Hào Môn Nhất Kiếm

Chương 31 - Trận Chiến Trong Thạch Lương

trước
tiếp

Tĩnh thất này là nơi luyện công phu của Thông Thiên giáo chủ, Hoa Thiên Hồng án ngữ ngay cửa, ra kiếm bức lão ta phải thoái lùi.

Thông Thiên giáo chủ hai lần bị đánh lùi thì trong lòng đại nộ, ngọn phất trần trao qua tay trái, tay phải giơ lên trước ngực từ từ đẩy tới.

Chu Nhất Cuồng lo Hoa Thiên Hồng chẳng biết lợi hại, bèn nói lớn :

– Hoa Thiên Hồng, nhanh tránh ra!

Đột nhiên nghe một giọng nữ nhân la lên :

– Giáo chủ, hạ thủ lưu tình!

Vừa dứt lời, bóng người vọt lên lầu chính là Ngọc Đỉnh phu nhân. Gần như cùng lúc một nhân vật thấp lùn thứ hai nhảy vào, người này chính là Hoa Vân. Lão kịp nhận ra thiếu chủ áo quần rách rưới, thần thái khác thường, liền xông tới nói nhanh :

– Thiếu chủ, nhanh tránh ra!

Hoa Thiên Hồng khí huyết hao tổn đã nhiều, biết trước mắt khó có thể đỡ nổi một chưởng của Thông Thiên giáo chủ, khi ấy thấy Hoa Vân xuất hiện thì mừng thầm trong lòng, vội nhảy người tránh sang bên.

Thông Thiên giáo chủ một chưởng xuất ra rất chậm, nhưng bên trong ngầm chứa một nội lực thâm hậu, lão vốn định hạ gục Hoa Thiên Hồng. Lúc này bỗng nhiên một lão già nhảy vào trong rất quen, nhưng nhất thời còn chưa kịp nhận ra là ai, một chưởng đã phát đủ cũng không thể thâu lại được.

Hoa Vân nhìn thấy thiểu chủ thụ thương thì nộ hỏa tam trượng, nhảy người tới, hữu trưởng xuất chiêu chính là Thiếu Dương cương khí.

Chỉ nghe “bình” một tiếng dữ dội, chấn động cả gian tĩnh thất lung lay muốn đổ, tranh tượng trên tường có cái không chịu nổi vỡ toang tạo thành một âm thanh hỗn tạp.

Thông Thiên giáo chủ tiếp xong một chưởng người thoái về sau một bước, sắc mặt xanh lại kinh ngạc không ít, buột miệng la lên :

– Ngươi… biết Thiếu Dương cương khí!

Ngọc Đỉnh phu nhân thấy hai người đầu chưởng liền cản lại :

– Lão quản gia xin ngừng tay.

Thông Thiên giáo chủ nghe Ngọc Đỉnh phu nhân nói thế thì kịp nhận ra lão già này chính là quản gia “Lạc Hà sơn trang” năm xưa – Hoa Vân.

Lại nói, Hoa Vân chờ Hoa Thiên Hồng một ngày không thấy quay lại thì nóng lòng mới tìm đến Ngọc Đỉnh phu nhân, khi chàng chạy đuổi theo lão phu nhân bí ẩn kia thì kinh động, bấy giờ hai người mới cùng nhau đi tìm chàng mãi mới tìm đến được đây.

Hoa Vân trong lòng còn bực tức, giờ thấy Thông Thiên giáo chủ định động thủ với thiếu chủ thì càng giận dữ, gằn giọng nói :

– Thiên Ất Tử, ngươi nghe đây! Bất cứ người nào động đến thiếu chủ “Lạc Hà sơn trang”, thì Hoa Vân ta sẽ trí mạng với kẻ đó đến chết mới thôi!

Nói đến cuối câu, hai tay ngầm vận đủ chân lực vung lên.

Thông Thiên giáo chủ đại nộ quát lớn :

– Lão sất phu!

Chân chuyển bát quái, song chưởng giơ lên đánh ra nghênh tiếp.

“Bình” lại một tiếng nổ dữ dội, hai bóng người bật về sau, nơi bọn họ đặt chân xuống sàn lầu chịu không nổi vỡ ra từng mảnh.

Hai nhân vật danh chân võ lâm đấu chưởng quả là không tầm thường, dư phong bần bật khiến cả tòa lầu rung chuyển, ngói rơi bụi bay trông đến kinh hồn.

Thông Thiên giáo chủ tuy nội công có đến mấy mươi năm công lực, thế nhưng tuyệt thủ Thiếu Dương cương khí năm xưa của Hoa Nguyên Tư được xem là võ lâm nhất tuyệt. Nhận thêm một chưởng này khiến lão khí huyết trong người gần như nghịch đảo, nội phủ có chút tổn thương, cứ trương mắt nhìn chằm chằm Hoa Vân tợ hồ như không tin nổi Hoa Vân lại luyện Thiếu Dương cương khí đạt đến cảnh giới thặng thừa.

Hoa Vân tiếp chưởng của Thông Thiên giáo chủ chấn động cũng chẳng nhỏ, tâm hung nhảy loạn xạ, nhưng chưa đến nỗi tổn thương nội tạng.

