– Song thai?
Gia Hỷ hạnh mâu linh lung có chút không tin được, chầm chầm nhìn vào Phùng Dư:
– Ngũ gia…là sự thật?
Phùng Dư gật đầu khẳng định, xếp lại bạch lăng đặt vào hòm thuốc:
– Đúng là song thai, nương nương cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, thai tự càng lớn càng nặng nề!
Phùng Việt lon ton chạy đến, áp tai vào bụng Gia Hỷ, môi bĩu lên dỗi hờn:
– Mẫu hậu có đệ đệ, mẫu hậu không thương hoàng nhi nữa!
Gia Hỷ âu yếm xoa xoa mái tóc hài tử, cười dịu dàng:
– Là ai nói với con?
Phùng Việt vẫn không hết giận, chỉ tay vào Đạm Ngọc, Gia Hỷ hơi cau mày, chỉ thấy Đạm Ngọc đứng sau rèm trốn tránh:
– Mẫu hậu yêu tất cả, con gần gũi mẫu hậu có thương mẫu hậu không?
Phùng Việt ngây thơ gật đầu:
– Dạ có!
– Mẫu hậu gần Việt nhi cũng thương Việt nhi như vậy! Sau này đệ đệ cũng sẽ thương Việt nhi, nên Việt nhi cũng thương đệ đệ được không?
Phùng Việt lại ôm lấy Gia Hỷ hôn hít, nàng đỡ lấy Phùng Việt ngồi bên cạnh, vuốt ve mái tóc hài tử mềm mượt. Ngoài cửa Đạm Ngọc lúc này mới đi vào:
– Nương nương, có Dung phi cầu kiến!
Gia Hỷ mày liễu cau lại, nàng cài thêm trâm lên tóc rồi chậm rãi ra chính điện. Dung phi xiêm áo màu hải đường thêu họa tiết bạch vân thanh lệ, vừa thấy Gia Hỷ nàng đã tiến lên hành lễ. Lần trước Bối Lan gặp nạn, Dung phi là người cử hạ nhân thông báo với nàng, coi như có chút ân tình. Có điều hiện tại biểu ca của nàng ta là Gia Lăng Vương đang tạo phản, Hoàng thượng tuy chưa đả động gì, nhưng ai cũng rõ kết cục Dung phi sẽ không tốt.
Dung phi cũng chỉ là thỉnh an phiếm chuyện bình thường, không trực tiếp đề cập đến chuyện Gia Lăng Vương. Gia Hỷ cũng trả lời chiếu lệ, qua nửa khắc, Dung phi hơi ngập ngừng, Gia Hỷ hiểu ý, cho toàn bộ người lui. Lúc này Dung phi mới cúi mặt:
– Nương nương, thần thiếp có thỉnh cầu này, mạn phép xin được nói ra!
Gia Hỷ chớp mi mắt, phất tay áo rộng:
– Dung phi muội muội trước bản cung không cần phải giấu giếm!
Dung phi đột ngột quỳ xuống:
– Nương nương, người có thể cầu bệ hạ giúp thần thiếp một chuyện…thần thiếp muốn được quy y cửa Phật!
Gia Hỷ nhắm mắt, đây là lựa chọn khôn ngoan nhất của Dung phi hiện tại, bởi nếu Gia Lăng Vương thành công hay thất bại, nàng ta chắc chắn đều phải chết. Gia Hỷ tuy không hứa hẹn nhưng cũng trấn an:
– Bản cung giúp được gì sẽ giúp, muội muội đừng quá lo lắng!
Chập tối, Hoàn Nhan Viên Hạo như mỗi ngày đều đến Khôn Ninh cung, Gia Hỷ cùng hắn dùng thiện, lại nói những chuyện nhỏ nhặt trong cung. Sau khi cung nữ hầu trà lui ra, nàng mới nhắc đến Dung phi:
– Hoàng thượng, người nghĩ thế nào?
Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn thận ôm lấy Gia Hỷ, thưởng thức hương phấn hoa vương vấn tử khâm:
– Nàng muốn Trẫm làm gì?
– Dung phi không phải người xấu…
Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ hôn lên vành môi Gia Hỷ:
– Nàng thật sự rộng lượng như vậy sao? Một hiền Hậu lưu danh sử sách!
