáp :
– Tại hạ chờ nói xong một vài câu với tiên sanh. Này tiên sanh, nghe đây, nên làm phương tiện cho những người thật sự cần nhờ đến tiên sanh. Việc tốt, sẽ gây cho tiên sanh nhiều đức!
Không chờ nghe quái nhân đáp như thế nào, chàng hướng qua Trần Phẩm Đoan bảo :
– Đứng lên đi, bằng hữu.
Trần Phẩm Đoan đứng lên, vì khóc quá nhiều nên giọng nói khàn khàn, hắn hỏi :
– Huynh đài có điều chi chỉ giáo?
Yến Thiết Y hỏi lại :
– Bằng hữu có học qua võ chăng?
Trần Phẩm Đoan đáp :
– Có học qua!
Yến Thiết Y điểm một nụ cười :
– Học được mấy năm?
Vừa lau lệ, Trần Phẩm Đoan vừa đáp :
– Năm, sáu năm…
Yến Thiết Y lại cười :
– Năm, sáu năm! Thời gian không đến nỗi ngắn. Nếu gặp danh sư truyền dạy, rồi mình khổ công luyện tập, thì trong khoảng thời gian đó, mình có thể đạt mức thành tựu khả quan…
Trần Phẩm Đoan hỏi :
– Ý tứ của huynh đài…
Yến Thiết Y vẫn cười, nụ cười hòa dịu :
– Rất đơn giản, cùng với vị tiên sanh này, làm một ấn chứng võ công. Quy củ của lão ta là nếu đánh thắng lão thì được tặng một thứ hạt thuốc Tử Kim đơn. Tại sao bằng hữu không thử sức với lão? Lão có phản đối đâu, trái lại còn hân hoan là khác. Tại hạ lấy làm lạ, vì lẽ gì các hạ khách khí như thế?
Trần Phẩm Đoan lắc đầu :
– Tại hạ không thể động võ với người mà mình khẩn cầu.
Yến Thiết Y hừ một tiếng :
– Nhưng quy củ của lão như vậy thì sao? Không động võ là đừng hòng có thuốc, huống chi, các hạ cần thuốc cho lịnh đường? Mà theo lời các hạ thì lịnh đường ở trong tình trạng nguy cấp? Biến, phải quyền, mà quyền hợp lý, thì còn câu nệ tiểu tiết làm chi?
Trần Phẩm Đoan thở dài, trầm giọng đáp :
– Luận về công phu, tại hạ nhận thấy mình không phải là đối thủ của lão tiên sanh. Trước đây Minh Không đại sư có bảo với tại hạ như thế… Đại sư đưa ra nhận xét đó. Cho nên tại hạ không dám đòi hỏi một cuộc thử sức.
Yến Thiết Y bình tĩnh tiếp :
– Vị đại sư đó, thế ra cũng có có tố cáo với các hạ về quy củ của họ Hoàng?
Trần Phẩm Đoan gật đầu :
– Có.
Yến Thiết Y cau mày :
– Nếu vậy các hạ còn đến đây làm gì?
Trần Phẩm Đoan ấp úng :
– Minh Không đại sư bảo tại hạ phải van cầu khẩn thiết, rất có hy vọng tại hạ được mãn nguyện. Dù biết là khó khăn, tại hạ vẫn phải làm, tại hạ quyết làm bất cứ cái gì, miễn cứu được gia mẫu thì thôi.
Yến Thiết Y gật đầu :
– Các hạ là một người con hiếu thuận đó!
Trần Phẩm Đoan lộ vẻ khổ sở :
– Huynh đài còn nhỏ tuổi, chưa biết cái cảnh mồ côi gây đau đớn như thế nào! Tại hạ sớm mất cha, đã đau khổ một lần rồi, nên không muốn mất mẹ! Thà là tại hạ chết, chứ quyết phải làm mọi cách cho mẹ sống mãi mãi…
Yến Thiết Y trầm giọng :
– Khâm phục hiếu tâm của các hạ. Vậy các hạ cứ thử sức với Hoàng tiên sanh đi.