Hai người trừng mắt nhìn nhau im lặng hồi lâu, chợt thấy Ngọc Đỉnh phu nhân lay tay Hoa Thiên Hồng nói :

– Hoa đệ, có gì từ từ hãy nói, nhanh lệnh cho lão quản gia ngừng tay.

Hoa Vân nghe thế liền nói lớn :

– Thiếu chủ xin cứ đứng tránh ra, để lão nô thanh toán tên yêu đạo này!

Lão ta chỉ lo Hoa Thiên Hồng chen tay vào cho nên nói chưa dứt câu thì cả người đã nhào tới hướng Thông Thiên giáo chủ vung chưởng đánh tiếp.

Thông Thiên giáo chủ kinh nộ giao tập trong lòng, gầm lên :

– Lão sất phu, ngươi thật muốn chết!

Hoa Vân cười kha khả nói :

– Con lừa, nếu ngươi không nhanh dùng kiếm đấu với lão phu, thì chỉ e đến ngày “Tế Vong đàn” chẳng có ngươi đứng chủ lễ!

Gã hồng y đạo đồng nghe thế, chẳng đợi lệnh liền bước tới hai tay dâng bảo kiếm cho sư phụ.

Thông Thiên giáo chủ thấy thế vừa khéo hợp ý lão ta, thuận tay chộp lấy đốc kiếm rút “soạt” một tiếng, ánh kiếm loáng lên ngời ngời.

Chu Nhất Cuồng vừa nhìn kiếm thoát khỏi vỏ buộc miệng khen :

– Tuyệt kiếm!’

Thông Thiên giáo chủ múa kiếm một vòng thị uy, chậm rãi nói :

– Hoa Vân, ở đây không tiện động thủ, nếu ngươi muốn thì chúng ta ra một nói khác quyết một trận thắng bại!

Hoa Vân còn chưa đáp, Chu Nhất Cuồng đã lên tiếng :

– Con lừa, nếu ngươi muôn chết thì trước tiên trả thanh Kim kiếm cho ta, kẻo đến đó trăn trối không kịp.

Hoa Thiên Hồng trong lòng thầm nghĩ: “Chu Nhất Cuồng cố ý đả loạn cục diện, tợ hồ như không muốn ta trí mệnh với cừu đạo này, ài… không biết!”

Ngọc Đỉnh phu nhân bước đến gần bên nói :

– Lão quản gia, thiếu chủ ngươi độc tính trong người sắp phát tác, ngươi sao cứ mãi muốn động thủ…

Nói đến đó bất chợt mặt biến sắc la lên :

– Hoa đệ, ngươi nhanh băng bó vết thương!

Hoa Vân nãy giờ chỉ nổi giận mà quyết đánh nhau với Thông Thiên giáo chủ, lúc này nghe thế thì ngoái đầu nhìn Hoa Thiên Hồng, giật mình hỏi :

– Thiếu chủ, độc lực phát tác sao?

Hoa Thiên Hồng nghĩ một khi độc tính trong người phát tác, vết thương không biết đau đớn chạy loạn thì khiến nó càng tổn thương nặng hơn, cười khổ nói :

– Chỉ mới bắt đầu, chưa việc gì, ngươi thận trọng đề phòng có người ám toán.

Hoa Vân gật đầu đáp, rồi tiếp lấy thanh Thiết kiếm chuyển mắt nhìn sư đồ Thông Thiên giáo chủ canh chừng đối phương ra tay ám toán thiếu chủ.

Ngọc Đỉnh phu nhân đã lấy trong người một bình liệu thương dược dốc ra ít thuốc bột rắc lên vết thương trên ngực chàng, rồi dùng chiếc giải buộc lưng băng lại cho chàng. Trên mặt bà luôn hiện nét lo lắng quan tâm đến chàng một cách tự nhiên, chừng như chung quanh chẳng còn người nào khác.

Thông Thiên giáo chủ thấy thế thì ngạc nhiên, thần thái do dự, mấy lần định đánh tiếng hỏi nhưng rồi lại thôi.

Ngọc Đỉnh phu nhân đôi tay thoăn thoắt linh lợi, phút chốc đã lo liệu xong vết thương trên ngực và những chỗ rách da trên chân cho Hoa Thiên Hồng.

Bấy giờ trời đã trưa sắp chính Ngọ, độc tính trong người Hoa Thiên Hồng bắt đầu phát tác, khiến cho máu rỉ ra từ những vết thương trở nên thâm tìm mà có mùi tanh tanh khó chịu.

Bỗng nghe Chu Nhất Cuồng lên tiếng nói :

– Hoa Thiên Hồng, ngươi tự điểm “Thùy Miên” huyệt ngủ một giấc cho qua đoạn thời gian này không được sao?

Hoa Thiên Hồng lắc đầu nói :

– Liên độc phát tác, có bế…

Đột nhiên trong đầu chàng nghĩ lại, đa ngôn tất bại, điều bí mật này tuyệt đối không được để lộ thì hơn, bèn nín bặt chẳng nói tiếp.