Gia Hỷ hơi lắc đầu, hàm ý không rõ ràng:
– Hoàn Nhan Viên Tần tuy là phản tặc, nhưng cả Giang gia không đáng chết theo, dẫu sao Dung phi cũng theo người từ Vương phủ, nàng không có công lao cũng có khổ lao…Hoàng thượng!
Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt cười:
– Trẫm thật không hiểu được nàng, phản loạn không đáng tru di thì đại tội gì mới có thể? Hắn có thể một mình dâng binh được sao?
Gia Hỷ gấp gáp quỳ xuống, dập đầu:
– Hoàng thượng bớt giận!
Hoàn Nhan Viên Hạo nghe đau xót, vội đỡ nàng đứng dậy:
– Còn hài tử trong bụng, nàng phải cẩn thận!
Gia Hỷ nắm lấy vạt áo ý nghĩ nhen nhóm xoẹt ngang trí óc:
– Hoàng thượng, nếu Dung phi có hài tử…có phải nàng sẽ được tha tội không?
Hoàn Nhan Viên Hạo siết chặt tay, lãnh bạc:
– Hỷ nhi! Nàng đang nghĩ cái gì vậy?
Cùng lúc này, bên ngoài cửa, Tô An bẩm báo:
– Hoàng thượng, Nhị Hoàng tử đang sốt cao, Uyển Quý Tần mời người đến!
Hoàn Nhan Viên Hạo không nói lời nào, xoay người rời khỏi Khôn Ninh cung, hắn biết nàng không thể toàn vẹn yêu hắn, nhưng dễ dàng đẩy hắn đến một phi tần khác, cuối cùng, trong nàng hắn có bao nhiêu phân lượng.
Hoàn Nhan Viên Hạo bần thần suy nghĩ, mặc kệ phía dưới Thái y đang nói về bệnh trạng của Nhị Hoàng tử. Vịnh Đan sau rèm ngọc tiến lên dâng ít trà táo đỏ. Nàng đứng cạnh hắn, hương thơm luẩn quẩn quanh phòng. Hoàn Nhan Viên Hạo hít một hơi sâu, thanh tâm dễ chịu hơn nhiều. Nhưng rồi, đột ngột hắn khinh bỉ cười:
– Tất cả lui đi!
Vịnh Đan có chút khó hiểu, lại không dám nói ra, Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn hài tử trên giường đã say ngủ:
– Lần sau nàng không cần phải làm như thế này nữa!
Vịnh Đan vội vàng quỳ xuống:
– Hoàng thượng! Tần thiếp không rõ!
Hoàn Nhan Viên Hạo gằn giọng, thẳng thừng:
– Hương phấn của Hoàng hậu…Trẫm không muốn gặp lại nàng!
Vịnh Đan vừa kinh ngạc vừa hốt hoảng, nàng ta như hít phải khí lạnh, lập cập bò đến:
– Hoàng thượng, không…tần thiếp…không có…
Hoàn Nhan Viên Hạo tựa tiếu phi tiếu ra khỏi phòng, điểm yếu lớn nhất của hắn là Gia Hỷ, hắn đã từng mềm lòng đến mức một cung nữ cũng có thể lợi dụng điều đó để tính toán với hắn. Hoàn Nhan Viên Hạo liếc nhanh Tô An:
– Cấm túc Uyển Quý Tần!
Tô An vội vàng lấy sổ ra ghi ghi chép chép:
– Hoàng thượng, trong bao lâu?
– Mãi mãi!
Đêm ấy, Thần Long Đế truyền gọi Dung phi. Khôn Ninh cung, Hoàng hậu không ngủ.
Tháng tám, Phùng Hán bị đưa lên đoạn đầu đài, đại án Phùng gia cứ thế kết thúc.
Mùa thu, hoàng hoa khoe sắc khắp góc trời phương Bắc, binh sĩ đã chinh chiến được ba tháng, vẫn chưa có tin báo về. Ở miền Nam khói lửa phân tranh, mùa mưa kéo giông giăng kín thiên địa.
Hoàn Nhan Viên Thuyết còn nguyên chiến bào chưa cởi, gương mặt ám khói đen, hắn nằm trên tháp, giấc ngủ phảng phất đao kiếm không yên tĩnh, mi tâm cau hẹp, Long Diên hương rời rạc thu phong. Đường Vị Y tay ngọc mềm nhỏ hầu hạ cởi từng món thiết bào một, bất chợt, Hoàn Nhan Viên Thuyết nắm lấy tay nàng:
– Tay mỹ nhân tốt nhất đừng nhuốm máu!
