Sáng hôm sau, Scarlett cảm thấy hơi bực mình khi Kathleen đến đánh thức nàng dậy. Đêm qua, nàng đã thức quá khuya để nói chuyện với Colum, nên bây giờ nàng chỉ muốn được ngủ tiếp.
– Chị mang trà lên cho em đây, Kathleen thầm thì. Với lại chị Maureen hỏi em có đi chơi với chị ấy không?
Scarlett xoay mình và nhắm mắt lại.
– Không, em còn ngủ thêm đã.
Nàng cảm thấy Kathleen do dự. Sao con bé khờ khạo nầy không chịu đi để cho nàng ngủ nhỉ!
– Chị muốn gì vậy, Kathleen!
– Xin lỗi, Scarlett. Em có cần chị giúp em mặc quần áo không! Maureen muốn chị đi chợ thay em và chị không biết tới mấy giờ mới trở về.
– Để Mary Kate giúp em cũng được! Scarlett lầu bầu trong gối.
– Ồ không, nó đi học từ hồi nào rồi. Giờ đã gần chín giờ sáng.
Scarlett buộc lòng phải mở mắt. Nàng có cảm giác mình có thể ngủ suốt đời, nếu như cứ để cho nàng yên.
– Thôi được, nàng thở dài, chị lấy quần áo giùm em! – Em mặc cái áo dài đỏ và xanh xứ Êcốt ấy.
– Ồ áo đó hợp với em lắm. – Kathleen vui vé reo lên.
Cái áo nào của Scarlett thì cô ta cũng nói như vậy!
Kathleen cho Scarlett là phụ nữ duyên dáng và xinh đẹp nhất trên trần gian nầy.
Scarlett uống trà trong lúc Kathleen chải tóc cho nàng thành một bím dày sau gáy. Mình có bộ mặt ngày tận thế đấy, nàng nghĩ. Hai mắt hơi thâm quầng. Lẽ ra mình nên mặc áo hồng mới phải, nó sẽ tôn nước da của mình lên, nhưng như thế thì Kathleen phải làm lại tất cả: màu hồng hợp với vóc dàng mình hơn, còn cái điệu bộ nhõng nhẽo nầy làm mình phát điên lên mất.
– Tuyệt lắm, nàng tuyên bố khi Kathleen đã cài xong cái kẹp tóc cuối cùng. Bây giờ chị đi được rồi đấy!
– Em uống một tách trà nữa chứ?
– Không. Thôi chị đi mau đi. Cái mà mình cần là cà phê kia Scarlett nghĩ. Có lẽ là mình cần phải đi chợ, thực tế là. Không, mình quá mệt để có thể đi, về, xem xét kỹ lưỡng việc nầy, việc nọ. Nàng thoa nhẹ phấn phía dưới mắt, làm dáng trước gương, rồi xuống bếp kiếm chút gì điểm tâm.
– Lạy chúa! – Nàng kêu lên khi thấy Colum đang ngồi đọc báo. Nàng tưởng mình đang ở trong nhà một mình.
– Anh đến xin em một ân huệ, anh nói. Anh cần một phụ nữ để cho ý kiến về những món hàng mà anh sẽ mang về Ireland. Anh có thể tự xoay xở lấy để mua quà cho bọn trẻ và mấy ông bố của chúng, nhưng anh không biết nên mua gì cho phụ nữ cả. Anh tự nhủ, chắc Scarlett biết rõ cái gì đang là thời trang ở Mỹ lúc nầy.
Nàng bật cười trước thái độ phân vân của anh.
– Em rất sung sướng được giúp anh, Colum, nhưng anh phải thù lao cho em một tách cà phê và một miếng bánh xốp ở tiệm bánh phố Broughtone Street đấy nhé!
Nàng chẳng còn mệt nữa.
– Em không hiểu vì sao anh lại cứ đòi cho được em phải đi theo anh. Colum ạ Em gợi ý cái gì anh cũng không thích cả. Scarlett chán ngán nhìn đống găng da, khăn tay thêu ren, bít tất lụa, xắc tay nạm ngọc, quạt vẽ, những xấp lụa, nhung và sa-tanh. Những người bán hàng đã bày hết ra những gì tốt nhất của họ, trong cửa hàng sang trọng nhất của Savannah, nhưng Colum vẫn lắc đầu từ chối.