Trong người lúc này độc tính đã phát khiến toàn thân ngứa ngáy, những vết thương không còn biết đau đớn, chàng thấy băng bó đã xong lập tức nói :

– Phiền đến thư thư, tiểu đệ cáo từ!

Ngọc Đỉnh phu nhân nhíu mày hỏi :

– Ngươi định đi đâu?

– Tiểu đệ chẳng chịu nổi, ra ngoài chạy một hồi.

Rồi ôm quyền nói nhanh :

– Chu lão tiền bối, Thiên Ất Tử, hậu bối hữu kỳ!

Dứt lời chàng quay người phóng nhanh ra cửa.

Ngọc Đỉnh phu nhân liền chạy theo sau nói :

– Hoa đệ chậm chân, ta có lời muốn nói.

Thông Thiên giáo chủ nhìn thấy Ngọc Đỉnh phu nhân chạy theo Hoa Thiên Hồng liền gọi lớn :

– Phu nhân dừng chân!

Ngọc Đỉnh phu nhân như không nghe thấy cứ sóng vai cùng Hoa Thiên Hồng chạy xuống lầu, Hoa Vân nắm kiếm chạy sao đề phòng Thông Thiên giáo chủ truy đuổi, chốc lát cả ba ra khỏi Dưỡng Tâm điện.

Dọc đường tuy có người của Thông Thiên giáo canh gác, thế nhưng nhìn thấy có mặt Ngọc Đỉnh phu nhân đi bên cạnh Hoa Thiên Hồng, cho nên không một tên nào dám ra tay ngăn cản.

Ra khỏi đạo quán, Hoa Thiên Hồng vừa phóng chân chạy vừa hỏi Ngọc Đỉnh phu nhân chạy bên cạnh :

– Thư thư đúng là họ Hướng sao?

Ngọc Đỉnh phu nhân nghe chàng đột nhiên hỏi lại câu này thì ngớ người, gật đầu đáp :

– Đúng vậy! Ta là Hướng Hoa, thế nhưng chuyện này ngoài Hoa đệ ra tuyệt đối không ai biết.

– Không biết vị “Nhất Kiếm Cái Thế” Hướng Đông Lai quan hệ gì với thư thư?

Ngọc Đỉnh phu nhân mặt biến sắc, đưa mắt nhìn quanh một vòng mới thấp giọng nói :

– Tiểu ngốc tử, cuối cùng ngươi cũng nhận ra!

Bà hơi dừng lại, ngưng mặt nhìn chàng nói tiếp :

– Không giấu gì Hoa đệ, “Nhất Kiếm Cái Thế” Hướng Đông Lai chình là tiên phụ của ngu thư, như nay thì ngươi đã hiểu hết!

Hoa Thiên Hồng trong đầu vốn đã hoài nghi một quan hệ gần gũi nào đó giữa Ngọc Đỉnh phu nhân với Hướng Đông Lai, thế nhưng không ngờ “Nhất Kiếm Cái Thế” Hướng Đông Lai lại là cha của bà ta, thầm nghĩ chuyện bà ta tiềm nhập vào Thông Thiên giáo tất có mưu đồ.

Ngọc Đỉnh phu nhân nói tiếp :

– Hoa đệ, thư thư chung thân cảm hận nhất là năm trước bên bến Hoàng Hà đã không cứu ngươi…

Hoa Thiên Hồng nghe nhắc lại chuyện này lắc đầu nói ngay :

– Lúc ấy chúng ta chưa từng quen nhau, cứu hay không thì đâu có gì đáng nói. Vả lại tiểu đệ vẫn còn sống đây, chuyện đó thư thư bất tất cứ để trong lòng?

– Ài! Ngươi tâm trường nhân hậu, chỉ biết trách mình chẳng hề trách người. Năm xưa lệnh tôn có cứu mạng cha ta, ta thì chỉ nghĩ đến chuyện báo thù mà chẳng nghĩ chuyện báo ân nên mới rơi vào tình cảnh như hôm nay!

Hoa Thiên Hồng mơ hồ không hiểu, nhíu mày hỏi :

– Thư thư hiện tại tình cảnh thế nào? Chẳng lẽ Thiên Ất Tử hoài nghi gì thư thư?

– Ưm… Ai muốn nói chuyện đó? Ngươi không thử nghĩ xem, nếu như lần đó ta ra tay cứu ngươi, thì hôm nay người người luôn để trong tim là ngu thư mà không thể là Tần Uyển Phung!

– A,… thư thư quá si!

Hoa Thiên Hồng bật cười, rồi chợt nhớ một chuyện quan trọng bèn nói tiếp :

– Bạch Tố Nghi cùng tiểu đệ đồng hành, hiện tại đang bị Thiên Ất Tử bắt giữ lành dữ thế nào còn chưa biết, vì nghĩa khí tiểu đệ không thể thấy người bị hại mà không cứu, thế nhưng…

Ngọc Đỉnh phu nhân ngẩn cười, giọng hơi sân si the thé nói :

– Í! Con người ngươi thật chỉ muốn nhúng tay nhiều chuyện, Bạch Tiêu Thiên thế lực hùng hậu há cần ngươi lo?

