Hoàn Nhan Viên Thuyết ngày ngày đều ngủ lại Càn Thanh cung, tỏ ra vô cùng hiếu thảo tận tâm hầu hạ Vĩnh Nguyên Đế. Ngay cả những chuyện dơ bẩn nhất cũng không ngại khó ngại khổ mà làm, trong triều quan viên đều ca ngợi không ngớt lời. Thêm năm ngày nữa, thi thể của Đại Hoàng tử được đưa về, Hiên Hậu dựa theo chỉ ý của Vĩnh Nguyên Đế, chu đáo phát tang theo thân phận Hoàng tử. Lúc này, chuyện lập trữ quân lại được đẩy lên cao. Hoàn Nhan Viên Thuyết từ thứ tử trở thành trưởng tử, xuất thân cao quý nhà mẹ lại vừa đủ, không gọi là uy hiếp, tính cách lại hào sảng khoán đạt, văn võ song toàn. Hiện tại, coi như là nhân tuyển thích hợp nhất.
Hoàn Nhan Viên Thuyết sau khi hầu Vĩnh Nguyên Đế nghỉ ngơi thì tự ý ra đoạn hành lang nối qua hoa viên. Huỳnh Kiện công công vội vàng khuyên nhủ:
– Điện hạ, bệnh cũ đã tái phát, người không nên hứng thêm gió lạnh!
Hoàn Nhan Viên Thuyết lắc đầu, nhìn khăn tay máu tươi mỗi ngày nhiều thêm một chút, lòng dâng ưu phiền:
– Chuyện của Sở Hồng Vi thế nào rồi?
– Nô tài đã sắp xếp hộ tịch cho tiểu Thế tử ở Giang Châu, cũng mua ruộng làm nhà, hiện tại coi như đã hoàn thành!
Hoàn Nhan Viên Thuyết thở dài:
– Khi nào Gia Hỷ ra khỏi cung, thì để hai bên gặp mặt…
Hoàn Nhan Viên Thuyết nói chưa dứt câu, cả người đột ngột ngã khụy xuống ngất đi. Huỳnh Kiện công công hoảng sợ gấp gáp:
– Người đâu, người đâu! Thái y! Thái y!
Buổi chiều, Vĩnh Nguyên Đế đợi mãi không thấy Thịnh Vương, đến giờ uống thuốc, Cửu Hoàng tử lại là người đem vào, Vĩnh Nguyên Đế ngạc nhiên liền hỏi:
– Lăng Mặc đâu?
Cửu Hoàng tử bê thuốc đến cạnh giường giao cho Quang Từ công công:
– Phụ hoàng, Nhị Hoàng huynh trưa nay chứng ho thêm nặng, cộng với lao lực quá độ nên bỗng nhiên bị ngất. Hiện tại đang nằm lại Diên Hi cung điều trị!
Vĩnh Nguyên Đế nghe lòng đau như dao cứa, nhiều ngày qua nhìn Thịnh Vương tỉ mỉ lo lắng, lại ôn chuyện xưa cũ, cảm tưởng hắn mãi mãi là một đứa bé bám theo chân ông đọc Tam Tự kinh hai mươi năm trước. Một lúc lâu sau, Vĩnh Nguyên Đế mới tiếp tục:
– Có tin gì từ biên quan chưa?
Cửu Hoàng tử lắc đầu:
– Dạ chưa!
– Lăng Thần thường ngày rất thông minh, luôn hiểu được ý Trẫm, tại sao lần này lại khinh xuất đến độ mất mạng! Chưa tìm thấy xác vẫn là có hi vọng!
Vĩnh Nguyên Đế trở người ngồi thẳng hơn một chút:
– Quang Từ, chuẩn viết thánh chỉ, hạ lệnh Tương Đại Nguyên Soái cử năm vạn tinh binh hành quân gấp rút đến Nam cương, chấm dứt nhiễu nhương này!