– Tôi rất lấy làm tiếc là đã làm mất công các bạn, anh nói với những người bán hàng đang mỉm cười gượng gạo. Cả với em, Scarlett, anh cũng xin lỗi. Anh sợ là không nói rõ ý anh muốn. Nào đi thôi, anh trả nợ cho em đã! Rồi chúng ta sẽ thử bắt đầu lại xem sao. Một tách cà phê làm chúng ta dễ chịu.
Phải là một cái gì khác hơn là một tách cà phê thì nàng mới có thể tha thứ cho anh chuyện mất công vô ích nầy! Scarlett làm như phớt lờ cánh tay đưa ra cho nàng và vụt chạy khỏi cửa hàng. Nỗi bực dọc của nàng đã dịu bớt khi anh mời nàng uống cà phê ở khách sạn Pulaski.
Đây là một phòng trà thời thượng mà nàng chưa bao giờ đặt chân đến. Khi họ đã ngồi vào ghế xôpha bọc nhung, trong căn phòng lộng lẫy có những hàng cột bằng đá cẩm thạch, nàng bắt đầu nhìn quanh với vẻ hài lòng.
– Đẹp tuyệt, nàng vui vẻ nói khi người hầu bàn mang găng trắng đặt lên bàn một cái mâm bạc trên có đủ thứ.
Trông em cứ như đang ở nhà mình giữa cái khối cẩm thạch đồ sộ và những cây cọ làm kiêng nầy cùng với trang phục thanh lịch của em, anh mỉm cười nhận xét. Chính vì vậy mà con đường của chúng ta lại gặp nhau, chứ không phải đi cùng chiều.
Ơ Ireland, anh giải thích cho nàng, người ta sống đơn giản hơn là nàng tưởng. Thậm chí còn đơn giản hơn là nàng có thể tưởng tượng được nữa. Họ sống trong các trang trại, ở đồng quê, không có một thành phố nào ở gần cả, chỉ có đúng một ngôi làng với một nhà thờ và một lò rèn, và một quán rượu mà mọi chuyến n xe qua đềù dừng lại đấy. Tại cửa hàng độc nhất ở trong góc quán rượu nầy, người ta có thể bỏ thư và mua thuốc lá hay vài món thực phẩm. Đôi khi có những người bán hàng rong đi qua với mấy chiếc xe bò để bán ru băng, kẹp tóc và đồ hàng mã. Người ta giải trí một cách đơn giản là qua lại thăm hỏi nhau.
– Vậy thì giống hệt cuộc sống trong các đồn điền rồi!
Scarlett kêu lên. Phải, Tara cách Jonesboro tới năm dặm, và nếu ai tới đó, cũng chỉ thấy có một ga xe lửa và một cửa hàng thực phẩm bé xíu khốn khổ.
– Nhưng không, Scarlett ạ. Trong các đồn điền người ta ở trong những căn nhà lớn chứ không phải sống đơn giản trong những túp lều quét vôi.
– Anh không biết là anh đang nói gì, Colum O Hara ạ. Trong khắp quận Clayton chỉ độc nhất có ngôi nhà Mười hai cây sồi của dòng họ Wilkes thôi. Phần đông, dân chúng ở trong những căn nhà lúc đầu chỉ có một, hoặc hai phòng và một bếp, rồi sau đó họ mới sắm thêm những gì họ thiếu.
Colum mỉm cười chịu thua. Tuy nhiên, – anh nói – những món quà mua cho gia đình thì không cần phải hào nhoáng quá đáng. Các cô gái quen dùng vải hơn là sa-tanh, và họ không biết dùng quạt vẽ tranh để làm gì cả.
Scarlett đặt mạnh tách cà phê xuống đĩa.
– Vải! Nàng nói. Phải rồi, vải trúc bâu em dám chắc với anh là các cô sẽ say mê cho mà coi. Vải trúc bâu có màu sắc, kiểu hoa đủ có thể may nhiều áo xinh đẹp đấy! Hàng ngày, chúng em vẫn mặc áo vải trúc bâu ở nhà đấy chứ.