– Chúng ta là người võ lâm giang hồ, làm những chuyện cần làm để không thẹn với lương tâm. Ài,… nhưng có lẽ tiểu đệ cũng quá ư câu nệ tiểu tín tiểu nghĩa!

Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn thấy chàng thở dài sườn sượt vẻ mặt không vui, bèn thay đổi khẩu khí cười nói :

– Điều này thì bất tất tự thẹn, vì Thông Thiên giáo người đông thế mạnh, cho dù ngươi có lòng cứu người thì cũng chẳng thể làm gì được!

Nói đến đó, đưa nhanh mắt nhìn quanh thấy không có người nào mới thấp giọng nói tiếp :

– Hoa đệ, ngươi chịu đựng một chút, dừng chân lại ta xem xét vết thương của ngươi.

Hoa Thiên Hồng chạy một hồi người mồ hôi đổ ra như tắm, nghe nói thì dừng chân đứng lại, cúi nhìn thấy ngực áo máu lẫn mồ hôi thấm đỏ bất giác thở dài nói :

– Cứ thế này, chẳng mấy chốc huyết trong người ta khô mà chết mất!

Hoa Vân thì càng hoảng hơn, khi nhìn thấy thiếu chủ máu me đầy mình.

– Thiếu chủ, chúng ta nhanh chạy lên hướng bắc tìm “Tiêu Dao Tiên” Chu đại hiệp trị độc!

Hoa Thiên Hồng lắc đầu nói :

– Chu lão tiền bối bôn tẩu khắp nơi, đã chẳng còn tiêu dao nhàn hạ như xưa, chúng ta tìm đã khó, mà tìm được cũng không làm được gì.

– Hay là chúng ta tìm Từ Vân đại sư…

Hoa Thiên Hồng lại lắc đầu cười khổ nói :

– Cấp bệnh loạn đầu y! Chạy không đúng thầy đúng thuốc thì ích gì?

Chàng nói chưa nói hết câu, chợt thấy Ngọc Đỉnh phu nhân quay người đi nơi khác, lấy từ trong áo bà ta ra một chiếc tráp ngọc dài chừng bốn thốn, rộng chừng tám phân cười nói :

– Hoa đệ, ngươi đoán xem trong này là gì?

– A… Tiểu đệ xem xem!

Ngọc Đỉnh phu nhân cẩn thận mở nắp tráp ngọc ra, rồi đưa đến trước mặt Hoa Thiên Hồng giọng nhẹ nhàng nói :

– Ngươi xem, đây là một đóa Thiên niên Linh chi trước đây gia phụ cất giữ mười mấy năm, giờ đến lượt ta cũng đã giữ hơn mười năm nay. Nó là một loài linh thảo thánh dược hiếm có trên đời, công năng cải tử hoàn sinh, không biết nó có giải được “Đan Hỏa Độc Liên” hay không, nhưng ngươi cứ thử cắn nuốt một miếng thử xem?

Hoa Thiên Hồng nghe thì vui như điên lên, trương mắt nhìn vào trong tráp, chỉ thấy bên trong là một đóa dị thảo tợ như lan thảo, bên dưới đáy tráp là một lớp đen đen như bùn còn ướt tợ hồ như chỉ mới được lấy ngoài vào tráp. Đóa Thiên niên Linh chi thì cắm trong bùn, từng cánh phảng phất một mùi hương dễ chịu, Hoa Thiên Hồng cúi thấp đầu hít thử một hơi nghe trong người dễ chịu khác thường.

Ngọc Đỉnh phu nhân chưa từng nhìn thấy mặt chàng lần nào lại hiện nét cuồng vui như thế, bất giác trong lòng cảm thấy an ủi phần nào, cười tươi nói :

– Ngư thư cũng không biết Thiên niên Linh chi dùng như thế nào, hay là ngươi cứ ăn nguyên gốc?

Vừa nói vừa đưa cánh tay vào thân Linh chi, Hoa Thiên Hồng bỗng run giọng nói :

– Thư thư chớ… động…

– Sao? Trời sinh vạn vật cho người dùng, nếu như không dùng thì chỉ thành phế vật.

Hoa Thiên Hồng ngập ngừng nói :

– Tiểu đệ muốn dùng…

Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn thấy chàng ấp úng do dự khó hiểu, nhíu mày hỏi :

– Hoa đệ muốn dùng vào đâu? Trước mặt thư thư có gì cứ nói thẳng ra đi!

Trong đôi mắt Hoa Thiên Hồng bỗng nhiên long lanh ngấn lệ, cố gắng lắm mới nó ra sự thật :

– Năm xưa khu trên Bắc Minh hội, gia mẫu bị trúng cứu gia một chưởng, nội phủ trọng thương nhiều năm vô phương trị lành, gia mẫu đã chịu khổ suốt mười mấy năm nay…

Chàng ngừng lời lại, cúi thấp đầu để che giấu hai giọt nước mắt xúc động và đau khổ chực lăn dài, nói tiếp :

– Giờ nếu như có được đóa Thiên niên Linh chi này của thư thư thì có lẽ thương thế của gia mẫu trừ được, ân đức thư thư, tiểu đệ…

Ngọc Đỉnh phu nhân không để chàng nói hết câu cắt ngang :

– Sao lại nói đến ân đức? Thiên niên Linh chi này ta tặng cho Hoa đệ, còn sử dụng như thế nào thì tùy đệ.

