Edit: Mina
Nơi tổ chức giao lưu kết bạn là một nhà hàng ở tầng hai trong trung tâm thương mại Hà Nguyên.
Khi Cừ Chiêu và Chung Vọng đến, hai nam sinh đến sớm ngồi trong căn phòng trang nhã kêu rên liên tục.
“Cậu là không muốn để lại đường lui à!”
“Cậu đã đến rồi chúng tớ còn ngồi đây làm gì?”
“Tớ đã đoán được cảnh tượng bữa cơm sắp tới.”
“Khổ không nói nổi mà.”
Kẻ xướng người hoạ giống như hát bè, mỗi ngày Cừ Chiêu đều có thể nhìn tình cảnh này một lần.
Cừ Chiêu mặc áo sơ mi trắng, bộ quần áo rất bình thường mặc trên người hắn lại thành rất có phong cách. Hắn ngồi xuống, gọi một ly nước, “Các cậu cứ không tự tin như vậy?”
Đao Đầu ôm quyền: “Hiện thực trước mặt không thể không cúi đầu.”
“Tôi lại cảm thấy các cậu tốt hơn tôi.”
Nghe mức độ đáng tin không cao, nhưng cũng làm bọn họ tăng thêm lòng tin tưởng, đây dù sao cũng là lời Cừ Chiêu nói ra.
Đao Đầu uống cạn một hơi hết ly nước, đột nhiên vẫy tay về phía nào đó, “Ở đây!”
Cừ Chiêu quay đầu lại, đôi mắt loại trừ từng người một, cuối cùng dừng lại trên người một cô gái đang cúi đầu nhìn di động.
Nhìn đi, Tuế Hòa tới. Hắn biết ngay mà.
*
Liên Kiều Kiều quen Đao Đầu, biết Đao Đầu muốn kết thân với bạn mới, mà cô ấy lại bởi vì trại hè mà quen mấy nữ sinh đại học J, nên đồng ý giúp anh ta tìm người tới cùng ăn một bữa cơm, làm quen một chút.
Tuế Hòa tới là ngoài dự kiến.
Đao Đầu đột nhiên nói tăng thêm một người, cô ấy cũng không còn cách nào khác liền lôi kéo Tuế Hòa tới cho đủ số lượng.
Tuế Hòa lúc nào cũng dễ nói chuyện, sảng khoái đáp ứng giúp đỡ.
Chỉ là nào biết lần giúp này, lại làm cho cô và Cừ Chiêu còn chưa hẹn thời gian đã gặp nhau trên bàn ăn.
Mấy nữ sinh ngồi xuống, Tuế Hòa trùng hợp ngồi đối diện Cừ Chiêu.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, bầu không khí bỗng lâm vào xấu hổ, trừ hai người bọn họ.
Cừ Chiêu vuốt thành ly thủy tinh, ánh đèn vàng trong căn phòng trang nhã làm nổi bật lên nụ cười không rõ ý tứ của hắn, “Thật khéo.”
Tuế Hòa nhướng mày, nét mặt nhu hòa: “Đỡ lo lắng cậu lại bận.”
Cừ Chiêu bật cười, “Thù dai.”
Chung Vọng chớp mắt mấy cái nhìn Cừ Chiêu chủ động suýt nữa kinh ngạc không nhặt được cằm lại, đây chính là lần đầu tiên.
Nói Cừ Chiêu cư xử hòa nhã không đắc tội ai, nhưng bọn họ chưa từng thấy Cừ Chiêu chủ động. Thường thường mọi người chủ động đến trước mặt hắn, hắn sẽ lựa chọn muốn đáp lại hay không.
Dù sao đáp án của hắn cũng sẽ không làm người ta thất vọng.
Nhưng nhìn nữ sinh này, thực sự dung mạo xuất chúng, khí chất thượng đẳng, rất hợp với khí chất trên người Cừ Chiêu, bọn họ cũng không thấy lạ.
Đao Đầu nhịn không được mở miệng: “Hai cậu quen nhau?”
Cừ Chiêu gật đầu, “Ừ. Cấp hai, cấp ba đều là bạn học.”
Mọi người hiểu ra, chẳng trách.
Coi như đã mở đề tài cuộc trò chuyện, đề tài kế tiếp bắt đầu nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng Cừ Chiêu và Tuế Hòa bỗng chốc bị mọi người tách riêng ra… hai người này quen nhau, nhìn qua lại vô cùng ăn ý, một chút cũng không giống đến tham gia hoạt động giao lưu kết bạn… nhìn giống tới hẹn hò hơn.
Mặt khác, ba nam sinh không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt, bớt một đối thủ Cừ Chiêu. Dù sao người cực phẩm như Tuế Hòa rất ít, nhưng tốt xấu gì cục diện cũng biến thành mỗi người đều bình đẳng.
Bữa ăn rất vui vẻ, đến khi sắp kết thúc, mọi người trao đổi cách liên lạc.
Lưu lại số điện thoại của nữ sinh mình cảm thấy không tồi, Đao Đầu vẫn chưa thỏa mãn, lòng còn tư tâm, bắt chuyện rồi tiếp tục chọn quán.
Mấy người khác không tỏ vẻ có ý kiến, chỉ còn Tuế Hòa và Cừ Chiêu không nói gì.
Mọi người theo bản năng nhìn Tuế Hòa, giống như Tuế Hòa đồng ý đi thì Cừ Chiêu sẽ đi.
Bị nhiều đôi mắt như vậy nhìn vào, Tuế Hòa muốn từ chối cũng khó, huống chi cô không quen cự tuyệt người khác.
“Đi thôi, dù sao mai cũng là ngày nghỉ.”
Cừ Chiêu gật đầu tiếp lời: “Dù sao mai cũng là ngày nghỉ.”
Vậy có nghĩa là đi.
…
Đao Đầu chọn quán bar gần đại học C cũng gần đại học J.
Thời gian vẫn còn sớm, người đến quán bar không nhiều lắm, hơn nữa Đao Đầu ủ mưu đã lâu, trước đó đã hẹn đặt một ghế lô dài. Tám người lục tục ngồi xuống, trên cơ bản là một nam một nữ ngồi xen kẽ.
Lúc này đây, Cừ Chiêu và Tuế Hòa cùng nhau ngồi xuống.
Khoảng cách gần đến mức Cừ Chiêu chỉ cần hít sâu một hơi đã có thể ngửi thấy mùi trên người Tuế Hòa.
Có mâm đựng trái cây đưa lên, Cừ Chiêu giữ lại, kéo đến trước mặt ghé sát Tuế Hòa nói một câu: “Ăn nhiều hoa quả.”
Tuế Hòa bình tĩnh nghiêng mặt đi, cô cười cười, “Ừ.”
Bây giờ còn chưa phải thời gian náo nhiệt, tiếng âm nhạc không tính là quá to, Đao Đầu vỗ vỗ tay, cao giọng: “Thừa dịp hiện tại ít người, chúng ta tới chơi một trò chơi đi.”
“Chơi trò gì?” Liên Kiều Kiều cổ vũ.
“Nói thật hay mạo hiểm.”