Cửu Hoàng tử sau khi qua loa hầu hạ Vĩnh Nguyên Đế xong liền cáo từ. Vĩnh Nguyên Đế nhìn hắn lắc đầu, đối với ông chân thật tốt, chỉ có mình Thịnh Vương. Có điều, lần này cũng là do ông tính toán thiếu sót, mới gây nên cái đại họa Nam cương. Vốn dĩ chỉ cần Đại Hoàng tử gây tội biên cương, Thành Vương dâng tấu, hết thảy mọi chuyện đã an bài, ông liền lập tức cho người đến ứng chiến. Nào ngờ, Thành Vương tự làm theo ý mình, quá muốn lập công. Đại Hoàng tử chết ở Mi Châu, ngay trên đất phong Thành Vương, nói không can hệ là không phải. Tuyên Quý phi chỉ còn mỗi hài tử này, nếu thật sự hắn không quay về được…
Vĩnh Nguyên Đế càng nghĩ càng mệt mỏi, thoáng chốc chìm vào mê man.
Hoàn Nhan Viên Thuyết tỉnh dậy đã vào nửa đêm, Huỳnh Kiện công công vừa trông thấy liền vui mừng khấp khởi:
– Điện hạ, nô tài đi báo với nương nương!
– Không cần!
Hoàn Nhan Viên Thuyết trở người ngồi dậy, nhàn nhạt hỏi:
– Phụ hoàng hôm nay có động tĩnh gì không?
Huỳnh Kiện công công lập tức bẩm báo:
– Nghe Cửu Hoàng tử nói, Hoàng thượng chuẩn bị hạ lệnh Tương Đại Nguyên Soái đem năm vạn quân tiếp viện Nam cương!
Hoàn Nhan Viên Thuyết vừa nghe sắc mặt đã thay đổi, lấy giấy bút cẩn thận ghi chép:
– Đưa cái này đến Giang Châu, càng nhanh càng tốt, ở đó có Hiển Đạo, năm xưa từng nhận ân bản Vương, vốn là tội phạm truy nã, hắn ta võ công cái thế, tạm thời cứ để hắn đem quân lực Giang Châu giả làm sơn tặc bí mật cướp thánh chỉ, không được để nó đến được tay Tương Đại Nguyên Soái!
Huỳnh Kiện công công nhận mệnh, vừa chuẩn bị lui đi, đã nghe Thịnh Vương tiếp lời:
– Hạ Mê Thần tán vào thuốc của phụ hoàng!
– Nô tài hiểu rõ!
Hoàn Nhan Viên Thuyết ôm đầu nằm xuống giường, cơn ho lại dồn dập, máu cứ thế tứa ra, đỏ thẫm đến ghê người.
Diên Hương Các.
Gia Hỷ hằng ngày sau khi chép kinh chính là tiếp tục chép kinh, Tuyên Quý phi không giam hãm nàng, có thể tùy ý ra ngoài, miễn không đi vào những vùng cấm. Chiều muộn, gió thổi heo hút, Bối Lan sau khi thêm than vào lò, mới nhỏ giọng:
– Tiểu thư, Đại lão gia đã đổ bệnh!
Gia Hỷ thở dài, có chút xót xa:
– Mùa đông năm nay quá lạnh!
Phụ thân nàng dù bạc tình với mẫu thân, nhưng đối xử nàng không đến mức tệ hại, có điều chưa từng ân cần, chăm sóc. Suy cho cùng, ngoài dòng máu chảy trong thân thể, nàng và ông, vốn rất xa lạ.
– Phụ thân có lẽ vì Phùng Gia Hảo mà đổ bệnh, bản thân ta trong tay Tuyên Quý phi, chưa thấy người gửi một lá thư nào vào cung cả!