Nói đến đó bà ta cũng nghẹn lời, kỳ thực thâm tâm chỉ nguyện chữa cho chàng dứt những cơn hành hạ của “Đan Hỏa Độc Liên”.

Hoa Thiên Hồng nhận lấy chiếc tráp ngọc, cẩn thận cất vào trong áo, mặt rạng ngời chấp tay thi lễ nói :

– Đa tạ thư thư!

Ngọc Đỉnh phu nhân trong lòng hơi nặng lại, nhưng nhìn thấy mặt chàng vui mừng rạng ngời thì không dám làm chàng thất vọng, chỉ gượng cười ngưng mắt nhìn chàng mãi không thôi.

Hoa Vân ngược lại trong long bất nhẫn, bước nhanh đến gần khẩn khoản nói :

– Thiếu chủ, “Đan Hỏa Độc Liên” vô dược cứu chữa, Thiên niên Linh chi lại là thánh dược hiếm có trên đời, thiếu chủ sao không…

Hoa Thiên Hồng biết vị lão bộc ba đời nhà mình trung tín chỉ lo lắng cho mình nên nói thế, nếu giờ không dùng uy thiếu chủ thì nhất định lão chẳng khi nào chịu im lặng, bèn trưng mắt nói :

– Đan Hỏa Độc Liên tuy lợi hại nhưng không làm chết ta nổi, ngươi nếu còn đề xuất sai chủ ý thì ta sẽ đi một mình.

Hoa Vân nghe thì ngẩn người, trong đôi mắt già nua hiện hai hạt lệ châu, rưng rưng rưng nói :

– Thiếu chủ, họ Hoa giờ chỉ còn một mình thiếu chủ…

Hoa Thiên Hồng giọng phẫn nộ nói :

– Mẹ chẳng phải là người? Ngươi chẳng phải là người?

Dứt lời quay người phóng bỏ chạy đi.

Ngọc Đỉnh phu nhân không khỏi ngớ người trước mấy câu đối thoại của chủ bộc bọn họ hai người, trầm ngâm một lúc chợt bật cười rồi nói nhỏ mấy câu với Hoa Vân, Hoa Vân gật đầu lia lịa đoạn phóng chân chạy đuổi theo chàng.

Hoa Thiên Hồng chạy một hồi thấy giờ chỉ còn một mình Hoa Vân theo mình, trong lòng bỗng cảm thấy bất an nói :

– Hướng thư thư đâu?

– Hướng cô nương trở lại Nhất Nguyên quán.

Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Con người Thiên Ất Tử tà ma độc ác, chẳng chừa thủ đoạn nào không dùng để đối người, lần sau gặp lại ra phải khuyên thư thư rời khỏi Thông Thiên giáo mới được”.

Chợt nghe Hoa Vân lên tiếng nói :

– Thiếu chủ, trên ngực máu vẫn chưa ngừng phải làm sao đây?

Hoa Thiên Hồng nghĩ đến mẫu thân thì chẳng còn thấy ngại gì cho mình, cười điềm nhiên nói :

– Chút thương tích này không sao, từ từ sẽ lành thôi!

– Giờ chúng ta đi đâu?

Hoa Thiên Hồng ngẫm nghĩ nói :

– Trước mắt ta tạm tìm một nơi nào ở đây nghĩ lại, vừa là trị thương vừa là luyện kiếm, ngươi đến Trấn Giang báo cho Bạch Tiêu Thiên biết trưởng nữ lão ta Bạch Tố Nghi đã bị Thiên Ất Tử bắt. Sau đó tìm cho được Từ Vân đại sư và Thương Tu Khách bảo họ nên liên lạc cùng những nhân vật bạch đạo giang hồ khác, ngày mười lăm tháng bảy tụ hội nhau trên Thiên Mục sơn tham dự “Tế Vong đàn” của Thông Thiên giáo.

Hoa Vân nghe xong trầm mặc một lúc nặng nề lắc đầu đáp :

– Thiếu chủ nên sắp đặt thế nào, chứ dù có giết lão nô thì lão nô cũng quyết không rời thiếu chủ nửa bước như vừa rồi!

Hoa Thiên Hồng nhớ lại chuyện vừa rồi mình đi một mình, hẳn lão ta bấn loạn lên mà chạy đến tìm trong bạch lâu của Ngọc Đỉnh phu nhân, nghe lão nói như đinh đóng cột ngớ người nói :

– Chính sư quan trọng…

Hoa Vân lắc đầu nguầy nguậy giọng cương quyết cắt ngang :

– Bất luận chính sự hay tà sự, giết lão nô thì giết, nhưng lão nô đã nhất quyết không rời thiếu chủ nửa bước.