– Và cả giầy bốt nữa chứ! Colum nói thêm, móc trong túi ra một xấp giấy và mở ra. – Anh có cả một danh sách, với mọi thứ kích, cỡ.
Scarlett phì cười khi nhìn cái danh sách dài dằng dặc ấy.
– Họ đã nắm được ý của anh rồi đó, Colum ạ!
Không người đàn ông hay đàn bà ở Meath lại không ghi tên của mình trong bản danh sách của Colum, nàng nghĩ. Đúng y như cách của dì Eulalye: Cháu đi chợ hả, mua cho dì vài thứ được không. Và sau đó, dì bao giờ cũng quên trả tiền những thứ dì nhờ mua. Scarlett dám chắc những người bạn Ireland của Colum cũng dễ quên như vậy thôi.
– Nói cho em nghe về Ireland đi.
Bình cà phê gần như còn đầy nguyên.
– À, đó là một hòn đảo xinh đẹp hiếm có, Colum mở đầu nhỏ nhẹ.
Bằng tình cảm chan chứa, anh đã gợi lên hình ảnh những ngọn đồi xanh rì với những pháo đài chót vót trên đỉnh, những dòng sông cuồn cuộn giữa hai bờ đầy hoa, cá lội xôn xao, những hàng rào ngát hương để cho người ta đi dạo dưới mưa phùn, đâu đâu cũng vang lên lời ca tiếng nhạc, bầu trời mênh mông, cao vút hơn bất cứ bầu trời nào trên thế giới nầy, với ánh nắng dìu dịu và ấm áp như nụ hôn của mẹ hiền.
– Hình như anh nhớ nhà cũng chẳng kém gì Kathleen.
Colum cười.
– Quả là anh không hề khóc khi người ta căng buồm cho thuyền ra khơi. Không ai hâm mộ nước Mỹ hơn anh và anh bao giờ cũng sung sướng đến thăm nước Mỹ, nhưng anh cũng sẽ không hề nhỏ một giọt nước mắt nào khi tàu nhổ neo đưa anh về bên đó.
– Nhưng em thì chắc là có đấy! Em không biết sẽ làm gì nếu không có Kathleen.
– Vậy thì em hãy đi với chúng tôi để được biết quê hương của dòng họ mình!
– Em không thể đi được!
– Đó là một chuyến phiêu lưu cực kỳ hấp dẫn. Ireland mùa nào cũng tuyệt vời, nhưng mùa xuân thì dịu ngọt đến mê mệt trái tim ta.
– Em đâu cần một trái tim mê mệt, cám ơn anh, Colum, em cần một cô hầu phòng.
– Anh sẽ gửi Brigid đến cho em. Nó chỉ mơ ước được đến đây. Anh nghĩ là từ đầu, đáng lẽ dẫn Brigid đi chứ không phải Kathleen, có điều chúng anh chỉ muốn cách ly Kathleen.
Scarlett đánh hơi thấy có chuyện tò mò nào đó.
– Vì sao các anh lại muốn cách ly cô gái dịu dàng ấy!
– Đàn bà thật tò mò! Anh nói đàn bà ở đâu cũng vậy, dù là ở bên bờ đại dương. Các anh không thích anh chàng đang tán tỉnh Kathleen. Anh ta là lính, lại là kẻ ngoại đạo.
– Anh muốn nói là người tin lành chăng! Chị ấy có yêu anh ấy không chứ?
– Bộ quân phục đã làm cho nó mê mẩn, thế thôi.
– Cô nàng tội nghiệp! Em mong là anh ta sẽ chờ đợi chị ấy.
– Cảm ơn Chúa, trung đoàn của anh ta đã quay về nước Anh. Anh ta sẽ không còn làm khổ nó nữa
Gương mặt Colum đanh lại. Scarlett ngừng nói.
– Nào ta hãy xem qua danh sách, một lát sau nàng nói, không muốn tìm hiểu thêm nữa. Tốt hơn là chúng ta đi mua hàng tiếp. Anh thừa biết là cửa hàng của Jamie có đủ thứ. Sao ta không đến đó!
