Phùng Gia Hảo chỉnh lại trang y, đi nhanh ra khỏi viện, có điều, vừa mở cửa, đã thấy Gia Hỷ đứng trên đoạn hành lang, môi mọng nửa miệng cười. Phùng Gia Hảo chột dạ, vội vội vàng vàng nhìn trước nhìn sau tìm kiếm tì nữ.
Gia Hỷ tựa người vào cửa, mắt đẹp long lanh:
– Hạnh Lộ tiễn Hàn biểu thiếu gia quay về rồi!
Phùng Gia Hảo nội tâm bất an, khóe miệng giật giật:
– Ngươi…tỉ…đứng đây từ bao giờ?
Gia Hỷ lướt ngang qua nàng ta, khinh bạc cười:
– Nhị muội cũng đã vất vả một ngày, điện hạ chắc không nỡ lòng để muội chịu khổ ở đây, mau mau thu xếp về Vương phủ đi!
Phùng Gia Hảo hừ lạnh, nghi hoặc suy nghĩ, nàng ta không rõ vì sao Gia Hỷ lại đi sang bên này, càng không khẳng định được có bị phát hiện chuyện ám muội, tâm thần bất an, chân thấp chân cao chạy ra đại sảnh.
Gia Hỷ híp mắt theo Phùng Gia Hảo, nhàn nhạt:
– Muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.
Thành Vương đưa Phùng Gia Hảo về Phùng gia vừa là viếng tang vừa là đại sự. Bởi vì chập chiều hôm đó, người của Thịnh Vương phủ đến thì lại không được Đại lão gia ra tiếp chuyện, ngay lập tức, kinh thành rõ ràng Binh Bộ là ủng hộ ai.
Thịnh Vương lắng nghe Huỳnh Kiện công công bẩm báo, trong lòng liền phát sinh biến chuyển:
– Vậy là sớm nay Hoàn Nhan Viên Hạo đã đưa Phùng thị quay về mua chuộc Phùng Thượng thư?
Huỳnh Kiện công công cúi thấp mặt:
– Điện hạ, đích xác là như vậy, Phùng Thượng thư cũng có lòng đi theo Thành Vương, cho nên chiều nay mới viện cớ không gặp nô tài! Còn lấy lý do tang gia bối rối mà mời nô tài về sớm!
Thịnh Vương xoa xoa mi tâm, chăm chú ghi ghi chép chép, hồi lâu mới phân phó:
– Đem thư này đến phủ người của chúng ta! Đông cung từ lâu trống trải, cũng đến lúc nên lập trữ rồi!
Huỳnh Kiện công công tuân mệnh thi hành.
Đại triều mười lăm tháng tư. Nắng vàng ấm áp chiếu rọi Cấm Thành, muôn hoa đua nở, ong bướm dập dìu, trong không khí đã có hương thơm hoa quả đầu mùa mọng nước.
Vĩnh Nguyên Đế bừng bừng lửa giận, ném tập tấu chương xuống dưới sàn:
– Đây là có ý gì? Mười hai tấu chương đề nghị lập Thái tử? Các ngươi đều cho rằng Trẫm đã già yếu đến sắp chết hay sao?
Bên dưới đang ồn ào liền im ắng, chỉ còn tiếng sột soạt gấu quần do quỳ gối chấp tay.
“Hoàng thượng bớt giận!”
Thịnh Vương hơi hơi nhếch môi, đây mới chỉ là khởi đầu, không có Thái tử, còn nhiều rối loạn. Chưa kể mùa hạ năm nay, Mạt Quốc liền nổi binh. Trong ngoài đều loạn, khi đó buộc Hoàng thượng phải đồng ý lập trữ để ổn định cục diện, an lòng quần thần.
Thành Vương tiến lên một bước, chậm rãi phân tích:
– Muôn tâu phụ hoàng, nhi thần có vài lời muốn nói!
Vĩnh Nguyên Đế chấp thuận, một số quan lại nhìn nhau, hiện tại vị trí Thái tử đang bỏ trống, thân Vương càng nên im lặng chứng minh thanh sạch, Thành Vương lại nêu ra chính kiến, dù đúng dù sai cũng không tránh khỏi nghi ngờ.
– Đại Hoàng tử tuy phạm lỗi, nhưng Hình Bộ tiến hành điều tra quá chậm chạp, có ý giam lại vụ án. Đại Hoàng tử không có công lao cũng có khổ lao, từ mười ba tuổi đã tiến hành quản lý thuế muối, tội trạng gây ra tuy nghiêm trọng nhưng phần lớn trách nhiệm thuộc về quan viên. Nếu Đại Hoàng tử biết sai sửa sai, lấy công chuộc tội, vẫn nên để lại một cơ hội!