Hoa Thiên Hồng lúng túng khó xử, vừa rồi chàng khiến lão tức đến rơi nước mắt, thực sự bất đắc dĩ chàng mới làm như vậy, giờ trong lòng bất nhẫn không nỡ bức bạch vị trung bộc này mãi, thầm nghĩ: “Hay là trước tiên ta tìm gặp lại Tần lão bá và cả vị tiền bối bịt mặt kia nữa!”

Hoa Vân chỉ cần không rơi khỏi chàng là được, còn chuyện gì cũng mặc, chủ bộc hai người vừa chạy vừa nói chuyện càng lúc chạy càng nhanh. Khi hết giờ ngọ thì Độc liên trong người chàng cũng tiềm tụ lại Đan Điền, nhưng huyết trong người mất quá nhiều khiến người chàng suy nhược không ít.

Chạy thêm một hồi nữa hai người vào trong một tiểu trấn, Hoa Thiên Hồng dừng chân lại thở hắt ra một hơi nói :

– Ta quá mệt, dừng chân lại đây tạm ăn gì nghỉ ngơi một lúc.

Hoa Vân nhìn chàng nói :

– Thiên niên Linh chi là linh vật thần dược, khí vị bất phàm, chỉ ngửi hương cũng khiến người dễ chịu, hay là thiếu chủ…

Hoa Thiên Hồng lắc đầu nhíu mày nói :

– Ân cha nghĩa mẹ như trời biển, cứu mẹ quan trọng không gì bằng, từ rày về sau ta không cho phép ngươi nhắc đến chuyện này, tránh để lộ ra ngoài thì sinh nhiều chuyện không hay.

Hoa Vân vội gật đầu vâng dạ không dám hé thêm nửa lời, chủ bộc hai người vào trấn tìm đến phạn điếm ăn một bữa no nê.

Vừa xong bữa, đột nhiên ngoài cửa quán nghe giọng người ồm ồm cười nói lớn :

– Thân Tam huynh, làm sao lại nghĩ ra cách ấy để hù mụ già kia bỏ chạy, không biết quang cảnh trong “Tiên Nhân động” như thế nào nhỉ?

Hoa Thiên Hồng nghe giọng người rất quen đưa mắt nhìn ra bất giác chau mày ngạc nhiên, ba người sóng vai bước nhanh vào quán phát hiện ra Hoa Thiên Hồng ngồi trong quán cũng khựng người, đứng ngay cửa phạn điếm chừng như rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nguyên ba người vừa bước vào quán là ba nhân vật thịnh danh trong Phong Vân hội, người đi giữa chính là Dã hòa thượng Thân Tam Hảo, người vừa lên tiếng là một lão hán tử thân hình thấp lùn, tay chân ngắn ngủn, đầu thô mắt lớn trông rất quái dị và người cuối cùng chính là Thường Kiệt có vị huynh đệ song sinh Thường Hào lần trước tại Tào Châu đánh lén Hoa Thiên Hồng chẳng ngờ lại nhiễm phải độc tính trong người chàng mà chết.

Hoa Thiên Hồng nhìn thấy bọn người này thầm nghĩ: “Ba tên này quyết chẳng chịu nổi một chưởng của Hoa Vân, ta trong người còn quá mệt, hay là tha cho chúng lần này!”

Nghĩ thế chàng đánh mắt cho Hoa Vân rồi đứng lên rời khỏi ghế, chàng vốn không muốn nhiều chuyện với bọn người này, vả lại bữa ăn cũng xong nên mới đứng lên đi. Hoa Vân ngược lại không hiểu ý chàng thế nào, thấy chàng đứng lên liền chộp lấy thanh Thiết kiếm tranh bước đi trước.

Bọn Thân Tam Hảo đứng trước ở cửa còn chưa biết nên thế nào, chợt thấy Hoa Vân xồng xộc bước ra thì chấn động, bất giác đều nhảy tránh ra một bước.

Hoa Vân thấy thế thoáng chút ngẩn người, sãi chân đi nhanh ra cửa, tay trở thanh Thiết kiếm giắt vào lưng “hừ” một tiếng lạnh giọng nói :

– Muốn động thủ thì cả ba cùng vào, khỏi mất công lão phu!

Bọn Thân Tam Hảo ba người đánh mắt nhìn nhau, Thân Tam Hảo bật cười mấy tiếng nói :

– Hoa Vân, ngươi thật sự muốn động thủ sao?

Hoa Thiên Hồng thấy thế không thể không lên tiếng, trong đầu chợt nghĩ một điều bèn chen vào hỏi ngay :

– Thương Tu Khách tiền bối hiện ở trong tay hội các ngươi sao?

Thân Tam Hảo nhìn thấy trên người chàng bê bết máu bất giác thầm nghi, cười kha khả nói :

– Thương Tu Khách đã bị tam ca ta lấy mạng rồi, Hoa Thiên Hồng, ai làm cho ngươi ra nông nỗi thế này hử?

Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Tên này nói năng lộn xộn, xem ra hắn đã khiếp”.

