Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 36 - Chương 36: Mỹ Nhân Về Kinh

trước
tiếp

Phùng Gia Hỷ hồi phủ, đích thân sang viện Phượng thị nói chuyện. Ý định của Hầu gia rất rõ ràng, phải đem chuyện Châu Tích bức ép nữ nhi nhà lành đến mức suýt mất mạng đồn đãi ra ngoài thì Phùng Hoa Thường mới có khả năng bước chân vào cổng Châu gia. Phượng thị tuy đau lòng, nhưng danh tiết nữ nhi nàng đã sớm bị hủy, nên đó là cách duy nhất.

Chẳng mấy chốc trên dưới Liên Thành đều biết được Châu Tích bức ép tiểu thư Phùng gia, sau đó còn ném nàng ta xuống sông, may mà số mệnh lớn, nên mới không chết. Lòng người thường ngả về phía yếu, bây giờ Phùng Hoa Thường là người bị hại đến mức thừa sống thiếu chết, cho nên ai cũng đứng về phía nàng, lên án Châu Tích, nhanh chóng chỉ trong mấy ngày, đến cả kinh thành cách Mi Châu ngàn dặm cũng rõ ràng, lời đồn truyền hẳn vào cung, lọt đến tai cung tần thái giám. Hiển nhiên Hoàng thượng cũng nghe được.

Nhưng chuyện Châu Tích có đồng ý nạp Phùng Hoa Thường không đó là về sau, hiện tại bởi vì Phùng Hoa Thường mà Phùng Thiện không đủ tư cách trở thành tân tộc trưởng, Phùng tổ gia rối loạn một đoàn. Lão phu nhân cũng đã ghi tên Phùng Bạch Thảo vào gia phả nên không có lý do gì ở lại nữa. Vì thế, lão phu nhân quyết định ba ngày nữa sẽ quay về kinh thành.

Gia Hỷ với ý kiến này của lão phu nhân cũng không thấy gì bất hợp lý. Càng về kinh thành sớm càng tốt, tốt nhất là kịp đón sinh thần nàng. Ở Mi Châu nóng bức khó chịu, hơn hết nàng vẫn kiên dè Phượng thị.

Sáng sớm, Gia Hỷ chải tóc đơn giản, buộc ra sau cài thêm mấy đóa mẫu đơn, thân áo dài tím nhạt thả xuống chân váy thướt tha hồng đậm, mấy sợi tóc mai lòa xòa hai bên má che đi một phần lấp lánh đôi hoa tai càng tăng thêm vẻ kiều mị non tơ. Nàng uể oải đến thỉnh an lão phu nhân.

Vừa đến cửa đã nghe tiếng nói vui vẻ của Phùng Bạch Thảo. Lần này đi đến Mi Châu không có Phùng Dạ Vân theo hầu hạ, Phùng Bạch Thảo hẳn sẽ tranh thủ cơ hội này để lấy lòng lão phu nhân đi. Một thứ nữ nếu được nuôi dưới gối tổ mẫu, thân phận cũng từ đó cao hơn vài phần. Huống hồ Ngũ gia tha hương bạt xứ, Ngũ phu nhân quanh năm làm bạn với siêu thuốc, hôn sự sau này của Phùng Bạch Thảo hẳn đều do lão phu nhân định đoạt.

Gia Hỷ nhón chân vào:

– Tổ mẫu! Muội muội!

Phùng Bạch Thảo mỉm cười hành lễ:

– Đạitỉ!

Lão phu nhân vịn tay Vu ma ma đứng dậy, gật đầu:

– Nửa đêm thuyền đã khởi hành, cũng nên đến từ biệt mọi người.

Gia Hỷ mỉm cười nhẹ nhàng thi theo, tiết trời buổi sớm chưa quá nóng, gió thoảng hương hoa mùa hạ, hương trái cây đặc trưng, cả hương cỏ dại phương nam. Đi một hồi cũng đến viện Vận lão phu nhân.

Bên trong đầy đủ người thỉnh an sáng sớm, chỉ vắng Phùng Hoa Thường, nàng ta làm gì còn mặt mũi mà ra gặp mọi người. Cũng không ai dám nhắc đến chuyện đó, Phượng thị trầm mặt không lên tiếng, mấy nàng dâu còn lại cũng im lặng. Chỉ có Đại đường cô mẫu – người vô ý vô tứ mà Gia Hỷ gặp trong ngày đầu đến Phùng tổ gia – là đưa theo nữ nhi của mình, một thiếu nữ đã mười sáu tuổi.

Lão phu nhân ngồi cạnh Vận lão phu nhân, sau mấy lượt chào hỏi thỉnh an, nói đến chuyện từ biệt mọi người mới náo nhiệt bàn tán chuyện kinh thành một chút. Vận thị cũng vui vẻ hơn:

– Kinh thành cái gì cũng tốt, chắc đệ tức ở đây mấy ngày qua vốn thật không quen!

