Tác giả: Thịnh Nhan
Người dịch: Michelle Yip
“Bút ký của ông ngoại, vốn tưởng rằng đành bỏ phế, bây giờ phó thác cho Triệu Phù Phong, ta không còn lo lắng gì nữa.”, Giang Khoái Tuyết đứng dậy, kiên quyết thốt, “Đi triệu tập mọi người lại đây, ta có điều dặn dò.”
Liên Tú Nhân không động đậy: “Không cần biết nhiều, ta nhất định phải theo sát tiểu thư.”
“Ta biết rồi. Tỉ đi mau!”
Người trong phủ tụ tập ở hậu đường, hào khí ngùn ngụt. Họ lẳng lặng nhìn Giang Khoái Tuyết, đợi nàng ban bố quyết định cuối cùng. Nàng ngồi trên chiếc ghế tử đàn của Liên Tử Quy, mân mê mộc bài. Bề mặt rực đỏ, hình rồng chạm khắc giương nanh múa vuốt uốn quanh hai chữ chính giữa: Long Sát.
Giang Khoái Tuyết bỗng dưng buông lỏng tay, mộc bài trượt xuống đất. Nàng dùng chân khều nhẹ, chậm rải thốt:
“Ngày tám tháng mười hai, ngoại công nhận được món đồ chơi này. Nghe nói Long Sát lệnh màu đỏ đại biểu cho sự diệt môn, nhưng rất buồn cười, đã hơn tháng rồi, Long Sát vô địch thiên hạ, đến tận bây giờ vẫn chẳng dám bước chân vào Liên gia lấy một bước. Thích khách của Long Sát có thể trà trộn trong những người đến xin ngoại công bình phẩm võ công, nhưng chúng thậm chí không có dũng khí xông qua tấm rèm Thiên Cơ Các hòng chứng minh nghi hoặc của mình.”
Liên Thanh Nguyễn, tiểu đồng canh cửa ngắt lời:
“Bởi vì kiến thức của tiểu thư so với chủ nhân đều cao minh như vậy, làm rúng động Long Sát.”
Quản gia Liên Thành hung hăng trừng mắt với Liên Thanh Nguyễn, ý bảo nó nói chuyện thiếu lễ phép. Liên Thanh Nguyễn thè lưỡi, không dám lên tiếng nữa.
“Chẳng phải vì ta cao minh, mà bởi mọi người có chung kẻ thù, diễn tốt vở tuồng. Ngoại công từng nói, lòng người là thứ không thể nương tựa nhất, bây giờ ta có thể khẳng định, người đã sai. Nếu trong chúng ta có ai tiết lộ thương thế của ngoại công, Long Sát sớm động thủ rồi.”
“Hội ngộ Tây Viên ngày đầu tháng hai, nếu ngoại công còn sống, nhất định phải lộ diện, chúng ta không thể kéo dài nữa. Phi Quang báo tin về, lộ tuyến khởi hành và chỗ ẩn nấp đã an bài thỏa đáng. Canh một đêm nay, mọi người từ hậu hoa viên xuất phát, Phi Quang sẽ đến tiếp ứng, sau đó cứ theo phân phó của ta, chia thành hai nhóm mà đi.
Nàng nói một lúc, hơi thở dốc. Mọi người bình tĩnh đợi nàng hồi phục, Liên Thành mới từ tốn hỏi:
“Tiểu thư sẽ dẫn dắt một đội chứ?”
“Ta và Tú Nhân ở lại.”, ánh mắt nàng lướt qua mọi người, dừng lại trên gương mặt tiểu đồng, “Còn Thanh Nguyễn, đệ muốn chung đường với ta không?”
Liên Thanh Nguyễn thấy mọi người đều nhìn mình kinh ngạc, trong lòng tràn trề sự kiêu ngạo, ưỡn ngực đáp:
“Đương nhiên đồng ý.”
Liên Thành quỳ trước mặt Giang Khoái Tuyết:
“Tiểu thư ở đâu, chúng tôi theo đến đó, quyết không chỉ lo giữ mạng mà bỏ rơi tiểu thư .”
Tuổi ông đã bảy mươi, tính khí so với lúc còn trẻ không giảm chút nào. Mọi người trong phòng đều quỳ theo, im lặng, nhưng càng biểu hiện kiên trì hơn lời nói.
Giang Khoái Tuyết đứng dậy thốt:
“Dù khi ấy ở Nam Bình Sơn, ngoại công một chiêu giết chết Thiết Diệt và Tam Phá tinh nhuệ nhất của Long Sát. Nhưng Long Sát trong mội đêm có thể máu rửa Cô Tô Mộ Dung thị, lực lượng đó chúng ta vô phương chống đỡ.”
