Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 174 - Nguyệt Lãng Cô Lầu (Thượng)

trước
tiếp

Hoàn Nhan Viên Thuyết cẩn trọng nghe tướng lĩnh bẩm báo, môi hắn nhếch lên tàn độc, phượng mâu ẩn sâu nét cười:

– Lang Vương? Một tên yêm nhân được phong vị trở thành Nhất đẳng Thân Vương?

Phía dưới cũng bàn tán xôn xao, Đậu Quân sư phất phơ quạt giấy ra hiệu im lặng:

– Lang Vương dẫn binh tiếp viện ắt hẳn đã có hậu chiêu, chúng ta không nên xem thường.

Gia Lăng Vương đập bàn, ánh nhìn nghi hoặc:

– Xằng bậy! Hắn ta nghĩ cái gì thế!

Hoàn Nhan Viên Thuyết nhìn sâu vào ly trà đỏ rực tựa máu:

– Lòng dân như nước…

Đông Lăng triều mùa xuân yên ắng, binh triều đình đợi tiếp viện, quân Thịnh Vương cũng chỉ cố thủ. Ngoài Gia Lăng phụ quốc, Đông Thành là thành trì duy nhất mà Thịnh Vương chiếm đóng. Cảnh sắc miền nam chìm trong nắng nhẹ hoa tươi rực rỡ.

Hoàn Nhan Viên Thuyết thong thả tử y đi trên đường lớn, chợt thấy hàng trăm người dân đang cho cát vào bao lớn bỏ lên mái nhà tránh bị tên bắn, hắn đến cạnh một ông lão lớn tuổi:

– Để ta giúp mọi người!

Ông lão thở nhọc đưa xẻng cho hắn, lau đi mồ hôi trên trán:

– Cậu phục vụ trong nghĩa quân của Thịnh Vương điện hạ?

Hoàn Nhan Viên Thuyết gật đầu, lại dò đoán:

– Theo các vị thì điện hạ là người thế nào?

Một đại nương chống tay nghỉ ngơi, đưa nước đến cho hắn:

– Cậu uống không? Điện hạ là người rất tốt, không thu thuế như triều đình, không bắt chúng tôi cống nạp ngọc trai, đồi mồi, san hô,…

Một phụ nhân khác ngồi bệt xuống cạnh hắn, than thở:

– Con trai tôi năm nay còn sống thì có lẽ cũng bằng tuổi cậu, ngày xưa nó xuống biển tìm xà cừ tiến cống mà mất mạng!

Giữa trưa, mọi người vào một tán cây nghỉ ngơi, đại nương kia mới đưa một nắm cơm:

– Cậu ăn đi, thanh niên đều đã vào quân doanh, lúa chín không ai gặt, may sao Đường cô nương cùng cung nữ hoạn quan liền mấy ngày phơi mặt ngoài đồng với chúng tôi!

Hoàn Nhan Viên Thuyết bất giác ngạc nhiên:

– Đường cô nương?

Lão nông cười khề khà:

– Cô ấy thật xinh đẹp, bước xuống bùn vừa sợ hãi vừa bối rối!

Mấy phụ nhân tươi tắn chỉ tay ra phía xa:

– Mới nhắc người liền thấy người đến, Đường cô nương kia kìa!

Hoàn Nhan Viên Thuyết vội vàng xoay mặt hướng khác, trốn tránh ánh nhìn tìm kiếm của Đường Vị Y, lại nghe xung quanh cười nói.

– Thịnh Vương điện hạ một mai quân lâm thiên hạ sẽ không phụ nàng ấy!

– Thịnh Vương có di chiếu sắc phong, những tin đồn ngày xưa cái gì mà giết cha bán nước, đều sai cả!

Hoàn Nhan Viên Thuyết đáy lòng vừa bi ai vừa đau đớn, trong mắt dân chúng Đông Thành này hắn hiện ra mới hoàn hảo làm sao. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy áy náy khi nhận được sự tin tưởng của người khác. Hắn khẽ cười:

-Nghĩa quân chắc chắn hết mực chiến đấu vì chính nghĩa vì bách tính!

Đường Vị Y đã đứng sau lưng hắn từ bao giờ, nàng chậm rãi nắm lấy tay nam tử lem luốc bụi bẩn:

– Điện hạ đi không nói ai, hại thiếp tìm lâu quá!

Lúc này tất cả mọi người ở đây mới biết kẻ giúp bọn họ cả buổi sáng chính là Thịnh Vương tôn quý, liền hấp tấp quỳ xuống hàng lễ. Hoàn Nhan Viên Thuyết đứng bật dậy, đỡ từng người một lên. Ai đó trong đám người kinh hô:

– Điện hạ vạn tuế!