Đường Vị Y tâm can như có dải lụa vuốt ve, êm ái miên man. Hoàn Nhan Viên Thuyết cũng trở người dậy lấy y phục sạch vào tịnh phòng.
– Để thiếp hầu hạ người!
Hoàn Nhan Viên Thuyết lắc đầu, uể oải xem vết thương mới cũ chồng chất dọc theo thân thể. Đường Vị Y ngồi bên ngoài đại sảnh, lòng nàng chứa chan hồng hoa nở rộ. Nàng biết hắn có một mối thương tâm, một bóng hình sâu sắc đớn đau. Trong mắt nàng, hắn là một kẻ si tình đến điên dại, một nam tử giữa loạn binh chiếm lấy ngọc ấn đoạt mỹ nhân, như trong truyền kỳ nhạc khúc. Đường Vị Y bày cổ cầm lên bàn, gảy từng dây một.
Hoàn Nhan Viên Thuyết sau ngâm người, tóc cũng không vấn lên, xõa theo tử y thẫm màu đẫm nước, hắn hơi có ý cười:
– Nàng muốn tập? Để bản Vương giúp nàng!
Bàn tay nam tử chai vết đao kiếm ôn nhu nắm lấy ngọc thủ nữ nhân, từng thanh âm một ngân lên, trong suốt, mê hoặc. Đường Vị Y ngọt ngào cười, long lanh thủy mâu nhìn hắn. Chỉ là, thời khắc ấy không kéo dài lâu, bên ngoài vệ binh tiến vào:
– Điện hạ, địch quân phục kích!
Hoàn Nhan Viên Thuyết vội vã rời cung, Đường Vị Y lại một mình ôm đàn chờ đợi.
Tháng mười một nơi Bắc phương, mùa đông tuyết tuôn từng cơn trắng xóa, cũng là tin báo thắng trận đầu tiên gửi về Thần Đô, binh lực triều đình đã chiếm lại được hai thành.
Buổi chiều, như lệ thường mỗi đầu tháng, Phùng Dư lại đến Nội Vụ phủ nhận sổ sách về Khôn Ninh cung. Sắc đông lạnh lẽo u ám, băng qua hoa viên chỉ toàn những nhánh cây khô. Phùng Dư vô tình tái ngộ Thanh Uyên Công chúa. Vừa thấy nàng, hắn liền nhanh chóng chuyển hướng khác.
Nào ngờ:
– Ngươi! Đứng lại đó!
Thanh Uyên hét lên, chân nhỏ gấp gáp đạp trên tuyết trắng:
– Ngươi! Tên không phải người kia! Ngươi đứng đó!
Phùng Dư trưng ra gương mặt nghiêm túc nhất, quay lại:
– Ra mắt Công chúa! Công chúa có gì sai bảo?
Thanh Uyên hơi lùi lại, mắt ngọc lưu ly có chút hụt hẫng:
– Ngươi không nhớ ta sao?
Phùng Dư vô tội lắc đầu, Thanh Uyên cẩn thận nhìn xung quanh một lượt rồi mới thì thầm:
– Ta là Thanh Uyên Công chúa!
Phùng Dư vẫn lắc đầu, xoay người bỏ đi:
– Nếu không có chuyện gì nô tài phải tiếp tục làm việc!
Thanh Uyên nắm lấy tay áo hắn, thủ thỉ:
– Ngươi thật sự không nhớ?
Phùng Dư lãnh đạm:
– Không nhớ!
Thanh Uyên vành tai thoáng đỏ lên, nàng lí nhí ngượng ngùng cúi mặt, chân vẫn bước theo hắn:
– Trên thuyền, ngươi cứu ta trên thuyền, sau đó ngươi còn muốn…
Đột ngột nam tử bên cạnh đẩy Thanh Uyên vào góc tường, nàng hốt hoảng nhìn lên, hóa ra từ đầu đến giờ, nàng đã vô thức đi theo hắn đến một cung điện bỏ hoang không có bóng dáng con người. Phùng Dư nhìn Thanh Uyên như thú nhỏ dính bẫy, khóe miệng dâng lên nửa nụ cười:
– Công chúa nói tiếp xem, đêm đó ta còn muốn làm gì người?
Thanh Uyên tay nhỏ không đủ lực đạo, mắt ngậm lệ như sắp khóc:
– Ngươi lừa ta…
– Ta lừa Công chúa? Khi nào nhỉ?
