Lão phu nhân đứng bên ngoài Đại viện, trầm mặt nhìn xuống sân đá. Nguyễn thị nhanh chóng cho người đưa đến một cái ghế:
– Mẫu thân cứ ngồi đi, đại phu đã vào rồi, miễn cho người lo lắng.
Lão phu nhân vuốt vuốt tay Nguyễn thị, giọng trầm đục:
– Đang yên đang lành, nói ngã là ngã. Đã tra kĩ chưa?
Nguyễn thị cười thầm trong bụng, Hàn thị này ăn ở quá không biết điều, mới có người hãm hại, nàng còn chưa ra tay cơ mà:
– Con dâu đã cho quản gia tra xét, sẽ nhanh có kết quả thôi.
Lúc này Đại lão gia cũng đến, vốn hôm hay có việc bên nha môn cùng Phủ Doãn đại nhân, chuyện chưa xong đã nghe tin Hàn thị gặp nạn liền vắt chân lên cổ chạy về. Đại lão gia vừa ngồi xuống thì Tú Hồng cũng đi đến, nâng một khay trà ngang mắt:
– Lão phu nhân, lão gia dùng trà!
Cửa phòng mở toang ra, mùi máu tươi xộc lên, Đại lão gia vội đứng dậy:
– Thế nào rồi?
Đại phu lắc đầu:
– Phu nhân không giữ được đứa nhỏ, đã lấy ra, thân mình cũng không vấn đề gì, chỉ cần điều dưỡng tốt! Nhị tiểu thư bị tổn thương vùng thắt lưng, chỉ sợ…
Nguyễn thị suy nghĩ một chút, nữ tử bị ảnh hưởng ở hông chỉ sợ sau này có vấn đề sinh nở. Chung quy vẫn vì mẫu thân mà bị, cũng coi như đáng thương. Đại lão gia nghiêm cẩn:
– Đại phu cứ nói.
– Tiểu thư sợ sau này trong quá trình khai hoa nở nhụy có chút khó khăn. Cẩn thận điều dưỡng thân thể mới tốt hơn.
Phùng Triều âm âm suy nghĩ, thê tử sinh non, nữ nhi để lại di chứng, chuyện này thật không đơn giản chút nào. Lão phu nhân cho người đem bạc tiễn đại phu trở về, lại nhìn Gia Hỷ đứng bên cạnh:
– Con là Huyện chúa, ngày mai đệ bài tử vào cung thỉnh thái y ra xem, con cũng chỉ có mỗi Gia Hảo là đích muội!
Gia Hỷ gật đầu một cái, nàng ta đã bị như thế chỉ có thể tự chăm sóc bản thân, thái y bất quá kê thêm vài phần thuốc, vả lại mời thái y chuyện này sẽ náo ra ngoài, một nữ tử khó sinh nở ai sẽ nguyện ý mà cưới về? Gia Hỷ nghĩ nghĩ thấy cũng không thiệt gì, nên mới ưng thuận. Bây giờ lão phu nhân cũng đã mệt mỏi liền phân phó người chăm sóc rồi trở về viện.
Gia Hỷ đứng lên, kéo tay Phùng Điển Dung về phòng:
– Ta đợi muội nói!
Phùng Điển Dung thoáng chốc hốc mắt đỏ lên:
– Là muội khiến Đại bá mẫu bị ngã!
– Ta biết!
Giọng điệu Gia Hỷ nhàn nhạt.
– Muội…muội đem sáp nến hơ vào phần dưới đế giày Đại bá mẫu! Nên khi đến trưa trời nắng to, sáp nến chảy ra gây trơn trượt!
Gia Hỷ nhíu mày, Phùng Điển Dung mới vào phủ làm sao động tay chân lên đồ của Hàn thị được, Hàn thị còn đang có thai, hết sức thận trọng, người có thể ra tay là người Đại viện, mà ở đây có khả năng nhất chỉ có thể là một người:
– Muội sai sử Tú Hồng? Không sợ nàng ta cắn ngược?