Hậu đường ồn ào hẳn lên, mọi người cùng lúc mở miệng bàn tán, chỉ có một ý: Chính vì nguyên nhân đó, mọi người ở đây ắt phải lưu lại bảo vệ tiểu thư.
“Các vị ở đây phần lớn đều là trưởng bối, từng phục vụ cho ngoại tổ của ta, đời đời truyền đến hôm nay. Ta và các vị, danh phận là chủ tớ, kỳ thực đã xem như người nhà.”, Giang Khoái Tuyết ban đầu nói hơi gấp rút, bèn từ tốn lại, “Nghe nói Long Sát Lệnh chưa từng về không, chưa từng thất bại. Ta hy vọng các vị phá vỡ thần thoại này. Nếu các vị có khả năng sống sót rời khỏi, chính là sự kiêu hãnh của Liên gia ta.”
Có mấy nữ tử nhỏ tuổi không kìm nén được khóc thút thít.
Giang Khoái Tuyết đứng giữa hậu đường, từng câu từng chữ nói thật rõ ràng:
“Các vị có phải buộc ta lấy Thiên Cơ Bút của ngoại công ra, để chính ngoại công hạ lệnh chăng? Ông qua đời chưa được bảy hôm, tất cả các vị đã muốn trái lệnh, muốn ta tức chết tại đây sao?”
Câu này thực sự lợi hại, dọa mọi người đứng cả dậy.
“Bệnh của ta nếu còn một tia hy vong, cũng không ở lại hi sinh vô ích như vậy. Nhưng mọi người thấy đó, thân thể ta suy nhược thế này, đã như ngọn đèn cạn dầu, không sống nổi quá hai ngày. Các vị muốn ở lại chôn cất ta, cũng được.”, nàng nhìn khắp hậu đường, giọng điệu lạnh lùng, “Chỉ là khiến ta làm quỷ cũng oán khí ngợp trời, làm quỷ cũng không tha cho các vị!”
Không một ai dám dị nghị.
Ánh trăng thê lương.
Mỗi một người lúc bước vào địa đạo, đều phải quay đầu, nhìn Giang Khoái Tuyết đứng trong viện, ánh mắt lạnh lẽo trừng trừng với họ, tựa như ai dám quay lại, nàng sẽ trở mặt. Trong lòng ai nấy, chua xót và sợ hãi, nhưng đều cảm giác ấm áp. Liên Thành là người cuối cùng, dập đầu lạy Giang Khoái Tuyết ba cái, trán vỗ đến nỗi bật máu. Ông gắt gao thốt:
“Xin tiểu thư bảo trọng.”
“Thúc cũng bảo trọng, hãy chiếu cố mọi người.”
Đóng cửa ngầm lại, Liên Tú Nhân bi thương thốt:
“Tiểu thư, đi hết rồi.”
“Ừ.”, Giang Khoái Tuyết nhìn đình viện trống rỗng, chỉ cảm giác được cái lạnh lẽo của đêm tối từng chút một thấm vào xương tủy, “Gia nghiệp trăm năm, lại sụp đổ trong chốc lát. Năm xưa hoa tươi gấm đẹp, bếp lửa hừng hực, nay phải làm sao đây? Cuối cùng vẫn là cô đơn tĩnh lặng.”
Liên Thanh Nguyễn buộc miệng:
“Tại tiểu thư ép mọi người bỏ đi.”
“Ở lại ắt chết, đi mới sống, có thể tránh được sự tàn sát của Long Sát. Ta không có năng lực bảo vệ mọi người, chỉ có khả năng tranh thủ được ít thời gian cho họ bỏ đi. Tú Nhân, Thanh Nguyễn, đến cuộc hẹn Tây Viên còn hai ngày, chúng ta phải diễn tốt kế không thành này.”
“Dạ.”, Liên Tú Nhân ngập ngừng, nói ra nghi ngờ trong lòng, “Chẳng qua, ta thấy bệnh của tiểu thư còn chưa đến mức độ ấy.”
“Vậy họ đi cũng an tâm một chút.”
Liên Tú Nhân trầm trầm thốt:
“Ta nhận thấy tiểu thư không nên hi sinh như vậy, phải cùng chiến đấu với mọi người đến thời khắc cuối cùng.”