Nghĩ thế bèn nói :

– Còn Tra Thanh? Nhậm đương gia của các ngươi hiện ở đâu?

– Ha! Tổng đương gia chúng ta hành tung bất định, Tra tam ca thì chỉ ở gần đây, nếu ngươi có gan thì theo chúng ta đến đó!

Hoa Thiên Hồng cười lớn, phất tay khí khái nói :

– Dẫn đường! Nếu tìm không thấy Tra Thanh, ta cho ngươi nếm mùi lợi hại!

Thân Tam Hảo “hừ” một tiếng nặng nề, đánh mắt nhìn hai tên đồng bọn, đoạn quay người đi ngay.

Thường Kiệt và lão đại hán thấy thế liền bước chân ra quán theo bên cạnh Thân Tam Hảo, Hoa Thiên Hồng và Hoa Vân theo sau.

Năm bóng người ra khỏi tiểu trấn phóng chạy ào ào, Hoa Vân hoài nghi hỏi :

– Thiếu chủ, tên Dã hòa thượng này thế nào chứ?

– Ha ha… Thân Tam Hảo là tên “rượu thịt” hòa thượng, hắn không chuyện gì không làm, nhưng chỉ là hổ giấy đã khiếp sợ ngươi ra tay, cho nên cố nói hươu nói vượn.

– Vừa rồi chúng nói gì mà “Tiên Nhân động”, “mụ già kia” không biết chúng nói đến chuyện gì?

– Cứ đi rồi biết, hiện tại bao nhiêu chuyện khẩn trương, vậy mà chúng như nhàn du hí cảnh, ta xem chúng có một nhiệm vụ khác.

Chừng nửa canh giờ, vào đến một vùng hoang sơn đi thêm một hồi nữa thì hết đường. Hoa Thiên Hồng nóng lòng còn đang hoài nghi chưa biết chúng dẫn mình đi đâu, chợt thấy Hoa Vân chỉ tay về phía trước nói :

– Thiếu chủ nhìn kìa, có người đang đánh nhau!

Hoa Thiên Hồng nghe nói đưa phóng tầm mắt nhìn theo tay Hoa Vân mới phát hiện ra giữa hai quả núi ngăn cách bằng một khe núi sâu, trong khe núi nổi lên những đoạn thạch lương không liền nhau, trong thạch lương có hai lão phụ đầu tóc bạc trắng ngồi đối diện nhau giao quyền đấu chưởng rất kịch liệt.

Bọn Thân Tam Hảo chạy trước đã đến nơi, lúc này hai bên khe núi còn có rất nhiều người đứng xem đấu, đứng đầu là một lão già mắt lớn mày rậm thân hình cao to, chính là Chử Nguyên Cực Nhị đương gia của Phong Vân hội. Ngoài ra còn có thêm tám chín người cao thấp bất đồng, kình trang chẳng giống nhau, đều là những nhân vật có danh trong Phong Vân hội, thế nhưng chẳng thấy Nhậm Huyền và “Bát Bích Tu La” Tra Thanh.

Hoa Thiên Hồng đến bên khe núi chào nhau một cái với Chử Nguyên Cực, rồi cũng bị cuốn hút bởi trận đậu đang đến hồi quyết liệt của hai vị bạch phát bà bà.

Nguyên hai vị bạch phát bà bà tả chưởng tiếp cứng tả chưởng chính đang đấu nội lực, nhưng hữu chưởng chì tự do chuyển động cực nhanh tìm cách hạ đối phương, thủ pháp của họ hết sức kỳ ảo, biến hóa thì khôn cùng, người đứng xem chúng quanh tuy đều là cao thủ võ lâm, nhưng chỉ e không có được mấy nhìn thấy hết thủ pháp của họ.

Hoa Vân bỗng ghé sát đầu chàng thấp giọng nói :

– Người ngồi bên này là một bà mù, ngoại hiệu xưng Cổ Mục Tiên Bà, bà ta là chỗ dựa mạnh nhất của Phong Vân hôi. Con người này tâm hắc thủ độc, đối địch vong mạng, lúc nào gặp phải bà ta thiếu chủ phải hết sức thận trọng.

Hoa Thiên Hồng gật đầu nói :

– Lão bà áo đen ta từng chạm mặt, bà ta lấy mất pho Si Vưu thất giải của Chu Đồng tiền bối tặng cho ta.

Hoa Vân hơi ngạc nhiên nói :

– Người này gọi là Triệu Trường Khanh, giao tình với chủ mẫu không tệ, theo lý mà nói thì không thể nào lấy bì kíp võ công của thiếu chủ!

Hoa Thiên Hồng nhớ lại hai cái tát nảy lửa thì còn thẹn nói :

– Có lẽ bà ta chỉ đùa!

Đột nhiên lúc ấy trên sơn bích giọng một người đàn bà nói lớn :

– Triệu Tam Cô bất tất phải đánh nữa, cứ để bà ta lên đi!

Giọng người như từ trên thinh không vọng xuống cứ dội vào vách núi một hồi mới dứt, Hoa Thiên Hồng vừa nghe giọng nói ấy bất giác trong lòng khích động mạnh, ngước mắt lên không ngừng nhìn tìm quanh.