Vĩnh Nguyên Đế gật đầu hài lòng, dù sao Đại Hoàng tử cũng là đích trưởng tử tôn quý, với ngôi vị Thái tử là nhân tuyển phù hợp nhất, không ai sánh bằng.
– Lăng Thần rất hợp ý Trẫm, làm người không thể không phạm sai lầm, lỗi của Đại Hoàng tử còn phần lớn là do thầy dạy không nghiêm! Không thể chỉ trách tội mỗi Đại Hoàng tử được!
Hoàng thượng bày tỏ tâm ý, một vài quan viên phụng sự Đại Hoàng tử từ lâu liền đánh bạo:
– Thiên lao tối tăm ẩm ướt, sợ rằng án chưa tra xong, điện hạ chưa lập được công đã gặp nguy hiểm!
Một vài người khác đồng tình:
– Hoàng thượng minh xét, Đại Hoàng tử chưa rõ ràng sự việc, cũng không gọi là tử tội, hiện tại giam trong ngục tối tánh mạng liền khó giữ!
Thịnh Vương siết siết tay, tuy rằng hắn không muốn vì Đại Hoàng tử nói giúp, nhưng không ra mặt chính là hẹp hòi, liền bẩm tấu:
– Phụ hoàng, theo nhi thần nghĩ, nên để Đại Hoàng huynh quay lại cung điện, có người canh gác. Đại Hoàng huynh không ra ngoài được, không sợ tiêu hủy chứng cớ, mà cũng tránh được bệnh tật, suy sụp!
Vĩnh Nguyên Đế nghe lời tâu hợp lý trong lòng cũng dễ chịu hơn, liền chuẩn tấu để Đại Hoàng tử ra khỏi thiên lao. Đại triều giữa tháng kết thúc trong tư thế tranh giành lợi ích, mỗi người đều có chút phòng thủ bản thân.
Khôn Ninh cung.
Hiên Liên Tử Tâm ngồi cạnh Hiên Hậu, thân tình trò chuyện. Hiên Hậu sau một lúc thì đuổi toàn bộ cung nhân ra ngoài, manh nha tìm hiểu.
– Nghe nói Phùng thị trong phủ rất được sủng ái?
Hiên Liên Tử Tâm thở dài gật đầu:
– Tướng công không bạc đãi ai, các nàng chỉ cần yên phận đều được đãi ngộ như nhau cả!
Hiên Hậu cau mày, giọng nói quyết liệt:
– Muội không sinh được hài tử, hiện tại Phùng Thượng thư công khai ủng hộ Thành Vương, rồi đến một ngày Phùng thị sẽ trèo lên đầu muội!
Hiên Liên Tử Tâm cười hiền:
– Nàng ta chỉ là một Trắc phi, cho có hài tử vẫn là thiếp thất, muội cần gì phải để ý! Bụng của tỉ mới thật khiến phụ mẫu để tâm!
Hiên Hậu trầm mặc, tháng này quỳ thủy lại đến càng khiến nàng thêm bực dọc, đã cố gắng bằng mọi cách mà sao chẳng có chút động tĩnh gì, bụng mãi không to lên được, Thái y bắt mạch bình an mỗi lần đều thân thể an hảo, nàng nghe thân thể an hảo mãi đến phát sầu.
Hiên Liên Tử Tâm thấy tỉ tỉ không vui có chút hối hận bèn ôm vai an ủi:
– Tỉ lo cái gì chứ, ai lên ngôi tỉ cũng là Thái hậu, cũng tôn xưng tỉ một tiếng mẫu hậu a!
Hiên Hậu bất giác nghĩ đến Thịnh Vương, hắn lên ngôi, nàng liền thoải mái nhàn hạ. Cho dù Vạn Quý phi cùng là Thái hậu thì có làm sao, nàng chỉ cần có hắn, miễn không ai biết, bên ngoài nàng vẫn là Thái hậu thanh cao, tôn quý.
– Năm xưa gả muội cho Thành Vương thật sai lầm!
Hiên Liên Tử Tâm tròn mắt không hiểu, đành cười trừ:
– Muội không ủy khuất, muội có gả cho ai cũng không thể sinh được!
Hiên Hậu gạt đi:
– Thôi bỏ đi, muội nghe lời bản cung, nên loại trừ Phùng thị trước, mới đảm bảo địa vị muội về sau! Tâm địa muội lương thiện, nếu không bị ả ăn sạch liền không phải!