Phùng Điển Dung thấp giọng:
– Tú Hồng có thai rồi!
Tú Hồng chỉ là thông phòng lại có thai cùng lúc với chủ mẫu, sợ rằng Hàn thị sẽ ra tay nên quyết định cùng Phùng Điển Dung hạ thủ trước, Hàn thị mất hài tử, nữ nhi lại bị thương sẽ không để ý đến Tú Hồng nữa, nàng ta hi vọng vì thế mà an toàn sinh hạ đứa nhỏ. Đại lão gia không phải người háo sắc, trước có Phạm di nương bây giờ là Tú Hồng đều từ viện của lão phu nhân ra. Phạm di nương chỉ có một mình Phùng Gia Hòa. Hàn thị cũng coi như cố hết sức để Đại thiếu gia là nhi tử duy nhất Đại phòng, người có quyền thừa kế chân chính.
Gia Hỷ cũng hơi an tâm, Tú Hồng có thai hẳn sẽ khiến chuyện này trở nên vô cùng sạch sẽ đi. Như vậy Phùng Điển Dung cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều, hơn hết, Tú Hồng là nô tì, muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết nhưng Phùng Điển Dung lại là một tiểu thư, Nhị phòng chắc chắn sẽ dùng toàn lực bảo vệ nàng.
Sáng sớm hôm sau Gia Hỷ vào cung thỉnh thái y, vốn hiện tại trong cung không có Hoàng hậu. Mọi chuyện do Tương Hoàng Quý phi làm chủ. Tương Hoàng Quý phi tâm tư lạnh lùng, Bát Hoàng tử dưới thân còn nhỏ lại không tha thiết tranh sủng, cũng không kết giao thế gia, cho nên Gia Hỷ không gặp được nàng ta. Bất quá ma ma bên người Tương Hoàng Quý phi truyền lời lại đã chuẩn ý để nữ thái y chuyên phụ sản đến Phùng phủ.
Nữ thái y khám qua cũng chỉ viết đơn thuốc dặn dò tĩnh dưỡng, xem như thương thế Phùng Gia Hảo chữa trị đến đó là hết cách. Chuyện này tuy hậu quả nặng nề, nhưng Nguyễn thị tra thì phát hiện tất cả lô vải đế giày vừa rồi đều nhúng qua sáp, chỉ là bây giờ cuối xuân trời nóng hơn, thân mình Hàn thị bất tiện nên mới bị ngã, bởi vì toàn bộ vải đế giày có vấn đề, nên Nguyễn thị coi đây là lỗi của người đứng ra nhập hàng. Nguyễn thị liền vin cớ bắt Hàn quản gia chịu trách nhiệm, đuổi đến thôn trang. Hàn quản gia là tâm phúc của Hàn thị, nay đột nhiên bị thay thế, Hàn thị tức giận, bệnh lại càng nặng thêm.
Mất thêm mấy ngày nữa ổn định chuyện trong phủ, thượng tuần tháng tư, Hoàng thượng truyền ý chỉ hoãn tuyển tú. Đến trung tuần, thuyền của Phùng phủ xuôi dòng Thần giang đi một đường. Năm nay khí hậu thoải mái, không quá nóng không quá lạnh. Trên đường về phía nam trăm hoa đua sắc, lần đầu tiên đi xa như vậy, Gia Hỷ có chút hào hứng.
Thấm thoát đã mấy mươi ngày.
Mi Châu.
Liên Thành Hầu ngồi bên án thư, chăm chú xử lý chính vụ. Thực chất tước vị của hắn vô cùng nhàn tản, mỗi năm chỉ bận rộn vụ thu thuế, cho nên đây toàn là những việc liên quan đến thiết lập binh quyền và mạng lưới quan lại. Liên Thành Hầu nhìn sang Tuyệt Tâm:
– Nương nương đi đến đâu rồi?
Tuyệt Tâm nhẩm tính bây giờ đã đầu tháng sáu, cùng lắm chính là mười mấy ngày nữa. Có lẽ đã đến cửa ngõ Mi Châu:
– Cũng sắp, Mộc Hộ Bá gia hộ tống, Hầu gia cứ yên tâm!