“Tỉ sai rồi, ta không hi sinh vì bất cứ ai, chỉ ở lại vì thanh danh của Liên gia. Sinh tử là chuyện lớn, ta không thể liên lụy người thân hay bằng hữu, nhưng chẳng thế trốn tránh Long Sát.”, giọng Giang Khoái Tuyết lạnh băng, từng câu từng chữ tựa như dòng suối mùa xuân phá vỡ băng tuyết, “Dù không biết võ công, ta cũng là đệ tử võ lâm.”
Nàng vỗ nhẹ lên đỉnh đầu tiểu đồng:
“Thanh Nguyễn, đệ sợ không?”
Liên Thanh Nguyễn nắm chặt đôi tay:
“Đệ sẽ giúp tiểu thư giữ cửa.”
Giang Khoái Tuyết khen ngợi:
“Giỏi! Không hổ là người của Liên gia ta.”
Liên Tú Nhân đứng nghiêm đợi lệnh, thầm nghĩ:
“Bằng hữu, môn sinh của chủ nhân khắp thiên hạ, tiểu thư chẳng chịu cầu viện. Từ nhỏ mình đã phục vụ tiểu thư, nàng ta luôn cố chấp và kiêu ngạo như thế.”
Hội Tây Viên ba năm một lần, là cơ hội thành danh của đệ tử thiếu niên. Nếu chiến thắng trong xa luân chiến, đứng được trước mặt Liên Tử Quy, ắt sẽ dương danh nam bắc.
Ngày đầu tháng hai, Tây Viên tọa lạc tại Lãnh Thủy Dục, người người tụ tập, Liên Tử Quy lại chần chừ chưa lộ diện. Võ công thần thoại, tầm nhìn sâu rộng, ông chính là một truyền kỳ. Bởi vậy mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi. Thanh niên trẻ của Kiếm Hoa Xã đứng dưới tán cây cử lớn nhất hoa viên, cười cười nói nói, làm người khác chú ý.
Đám đông đột nhiên xôn xao, có người cao hứng lớn tiếng thốt:
“Liên tiên sinh đến rồi.”
Một cỗ xe từ từ từ đến gần, xa phu là một cậu bé mặc áo tang, rất nhiều người nhận ra nó là tiểu đồng của Liên gia. Đứa bé cong môi, vẻ mặt so với tuổi tác không hề tương xứng. Nó nhảy xuống xe, vén rèm mời:
“Tiểu thư.”
Một nữ tử vận áo đen bước khỏi xe. Y phục màu u ám càng tôn lên dung mạo diễm lệ của nàng, trái lại, ánh mắt tĩnh lặng khiến người nhìn thở ra một hơi thật dài. Nàng khom lưng, vươn tay về phía người trong xe, thốt:
“Tiểu thư.”
Vô số kẻ ngẩn người, tỳ nữ phong thái như vậy, tiểu thư còn đến bực nào?
Thiếu nữ mặc áo tang trắng, tựa như một đám mây ẩn trong nền trời xanh âm u, một vạt trăng giữa đêm xuân ấm áp. Nàng trong sáng lạnh lẽo khi đứng đó, tạo cảm giác thần bí xa xôi. Khung cảnh đương trường nhất thời tĩnh lặng.
Triệu Phù Phong nhớ đến “Kiêm gia”, bất giác trầm giọng ngâm:
“Tung điên thương thương, phù tuyết lãng lãng.
Thiên nhân cư thử, lưu bố thanh phương.
Bạt thiệp tòng chi, sơn cao thủy trường.
Phiên phiên tòng chi, uyển tại thiên chi thượng.”
Liên tưởng này của y, ví nàng với tuyết trên Tung Sơn, thích hợp vô cùng. Từ Huy Dạ ngạc nhiên, quay đầu nhìn Triệu Phù Phong, trong ánh mắt tràn đầy cảm giác chán nản và chua xót.
Giang Khoái Tuyết thốt:
“Vô cùng xin lỗi, phiền mọi người đợi lâu. Ngoại công ta đã qua đời, không thể tham gia Tây Viên hội.”
Ai nấy đều kinh hãi, không dám tưởng tượng nhân vật thần thoại cũng trải qua sinh lão bệnh tử. Thứ cảm giác tương tự đó lan truyền khắp đương trường, không khí yên ắng hồi lâu, cuối cùng có người nhịn không được buộc miệng:
“Vì sao Liên đại hiệp qua đời? Chúng tôi không tin.”
“Xác thực đã chết, tiểu nữ không dám nguyền rủa ông ngoại mình. Còn tại sao chết, không liên quan đến các vị, tiểu nữ không muốn nói.”
