Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 72 - Chương 72

trước
tiếp

Mùa đông làm cho Scarlett bực bội. Không có việc gì lớn để làm, ngoài việc chăm lo cho ngựa. Nàng lại không muốn ở không. Đất đai đã được cày vỡ và hun khói vào giữa tháng mười một, nhưng sau đó thì việc gì nữa! Vào những chủ nhật đầu tháng, đã hiếm khi nàng còn phải ngồi nghe những chuyện than phiền hoặc cãi cọ Thật vậy, bây giờ Cat đã có thể một mình đi hết chiều dài căn phòng để nhờ người ta giúp bé thắp nến Giáng sinh, rồi lại có bao thứ lễ hội mừng Năm mới, nhưng đối với nàng, ngày đông dù ngắn ngủi biết bao vẫn như còn quá dài.

Giờ đây ai cũng biết nàng ủng hộ những người Fenian, nàng được tiếp đón nồng nhiệt ở quán rượu của Kennedy, nhưng nàng đã sớm chán ngán các bài hát ca ngợi vinh quang của những người tuẫn tiết cho nền tự do của Ireland, và những lời đe doạ lớn lối đuổi cổ người Anh. Nàng chỉ đến đó khi nàng cần có bạn bè. Nàng vui đến phát cuồng khi đến ngày một tháng hai, ngày lễ Thánh nữ Brigid lại đến, báo hiệu công việc đồng áng đã bắt đầu. Nàng xắn lưỡi cuốc đầu tiên với sự phấn chấn đến mức đất văng tung tóe quanh nàng thành một vòng tròn lớn.

– Năm nay còn được mùa hơn năm ngoái! Nàng mạnh dạn tiên đoán.

Nhưng đối với nông dân, ruộng mới vỡ làm rất nặng công. Họ không đủ thời gian làm hết công việc. Scarlett thúc giục Colum tìm thêm người làm, vì còn thừa nhiều khu nhà trống. Nhưng anh lại không muốn thuê người lạ Scarlett cũng không ép: nàng hiểu rằng những người Fenian cần giữ bí mật. Cuối cùng, Colum tìm cách thoả hiệp. Nàng có thể tuyển thêm lao động thời vụ vào mùa hè thôi. Anh đưa nàng đi đến chợ phiên về ngựa, và nàng có thể mua con nào nàng thấy cần thiết.

Ta hãy bàn về chuyện đó, Colum O Hara! Em chắc phải mù và ngốc nghếch mới mua đắt những con ngựa cày ruộng ta có. Chúng chạy trên đường đá không nhanh hơn rùa đâu. Em sẽ không để mình bị lừa như thế.

Colum cười thầm, Scarlett là một phụ nữ làm người ta kinh ngạc, rất thông minh một số lĩnh vực. Nhưng nàng không thể lão luyện hơn anh về bọn lái ngựa ở Ireland được, anh cầm chắc như vậy.

Tuy nhiên, anh cũng phải thừa nhận, có rất nhiều điều mình đã tin chắc nhưng nàng lại chứng minh là mình đã lầm. Chợ phiên Drogheda sẽ là một trong những chợ phiên hấp dẫn nhất.

***

– Scarlett, em có vẻ là cô gái quê chứ không phải bà điền chủ. Không ai nghĩ em đủ tiền trả một vòng quay ngựa ngỗ, chứ đừng nói đủ tiền mua một con ngựa sống.

Nàng cau mày, không hề hiểu rằng nàng giống hệt một cô thôn nữ mặc áo đẹp để đi chợ phiên. Áo chẽn màu lục làm mắt nàng thêm xanh biếc, váy màu xanh lại là màu da trời mùa xuân.

– Thưa cha Colum O Hara, xin cha cho xe lăn bánh đi có được không! Con biết điều gì con phải làm. Nếu con làm ra vẻ giàu có thì người bán sẽ nghĩ có thể bán cho con bất cứ con ngựa nào già quệ nhất của hắn. Tốt nhất là con mặc quần áo nhà quê. Còn giờ thì xin ra roi đi.

– Em chờ đợi chuyện nầy đã bao tuần nay rồi. Em không hiểu tại sao chợ phiên của những người làm thuê công nhật lại không mở đúng dịp lễ Thánh nữ Brigid, khi công việc đồng áng bắt đầu.

Colum mỉm cười.