– Anh không muốn làm cho anh ấy khó xử. Anh ấy sẽ cảm thấy bị bó buộc phải bán cho anh với giá bất lợi cho anh ấy.
– Nói thẳng ra, Colum ạ, khi bàn tới chuyện buôn bán thì anh cũng chẳng thông minh gì hơn một con rận. Dù cho anh ấy có bán vốn cho anh thì anh ấy cũng gây được ấn tượng tốt với những người cung cấp hàng cho anh ấy, và họ sẽ tính hoa hồng cao hơn cho anh ấy trong chuyến sau.
Sự hoảng hốt của Colum làm cho nàng phì cười.
– Bản thân em cũng có một cửa hàng, em hiểu rõ những gì em nói. Để em giải thích cho anh nghe.
Thế rồi nàng sôi nổi nói lyền một mạch suốt đoạn ctường cho tới khi hai người đến cửa hàng của Jamie. Bị lôi cuốn rõ ràng bởi một ấn tượng mạnh vào câu chuyện.
Colum chất vấn nàng lyên tục.
– Colum! Jamie kêu lên khi ấy hai người bước vào. Chúng tôi vừa lấy làm tiếc là anh đã không ở đây! Bác James ạ, Colum tới đây rồi.
Ông già từ sau quầy hàng bước ra, trên tay khệ nệ những xấp vải.
– Chúng tôi vừa cầu nguyện cho anh tôi thì đã thấy anh. Anh thấy chúng ta nên chọn màu nào!
Ông trải vải lên quầy. Tất cả đều màu xanh lá cây, chỉ có đậm nhạt khác nhau.
– Màu nầy đẹp nhất, Scarlett chỉ.
Jamie và bác James yêu cầu Colum chọn dùm họ.
Scarlett phật ý. Nàng đã nói cho họ biết màu nào đẹp nhất rồi còn gì Một người như Colum thì biết cái gì kia chứ!
– Bác và anh định để vải ở đâu!
– Ở tủ kiếng, phía trong và phía ngoài.
– Vậy thì chúng ta hãy nhìn các màu sắc ở cửa sổ, để thấy rõ tác dụng của ánh sáng, Colum đáp.
Trông anh nghiêm nghị như đang chọn giấy để in bạc, Scarlett bực bội nghĩ. Toàn bộ câu chuyện nầy là cái gì vậy!
Jamie nhìn thấy nàng bĩu môi.
– Đó là để trang trí trong lễ thánh Patrick, Scarlett ạ. Colum là người duy nhất có thể cho chúng ta biết màu nào gần nhất với màu xanh của hình Ba lá Ireland. Bác James với anh thì đã lâu quá rồi không được nhìn thấy.
Những người của dòng họ O Hara đã nói với nàng về thánh Patrick từ buổi gặp gỡ đầu tiên.
– Bao giờ vậy! Scarlett hỏi theo phép lịch sự hơn là quan tâm.
Ba người đều há hốc miệng nhìn sững nàng.
– Em không biết sao! Jamie hỏi lắp bắp, vẻ không tin.
– Nếu em biết, em đã không hỏi.
– Ngày mai, Jamie đáp. Ngày mai. Rồi em sẽ thấy, Scarlett, chưa bao giờ em được vui chơi thoả thích như thế trong đời mình đâu.
Những người Ireland ở Savannah – cũng như ở khắp nơi bao giờ cũng kỷ niệm ngày 17 tháng ba. Đó là ngày lễ Thánh tộc chủ của Ireland, một lễ vừa có ý nghĩa trần tục vừa mang tính tôn giáo. Mặc dầu ngày lễ nầy diễn ra trong Mùa Chay nhưng người ta không ăn chay, kiêng thịt trong ngày lễ Thánh Patrick. Trái lại, người ta ăn uống thịnh soạn hơn ngày thường, lại còn tha hồ nhảy múa ca hát nữa. Các trường học công giáo cũng như những xí nghiệp công giáo đều đóng cửa suốt ngày, còn với những quán rượu thì đây là ngày kiếm chác khá nhất trong năm.
