Vĩnh Nguyên Đế lâm bệnh, nhật triều mỗi ngày lẻ đều phải dừng lại, các vị nương nương liền thay nhau hầu hạ cạnh giường. Vĩnh Nguyên Đế tâm trí lo lắng Mạt Quốc dấy binh đánh vào biên ải, nên vừa đỡ hơn một chút đã ngồi dậy phê chương duyệt tấu. Thêm ba ngày nữa liền vội vàng lên triều.
Sáng sớm, Hoàn Nhan Viên Hạo đổi y phục, tâm trạng có chút không tốt:
– Ngươi xem, phụ hoàng ốm nặng như vậy, các Hoàng tử đều không hề gặp qua, nhưng lại để Thịnh Vương hầu thuốc, là thiên vị đến bực nào!
Triệu Tử Đoạn chỉnh sửa cổ áo giúp chủ nhân, khẽ cười:
– Vốn trước giờ đã vậy, cũng không hiếm lạ, nhưng hôm nay Hoàng thượng cho Quang Từ Công công đích thân nhắc nhở người vào triều, đây mới đáng ngại!
Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng không nói, hắn tám phần đã đoán ra, cái tước Phiêu Kỵ Tướng quân này cây cao đón gió lớn. Phụ hoàng trước muốn ban cho Thịnh Vương, chỉ ngặt nỗi Thịnh Vương còn chưa cầm binh trận nào, nên mới đến lượt Hoàn Nhan Viên Hạo hắn đây. Bây giờ biên quan có loạn, nếu không để Phiêu Kỵ Tướng quân đi thì thật không đúng với tính cách Vĩnh Nguyên Đế.
Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài:
– Xem ra lần này không mạo hiểm thì không có thành tựu, chỉ là phụ hoàng sẽ không tin tưởng mà để binh mã cho bản Vương nắm giữ!
Hoàn Nhan Viên Hạo đoán không sai, giữa buổi triều, Vĩnh Nguyên Đế thật sự đã đề cập đến:
– Biên quan cấp báo, hiện tại một mình Tây Định Vương không chống nổi giặc, ngoài Đa Ban thì thành Đa La cũng đã mất, các khanh có đề nghị tiến cử ai?
Vĩnh Nguyên Đế đã mở lời, trên sân rồng liền ồn ào. Cuối cùng thật sự đã chia làm hai phe, một bên muốn để Đại Hoàng tử lập công giảm án, một bên phản đối, sợ rằng Đại Hoàng tử có tội trong người liền lợi dụng binh lực mà tạo phản.
Thẳng đến khi mặt trời lên trên đỉnh đầu, vẫn chưa nhất trí ai đảm đương nhiệm vụ này. Hoắc Đại Tướng quân đứng qua một bên:
– Hoàng thượng, Đại Hoàng tử trước kia chỉ diễn tập thủy binh sơ sài ở Đông Châu, thực lực đúng là không có, nhưng bù lại, kỵ binh muốn tập hợp thì phải dùng danh nghĩa Đại Hoàng tử mới có thể!
Vĩnh Nguyên Đế nhìn xuống hai hàng đại thần:
– Phùng Thượng thư, khanh nắm giữ Bộ Binh, hãy nói lên ý kiến mình?
Phùng Thượng thư hơi nhìn sang Thành Vương một chút, chấp tay tâu:
– Chủ Soái chỉ cần có thể thu phục lòng người, còn phó tướng vẫn phải là người tài!
Thịnh Vương một chút biểu hiện cũng không có, liền tiên lên:
– Phụ hoàng, Phiêu Kỵ Đại Tướng quân vừa phong, cũng nên có đất dụng võ, huống hồ người Mạt Quốc thấy đại danh này, biết đâu liền có chút run sợ, kỵ binh được dẫn dắt bởi Phiêu Kỵ Đại Tướng quân, sĩ khí liền tăng cao!
Thành Vương nhìn lên ngai rồng, Vĩnh Nguyên Đế đang gật gù có ý hài lòng. Hắn siết tay một chút, tự mình ứng cử:
– Phụ hoàng, nếu người tin tưởng, cứ để nhi thần đem binh giúp Tây Định Vương đánh đuổi giặc giã!
Vĩnh Nguyên Đế hàm ý:
– Như vậy có quá vất vả không? Dù sao con cũng vừa lập đại công trong vụ án thuế muối, nay phải cùng chính Đại Hoàng tử nắm binh, có phiền phức?
Thành Vương trong lòng dâng lên giễu cợt, rõ ràng muốn hắn liều mạng xông pha ra trận, biết hắn có hiềm khích cùng Đại Hoàng tử, bây giờ lại để hắn phải chịu sự sai khiến của Đại Hoàng tử.
– Nhi thần làm được, sẽ không phụ tước vị Phiêu Kỵ Đại Tướng quân phụ hoàng đã ban!