– Scarlett thân mến, một số họ còn rất trẻ, và còn đang đi học.

Anh giật mạnh dây cương và lên đường, Scarlett cau có nôn nóng nói:

– Điều đó cũng tốt cho chúng thôi! Chúng ngập mắt vào trang sách trong lúc đáng lẽ chúng phải ra ngoài trời để kiếm thêm tiền.

– Bao dặm đường cứ lướt qua nhanh và những hàng giậu đang nở rộ hoa mận gai. Chỉ khi gần đến nơi, Scarlett mới thấy thoải mái hơn.

– Colum, em chưa đến Drogheda lần nào. Em có thể yêu thích nó không?

– Anh nghĩ là có. Đó là một chợ phiên lớn, lớn hơn tất cả những chợ phiên em đã từng thấy.

Anh biết khi hỏi anh về Drogheda, thật ra không phải Scarlett muốn nói về thành phố. Nàng thích không khí náo động của các chợ phiên. Vẻ quyến rũ đầy bí ẩn của những con đường ngoằn ngoèo đối với nàng chẳng cớ ý nghĩa gì Scarlett thích những gì hiển nhiên, dễ hiểu.

Đó là một nét tính cách của nàng thường làm Colum khó chịu. Anh biết nàng chưa thật hình dung hết những hiểm nguy của việc tham gia vào tổ chức Fenian, và sự thiếu hiểu biết đó có thể dẫn đến tai hoạ.

Nhưng lúc nầy đây, anh đang trên đường đi làm công việc của nàng, chứ không phải vì công việc của anh. Cũng như Scarlett, anh tính đến chợ phiên nầy cũng có lợi cho công việc của anh.

***

– Colum nầy, thật là vĩ đại!

– Quá sức, anh cũng phát sợ. Em đi chọn người làm trước hay chọn ngựa trước! Hai khu vực ấy ở hai nơi khác nhau.

– Ồ suỵt! Đồng tiền đi trước là tiền khôn, thói thường là vậy. Ta sẽ làm như thế nầy nầy: anh đi tìm người làm, còn em đi xem ngựa. Xong việc thì anh đến tìm em.

– Anh có chắc là người làm sẽ tự lực đến được Ballihara bằng phương tiện của họ chứ!

Họ đến chợ phiên để được thuê mướn, và họ cũng quen đi bộ. Có lẽ trong số họ có người đã đi hàng trăm dặm để đến được đây.

Scarlett mỉm cười.

– Như vậy, tốt nhất anh nên nhìn xuống xem chân họ trước khi ký kết gì. Còn em thì em nhìn vào răng ngựa.

– Em đi hướng nào đây!

– Đằng kia, chỗ có các biểu ngữ đấy. Em sẽ thấy những con ngựa tốt nhất của xứ Ireland ở chợ phiên Drogheda. Anh nghe có con giá lên đến một trăm đồng tiền vàng hay hơn thế nữa.

– Ối chà chà của nầy, anh cứ hay là vẽ chuyện! Em sẽ mua ít nhất ba cặp mà rẻ hơn thế, anh xem.

Chuồng ngựa là những lều vải lớn. A! Scarlett nghĩ bụng, không ai bán ngựa cho mình trong bóng tối được.

Nàng rẽ đám đông ồn ào, xúm xít xung quanh, bước vào một căn lều.

Chúa ơi! Mình chưa hề thấy nhiều ngựa được gom lại như thế nầy bao giờ! Colum thật sáng suốt đã đưa mình đến đây. Mình có thể chọn tuỳ thích. Scarlett thúc cùi chỏ sấn bước, xem hết con nầy đến con khác. “Chưa được!”. Nàng nói với người lái ngựa. Cách làm ăn hiện hành ở Ireland, nàng chẳng thích chút nào. Không thể đến gặp người chủ ngựa hỏi thẳng ông ta giá cả. Thế thì đơn giản quá. Ngay khi có khách mua tỏ ý có chút vừa lòng, thì lại cho một người lái ngựa trung gian xuất hiện để ra giá, hoặc cực kỳ thấp, hoặc cực kỳ cao, rồi hắn ta kích cả người mua lẫn người bán cho đến khi ngã giá.

Nàng phát hiện một vài thủ đoạn họ định giơ ra đối với nàng. Họ chộp lấy tay anh, đập một cái mạnh đến đau điếng, và nếu anh không cảnh giác là coi như anh đã đồng ý mua con ngựa ấy rồi.