Đã có những người Ireland ở Savannah ngay thời kỳ đầu – những người dòng họ Jasper Green đã chiến đấu trong cuộc Cách mạng Hoa Kỳ – và lễ Thánh Patrick bao giờ cũng là ngày hội lớn của họ. Nhưng mười năm sau sự thất bại của miền Nam, cả thành phố đã có thói quen tham gia buổi lễ cùng với họ. Ngày 17 tháng ba trở thành ngày Hội Xuân ở Savannah và hôm ấy, ai cũng là người Ireland cả.
Hôm ấy khắp nơi các hàng quán đều trang hoàng sặc sỡ rất vui mắt, ở đó người ta bày bán kẹo bánh, nước chanh, cà phê và bia. Mấy anh hề làm trò tung hứng và xiếc chó biểu diễn ở các góc phố. Các nhạc sĩ chơi đàn violon ở bậc cấp toà thị chính hoặc những ngôi nhà quyền quí nay đã hư hỏng ở khắp Savannah. Những dải ru băng xanh bay phất phới trên cành cây và trên đường phố, đàn bà và trẻ con bày bán các hình Ba lá bằng giấy lụa. Những cửa kính ở phố Broughtone Street treo những tấm vải mỏng màu xanh lá cây, những giàn nho được giăng từ ngọn đường nầy sang ngọn đường bên kia, tô điểm cho con đường trên đó sẽ diễn ra cuộc diễu hành của xe hoa.
– Diễu hành bằng xe hoa! Scarlett thốt lên.
Scarlett đưa tay sờ những bông hồng nhỏ bằng lụa xanh mà Kathleen đã cài trên tóc nàng.
– Đã xong chưa! Trông em có dễ coi không! Tới giờ đi chưa?
– Đã tới giờ. Trước hết là xem lễ sáng, rồi hội hè suốt ngày và một phần ban đêm nữa.
– Jamie nói với chị là sẽ có bắn pháo hoa rực rỡ cả bầu trời trên công viên cho đến lúc nào ta hoa cả mắt mới thôi. Kathleen tuyên bố. Khuôn mặt và đôi mắt phấn kích sáng hẳn lên.
Đôi mắt xanh của Scarlett đột nhiên có vẻ tính toán.
– Em dám cá là không có diễu hành cũng không có bắn pháo hoa trong làng của chị đâu, Kathleen ạ. Nếu chị rời khỏi Scarlett thì chị sẽ hối tiếc đấy!
Kathleen ngắm nàng vẻ mặt rạng rỡ.
– Chị sẽ ghi nhớ mãi chuyện nầy suốt đời, chị sẽ kể lại mỗi tối cho mọi nhà nghe. Một khi chị về nhà, thì việc chị đã đến nước Mỹ là một sự việc phi thường! Một khi chị đã về tới nhà.
Scarlett chịu thua. Không còn cách nào khác để thuyết phục nổi con ngỗng con nầy đâu.
Một đám đông trang sức lờe loẹt màu xanh lá cây tràn ra phố Broughtone Street. Scarlett bật cười khi trông thấy một gia đình đang tung tăng với đám trẻ nhỏ ăn mặc chải chuốt đang khoe nhứng chiếc nơ, khăn quàng, và cả những chiếc lông chim xanh trên mũ của chúng: có thể nói đó là gia đình O Hara. Ngoại trừ họ là người da đen.
– Anh đã chẳng nói với em, hôm nay ai cũng là người dân Ireland sao! Jamie vừa nói, vừa mỉm cười.
Maureen nắm lấy khuỷu tay nàng.
– Cả giới thượng lưu bữa nay cũng mặc đồ xanh nữa. Maureen vừa nói, vừa hất đầu về phía một nhóm người.
Scarlett ngóng cổ lên nhìn. Lạy Chúa, đó là ông luật sư trịnh trọng của ông ngoại cùng với một chàng trai, chắc là con ông ta. Cả hai đều diện cà vạt xanh. Nàng tò mò tìm trong đám người đang vui vẻ tản bộ xem có người nào quen nữa không. Ở đàng kia có Mary Telfair với một nhóm phu nhân đội mũ quấn ru băng xanh, và cả Jérome nữa! Lão ta kiếm ở đâu ra cái áo xanh kia vậy! Ông ngoại nàng chắc không có ở đó rồi. Lạy Chúa! Con cầu xin người đừng cho ông đến chốn nầy! Ông ta mà đến thì ông ta cố làm cho mặt trời ngừng chiếu sáng đấy. Không, Jérome cùng đi với một phụ nữ da đen có buộc một dải ru băng xanh rộng làm thắt lưng. Ôi, cứ hình dung mà xem, cái lão Jérome da nâu sánh đôi với một cô bồ nhí thua lão đến hai mươi tuổi!