Tức thì tất cả đều rạp mình làm theo:

– Thịnh Vương điện hạ vạn tuế!

Hoàn Nhan Viên Thuyết không kiềm được cảm xúc, lệ nóng phiếm hồng phượng mâu.

Thanh thế Thịnh Vương ở Đông Lăng triều ngày một lên cao, nhiều nơi người dân còn gọi hắn là Thịnh Vương Tiên chủ, đặt ngang tầm cùng những danh tướng đời xưa được thờ phượng. Cũng bởi thế khi biết triều đình cử đến một Lang Vương ngoại tộc xuất thân hoạn quan lại là người Mạt Quốc liền quay ra phản đối dữ dội, càng khích lệ sĩ khí quân Đông Lăng.

Cuối tháng hai, trước khi Lang Vương đến được Đông Thành, Thịnh Vương đã chiếm lại Hải Châu bên cạnh. Đại Quốc chia đơn vị hành chính lớn nhất là Châu, cả nước chỉ có mười hai Châu, cùng hai phụ quốc, trong đó Gia Lăng rộng gấp đôi Song Điêu cho nên Thịnh Vương hiện tại đã chiếm được một khu vực có diện tích bằng khoảng một phần năm, một phần tư Đại Quốc. Trong đó căn cứ trọng yếu nhất vẫn nằm ở Gia Lăng, còn nơi Thịnh Vương đóng quân hiện tại chính là Đông Thành, một trong ba thành trì ở Đông Châu. Thịnh Vương là kẻ anh kiệt kiêu hùng, khiến Long Diện Tướng quân Phùng Hậu lãnh soái ấn như rơi vào vũng bùn, không thể công cũng không thể rút.

Hoàn Nhan Viên Thuyết đứng trên Đông lâu nhìn khắp thành trì, bên cạnh hắn, Đường Vị Y đàn một khúc lay động hồn người. Hoàn Nhan Viên Thuyết nâng rượu đục, tử y phủ lên thê lương nhỏ máu nơi đáy lòng, lại ngắm mỹ nhân buông lơi huyền cầm, hắn vì Gia Hỷ mà quyết liều sinh tử một kiếp binh đao, thế nhưng người ở cạnh hắn thời điểm này lại là Vị Y – một nữ nhân không chút can hệ.

Hoàn Nhan Viên Thuyết lảo đảo lấy bút mực thấm đẫm giấy Tuyên Thành, bạc môi nhạt nhòa cười thương tâm:

– Bản Vương vẽ nàng!

Mực tuôn hóa lệ anh hùng, mỹ nhân trong tranh thủy mặc không hiện dung mạo, chỉ có tà áo phất phơ loạn bay. Hoàn Nhan Viên Thuyết không rõ bản thân đang họa ai, rượu ngấm huyết, hắn gục đầu bên án thư, mực nghiên theo đó cũng tan. Đường Vị Y tay không ngừng khúc nhạc, nước mắt hồng nhan vùi tương tư lên dây đàn.

Thần Đô.

Tháng năm, xuân quang đẹp đẽ nhất một năm phương Bắc, Cấm Thành tỏa sáng hoa lệ dưới ánh mặt trời. Dung phi cũng hạ sinh Ngũ Hoàng tử, được Thần Long Đế ban tên Hoàn Nhan Vũ Lâm, Ngũ Hoàng tử sinh ra vào thời điểm này như một tấm lệnh bài miễn tử cho Dung phi. Nàng là phi tần thâm cung, có công sinh ra Hoàng tử, nếu Giang gia bị xử trảm, nàng có thể vì thân sinh hài tử này mà bảo toàn được mạng sống.

Từ ngày Thịnh Vương khởi binh đến nay đã là một năm, chiến trường nơi ấy bao nhiêu binh sĩ bỏ mạng vẫn chưa có tin khải hoàn, Hoàn Nhan Viên Hạo đọc từng lá thư một, cuộc chiến này ngày càng tiêu tốn nhiều tiền của, lá thư cuối cùng là của một kẻ có cái tên rất lạ, Hoàn Nhan Viên Hạo nhàn nhạt hỏi Tô An:

– Dương Quân Nguyệt là ai?

Tô An rút sổ ghi chép bên người ra, gấp gáp lật từng trang một:

– Hoàng thượng, người này là gia tướng trong phủ Chinh Di Tướng quân!

Hoàn Nhan Viên Hạo giở lấy ba trang giấy hẩm nét chữ hoa lệ rồng bay phượng múa, sắc mặt nhanh chóng đổi khác:

– Truyền Bạch Thực Thần!

Tô An lúc này mới như nhớ ra:

– Hoàng thượng, Bạch đại nhân và thê tử đều đang ở Khôn Ninh cung!