Lão phu nhân lắc đầu, tay nắm quạt nhung cười cười:

– Đại tẩu không biết, ở kinh thành không thoải mái như Mi Châu, ra vào đều đụng mặt hoàng thân quốc thích, thế gia vọng tộc, tù túng lắm!

Lúc này, Đại đường cô mẫu của Phùng Gia Hỷ mới chen vào:

– Kinh thành trăm sung ngàn sướng, như Phùng tổ gia này ở Mi Châu, không phải các lão gia đều nhờ vào Thượng thư đại nhân mới tiến quan tiến chức đấy sao? Quan ngũ phẩm trong kinh thành cũng hơn Tứ phẩm ngoại biên.

Vận thị liếc mắt nhìn con gái mình một cái, cũng không trách cứ. Có điều mấy nàng dâu của bà đều chán ghét thái độ nàng ta. Trong mắt ra vẻ khinh bỉ hừ lạnh. Lão phu nhân thấy tình thế không mấy thích hợp, mới ôn tồn:

– Nữ tử trong nhà sao rõ quan phẩm triều đình mà bàn tán, huống chi Phùng gia không phải thế gia nhưng ít ra cũng là danh môn, vì triều đình dốc sức.

Vận thị nắm lấy tay lão phu nhân thân thiết:

– Vốn biết kinh thành đất tốt, lần này có chuyện muốn nhờ vả đệ tức!

Lão phu nhân thu lại phân nửa nụ cười, chăm chú đánh giá, Phùng tổ gia có gì nhờ vả, mấy người con trai, cháu trai Vận thị đều công thành danh toại, nếu không làm quan cũng đang ôn luyện sách đèn. Con gái đều gả đi rồi, chỉ có nàng ta. Ánh mắt của lão phu nhân hướng đến Đại nữ nhi thiếu phép tắc kia của Vận thị, lại nhìn sang

chất nữ đang đứng sau kia, trong lòng thở dài:

– Tẩu cứ nói! Phùng gia ở kinh thành không phải giàu có gì nhưng nếu giúp được sẽ giúp!

Vận thị lúc này mới mỉm cười gọi chất nữ đến:

– Đây là Văn Nhược Nhan, con bé là con gái duy nhất của đại nữ nhi ta, nó số khổ, đã mười sáu rồi, vẫn chưa có một mối hôn. Đại nữ nhi bị hưu (chồng bỏ) về, khiến Nhược Nhan cũng long đong theo!

Lão phu nhân gượng cười, Gia Hỷ hiểu phần tính toán này của Vận thị, này là muốn lão phu nhân nuôi hộ đứa nhỏ, thuận tiện để nữ nhi Vận thị tái giá? Hơn hết Văn Nhược Nhan về kinh thành, cũng không mấy ai hỏi qua thân thế, với xuất thân từ Phùng phủ, dễ dàng có một mối hôn tốt đẹp.

Lão phu nhân nhìn Văn Nhược Nhan dung mạo xinh đẹp kiều diễm, thân thể mềm mại như tơ, đôi mắt lúng liếng đa tình, thật không có gì giống với Đại nữ nhi của Vận thị, bà thở dài:

– Đã thế thì ta cũng nhận đứa nhỏ số khổ này vậy, phủ ta cũng không tệ đến mức không thêm nổi đôi đũa cái bát cho một tiểu thư!

Vận thị thấy mục đích đã đạt được thì tươi cười tràn lên gương mặt, lại gọi Văn Nhược Nhan đến quỳ gối với lão phu nhân, gọi một tiếng tổ mẫu. Rồi quay về thu xếp hành lý chuẩn bị đến kinh thành.

Hiển nhiên phía dưới có mấy người không cười nổi, dựa vào cái gì mà Văn Nhược Nhan một tiểu thư khác họ được đến kinh thành trong phủ Thượng thư, còn nữ nhi các nàng chân chính Phùng tổ gia đến cổng kinh thành còn chưa được nhìn thấy. Gia Hỷ thu biểu cảm các nàng trong tầm mắt, cũng không nói thêm gì, vốn dĩ quan hệ nàng cùng Phùng gia đã mong manh, huống chi Phùng tổ.

Vì thời gian gấp rút, cho nên Phùng Gia Hỷ không đến từ biệt Liên Thành Hầu, nàng chỉ viết thiếp thư nhắn lại. Chiều hôm ấy, khi nàng cùng lão phu nhân cho người làm xếp hành lý lên thuyền thì Liên Thành Hầu và Hiên phu nhân đưa Hiên Đại tiểu thư đến.