Hoàn Nhan Viên Hạo tựa lưng vào ghế, phất tay để toàn bộ người lui. Phùng gia Mi Châu không phải thế gia vọng tộc gì lớn nhưng cũng là đại gia tộc lâu đời, có nhiều quan lại, năm nay lại bầu tộc trưởng mới, hắn cũng có chút ít giao hảo, vẫn nên chuẩn bị hạ lễ.
Mấy ngày nữa Hoa Tần đến, cũng nên thúc đẩy hôn sự. Bây giờ tốt nhất là nhanh chóng quay lại kinh thành, nước xa không cứu được lửa gần, huống hồ đất phong của Thịnh Vương lại chỉ cách Thần Đô có mấy ngày đường, chưa kể Thái tử ở Đông cung, nằm trong khuôn viên Cấm thành.
Cầm Tử bước vào, đây là cung nữ thiếp thân của Đại Công chúa, hoàng tỉ hắn, Đại Công chúa đưa nàng sang hầu hạ Liên Thành Hầu để quán xuyến gia vụ trong phủ. Cầm Tử cũng đã hai mươi, trong Hầu phủ, những tì nữ khác đều gọi một tiếng cô cô.
Nàng ta vấn tóc cao, mặc áo ngoài hồng phấn váy mã diện chấm đất xanh ngọc, cổ tay đeo vòng vàng, trên đầu có trâm ngọc, nhìn qua cũng đoán được thân phận không tầm thường. Cầm Tử cung kính đặt trà lên bàn, lại đưa từng lá thiếp một ra:
– Đây là của Hiên gia Nhị tiểu thư mời Hầu gia đến trà đạo, cái này bên Phùng gia Tổ đường gửi đến mời Hầu gia tham dự tiệc rượu mừng tân Tộc trưởng, còn đây Phùng Đại tiểu thư đã đến Mi Châu, nên gửi thiếp chào hỏi.
Đôi mắt Hoàn Nhan Viên Hạo sáng lên một chút khi liếc qua mấy phiến chữ Phùng Gia Hỷ trên bái thiếp:
– Sắp xếp để Phùng Đại tiểu thư gặp bản Hầu tại Thủy trang thượng.
Cầm Tử thi lễ một cái, dọn dẹp trên bàn chuẩn bị ra ngoài, Hoàn Nhan Viên Hạo mới âm trầm:
– Điều tra chuyện Hiên Nhị tiểu thư chưa? Có chắc chắn không?
Cầm Tử hơi dừng tay lại:
– Hầu gia, quả đúng như vậy, lần trước Hiên Nhị tiểu thư nhiễm lạnh nô tì đã mua chuộc đại phu đến khám, thuận tiện bắt mạch, nàng ta quả thật cơ thể âm hàn, không mang thai được!
Hoàn Nhan Viên Hạo hừ nhẹ, chính bởi vì vậy nên Hiên gia mới muốn cái hôn sự này, Hiên đại nhân tuy chỉ là Tri phủ Tứ phẩm, nhưng Hiên phu nhân lại là Việt Vu Huyện chúa, con gái của Thanh Tuần Quận chúa, danh môn thế gia. Nói cách khác chỉ cần Hiên Đại tiểu thư trúng tuyển, ắt Hiên gia sẽ được phong tước. Huống hồ, đời trước, nàng ta còn trở thành Hoàng hậu. Hiên gia muốn cái hôn sự của nhị nữ nhi mình lên một Hoàng tử có mẫu phi thất sủng như hắn, chính là bởi Hiên Nhị tiểu thư không có khả năng sinh nở!
Gả vào đại gia tộc cao lắm ba năm sẽ bị hưu, còn không bằng gả cho hắn, vừa có danh Hầu gia phu nhân, đất phong lại là nhà mẹ đẻ, hắn cũng phải nể mặt ba phần. Hoàn Nhan Viên Hạo cười gằn, Hiên đại nhân này đánh giá hắn vô năng đến mức không thể quay lại kinh thành được ư. Uống hớp trà cuối cùng, Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ mỉm cười với Cầm Tử:
– Tuyệt đối không được nói với mẫu phi chuyện nàng ấy vô sinh! Hôn sự này chắc chắn phải thành!