Hoàn Nhan Viên Hạo hơi siết tay, phất tà áo rộng, chuyện này trước sau gì cũng sẽ đến, nàng vẫn nên tự mình chuẩn bị tâm lý.

Gia Hỷ nơi lương đình nhẩn nha trò chuyện cùng Phùng Bạch Thảo:

– Hoàng thượng không truy cứu đại án, Ngũ gia đã cho đón người nhà quay về phủ, mai đây liền cùng nhau gặp mặt!

Phùng Bạch Thảo mắt hấp háy long lanh:

– Muội không đến đâu! Kế mẫu là Công chúa lại còn bằng tuổi, muội biết đối diện nàng ấy thế nào đây! Gọi mẫu thân có thấy…kì cục quá không?

Gia Hỷ cả cười, nét mặt yêu kiều như mẫu đơn nở rộ:

– Ngũ gia làm gì quay đầu, vẫn là lãng tử như trước, háo sắc, thật đúng háo sắc!

Phía xa xa, Thần Long Đế đứng cạnh Bạch Thực Thần trong bóng râm, hắn nhìn nàng tươi tắn mà thoáng đau lòng:

– Chuyện Tần gia, ngươi biết hay không biết?

Bạch Thực Thần tâm tư kinh động, giảm tránh ý đồ:

– Thần cũng chỉ vừa biết!

Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu tỏa ra uy lực bức người:

– Ngươi bất trung Trẫm có thể không rõ sao?

Bất quá hắn lại không muốn lấy mạng một kẻ tài hoa, giết người rất đơn giản, dùng người mới khó.

Bạch Thực Thần hơi lùi lại:

– Hoàng thượng, vi thần một kiếp trung lương, nguyện sống chết…

Hoàn Nhan Viên Hạo gạt đi lời nói, long bào thoáng hương thơm dịu của thảo mộc lan tỏa trong nắng:

– Đừng nói lời sáo rỗng! Lần này hành động đi, Trẫm có thể xem xét tội trạng của ngươi! Thái hậu không phải núi vững chắn được sấm sét thiên tử đâu!

Bạch Thực Thần hơi lắc đầu, môi nửa cười nửa không:

– Tần gia làm phản cũng bởi vì Tần Quý nhân đấy sao! Tần chủ tử vì một cung nữ mất mạng mà từ Quý phi rơi xuống Tứ phẩm, thiết nghĩ Tần gia có chút oán hận cũng là hiển nhiên!

Hoàn Nhan Viên Hạo điềm nhiên:

– Tần thị vọng ngôn xúc phạm Hoàng hậu, chưa kể cung nữ cũng là mạng người, bất kỳ phi tần nào thẳng thừng ra tay không kiêng nể như vậy đều đáng bị giáng vị! Huống hồ Tần thị còn không có hài tử!

Bạch Thực Thần cúi đầu, chấp tay:

– Hoàng thượng, thứ cho thần nói thẳng, chuyện không có hài tử này chẳng phải lỗi do Tần Quý nhân, Tần gia chỉ có một nữ nhi duy nhất, từ khi gả vào Vương phủ đến khi trở thành Quý phi đều chưa một lần được thị tẩm…

Hoàn Nhan Viên Hạo im lặng không đáp, chuyện hậu cung tiền triều thiên tơ vạn lũ, nhưng để ép buộc bản thân phải ban mưa móc đầy đủ cho các nàng, hắn thật sự không làm nổi. Bạch Thực Thần nhìn Thần Long Đế trầm ngâm, mắt nâu nhạt màu ánh lên:

– Hoàng thượng, có thể là người cho rằng vi thần bất trung, nhưng với thiên hạ này, vi thần vẫn là một hiền nhân!

Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ cười, không sợ thần tử đối nghịch nhau, chỉ sợ triều đình chung về một mối, hợp lực đánh đổ Hoàng đế. Hắn xoay người:

– Nơi trận mạc có Lang Vương, ở đây nếu ngươi lập được đại công, Trẫm sẽ để lại vị trí Tể Tướng của họ Tần cho ngươi!

Bạch Thực Thần chấp tay tạ ơn, hàm ý:

– Nơi đó còn có một Dương Quân Nguyệt nữa! Cố nhân Lang Vương!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn hắn, nhớ đến lá thư vừa rồi, trông về thiên sơn nắng đã nhạt màu.

– Hoàng hậu có hỏi chuyện Đông Thành?

Bạch Thực Thần lắc đầu:

– Có lẽ nương nương đã quên rồi!

Rất nhanh đến tháng mười hai, liên tiếp tin thắng trận báo về Thần Đô, thế lực của Thịnh Vương dần bị thu hẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.