Hiên Liên Tử Tâm không tỏ thái độ, Hiên Hậu càng sốt sắng:
– Bản cung có rất nhiều đơn thuốc trừ diệt Phùng thị, muội chỉ cần nói một tiếng, bản cung liền để Thái y đến giúp muội!
Hiên Liên Tử Tâm xua xua tay:
– Để muội suy nghĩ! Hậu trạch Vương phủ vô cùng yên ổn, tỉ đừng quá lo lắng! Muội tự lo được!
Hiên Hậu không thuyết phục được muội muội, nói thêm vài câu cũng cho người tiễn nàng ta ra về. Vừa vào tẩm phòng đã thấy nam tử áo tím nhẩn nha đọc sách, tâm trạng Hiên Hậu tốt lên không ít.
– Vương gia!
Thịnh Vương trở người, có chút hời hợt:
– Muội muội nàng thật cứng đầu!
Hiên Hậu chán nản:
– Bản cung sẽ cố gắng khuyên nhủ, Vương gia còn cần gì không? Quang Từ công công đã báo tối nay Hoàng thượng ghé qua!
Thịnh Vương hờ hững cười:
– Chúc mừng mẫu hậu! Lúc này bản Vương cần trợ lực của Hiên gia nhiều!
Hiên Hậu cau mày, khó hiểu:
– Hiên gia ở tận Mi Châu, cách xa kinh thành vạn dặm, có thể giúp được gì?
– Bởi vì Hiên gia ở Mi Châu bản Vương mới cần đến! Sắp tới chắc chắn Hoàn Nhan Viên Hạo ít nhiều phải huy động lực lượng từ Mi Châu, bản Vương chỉ cần Hiên gia cố gắng khiến hắn chậm trễ mười ngày nửa tháng là được!
Hiên Hậu mơ hồ chưa rõ, lại nghe Thịnh Vương nói tiếp:
– Còn Phùng thị, chắc chắn phải chết, nếu không Binh Bộ vẫn tận lực giúp đỡ hắn! Nàng đừng lo lắng cho muội muội, bản Vương lên ngôi, còn thiếu phần tốt đến Hiên gia sao?
Hiên Hậu ôn nhu cười, ôm lấy Thịnh Vương:
– Bản cung hiểu rồi, yên tâm là không khiến người thất vọng.
Tháng năm, trời nắng to vô cùng. Vốn là mùa đông năm nay kéo dài, đến cuối tháng hai vẫn còn băng tuyết đóng dày. Thế nhưng vừa sang đầu hạ, mặt trời liền vô cùng gay gắt, rừng cháy liên miên, lại đang giữa mùa vụ, nhiều nơi đã xuất hiện nạn đói.
Ngự Thư phòng.
Đã canh ba.
Vĩnh Nguyên Đế nhìn mớ tấu sớ chất cao như núi, một bên đề nghị lập trữ quân, bên còn lại báo cáo tình hình thời tiết. Một bên các đại gia tộc ngụ ở kinh thành cho rằng Đông cung trống trải là điềm không may mắn, hậu cung âm thịnh dương suy, khiến cho mùa màng thất bát. Một bên từ các châu phủ xa xôi kinh thành, cấp báo kho lương đã phân phát sắp hết, nhiều nơi phải đào rễ cây củ dại lên ăn. Số người chết vì đói và vì nóng mỗi lúc một nhiều.
Mùa vụ cũ do thời tiết khắc nghiệt mà thất thu, mùa vụ sau vì không đủ nước nên không thể gieo cấy. Cho dù toàn quốc kho lương đã mở hết, vẫn không thể cứu vãn tình hình.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng ấy, liền có tin từ biên ải gửi về. Quang Từ Công công nhìn tấu chương đỏ tươi thể hiện nguy cấp, mồ hôi vã ra như tắm, run run đặt lên bàn. Vĩnh Nguyên Đế ôm đầu đau nhức, không tình nguyện đọc.
Quang Từ công công thấy hai chữ “thậm nguy”, trà nóng trong tay sắp dâng lên cũng muốn đổ:
– Hoàng thượng…đừng nên lo lắng tổn hại sức khỏe!
Vĩnh Nguyên Đế mệt mỏi đứng dậy, nâng tách trà, có điều trà chưa chạm được đến môi thì ông đột nhiên ngã khụy xuống, bất tỉnh nhân sự. Quang Từ công công sợ hãi đến mức đi không nổi, miệng lưỡi cứng đờ:
– Người…đâu…cứu…cứu…giá…
Càn Thanh cung nửa đêm rối loạn thành một đoàn.
Tấu chương trên bàn bay bay theo gió, rõ ràng mấy hàng chữ đỏ tươi dưới ánh nến “Mạt Quốc tấn công, thành Đa Ban đã mất!”