Phùng gia trải qua mấy năm sóng gió, bây giờ coi như không còn thịnh vượng như xưa. Vừa rồi Đại lão gia ra sức giúp đỡ Thành Vương, nữ nhi lại gặp nạn trong chính Thành Vương phủ, sợ rằng đả kích này với ông không nhỏ sinh ra tâm bệnh. Dù cho Hàn thị từng hồng hạnh vượt tường, từng độc hại nguyên phối, lừa dối hạ sinh Phùng Cẩm, thì đối với Đại lão gia, tình cảm ông dành cho Hàn thị không hề suy chuyển. Ông để lão phu nhân trừng phạt Hàn thị vì chữ Hiếu, vì thanh danh gia tộc. Thật tâm ông vẫn yêu thương Phùng Gia Hảo, vẫn không nỡ giết Phùng Cẩm. Tình yêu của nam nhân ở thời đại này, với nữ nhân là vô cùng quan trọng. Cho dù nàng đã trả thù được giúp mẫu thân, thì trên đường tình, mẫu thân vẫn là bại tướng dưới tay Hàn thị.
Gia Hỷ khoác áo lông rời phòng, ấm lô trong tay nóng hôi hổi, trời đã tối, gió rét càng thêm rét, tuyết rơi càng thêm rơi. Đạm Ngọc xoa xoa hai tay vào nhau, má đỏ lên:
– Nghe nói, Thịnh Vương bệnh cũ tái phát, lần này rất nặng, người có đến thăm?
Bối Lan huých vai Đạm Ngọc, nàng ta thấy chủ nhân im lặng cũng biết mình lỡ lời, ngậm miệng lại. Gia Hỷ vòng vèo một hồi thì dừng lại trước Y Cục, nàng ngạc nhiên khi trời đã tối như vậy, Y Cục vẫn còn sáng đèn.
Đây là nơi chuyên làm y phục, trực thuộc Nội Vụ phủ, bởi vì cung trang từ cung nữ đến lễ phục Hoàng hậu đều do Nội Vụ phủ đảm nhiệm, nên Y Cục mới được thành lập. Thường ngày, người không có phận sự không được vào, đề phòng trộm cắp tráo đồ hoặc các chuyện dơ bẩn hãm hại.
Gia Hỷ xoay người qua lối khác, lại đụng phải một cung nữ đang vất vả bê chồng gấm cao ngất, vải vóc cứ thế đổ tràn xuống nền đá. Cung nữ này hoảng hốt, vội vàng dập đầu, không cần biết trước mặt là ai:
– Nương nương tha tội, nương nương tha tội!
Gia Hỷ nghe tim đập thình thịch, chất giọng này, thực sự rất quen thuộc. Nàng siết tay áo, hắng giọng:
– Đứng dậy đi!
Cung nữ kia ngẩng mặt nhìn lên, thảng thốt không nói được. Hồi lâu mới lui đi, quệt nước mắt:
– Tạ ơn Huyện chúa!
Tim Gia Hỷ thắt lại, là Vịnh Đan, nay Đại Hoàng tử cũng đã chết, Vịnh Đan coi như hoàn thành tâm nguyện. Nếu có thể bình yên trong cung sống, thêm mấy năm nữa, đúng hai mươi lăm tuổi, nàng ta có thể an ổn xuất cung, sống cuộc đời tự do tự tại.
Gia Hỷ quay về viện, Vịnh Đan còn có thể trông ngóng một đời tự do tự tại, thoát ra khỏi Cấm Thành, sống như cánh nhạn trên trời, không còn bận tâm gì nữa. Nhưng nàng thì không thể, hết ba năm đại tang, nàng tốt xấu gì cũng phải gả đi, gả vào đâu chưa rõ, nhưng chính là chuyển từ nhà tù này đến nhà tù khác, họa phúc khôn lường.
Gia Hỷ thổn thức khóc bên cửa sổ, nước mắt rơi xuống tuyết nhanh chóng hóa thành băng. Đạm Ngọc thở dài, giúp chủ nhân đóng cửa tránh gió, lại nói:
– Người đang tự dằn vặt?
Gia Hỷ lau đi lệ nóng, lắc đầu:
– Ta không!