Nàng đề cập tới chuyện đau lòng của gia đình, sắc mặt bình ổn, lời lẽ sắc bén, đem tất cả nghi vấn của mọi người dồn hết trở lại bụng dạ họ. Rất nhiều ánh mắt lộ rõ thất vọng, dù sao đi nữa, họ vì cơ hội trổ tài này đã đợi suốt ba năm.
“Trước lúc lâm chung, ông ngoại từng nói, Tây Viên Hội vì người mà lập ra, nhưng không cần thiết vì người mà hủy bỏ. Chư vị đến đây để bàn luận võ công, có thể tiếp tục. Nếu mọi người đồng ý, tiểu nữ có thể làm người bình phẩm.”
Giang Khoái Tuyết dừng một chút rồi tiếp:
“Được chứng kiến anh tư của các vị thiếu niên đệ tử, chính là vinh hạnh của tiểu nữ. Ông ngoại trên trời hiển linh, ắt sẽ vui lòng.”
Quả nhiên, trường thương phóng tới trước ngực Giang Khoái Tuyết cách chừng một thốn thì dừng lại, mũi thương rung động, lấp lánh lam quang. Thanh niên vừa động thủ bội phục tinh thần trấn định của nàng, thu hồi thương nói:
“Đã đắc tội, mong cô nương chỉ giáo.”
“Là Trung Châu Lôi gia Thương pháp, lại hàm chứa lộ số Lê Hoa Thương của Dương thị.”
Thanh niên gật đầu:
“Phải, tại hạ Trung Châu Lôi Viễn, từng tòng quân, trong quân ngũ có học qua Lê Hoa Thương pháp.”
Giang Khoái Tuyết:
“Bình thường, người học thương có khuyết điểm lớn nhất là chỉ động mà không tĩnh, phóng chiêu khó thu. Các hạ thì ngược lại, lúc tiến thoái tâm tĩnh ý định, không thể phát huy được điểm lợi hại hiểm hóc của trường thương. Nếu các hạ không cải thiện điểm này, gặp đối thủ mẫn tiệp hơn, sẽ bị chính cây thương ràng buộc. Nếu vừa rồi Tú Nhân dùng chiêu Nguyệt Trung Chước Quế ngay lúc các hạ bước sang phải, các hạ phải làm thế nào?”
Lôi Viễn khâm phục. Mọi người khuynh đảo. Thế là tỉ võ Tây Viên bắt đầu. Từ Huy Dạ rút kiếm nhập trận, làn đám bằng hữu ngơ ngác.
“Quái, Tiểu Dạ có nói sẽ tham gia sao?”
“Không nghe nói, Tiểu Dạ lâu nay toàn làm chuyện ngoài ý muốn.”
“Trước giờ cứ nghĩ thân thủ Huy Dạ không tệ, chẳng ngờ cao cường như thế.”
Nhìn thấy Từ Huy Dạ trong vòng năm chiêu đã bức Lôi Viễn ra khỏi trường đấu, Triệu Phù Phong không khỏi cảm thán. Phương Giai Mộc trầm giọng:
“Thắng rồi, có thể đối diện trò chuyện với Giang cô nương, Tiểu Dạ quyết không bỏ qua cơ hội. Giang cô nương chưa từng kết giao người ngoài, chỉ có mình huynh đệ lọt vào mắt xanh, Tiểu Dạ rất không phục đó.”
Y khẽ thở dài nói tiếp:
“Có chuyện này các bằng hữu Kiếm Hoa Xã đều biết. Tiểu Dạ từng cầu thân với Liên thị, bị cự tuyệt thẳng thừng.”
Triệu Phù Phong ngạc nhiên, tâm tư nhất thời hỗn loạn. Khi y lấy lại tinh thần, Từ Huy Dạ đã đánh bại ba người, đang tìm đối thủ thứ tư. Hắn quét mắt toàn trường, chưa từng có người ở Tây Viên Hội chiếm được ưu thế như vậy.
Tuy bảo đánh tới thì dừng, nhưng dù sao đao kiếm vô nhãn, lúc Từ Huy Dạ đứng trước mặt Giang Khoái Tuyết, trên y phục đã lấm tấm vết máu, có máu của người khác, cũng có máu của bản thân hắn. Người này rất cao, dung mạo tuấn tú, lúc hơi cúi đầu nhìn nàng, đã che mất thái dương ngã về tây.