Thanh Uyên cắn đôi môi đến sung huyết, ấm ức:
– Rõ ràng ngươi nói…
Phùng Dư liền cắt ngang:
– À! Ta nhớ ra rồi, trên thuyền ta có nói sẽ cho Công chúa biết ta có thể làm gì người! Nhưng cuối cùng đến một chút cũng không làm! Ta thật khiến Công chúa thất vọng! Hôm nay ta sẽ tiếp tục cho trọn vẹn vậy!
Thanh Uyên mở tròn mắt, lại thấy môi nam tử đối diện kề cận gương mặt mình, nàng liền vội vàng nhắm nghiền mắt. Phùng Dư bật cười với biểu cảm ngây ngô của Thanh Uyên, cố trấn áp bản thân, bạc môi hắn lướt khẽ qua khuôn miệng kiều diễm của nàng, nhẹ như cánh ve.
Phùng Dư buông Thanh Uyên ra, chỉ là hắn không ngờ nàng còn quá ngây thơ, chỉ chịu bấy nhiêu đùa bỡn liền không chịu đựng nổi. Thanh Uyên ngã xuống nền đá cứng, hai tay nàng theo quán tính bám lấy Phùng Dư, có điều, Thanh Uyên trong hốt hoảng đã chạm vào chỗ không nên chạm nhất của nam nhân.
Thanh Uyên cảm nhận vật ẩn sâu trong y phục nằm dưới bàn tay nàng cựa mình đứng thẳng, nàng khựng lại:
– Ngươi không phải hoạn quan!
Thanh Uyên hét lên, đột ngột, tiếng thét nàng bị nam tử kia nuốt lấy, môi chạm môi, hơi thở quyện vào nhau, nụ hôn đầu tiên của nàng cứ thế mất đi. Phùng Dư thay đổi hẳn biểu tình, ôn nhu khẩn cầu:
– Ta xin nàng! Đừng để lộ!
Thanh Uyên ngước đôi mắt long lanh, mím đôi môi sưng đỏ:
– Huynh tên gì?
– Phùng Dư!
Khôn Ninh cung.
Gia Hỷ đun rượu trên lò than, hơi ấm khiến lòng nàng nhẹ nhõm dễ chịu. Nàng ngày ngày đều chỉ ở Khôn Ninh cung, nàng không muốn ra ngoài, không muốn nghe tin chiến sự. Triều đình thắng trận là tin tốt, nhưng riêng nàng, lại là bi ai. Nàng hiển nhiên không muốn Phùng Hậu thất trận, nhưng cũng chẳng nỡ lòng nghe tin Thịnh Vương bỏ mạng. Mỗi ngày nàng chỉ tự mình niệm kinh bình an. Dung phi đã hoài thai, được năm tháng, nàng ta thật may mắn, Hoàng thượng chỉ lâm hạnh một lần, nàng ta liền mang giống rồng. Chỉ là từ sau đêm đó, quan hệ giữa Gia Hỷ cùng Hoàng thượng gượng gạo thấy rõ.
Phùng Dư thử một ngụm rượu ấm, nụ cười trên môi tươi tắn lạ thường:
– Nương nương, rượu thật ngon!
Gia Hỷ khó hiểu nhìn hắn:
– Rượu còn đun trên lò than, Ngũ gia đang…dùng trà?
Phùng Dư lúng túng đặt ly xuống, Gia Hỷ nghĩ ngợi một chút, lại trêu đùa:
– Không lẽ…Ngũ gia biết yêu?
Phùng Dư có chút bối rối:
– Hỷ nhi!
Gia Hỷ lại cười, Phùng Dư quyết định đi vào chuyện chính:
– Nô tài đã xác minh lời của Dung phi rồi!
Gia Hỷ trở người ngồi thẳng, bàn tay bất giác đưa lên bụng:
– Đạm Ngọc thật sự đã tìm gặp Uyển Quý Tần!
Gia Hỷ buông thõng tay, có chút bất lực:
– Không ngờ!
Phùng Dư thở dài, an ủi:
– Nô tài cũng không ngờ!
Gia Hỷ đỡ bụng đứng dậy, đi đi lại lại trên thảm gấm, nàng nhẩm trong đầu:
– Còn khoảng mười ngày nữa chất nữ sẽ hạ sinh! Xem ra ân oán này cũng đã đến lúc thanh lý môn hộ rồi!