Nam cương.
Hoàn Nhan Viên Hạo tựa người vào tường. Sắp đến canh ba, lòng hắn nảy sinh lo lắng cùng hi vọng, thâm tâm vẫn mong mẩu giấy không phải là một sự nhầm lẫn. Có tiếng nữ tử lanh lảnh, vang vọng trong nhà lao nghe rất rõ.
– Nào nào hai vị đại ca đừng vội, rượu đây thịt đây!
– Cô em ở lại hầu hạ bọn ta! Đã là binh kỹ còn làm ra vẻ cao giá…
– Đợi đã, đang canh gác, nhỡ đâu Vương tử thấy, hai vị đại ca liền chết chắc!
Hoàn Nhan Viên Hạo hừ lạnh, chỉ là mấy chuyện bại hoại của lính gác liền không để ý, nhưng đột ngột có tiếng “phựt” gọn gàng như chém vào gỗ mềm. Tim hắn bỗng nảy lên thình thịch. Nữ tử nhanh nhẹn thân hình, tay cầm một chiếc rìu nặng đến trước cửa ngục.
– Điện hạ, là ta! Ta đưa thức ăn cho người, còn nhớ không? Ta là Trác Tây Lan.
Hoàn Nhan Viên Hạo chưa kịp nhìn nữ nhân không quen này, thì đã thấy chiếc rìu nàng chặt đứt ổ khóa, lại chặt đứt luôn dây xích giữ tay chân hắn lại. Trác Tây Lan xoa bóp hai chân đã tê rần của Hoàn Nhan Viên Hạo, vội vội vàng vàng:
– Nhanh lên, có người phát hiện sẽ gay go to!
Phòng giam đối diện rên rỉ cầu xin:
– Cứu tôi với, cứu chúng tôi với!
Tức thì mấy mươi phòng còn lại cũng ùa ra:
– Cô nương, cứu chúng tôi với, chúng tôi không quên ơn cô đâu…
– Cô nương, tôi còn mẹ già con thơ…
Hoàn Nhan Viên Hạo vịn vào tường đứng dậy được, phượng mâu thâm thúy:
– Bên ngoài có bao nhiêu lính canh?
Trác Tây Lan gật đầu rồi lại lắc đầu:
– Bên ngoài là phủ nha. Chỉ có mười mấy tên, nhưng thành này là của Vương tử, rất khó thoát! Có điều ta đã chuẩn bị một bộ thường phục cho điện hạ!
Hoàn Nhan Viên Hạo nắm lấy rìu, chặt đứt khóa từng phòng một, lại nhanh chóng đổi y phục, hòa vào đám đông vượt ngục đi ra. Trước cổng nhà giam, thi thể hai tên lính canh đều bị đứt đầu, Hoàn Nhan Viên Hạo kinh ngạc nhìn lại nữ nhân mềm mại bên cạnh, cuối cùng cũng không lên tiếng.
Bởi vì số lượng tù nhân đổ ra ồ ạt, mười mấy tên lính trấn nha phủ này không làm gì được, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng có thể thoát được dễ dàng hòa vào dòng người trên phố. Sờ vào lồng ngực, mảnh ngọc bội “Hoàn Nhan” vẫn còn nguyên vẹn, hắn liền có chút an tâm.
– Cô nương làm sao biết ta?
Trác Tây Lan kéo Hoàn Nhan Viên Hạo vào một góc phố lẩn tránh quân lính đi tuần:
– Phạn ca ca nói!
Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày:
– Phạn ca ca của cô nương là ai?
Trác Tây Lan đưa ra một chiếc hoa tai chạm hình rồng bằng bạc, Hoàn Nhan Viên Hạo ngạc nhiên đến cực độ:
– Triệu Tử Đoạn?
Trác Tây Lan không rõ có biết Triệu Tử Đoạn chính là Phạn ca ca không, mà chỉ chăm chăm tìm cách trốn tránh, qua hai canh giờ, cũng đến được một bờ sông.
– Chỉ cần bơi qua bên kia liền có thể thoát khỏi Đa Ban, sau đó chúng ta đi bộ qua hết ngọn núi liền về được Nam Châu, sẽ an toàn!
Hoàn Nhan Viên Hạo không còn lựa chọn nào khác, không vũ khí, không giáp phục, không thủ vệ. Tuy nhìn ngọn núi phía trước cao xa vời vợi, nhưng không thể không đi.
Hoàn Nhan Viên Hạo vốc nước rửa mặt, có chút khó hiểu:
– Cô nương thân là nữ tử, tuổi cũng còn nhỏ, sao lại ra tay tàn độc vậy? Hai tên lính canh, không cần phải giiết bằng cách thức đó!
– Tàn độc? Hằng ngày chúng ta giết bò giết dê đều như thế, có gì là tàn độc! Không phải điện hạ ăn thịt bò nướng thấy rất ngon sao?