Một người bán hàng rong chia nước chanh và kẹo nhân dừa cho gia đình O Hara bắt đầu từ đám trẻ con, những đứa chộn rộn nhất. Đến lượt mình, Scarlett mỉm cười chìa tay ra nhận và cắn ngay một miếng. Nàng đã ăn ngoài đường! Không bao giờ một phu nhân lại được phép làm một việc như thế, cho dù có đói đến ngất xỉu đi nữa! Thật là hay cho ông, ông ngoại à! Scarlett thầm nghĩ, lòng vui thích với sự táo tợn của mình. Cùi dừa ướt và mát, ăn rất ngon, Scarlett thưởng thức món ăn thú vị ấy, tuy bây giờ sự thách thức của nàng đã kém nảy lửa như trước, vì nàng thấy chính bà Telfair cũng đang nhấm nháp cái gì đó cầm giữa ngón tay giữa và ngón trỏ đeo găng da.
– Chị vẫn cứ cho cái anh chàng cao bồi mũ xanh là khá hơn cả, Mary Kate cố cãi. Anh ta đã quăng dây tuyệt vời, hơn nữa anh ta khá đẹp trai.
– Chị nói vậy chẳng qua vì anh ta mim cười với chúng ta thôi, Helen đáp, giọng khinh khỉnh. Hay nhất là chiếc xe với mấy con yêu tinh đang nhảy múa kỳa.
– Nhưng đó đâu phải là yêu tinh. Ở Mỹ làm gì có yêu tinh.
– Chúng mày nhảy múa chung quanh cái túi vàng. Không ai có túi vàng cả, trừ yêu tinh thôi.
– Em còn con nít lắm, Helen ạ. Đó là mấy thằng con trai cải trang thôi. Em không thấy chúng nó có tai giả đó sao! Thậm chí còn có một thằng đã đánh rơi mất một cái tai giả nữa kỳa.
Maureen đã can thiệp kịp thời trước khi cuộc tranh cãi trở nên gay gắt.
– Tiết mục nào cũng hay cuộc diễu hành thật là tuyệt vời! Thôi, đi đi, mấy con, nhớ dắt bé Jacky đấy.
***
Những người chưa hề quen nhau hôm trước, những người không quen ngày hôm sau, tất cả đều nắm tay nhảy múa và cùng nhau ca hát. Người ta chia nhau mặt trời và không khí, âm nhạc và đường phố.
– Thật kỳ diệu! Scarlett say sưa nói trong lúc cắn một đùi gà luộc tại một quầy thịt bên đường. Thật kỳ diệu.
Nàng lại say sưa khi nhìn thấy mấy hình ba lá kẻ bằng phấn xanh trên con đường lát đá tấm trong Công viên Chatham. Thật kỳ diệu! Nàng lại say sưa khi nhìn thấy con đại bàng dũng mãnh bằng đá hoa cương trên tượng đài Pulaski cũng trang trí một dải ru băng xanh quanh cổ Thật là một ngày tuyệt, tuyệt diệu! Nàng vừa kêu lên vừa quay tròn người mãi cho đến khi ngả vào một băng ghế trống, bên cạnh Colum.
– Xem nầy, Colum, đế giầy bốt của em thủng một lỗ đây nầy! Ở chỗ em, người ta nói ngày hội tốt nhất là ngày người ta nhảy đến thủng đế giầy của mình đấy. Mà đây không phải là đôi hài đi trong nhà đâu nhé, đôi giầy bốt hẳn hoi đấy! Đây chắc chắn là ngày hội vui nhất mà con người có thể nghĩ ra được.
– Hôm nay quả là một ngày huy hoàng, mà chúng ta còn cả buổi tối với bắn pháo hoa nữa chứ! Em còn làm em mệt lử như chiếc giầy bốt ấy Scarlett yêu dấu ạ, nếu như em không chịu nghỉ một chút. Sắp đến bốn giờ rồi. Ta về nhà đi chứ!