Lão phu nhân nhìn Gia Hỷ, nàng cũng chỉ biết lắc đầu, mọi người nhìn nhau trả lễ một hồi Hiên phu nhân mới mở miệng:

– Lão phu nhân, vốn thật là ta có chút đường đột, chỉ là lão phu nhân đi gấp rút quá, ta không đến sớm hơn được.

Lão phu nhân đánh giá Hiên phu nhân một hồi, vốn nàng ta xuất thân đại thế gia, một tước phong Huyện chúa chân chính, lại là hoàng thân, cháu gái một Công chúa, nói xa nói gần cũng là thân phận cao quý. Hiên phu nhân giọng nói ấm áp, trên người tỏa ra một cỗ hòa nhã. Lão phu nhân cũng thân thiện:

– Hôm nay không biết phu nhân đến gặp một lão bà như ta có gì muốn nói?

Hiên phu nhân đưa Hiên Đại tiểu thư ra trước:

– Đây là Hiên Liên Tĩnh Tú, con bé vốn lên kinh thành chuẩn bị đại tuyển tú, chỉ là đường xa, sợ rằng đi thuyền một mình bất tiện. May mà Liên Thành Hầu nói hôm nay lão phu nhân cùng Phùng tiểu thư xuất phát cho nên mới mạo muội nhờ lão phu nhân cho Tĩnh Tú cùng đi!

Liên Thành Hầu thấy lão phu nhân hơi do dự mới ôn hòa:

– Lão phu nhân yên tâm, bản Hầu đã chuẩn bị một cỗ thuyền lớn, có nhuệ binh bảo vệ. Chỉ là một mình Hiên Đại tiểu thư thật sự bất tiện, nên thỉnh mời lão phu nhân cùng mấy vị tiểu thư Phùng gia cùng đi. Lão phu nhân trên thuyền là chủ, Hiên Đại tiểu thư chỉ là khách nhân!

Lão phu nhân không muốn mất mặt Liên Thành Hầu, vả lại hắn đang sắp xếp để Châu Tích nạp Phùng Hoa Thường. Bà tuy thấy không hay nhưng cũng đồng ý. Hành lý nhanh chóng được chuyển sang thuyền lớn của Liên Thành Hầu, vốn là phẩm cấp Hầu gia, nên thuyền vô cùng tráng lệ to rộng. Trừ bỏ Phùng Bạch Thảo và Văn Nhược Nhan chung một buồng, còn lại ai nấy đều có buồng riêng thoải mái, thoáng đãng. Các ma ma nô tì cũng đều trang bị chỗ nghỉ ngơi hợp lý. Sắp xếp xong xuôi thì cũng chuẩn bị đến giờ khởi hành.

Liên Thành Hầu đứng trên mũi thuyền, Gia Hỷ lẳng lặng đi đến:

– Hầu gia cho người gọi ta có việc gì?

Hoàn Nhan Viên Hạo quay lại nhìn Phùng Gia Hỷ, đôi mắt nàng trong suốt thanh thúy như nước sông mùa hạ, hắn mỉm cười:

– Đi đường cẩn thận. Trên Thần Giang vừa xuất hiện hải tặc, nếu thật sự xảy ra bất trắc, nàng cứ nghe theo lời của Đàm phó tướng!

Gia Hỷ hơi lặng người suy nghĩ! Liên Thành Hầu này, là có ý gì!

Hoàn Nhan Viên Hạo xuống bến, nhìn con thuyền nhổ neo trôi xa dần, hắn thở dài. Vốn sợ nàng gặp nguy hiểm, sợ nàng tổn thương mới bày ra hạ sách này. Thuyền lớn của hắn, ai có thể cướp được. Hắn tuy thất sủng, nhưng chân chính cũng là một Hoàng tử. Đã không thể có được nàng, thì càng không thể khiến nàng chịu uất ức.

Hoàn Nhan Viên Hạo hồi phủ, nửa đường phân phó Cầm Tử:

– Chuẩn bị thêm ngàn thước lụa đỏ, có tin từ kinh thành rồi. Hôn sự này đã chuẩn. Lần này sẽ có kinh hỉ cho mẫu phi.

Cầm Tử nhíu mày nhìn Liên Thành Hầu, rõ ràng nàng cảm nhận được tình cảm chủ nhân dành cho Phùng Đại tiểu thư, nhưng tất cả những hành động hắn làm, đều thật sự một lòng vì Hiên gia. Hiên Nhị tiểu thư vô sinh vẫn cưới, Hiên Đại tiểu thư sợ gặp hải tặc hắn liền kéo theo người lên thuyền để làm bia đỡ cho nàng. Bây giờ hôn sự với Hiên gia, hắn chỉ sợ làm chưa đủ lớn, chưa đủ thể diện.

Cầm Tử nhìn gương mặt vô cảm của Liên Thành Hầu, chỉ biết cúi đầu, dạ một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.