Hoàn Nhan Viên Hạo không trả lời được, cởi áo chuẩn bị bơi qua sông. Trác Tây Lan không những không xấu hổ, ngược lại còn sấn tới:
– Điện hạ! Nếu ở chỗ của ta, chắc chắn mỗi nữ nhân đều muốn sinh con cho người!
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi nhếch môi, khẽ cười quay lại, thân hình tuyệt mỹ in bóng trên dòng nước biếc:
– Cô nương là hoàng hoa khuê nữ, cẩn thận lời nói!
Đến khi qua được bờ sông bên kia, trời đã sang buổi chiều. Từ khi họ vượt ngục là mờ sáng, nhanh chóng như thế liền hết một ngày. Trác Tây Lan không dám đốt lửa, co ro trong hang lạnh lẽo, Hoàn Nhan Viên Hạo thì thào:
– Cô nương là người Mạt Quốc, vì sao lại cứu ta?
– Phạn ca ca nói điện hạ là ân nhân huynh ấy, cho nên phải cứu bằng được!
Hoàn Nhan Viên Hạo cởi áo ngoài vứt đến cạnh Trác Tây Lan:
– Đắp thêm đi, ngày mai đường còn dài! Phạn ca ca của cô nương tên đầy đủ là gì?
Trác Tây Lan ngạc nhiên:
– Điện hạ là ân nhân huynh ấy mà không biết sao? Phạn, tên huynh ấy chỉ có một chữ Phạn!
Hoàn Nhan Viên Hạo tựa người vào hốc đá, ê buốt truyền qua sống lưng, hơi thở hắn tựa như mang theo khói trắng:
– Làm sao cô nương biết hắn, từ khi mười hai, mười ba tuổi hắn đã lưu lạc Đại Quốc rồi!
Trác Tây Lan ôm lấy áo có hơi ấm vấn vít của Hoàn Nhan Viên Hạo:
– Cả thảo nguyên của ta, nói về Phạn ca ca ai cũng biết, điện hạ nên hỏi trực tiếp huynh ấy thì hay hơn!
Mờ sáng, Trác Tây Lan cùng Hoàn Nhan Viên Hạo lại tiếp tục hành trình, qua khỏi rừng rậm lại đến núi đá, đất ở đây đỏ tươi như máu, đá từng tảng to lớn, nhỏ nhất cùng đã bằng một ngôi nhà. Trên y phục cả hai đều phủ một tầng bụi hồng.
Xa xa, có tiếng vó ngựa, Hoàn Nhan Viên Hạo thở dốc, mắt tối sầm lại, giờ này, chỉ có thể là người của Lịnh Hồ Vương. Hoàn Nhan Viên Hạo vận công, chỉ nghe nhẹ bẫng một luồng, công lực vẫn chưa hồi phục, hắn liền nắm tay Trác Tây Lan:
– Chạy!
Không may, ngựa đã nhìn thấy bóng người, gấp rút đuổi theo, cuối cùng, Lịnh Hồ Vương cũng đuổi kịp. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn vực thẳm hun hút một bên dốc núi, lại quay sang Trác Tây Lan:
– Cô nương, đi hay ở!
Trác Tây Lan thấy loạt hàng trăm mũi tên đang lao vun vút trong gió từ đoàn ngựa, mà dẫn đầu là Lịnh Hồ Vương, không do dự ôm lấy ngang lưng Hoàn Han Viên Hạo:
– Điện hạ! Theo người!
Hoàn Nhan Viên Hạo bọc lấy Trác Tây Lan trong áo ngoài, thả lỏng người rơi xuống vực sâu hun hút. Lịnh Hồ Vương chỉ vừa kịp nhìn theo:
– Gửi thư đến Thịnh Vương phủ, nói rằng Thành Vương đã chết!
Kinh thành.
Phùng phủ.
Phùng Gia Hảo huơ tay để hương thơm hoa mai được ủ vào áo, bên cạnh nàng, Bối Lan đang hào hứng thuật chuyện:
– Tuyên Quý phi vừa cho người truyền đến phủ là Nhị tiểu thư có thai nên được đưa vào Hoàng cung dưỡng thai rồi ạ!
Gia Hỷ ngừng tay lại, mắt hạnh hơi mở to, môi đỏ khẽ nhếch lên:
– Quý phi nương nương thực sự đã làm vậy?
Bối Lan gật đầu xác nhận, lại luyên thuyên kể tiếp. Gia Hỷ thần người ngồi trước bàn trang điểm, Thành Vương không thể làm cho Phùng Gia Hảo có thai được, trước khi xuất trận, Thành Vương đã từng nói chưa hề viên phòng cùng ai kể cả Vương phi, huống hồ, Phùng Gia Hảo còn tằng tịu với Hàn Bình.
Gia Hỷ cắn môi gấp rút mới phân phó:
– Vừa rồi là ai đến phủ truyền chỉ, mau đuổi theo, ta muốn gặp Tuyên Quý phi!