Hoàn Nhan Viên Hạo khoác áo ra ngoài, Tuyệt Tâm nhận mệnh chuẩn bị xe ngựa, tối om, không trăng, bầu trời mùa hạ đầy sao sáng, như một thảm nhung đính đầy châu ngọc. Tuyệt Tâm không bao giờ hỏi lý do chủ tử, chỉ lặng lẽ đánh xe đi. Qua cổng thành, Hoàn Nhan Viên Hạo đưa bài tử Liên Thành Hầu cho lính canh, nhanh chóng ra được bên ngoài, người đợi ở thôn trang chính là Viêm Thế tử Viêm Quốc – Viêm Mục. Tuyệt Tâm đứng bên ngoài canh chừng, trong nhà cỏ ánh đèn mờ mờ, rọi bóng dáng Liên Thành Hầu cùng Viêm Thế tử trên bức tường, hắn biết Hầu gia cùng Viêm Mục có quan hệ thân tình. Vốn Viêm Mục đang phục quốc, Hầu gia giúp đỡ, có qua có lại, đến khi Hầu gia đoạt đích, hẳn Viêm Mục sẽ không làm ngơ.
Có bóng người thấp thoáng, nhưng Tuyệt Tâm không thể đuổi theo, nơi đây ngoài hắn còn có mấy người của Viêm Mục, có điều rất có thể điệu hổ ly sơn, hắn có trách nhiệm bảo vệ Hầu gia, sẽ không sơ sẩy rời nửa bước.
– Đi thôi!
Liên Thành Hầu khẽ nói:
– Lên Thủy trang thượng.
Tuyệt Tâm gật đầu, vội vàng đánh xe đi:
– Chủ nhân, khi nãy có người theo dõi bên ngoài, rất có thể đang đi sau chúng ta, người cẩn thận!
Hoàn Nhan Viên Hạo ừ một tiếng, mắt nhắm lại định thần, tai lắng nghe tiếng động trong đêm, hai bên đường đi lên thôn trang thượng vô cùng hẻo lánh, chỉ có tiếng côn trùng rả rích. Đột ngột từ bên hông xe, một mũi kiếm đâm thẳng vào, xoẹt ngang hông Hoàn Nhan Viên Hạo, Tuyệt Tâm thúc ngựa chạy nhanh hơn, đứng trên đầu xe rút đao ra:
– Chủ nhân!
Hoàn Nhan Viên Hạo sờ vào vết thương, máu nhòe nhòe trên tay, cũng chỉ ngoài da, không đáng ngại:
– Nhanh đến Thủy trang, người chúng ta ở đó!
Hoàn Nhan Viên Hạo vén rèm xe, tay cũng lăm lăm trường kiếm, là người Viêm Quốc, hay người từ kinh thành đánh hơi được chuyện tốt của hắn. Hoàn Nhan Viên Hạo mải miết suy nghĩ, xe ngựa bất thình lình khựng lại, ngựa hí vang rồi im bặt. Hoàn Nhan Viên Hạo nhanh chóng cùng Tuyệt Tâm ra khỏi xe, có khoảng mười bốn mười lăm hắc y nhân đuổi theo, cả hai lẫn vào trong rừng, địa thế ở đây gần Thủy trang vốn hắn rất rành rẽ, đám người kia không dễ đuổi kịp, huống hồ, luận võ công, chưa chắc mèo nào cắn mỉu nào.
Trời sáng, Gia Hỷ trở mình thức dậy, Vịnh Đan đi vào tươi cười:
– Tiểu thư dậy rồi à, người nhanh rửa mặt rồi gặp mặt họ hàng.