– Em chưa muốn về! Em còn muốn nhảy và ăn thịt heo quay cũng như kem màu xanh, và rồi em còn muốn nếm thử thứ bia xanh ghê người mà Matt và Jamie đã uống.
– Được em sẽ làm mọi thứ ấy tối nay. Em có thấy là Matt và Jamie đã về nhà ít nhất là cũng được một giờ đồng hồ rồi không?
– Đồ gà mắc mưa! Scarlett thốt lên. Nhưng anh không phải vậy. Anh là người tốt nhất dòng họ O Hara. Chính Jamie đã nói như vậy, và anh ấy nói đúng.
Colum mỉm cười khi thấy đôi má Scarlett hồng và đôi mắt rực sáng.
Người tốt nhất sau em Scarlett ạ. Bây giờ anh tháo giúp em chiếc giầy bốt bị thủng đế. Đưa chân đây cho anh!
Anh khéo léo tháo dây chiếc giầy bốt da dê, kéo nó ra rồi lộn cho cát và mảnh sò rơi ra. Rồi anh lấy một miếng giấy cát-tông xếp lại cho vừa lỗ thủng và nhét nó vào.
– Thế là bây giờ em có thể đi về nhà được rồi đấy! Anh nghĩ là ở nhà, em sẽ có một đôi giầy bốt khác để thay.
– Tất nhiên rồi. Ôi, đi êm quá! Cảm ơn, Colum. Lúc nào anh cũng biết việc gì phải làm.
Điều anh biết bây giờ là chúng ta phải về nhà uống một tách nước trà rồi nghỉ ngơi cho khỏe.
Scarlett không mươn thú nhận chứ thật ra nàng rất mệt. Nàng bước chân chậm bên cạnh Colum trên phố Dryton Street, mỉm cười với đám đông đang lượn lờ.
– Vì sao Thánh Patrick là tộc chủ xứ Ireland vậy! Ông ấy có đỡ đầu cho xứ nào nữa không?
Colum nháy mắt, lúng túng trước sự kém hiểu biết của Scarlett.
– Mọi vị thánh đều thiêng lyêng đối với hết thảy mọi người, ở khắp mọi nơi. Thánh Patrick là người gần gũi với tâm hồn người Ireland là vì người đã đem đạo Thiên chúa đến cho chúng ta trong khi chúng ta còn mê muội tin theo những lời dối trá của bọn đạo sĩ. Người đã xua đuổi tất cả rắn độc ra khỏi Ireland để biến xứ sở nầy thành một thiên đàng trên trái đất không hề có loài rắn độc ác Scarlett cười.
– Cái đó là anh bịa thêm đấy.
– Không hề bịa chút nào. Tuyệt nhiên không có một con rắn nào trên đảo Ireland cả.
– Lạ thật. Em sợ rắn kinh khủng.
– Vậy là em phải đi với anh về bên ấy thôi, Scarlett ạ. Đất nước ấy sẽ làm cho em say mê. Tàu chỉ đi có hai tuần và một ngày tới Galway.
– Nhanh nhỉ!
– Lý do là vì gió thổi về hướng Ireland để đưa những con người xa xứ khốn khổ về nhà với tốc độ thật nhanh. Thật là một cảnh tượng tuyệt vời khi mọi cánh buồm đều được giương lên và con tàu bồng bềnh trên sóng. Bầy hải âu cứ bay theo mãi, theo mãi cho đến khi không còn nhìn thấy đất lyền, lúc đó chúng nó quay trở lại, rên rỉ buồn rầu vì đã không tiếp tục cuộc hành trình đến cùng. Những chú cá heo lại thay thế chúng để hộ tống con tàu, đôi khi còn có cả một con cá voi lớn, phun nước hệt như một máy nước, nó mê say với người bạn đường có những cánh buồm trắng lớn. Đi biển đẹp lắm. Ta cảm thấy tự do như có thể bay vút lên được.
– Em biết, Scarlett nói. Hoàn toàn như thế thật. Ta cảm thấy tự do.