Khi ấy liền nghe lão bà Triệu Trường Khanh cất giọng ồm ồm nói :

– Bà mù, ngươi nghe rồi chứ?

Dứt lời, chỉ thấy tay phải đánh tiếp mấy chưởng nữa, rồi tay trái chợt chấn động mạnh dứt khỏi chưởng đối phương, cả người theo bắn vọt lên không như một vệt lưu tinh.

Cổ Mục Tiên Bà thân hình cũng bật đứng dậy theo, tay trái với nắm lấy một cây trúc trượng màu xanh như ngọc, chậm rãi vừa rời khỏi thạch lương vừa lẩm bẩm nói :

– Triệu Trường Khanh, dù cho Đại La Kim Tiên đỡ lưng ngươi thì bà mù ta cũng lấy được mạng ngươi!

Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Hai người này võ công đã đạt đến thặng thừa xưa nay hiếm thấy, dù cho trên đời này có người võ công tinh thâm hơn thì có lẽ cũng chẳng hơn bao nhiêu!”

Lúc này đã thấy Cổ Mục Tiên Bà tay chống trúc trượng đi như không có sức, nhưng nháy mắt đã đến bờ núi đối diện, bọn Chử Nguyên Cực thì cũng đã nhanh chóng tời khe núi, chàng vội nói với Hoa Vân :

– Nhanh lên, sang xem bên kia có chuyện gì?

Hoa Thiên Hồng trong lòng hiếu kỳ nên nói chưa dứt câu thì đã phóng chân chạy nhanh qua thạch lương, Hoa Vân vội vàng chạy theo sát sau chân thiếu chủ.

Bọn Chử Nguyên Cực, Thân Tam Hảo, Thường Kiệt và những người khác cũng tranh nhau chạy qua thạch lương, tuy bên dưới khe núi sâu, thạch lương lại hẹp, nhưng với bọn họ đều là nhân vật võ nghệ cao cường thì chẳng có gì đáng nói.

Hoa Thiên Hồng chạy trước thấy Cổ Mục Tiên Bà mắt mù, nhưng tay chống trúc trượng mỗi bước nhảy có đến ba trượng chạy nhanh lên vạch núi thì kinh ngạc thầm nghĩ: “Bà mù này chạy trên vách núi mà giống như đi trên bình địa, thực chẳng giống người đã mù mắt chút nào!”

Thạch bích cao có đến cả trăm trượng, cách đỉnh tầm mươi trượng một miệng hang động lộ ra, Hoa Thiên Hồng giờ thì nghĩ ngay đến giọng người vừa từ trên nói vọng xuống hẳn chính phát ra từ đây, Cổ Mục Tiên Bà chính chạy vào đúng hướng thạch động đó.

Chỉ thấy bà ta vừa chạy vừa vung ngọn trúc trượng sờ đoạn trước mặt như hư như thực, nháy mắt đã đến bên miệng thạch động.

Đột nhiên nghe tiếng quát lớn của Triệu Tam Cô :

– Bà mù, nhanh dừng chân nếu chẳng muốn nếm khổ đau!

Khinh công của Triệu Tam Cô rõ ràng hơn hẳn Cổ Mục Tiên Bà một bực, vừa rồi mọi người chỉ kịp nhìn thấy thân hình bà ta vọt lên như lưu tinh, chẳng ai thấy rõ thi triển khinh công thân pháp như thế nào, giờ thì đã xuất hiện ở đây rồi.

Cổ Mục Tiên Bà cứ như không nghe thấy, tay chống mạnh ngọn trúc trượng tung người lên không phóng nhanh đến động môn.

Triệu Tam Cô tuy ra lời cảnh cáo, thế nhưng vẫn đứng yên bên cửa động không ra tay ngăn cản.

Hoa Thiên Hồng còn cách ngoài mười mấy trượng, ngước mắt đã nhìn thấy động khẩu, trong lòng hiếu kỳ chẳng biết trong thạch động kia cao nhân dị sĩ nào ở?

Lại nói lúc này thân hình Cổ Mục Tiên Bà tung đến gần động khẩu, đột nhiên thét lên tức giận, phất tay vung chưởng đánh thốc vào hướng động khẩu, nhưng liền nghe “bình” một tiếng, thân hình Cổ Mục Tiên Bà còn chưa đáp được xuống khối thạch nham trước cửa động thì bị bắn ngược lùi sau mất đà rơi nhanh xuống núi.

Quần hùng thấy thế “ồ” lên một tiếng kinh động, cứ nhìn thân hình Cổ Mục Tiên Bà lăn lóc từ trên thạch bích xuống áo quần rách bươm, khắp người da rách thịt nát xem ra khó bề sống sót.

Một điều khiến mọi người kinh ngạc hơn là một nhân vật thân thủ như Cổ Mục Tiên Bà mà bị đánh một chưởng văng ra ngoài đủ thấy người trong động võ công kinh hồn đến đâu rồi, nhưng thử hỏi trên võ lâm giang hồ đương thời còn nhân vật nào võ công kinh hồn như thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.