Diên Hương các.
Tuyên Quý phi nằm nghiêng trên tháp thong thả thưởng thức một tách Long Tĩnh, trong phòng tràn ngập hương hoa tươi. Nhìn phía dưới, Gia Hỷ một thân hoàng y thêu bạch cúc, tóc vấn cao đài các, gương mặt hơi cúi xuống để lộ vầng trán trơn bóng như ngọc cùng hàng mi dày cong như trăng khuyết. Hai bàn tay nàng quy củ đặt chồng lên nhau, trên tay đeo một chiếc vòng bạc đơn giản.
Tuyên Quý phi nhận ra, chiếc vòng này do Thành Vướng đích thân mỗi ngày khắc chữ, tốn không ít thời gian sức lực. Tuyên Quý phi đặt tách trà xuống:
– Thục Trinh Huyện chúa sáng sớm đã gấp gáp thỉnh an bản cung, không rõ còn có chuyện gì?
Gia Hỷ nhu mì mỉm cười, mắt nàng trong suốt tựa hồ thu, làn môi tươi tắn như huyết mai tháng giêng thu hút ánh nhìn.
– Nương nương, thần nữ từ khi nghe tin Thành Vương điện hạ biên thùy chinh chiến, trong lòng luôn lo lắng không yên, mỗi ngày đều chép kinh cầu an, đến hiện tại đã được tròn ba nghìn bản, muốn gửi đến nương nương!
Tuyên Quý phi cau mày, ba nghìn bản kinh, là cần bao nhiêu quyết tâm, bao nhiêu kiên trì, chuyện này nói dễ làm không dễ, huống hồ Phùng Gia Hỷ còn là tự tâm mình viết.
Tuyên Quý phi lật hờ một trang:
– Thục Trinh Huyện chúa nét chữ tinh tế tỉ mỉ, đúng là trâm anh được dạy dỗ cẩn thận!
– Tạ nương nương khen ngợi!
Bấy giờ, Hồng Tố mới từ bên ngoài đi vào, hành lễ xong liền bẩm báo:
– Nương nương, Trắc phi đã uống thuốc dưỡng thai, vì đêm qua kinh động nên tạm thời đi nghỉ rồi ạ!
Gia Hỷ đưa khăn tay lên che miệng, đợi Hồng Tố nói xong, mới có chút bất an thể hiện:
– Nương nương, thứ cho thần nữ hỏi qua, Gia Hảo là đã hoài thai mấy tháng ạ?
Hồng Tố bấm bấm tay, tính toán:
– Hiện tại cũng vừa hơn bốn tháng!
Gia Hỷ vội vàng đứng dậy, ánh mắt chuyển động lộ rõ cầu xin:
– Nương nương, thần nữ có chuyện cần nói rõ với người!
Tuyên Quý phi biết Phùng Gia Hỷ nhất mực đòi đi theo Đức Công công đến Diên Hương các này phải có lý do nào đó, bây giờ Phùng Gia Hỷ muốn tự mình nói ra, Tuyên Quý phi cũng tạo cơ hội:
– Hồng Tố, cho toàn bộ người lui!
Cánh cửa vừa khép lại, Gia Hỷ đã quỳ xuống nền. Tuyên Quý phi ra vẻ kinh ngạc:
– Có gì từ từ nói, không cần như thế?
Gia Hỷ hít một hơi sâu, lấy hết can đảm, bỏ qua cả biểu tình của Tuyên Quý phi, cứng rắn nói:
– Nương nương, cái thai của Phùng Gia Hảo không phải là cốt nhục Thành Vương! Thần nữ xin lấy cái chết ra để đảm bảo!
Hồng Tố đứng rất lâu ở ngoài, chỉ nghe được rì rầm trò chuyện bên trong, đến khi Thục Trinh Huyện chúa ra về mới quay vào, liền thấy Tuyên Quý phi bệch bạc sắc mặt.
– Nương nương, người không khỏe?
Tuyên Quý phi vịn tay Hồng Tố đứng dậy, trầm trầm giọng nói:
– Tiểu Đức tử! Tiểu Đức tử!
Đức Công công ba chân bốn cẳng chạy đến, thở hồng hộc, nhìn sắc mặt Tuyên Quý phi liền biết có đại sự. Tuyên Quý phi nhàn nhạt hạ lệnh:
– Thứ nhất, giam lỏng Phùng Gia Hảo lại, nói rằng thâm cung sâm nghiêm, nàng ta đang có thai, phải an tâm tĩnh dưỡng, tránh kinh động quỷ thần. Thứ hai, bí mật bắt Hàn Bình biểu ca nàng ta về đây. Thứ ba, gọi Cầm Tử vào cung!
Đức công công dù không biết rõ vì sao một người luôn luôn dịu dàng như Tuyên Quý phi lại đột ngột nổi cơn thịnh nộ. Nhưng lần này, xem ra Phùng Trắc phi đã gây nên đại tội.