Mục quang tỏa sáng, cách một lớp xiêm áo cũng cảm giác được sức nóng. Giang Khoái Tuyết từ nhỏ đã được giáo huấn thái độ điềm đạm tỉnh táo, thời khắc này cũng không tránh khỏi có chút phiền toái:
“Công tử vốn là người có công phu hàm dưỡng, vì sao hôm nay lại sắc sảo lộ cả ra ngoài như thế?”
“Cô nương còn nhớ ta?”, mắt Từ Huy Dạ sáng lên, thanh âm run khe khẽ.
“Năm đó tại Cô Tô Hổ Khâu, tiểu nữ từng gặp công tử, đã là thân thủ đệ nhất trong giang hồ, nhưng đến hôm nay mới nhìn ra lai lịch võ công của người. Nghe nói công tử là nghĩa tử của chưởng môn Hoa Sơn Liễu Thúc Tố, quả nhiên sử dụng Hoa Sơn Kiếm pháp.”
Thanh âm Giang Khoái Tuyết trầm xuống, tiếp lời:
“Bất quá khi công tử xuất thủ, bề ngoài là Hoa Sơn Kiếm pháp, căn bản bên trong thực sự là Ảo Vực Ảnh Đao. Ảo Vực Ảnh Đao là … độc môn võ công của Võ thánh Liêu quốc. Từ khi Liêu quốc vong đã tuyệt tích giang hồ, không ngờ công tử luyện được.”
Giang Khoái Tuyết thâm trầm vuốt nhẹ lan can gỗ mun. Từ Huy Dạ chỉ cảm giác tim của mình bị xoa xát y như thế, không thể nói lên được đó là tư vị thế nào:
“Cô nương là người duy nhất nhìn ra.”
“Người có thể sánh ngang với công tử thật không nhiều, nhưng cũng chẳng phải không ai thắng nổi. Trước mắt có một người, Nam Hải Thần Đao Môn, Triệu Phù Phong.”
Giang Khoái Tuyết lộ ra nụ cười bên khóe miệng:
“Đao kiếm vốn là hung khí. Đao pháp của Triệu Phù Phong đã đạt đến cảnh giới sảng khoái khoáng đạt, tương lai ắt thành nhất đại tông sư. Còn công tử, lệ khí quá nặng, cuối cùng bị rơi vào thế dưới.
Một lời nhận xét nhẹ nhàng của nàng, khiến cho hắn như rơi từ trên đỉnh xuống đáy vực. Tóc và tay áo Từ Huy Dạ không gió mà động, tròng mắt từ trắng chuyển đỏ, bất ngờ gập người về trước, đôi môi ấm nóng cơ hồ chạm sát đến vành tai lạnh lẽo của Giang Khoái Tuyết. Hắn nhấc một đóa hoa lê rơi trên mái tóc đen nhánh của nàng, rồi đứng thẳng dậy. Đóa hoa trắng tinh xoay tròn trên đầu ngón tay hắn. Vẻ mặt Từ Huy Dạ phấn khích, thanh âm lại êm ái vô cùng:
“Rất thơm.”
Giang Khoái Tuyết nắm tay thành quyền, rồi từ từ mở ra. Vốn bị độc hàn nha thâm nhập tâm mạch, nàng đã trở thành người không thể có vui buồn giận dữ, tất cả tâm tình quá khích đều là cấm kị. Nàng lãnh đạm thốt:
“Công tử là người đáng ghét nhất ta từng gặp qua, hy vọng sau này ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa. Bây giờ, tốt nhất ngươi nên cút ngay.”
Từ Huy Dạ nhìn trừng trừng vào Giang Khoái Tốt, trán toát mồ hôi lạnh, run sợ hồi lâu mới ấp úng nói:
“Ta nhất thời hồ đồ, không phải cố ý mạo phạm cô nương.”
Liên Tú Nhân liếc Từ Huy Dạ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt khinh thị.
Tình hình trong Vấn Lê Đình có phần cổ quái. Cả đoàn người ngẩn ngơ làm khách chứng kiến. Triệu Phù Phong chuyển bước, bèn cố gắng kiềm lại. Người được lên Vấn Lê Đình, là vinh dự của kẻ chiến thắng. Y không thể tự nhiên tiến vào.
Giang Khoái Tuyết đứng dậy, lạnh lùng buông mấy câu xã giao, thoái lui trong tư thế phiêu nhiên. Nàng không muốn phí thêm lời nhận xét cho Từ Huy Dạ. Nhưng bất luận thế nào, phong thái của nàng lẫn kiếm thuật của hắn đã khuynh động võ lâm.