Đại triều kết thúc, trong vòng ba ngày nữa, Đại Hoàng tử trở thành chủ soái, cùng Phiêu Kỵ Đại Tướng quân tiến về biên quan đánh bại Mạt Quốc.
Triệu Tử Đoạn trên xe ngựa không giấu nổi tức giận:
– Chủ nhân, người biết rõ Thịnh Vương muốn người đi chuyến này, người còn tự mình ứng cử?
Hoàn Nhan Viên Hạo thong thả nhấp trà:
– Ngươi lo lắng cái gì, binh đến thì tướng chặn, phụ hoàng chính là muốn bản Vương đi, nếu đã không thể từ chối, thì cũng nên lấy chút lợi về mình! Đây là bản Vương xung phong, khải hoàn quay về còn không phải là trữ quân thích hợp nhất!
Triệu Tử Đoạn vẫn không an lòng:
– Chiến trận hung hiểm, Thịnh Vương dám để người đi, hẳn đã có ám toán!
Hoàn Nhan Viên Hạo mắt phượng dài hẹp có chút linh động:
– Bản Vương biết rõ Hoàn Nhan Viên Thuyết giở trò, có điều không phải còn một hình nhân thế mạng đi cùng hay sao? Đại Hoàng huynh mới là người muốn lập công trạng nhất, không phải ta!
Chỉ có ba ngày để chuẩn bị, buổi chiều, Hoàn Nhan Viên Hạo triệu Cầm Tử đến:
– Ngươi trong phủ thân thuộc, hiện tại bản Vương đi lần này không rõ khi nào mới quay về, nếu nhanh cũng một năm, nếu chậm phải hai, ba năm. Toàn bộ chuyện hậu viện là do ngươi tùy ý quyết định. Cái gì cần lệnh Vương phi thì cứ soạn sẵn để nàng đóng mộc ấn.
Cầm Tử cúi đầu quy củ:
– Nô tì hiểu rõ!
Hoàn Nhan Viên Hạo lại tiếp tục:
– Có chuyện này, là cơ mật, ngày sau nếu bản Vương không may phơi thây sa trường, nói mẫu phi để toàn bộ thiếp thất trong phủ ra ngoài tự do tái giá. Bản Vương chưa từng viên phòng với bất kỳ ai, không nên khiến các nàng chịu ủy khuất!
Cầm Tử thất kinh, lắp bắp:
– Chủ nhân!
Hoàn Nhan Viên Hạo phất phất tay:
– Tạm thời đừng để mẫu phi biết chuyện này. Còn Vương phi, ngày sau nàng muốn quay về Hiên gia hay ở lại Vương phủ đều được. Nàng muốn lấy tài sản gì đều có thể!
Cầm Tử rưng rưng nước mắt lui ra ngoài.
Đến sớm ngày thứ hai, Tuyên Quý phi xuất cung, tự mình đến Thành Vương phủ. Tuyên Quý phi nhìn hạ nhân bận rộn đem theo rương hòm đủ loại, trong lòng không cầm được lo lắng:
– Lăng Thần, con nên cảnh giác một chút, Hiên gia lần này không hề có tấu chương nào đả động giúp đỡ con! Mẫu phi thấy bất an trong lòng.
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, hồi lâu mới nói:
– Hiên gia có một nữ nhi ở đây, nếu không ủng hộ nhi thần, tuyệt đối cũng không ủng hộ người khác!
Tuyên Quý phi siết lấy khăn tay, cau mày:
– Hiên Hậu vừa rồi còn ỏn thót bên tai Hoàng thượng, đề nghị lập trữ, trùng hợp giống ý Thịnh Vương! Mẫu phi không thể không để tâm được!
Hoàn Nhan Viên Hạo nắm lấy tay Tuyên Quý phi, mỉm cười:
– Nhi thần tự có tính toán cho bản thân, người chỉ cần hảo hảo bình an trong cung làm trợ lực nhi thần là được rồi! Đông thị sẽ vì Thịnh Vương mà gây ra nhiều chuyện, người tuyệt đối đừng khiến bản thân chịu thiệt!
Tuyên Quý phi không ở lại được lâu, đến qua chiều thì phải hồi cung, lần này Thành Vương đi thập phần hung hiểm, vốn là không nên khóc, nhưng nước mắt không tự chủ rơi như sông. Tuyên Quý phi trầm trầm gương mặt:
– Phải chi Lăng Thần lưu lại một đứa nhỏ!
Phùng phủ.
Đạm Ngọc áo hồng tha thướt vào trong, môi hơi có ý cười:
– Tiểu thư, Thành Vương điện hạ muốn gặp người!
Gia Hỷ hoàng y thêu cúc họa mi, cài trâm bạch ngọc, nàng xoa xoa tay lên vòng bạc chạm kinh thư, khẽ khàng:
– Điện hạ đang ở khách phòng?
Đạm Ngọc lắc đầu:
– Không, là ở cổng sau, chỗ cũ!
Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi trong xe ngựa rộng, hôm nay đi vội, hắn không chuẩn bị gì, chỉ muốn nhìn qua nàng, nói với nàng một câu. Đôi lúc hắn đã nghĩ, nếu kiếp này mệnh số vẫn không tốt, bỏ mạng biên quan, sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nàng nữa.
– Điện hạ, Thục Trinh Huyện chúa đến rồi!
Hoàn Nhan Viên Hạo dứt khỏi dòng suy tưởng, vén rèm xe đỡ tay Gia Hỷ lên, nhìn thấy giai nhân trong lòng xuất hiện, gương mặt lạnh lùng liền thoáng chút ý cười nhàn nhạt.
Gia Hỷ cẩn thận vén váy ngồi xuống, mắt hạnh không dám nhìn thẳng:
– Điện hạ!
Hoàn Nhan Viên Hạo ngập ngừng, hắn không rõ vì sao mỗi lần gặp nàng đều không biết nói gì. Rất lâu sau, mới thốt lên được một câu:
– Ngày mai, bản Vương phải rời kinh xuất trận sa trường!
Gia Hỷ hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên:
– Người đi đánh Mạt Quốc?
Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười:
– Nàng biết?
– Nạn dân biên quan chạy nạn đến kinh thành, họ đồn đại rất nhiều, nói rằng biên quan thật sự đã về tay quân giặc, Tây Định Vương không chống nổi, rút quân rất xa!
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi nhếch môi, xem ra Mạt Quốc không chỉ chiếm hai thành, cũng không phải chỉ cướp lương thực như mọi năm, càng không phải chỉ là một đám quân địa phương thô lậu, mà thật sự đã đem binh hùng tướng mạnh đến xâm chiếm.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn vòng tay hắn tặng được Gia Hỷ đeo, trong lòng dễ chịu hơn một chút:
– Lần này bản Vương đi, nàng có lo lắng?
Gia Hỷ mỉm cười:
– Ta cũng như bao con dân Đại Quốc, cũng như bao bá tánh kinh thành, luôn mong mỏi Vương gia khải hoàn quay về!
Hoàn Nhan Viên Hạo trong mắt hiện rõ nỗi thất vọng, nhàn nhạt cười:
– Cả hậu viện bản Vương đều không triệu, chỉ một lòng đến đây từ biệt nàng!
Gia Hỷ vò vò khăn tay, đột ngột nghĩ đến Phùng Gia Hảo và Hàn Bình mờ ám dây dưa trong lễ tang lão phu nhân, nàng nghi hoặc:
– Trong phủ vẫn chưa có tiểu Thế tử?
Hoàn Nhan Viên Hạo lắc đầu, nửa đùa nửa thật:
– Bản Vương chính là muốn nàng vào cửa, làm sao có thể khiến nàng thất vọng! Nàng đang ăn dấm chua?
Gia Hỷ đỏ mặt, xua xua tay:
– Ta…ý ta…
Hoàn Nhan Viên Hạo bật cười, ôn nhu nắm lấy tay Gia Hỷ:
– Bản Vương chưa từng viên phòng cùng bất kỳ ai, ngay cả Vương phi! Một đời này, bản Vương chỉ muốn dành cho nàng!
Gia Hỷ kinh ngạc, cũng không rút tay lại, môi mọng hơi mở ra:
– Điện hạ, đừng nói…người khác nghe được liền không tốt!
Hoàn Nhan Viên Hạo thấy gương mặt nhỏ nhắn của mỹ nhân hóa nghiêm trọng lại trêu đùa:
– Nàng thật sự không có chút nào lo lắng cho bản Vương?
Gia Hỷ cảm nhận độ ấm trong tay nam tử, lại nghĩ đao kiếm không có mắt, sinh tử thế nào còn chưa rõ, có chút mềm lòng:
– Vương gia, ta có thứ này, là một lá bùa may mắn xin được ở Linh Sơn tự, từ khi đeo nó trên người, ta luôn tai qua nạn khỏi, nay tặng lại cho người!
Gia Hỷ tháo vòng cổ bện bằng chỉ thêu đỏ thắm ra, đầu dây có một túi lụa nhỏ xíu màu trắng được may cẩn thận. Hoàn Nhan Viên Hạo bật cười lắc đầu, mỗi lần nàng gặp nạn, toàn là hắn hao tâm tổn sức cứu nguy, cuối cùng nàng lại quy hết công lao cho lá bùa này.
– Đeo giúp bản Vương!
Gia Hỷ mím môi, gượng gạo vòng tay qua cổ nam tử đối diện, cẩn thận thắt dây lại. Nào ngờ, Hoàn Nhan Viên Hạo đột ngột ôm lấy nàng, ôn nhu thì thầm:
– Đợi bản Vương!
Gia Hỷ thả lỏng người, không rõ cảm xúc ra sao, đây là lần thứ hai, có người muốn cùng nàng hứa hẹn. Gia Hỷ hơi lùi ra một chút, dịu dàng:
– Ta đợi điện hạ quay về!