Trần Phẩm Đoan lấy làm khó khăn cau mày đáp :
– Tại hạ… đánh không thắng Hoàng tiên sanh, thì thử sức làm gì?
Yến Thiết Y bảo :
– Nghe tại hạ, cứ đánh thử. Tại hạ bảo đánh thử thôi mà! Biết đâu chẳng có một cơ hội may mắn bất ngờ? Chẳng hạn, như bất thình lình lão ta bị vọp bẻ? Thà làm như vậy còn khá hơn là cứ quỳ lạy, khẩn cầu, khóc sưng cả mắt, lão ấy không có con tim đâu, các hạ đừng mong lay chuyển nổi lão. Lão thích cứng, không thích mềm.
Dừng một chút, chàng nói tiếp :
– Huống chi, dù các hạ có bại đi nữa, thì cũng chẳng tổn thất gì, bất quá lão chỉ chặt mất cánh tay của các hạ thôi. Các hạ có dám hy sinh một cánh tay cho lịnh đường chăng?
Trần Phẩm Đoan nghiến răng :
– Được rồi, tại hạ xin thử!
Đập nhẹ tay lên đầu vai hắn. Yến Thiết Y tiếp luôn :
– Đừng bỏ qua cơ hội, các hạ. Người có hiếu tâm, thì trời giúp, cứ bình tĩnh giao thủ.
Trần Phẩm Đoan lấy chủ ý rồi quay mình bước trở lại, trước mặt Hoàng Tiết Tháo vòng tay thốt :
– Hoàng lão tiền bối!
Hoàng Tiết Tháo điểm một nụ cười man trá hỏi :
– Sao? Ngươi tán thành ý kiến của vị tân bằng hữu của ngươi phải không? Muốn động thủ với lão phu?
Trần Phẩm Đoan trầm giọng :
– Quy củ của tiền bối như thế, tại hạ còn muốn sao hơn?
Hoàng Tiết Tháo cười lớn một lúc, rồi thốt :
– Ngươi không phải là đối thủ của lão phu, tuyệt đối không phải! Lão phu không cần ra sức cũng có thể quyết đoán như thế! Lão phu từng coi tướng người, trông thần sắc là biết ngay mức thành tựu, huống chu ngươi có vẻ bịnh hoạn quá!
Lão lắc đầu luôn mấy lượt.
Trần Phẩm Đoan buông giọng trầm buồn :
– Tại hạ cũng biết thế, song tiền bối dặt quy củ như vậy, có khác nào buộc khó cho tại hạ? Trước cái cảnh chẳng đặng đừng…
Hoàng Tiết Tháo chợt thét lên :
– Đương nhiên có sự bắt buộc như vậy! Đương nhiên ngươi phải tuân theo quy củ của lão phu. Tử Kim đơn của lão phu đâu phải là vật bỏ? Hễ ai muốn lấy thì lấy?
Trần Phẩm Đoan vẫn tỏ vẻ khiêm nhường cúi thấp, tiếp :
– Tại hạ vì gia mẫu mà đắc tội với tiền bối, thế thôi, chứ không phải không biết tự lượng sức mình, mà sinh tài, khoe dũng! Tuân theo quy củ mà hành sự, tại hạ quyết không vọng cầu, không đoạt thủ.
Hoàng Tiết Tháo xì một tiếng :
– Vô luận ngươi nói gì, lão phu cũng cho rằng ngươi tham lam, ngươi mong chiếm tiện nghi, bất chấp công trình chế luyện của lão phu. Kẻ nào đến đây, cũng đều mang theo dã tâm, có khác là ở chỗ biểu hiện thôi.
Trần Phẩm Đoan rung người.
Hắn gằn từng tiếng :
– Tiền bối đừng nghĩ lầm.
Hoàng Tiết Tháo quát :
– Đừng nói nhiều! Hãy xuất chiêu đi!
Trần Phẩm Đoan do dự.
Yến Thiết Y khuyến khích :
– Mạnh dạn lên! Trần bằng hữu! Hoàng thiên bất phụ hiếu tâm nhân!