Edit: Mina
Bên trong cực kỳ ấm áp.
Căng chặt, co dãn, ngập nước… Hết thảy cảm giác đẹp đẽ đều trút xuống bề mặt côn thịt.
Da thịt hạ thể hơi lạnh, xúc cảm rất mơ hồ, Cừ Chiêu có thể cảm nhận rõ nhất đó là lòng bàn tay mình đổ mồ hôi nóng.
Hắn đang xoa bầu ngực Tuế Hòa.
Mềm như bông a. Sờ rất mềm, hít một hơi vị ngọt lan tỏa, nhũ hoa căng cứng, một bàn tay khó có thể nắm hết.
Hắn dùng sức một chút, Tuế Hòa sẽ kêu lên, vô cùng phóng đãng.
“A… A…”
Cô lúc này dịu dàng hơn ngày thường vô số lần, còn toát ra vẻ kiều mị.
Bìu đánh vào miệng huyệt, trai thịt tầng tầng lớp lớp chen lấn biến dạng, hắn lôi bộ phận sinh dục ra, giống như ngăn kéo khi bị mở ra, trong ngăn kéo tràn ra đầy dâm thủy, ướt dầm chỗ giao hợp, vẩy lên bụi rậm lông mu, có mùi tanh nhưng ngửi làm người ta hưng phấn.
Dương vật đột nhiên cắm vào, dòng nước gặp lực cản, vách hang chật chội cực kỳ, hắn đi vào khó khăn, lại sảng khoái cực độ.
Quy đầu to lớn, kéo căng nếp uốn, va đụng thịt mềm, nhưng mà…
Có phải lần này lại có lớp màng hay không?
Cừ Chiêu rất khó hiểu.
Sao luôn có lớp màng đó?
Cắm phá lớp màng này, bên trong rất chật hẹp, giống như dây cao su siết chặt lấy hắn vậy.
Kẹp hắn đau, hắn rất muốn bắn ra nhưng lại sợ Tuế Hòa chê cười.
Không thể bắn. Nhất định phải động, động càng nhanh càng tốt, lại mạnh thêm chút nữa, Tuế Hòa sẽ càng thoải mái hơn. Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Cừ Chiêu.
Lần tìm cảm giác dù không rõ ràng thì Cừ Chiêu vẫn có thể thấy rõ vẻ mặt Tuế Hòa.
Hai má cô ửng đỏ, miệng nhỏ xinh, môi hơi hé, hàm răng trắng, thỉnh thoảng cắn môi, đầu lưỡi kia linh hoạt đáng yêu, vươn ra liếm một vòng, sắc môi đỏ càng trở nên tươi tắn.
Chính cái nét mặt này làm cho Cừ Chiêu biết, hóa ra khi Tuế Hòa động tình sẽ phong tình vạn chủng đến vậy. Khiến hắn hận không thể… Thao chết cô.
Hắn ra vào không theo quy luật, vừa mạnh lại nhanh. Tuế Hòa thích đau, hắn sẽ thao càng mãnh liệt. Tuế Hòa bảo hắn đi ra, hắn sẽ càng chôn sâu hơn. Tuế Hòa nói hắn hư, hắn sẽ nhìn cổ tay mình bị cắn đến xước da.
Tuy không nhớ miệng vết thương này có từ khi nào, nhưng chắc chắn là Tuế Hòa cắn hắn.
Hắn mới không hư, Tuế Hòa hư.
Tuế Hòa cắn hắn, hắn phải thao cô đến phát khóc mới nguôi cơn giận. Sau đó Tuế Hòa cao trào, quả thực là bị hắn thao khóc.
Cảm giác đạt được thành tựu bỗng nảy sinh, Cừ Chiêu thần thanh khí sảng, cúi người hôn nước mắt của cô, “Cậu thật yếu ớt.”
Tuế Hòa tức giận lườm nguýt hắn, cái liếc mắt kia, kéo dục vọng sinh sôi muốn bắn của hắn trở về.
“Trừng tôi?”
Cừ Chiêu gập chân cô lại đè lên bầu ngực đầy đặn, cô thét chói tai hắn liền hôn cô.Chỉ cần hôn Tuế Hòa, cô sẽ ngoan ngoãn.
Cô vừa ngoan ngoãn, hắn sẽ thao dễ dàng.
Nước ấm tràn lan, bao lấy côn thịt, thoải mái hơn cả lúc hắn nhìn ảnh chụp Tuế Hòa thủ dâm.
Mật huyệt nóng hầm hập, hắn như đang thọc vào một cái lỗ khóa kích cỡ không phù hợp, lỗ nhỏ, bên trong uốn khúc, hắn kiên quyết muốn xông thẳng vào, thật đúng là thọc mở ra!
Có vẻ rất đau, Tuế Hòa sợ tới mức cắn đầu lưỡi Cừ Chiêu, sau lưng Cừ Chiêu bị cô cào phá, đau nhức nhối.
Túi chứa đầy tinh hoa đang hồi sức chờ phát động, Cừ Chiêu cắn cổ cô, một lần lại hai lần, dưới thân va chạm càng nhanh chóng kịch liệt.
Lần này Tuế Hòa kẹp chặt hơn lần trước.
Cô phun.
Cừ Chiêu cũng theo sau bắn.
“Cậu là mèo cào sao?”
Hắn ngã lên ngực Tuế Hòa.
Hạ thể ướt nóng, Cừ Chiêu tỉnh.
Lại nằm mơ.
Cừ Chiêu ôm gối đầu trong tay ném xuống sàn nhà, hít sâu một hơi, vẫn chưa bình tĩnh được.
Hắn đảo mắt nhìn ly thủy tinh trên tủ đầu giường, thuận tay lấy, dùng sức ném.
Ly thủy tinh đập vào góc tường vỡ choang, rơi đầy xuống đất.
Thoải mái hơn nhiều.
Cừ Chiêu xuống giường, đi vào phòng tắm, không khỏi nhíu mày… Luôn là như vậy.
Chỉ cần nằm mơ liền không khống chế được phiền muộn gắt gỏng.
Tất cả đều là giả. Côn thịt cắm vào là giả, côn thịt rút ra là giả, hoa huyệt ấm áp là giả, hoa huyệt mút vào là giả.
Hắn bắn tinh và cô cao trào, đều là giả.
Tuế Hòa đã sớm rời bỏ hắn sau lần bọn họ phát sinh quan hệ tình dục.
Bức hắn biến thành quái vật, nhìn người phụ nữ khác liền thấy ghê tởm.
Tuế Hòa chính là một cô gái không có tình cảm, đâu đáng giá để hắn tồn tại ý niệm thiện lương.
Cừ Chiêu nghĩ, chỉ khi Tuế Hòa nhận hết tra tấn, hắn mới cảm thấy mỹ mãn…
Nhưng mà, phải không?
Hắn không xác định.
Cừ Chiêu chỉ biết là, nếu không thể cùng Tuế Hòa ở bên nhau, hắn sẽ điên lên mất.