– Chủ nhân, nô tì cái gì có thể không biết, nhưng chuyện tình cảm, chắc chắn rõ ràng hơn người!
Gia Hỷ bần thần, nụ cười gượng gạo không khiến gương mặt thanh lệ tươi tắn hơn được. Đạm Ngọc lại tiếp:
– Người tránh mặt Thịnh Vương chính là tự lừa dối bản thân!
– Ta không…
Đạm Ngọc nóng vội, nắm lấy tay Gia Hỷ, lại cắt ngang lời nàng:
– Tiểu thư, người chính là đang tự trách bản thân đã yêu một kẻ vô lương bất nhân như Thịnh Vương đúng không?
Gia Hỷ che miệng nàng ta lại:
– Lời này không được nói ra, đây là phạm thượng!
Đạm Ngọc không dừng, lại tiếp:
– Nếu Thịnh Vương không cho người nhục nhã Bạch Vương phi, không ra lệnh giết biểu ca người, không hạ độc người để tránh hôn sự với Thành Vương, không đem người ra làm quân cờ trong trận Phù Đô đốc mưu phản, thì hiện tại, người có ở đây chép kinh cầu phúc Thành Vương?
Gia Hỷ bần thần, quay mặt đi hướng khác:
– Chuyện đã xảy ra, dù cho thế nào cũng không thể vãn hồi!
– Thành Vương cứu người ba lần, người coi đó là nghĩa để trả ơn. Nhưng người có đủ quyết đoán, để giờ khắc sinh tử thực sự đứng về phía điện hạ! Thứ cho nô tì nói thẳng, người yêu ghét bất phân, sau này sẽ tự hại mình, hại người!
Gia Hỷ đứng dậy, môi mọng đỏ như chu sa, gương mặt càng thêm bệch bạc:
– Đạm Ngọc, đủ rồi! Lui đi!
Đạm Ngọc khóe mắt hơi hồng, giậm chân:
– Nô tì biết, hiện tại người còn đau lòng Thịnh Vương! Nếu Quý phi nương nương biết được tâm người vốn không đặt lên hài tử nương nương. Tiểu thư chắc chắn sẽ không thể sống tiếp được!
Bối Lan nghe ồn ào, bên ngoài tiến vào, khe khẽ:
– Đạm Ngọc, cô nhỏ tiếng thôi, đây đâu phải Phùng phủ!
Gia Hỷ mông lung nhìn ánh nến rực rỡ trước mắt, hờ hững:
– Tình yêu, vốn không thể cưỡng cầu, ta cũng chưa từng nghĩ, sẽ bước vào Hoàng tộc! Ta không có can đảm, làm người luôn suy nghĩ quá nhiều, ta sợ bản thân tổn thương, sợ cả làm người khác tổn thương! Hiện tại, ta đã cố gắng hết lực. Cục diện này rồi sẽ sớm tàn, khi đó, ta cũng muốn mình trở thành chim nhạn, miễn vướng bận nhân gian!
Đây vốn không phải cuộc đời của nàng, nàng xuyên qua thân thể này, giúp nguyên chủ trả thù mẫu thân, lại khiến bản thân lọt vào giữa cuộc đoạt đích, tự mình vướng vào lưới tình. Nàng chưa bao giờ được dạy bảo sẽ phải sống trong thời đại này ra sao, bảo vệ mình và thân nhân thế nào. Nàng trách Thịnh Vương bất nhân, nhưng chính bàn tay nàng, cũng nhuốm bao nhiêu máu. Sinh mệnh nào cũng quý trọng như nhau, nàng, sống đến hiện giờ, là không còn can hệ gì với cô kế toán hai mươi lăm tuổi ở thế kỉ hai mươi mốt. Cũng không liên quan gì đến Phùng Gia Hỷ đích trưởng nữ Thượng thư phủ đã chết năm mười ba tuổi kia. Xuyên không vốn dĩ đã là nghịch thiên, nàng còn vọng tưởng mình đóng vai chính diện hay sao.