Gia Hỷ gật đầu, hôm qua đến đây đã quá trễ, chỉ kịp báo tin cho Liên Thành Hầu, cũng chưa gặp qua ai, hôm nay phải đi gặp nhiều người như thế nàng có chút lo lắng. Gia Hỷ chọn một bộ y phục đỏ hơi nhạt, thêu kim tuyến, trên đầu cài diêu hồ điệp thêm hai trâm vàng khảm hồng ngọc. Trang điểm không đậm, tô môi hơi bóng, trông qua cũng là lộng lẫy, vốn ngày thường thanh nhã, nhưng lão phu nhân không muốn mất mặt chi của mình ở nhà tổ, nên mới dặn dò các nàng trước. Xong xuôi, tì nữ cũng đưa Phùng Bạch Thảo đến, một bộ y phục xanh thiên thanh, trâm ngọc bích vòng tay tơ vàng, đeo hoa tai trân châu, dưới hài đính hai lục lạc vàng bạc kêu leng keng sinh động.
Lão phu nhân nhìn hai chất nữ liền gật đầu hài lòng, vui vẻ đưa đến phòng ăn. Trong phòng đầy ắp người, tất nhiên cũng chỉ có nữ quyến, nam nữ phân biệt không ngồi cùng mâm. Khi nào bầu Tân tộc trưởng, các nàng mời qua loa gặp mặt một lần.
Đương gia chủ mẫu hiện tại là Phượng phu nhân, Gia Hỷ cung kính gọi một tiếng Đại đường bá mẫu. Trên còn có một đường tổ mẫu gọi là Vận lão phu nhân. Dưới là Nhị đường bá mẫu Mãn thị và Tam đường bá mẫu Tân thị. Chưa kể Phượng thị còn có hai nữ nhi là Phùng Hoa Thường, Phùng Hoa Thụy, Mãn thị có Phùng Hoa Nghiên, Tân thị có Phùng Hoa Ninh. Đấy mới là nữ quyến. Nói chung quan hệ một nhà chồng chéo muốn kể cũng không kể nổi.
Đến khi chào hỏi xong thì trong phòng ai nấy đều đã đói lả, lúc này, mọi người mới bắt đầu dùng bữa, Vịnh Đan cẩn trọng gấp thức ăn cho Gia Hỷ, thì bên ngoài đã nghe tiếng lanh lảnh:
– Thơm thật! Thơmthật! Mẫuthân, hômnaynhàcógìngonvậy!
Gia Hỷ nhíu mày, người bên ngoài đã là phụ nhân quá ba mươi tuổi, sao không hề có phong phạm khuê các, Vận lão phu nhân vội vã cho người đem ghế đến, lại nhìn sang Gia Hỷ:
– Đây là đườngcômẫu!
Gia Hỷ đứng lên hành lễ, đoan trang quy củ. Vận lão phu nhân lại nói tiếp với nữ nhi nhà mình:
– ĐườngchấtnữnàylàThụcTrinhHuyệnchúa!
Vị đường cô mẫu Phùng thị trả lễ xong liền cảm thán:
– Aiu, thật làxinhđẹp, trông kìa, mặtnàymôinàygảđếnnhàailànhàđócóphúc. Xem kìa xem kìa, trâmcài thật đắttiền…
Phượng thị buông đũa lanh canh một tiếng, khó chịu liếc sang Phùng thị:
– Muội ănđi! Đừng làm conbéxấuhổ!
Gia Hỷ ngậm miệng, đường cô mẫu cũng là đích tiểu thư lại còn dòng tổ, sao có thể bổ bã như một phụ nhân hàng tôm hàng cá như thế. Thái độ Vận lão phu nhân nuông chiều nữ nhi nhưng không dám phản bác con dâu lớn. So với phủ đệ của nàng, nhà tổ coi như phức tạp hơn.
Cơm nước xong xuôi, Hà ma ma đưa thiếp của Liên Thành Hầu phủ đến. Gia Hỷ xin phép lão phu nhân ra ngoài thỉnh an Liên Thành Hầu rồi nhanh chóng thuê xe ngựa đến Thủy trang thượng.