Nàng thích dáng đi của hai con ngựa lang, mà người lái ngựa cứ lớn lối cho là rất thích hợp: cả hai đều ba tuổi, mà giá chỉ có bảy mươi bảng. Scarlett đặt tay lên lưng ngựa.

Dẫn ngựa ra chỗ sáng, để tôi nhìn cho rõ hơn nào.

Các anh lái khác đứng quanh phản đối quyết liệt.

– Như vậy mất cả hứng thú, một gã người nhỏ nhắn, đội mũ bận quần chẽn đi ngựa mặc áo săng đai lên tiếng.

Scarlett nằn nì, nàng với một giọng rất dịu dàng. Mật ngọt mới chết ruồi, nàng tự nhủ. Nàng ngắm bộ lông bóng loáng của hai con ngựa, vuốt lên lưng, quan sát bọt dính trong lòng bàn tay. Rồi nàng khéo léo nâng đầu một con để xem răng trước khi phá lên cười. Ba tuổi à, làm gì có chuyện như thế!

– Đem nó vào trong đi, nàng vừa nói vừa nháy mắt với người lái ngựa. Ông nội tôi còn trẻ hơn lũ ngựa nầy.

Nàng cười giỡn rất vui.

Khoảng một giờ sau nàng mới chỉ chọn được ba con vừa ý, công việc như thế cũng đã rất tốt rồi. Mỗi lần chọn nàng đều phải nịnh nọt và mê hoặc ông chủ ngựa để ông ta cho nàng xem ngựa ở ngoài ánh sáng. Nàng đưa cặp mắt đố kỵ nhìn những người đi lùng ngựa săn.

Người ta đặt rào cản ở phía ngoài, và họ có thể theo dõi con vật thực hiện những điều khiến họ bằng lòng mua.

Với lại có rất nhiều ngựa tốt. Nàng quay lại. Đối với ngựa cày ruộng thì dáng đi không quan trọng, và nàng còn thiếu ba con nữa. Trong lúc mắt nàng quen dần với bóng tối trong lều ngựa. Scarlett tựa mình vào cọc lều.

Nàng bắt đầu thấy hơi mệt. Nhưng nàng mới chọn được nửa phần số hàng cần thiết.

– Bart, con Pégese của anh đâu rồi! Tôi không tìm ra con nào vượt được rào cản.

Hai tay Scarlett bấu chặt lấy cọc lều sao mình như choáng váng thế nầy. Hình như tiếng của Rhett.

– Tôi mong việc anh cho gọi tôi đến không phải là vô ích…

Đúng rồi! Đúng là chàng rồi! Không thể nào lầm lẫn được Không ai trên đời nầy có giọng nói giống Rhett, Scarlett hấp tấp quay người lại, mắt chớp chớp nhìn ra cửa lều, chỗ khung ánh sáng nhỏ nhoi ấy.

Đúng là lưng của chàng. Không phải sao! Đúng, đúng rồi, mình chắc chắn là như thế. Giá như chàng nói thêm một câu gì nữa, hoặc quay đầu lại. Có thể không phải Rhett. Chàng chẳng có lý do gì để đến Ireland cả.

Nhưng mình lại không thể xuất đầu lộ diện được.

Chàng quay sang nói chuyện với người đàn ông tóc hoe, dáng người mảnh khảnh, đứng cạnh chàng. Đúng là Rhett rồi. Scarlett cố sức ghì chặt lấy cọc lều đến nỗi các khớp ngón tay tái nhợt. Nàng run lẩy bẩy.

Người kia nói vài câu, lấy đầu roi ngựa chỉ vào một cái gì đó và Rhett gật đầu. Rồi người đàn ông tóc hoe bỏ đi Rhett còn lại một mình, Scarlett đứng im trong bóng tối nhìn ra ngoài.

Đứng lại! Nàng ra lệnh khi chàng bắt đầu bước đi.

Nhưng chàng không thể tuân lệnh được. Phóng mình khỏi bóng tối, nàng chạy theo chàng.

– Rhett!

Chàng dừng lại như vụng về – chàng chẳng hề vụng về bao giờ – và quay phắt lại. Một cảm xúc mà nàng không sao nhận ra thoáng qua trên gương mặt chàng và đôi mắt sẫm màu của chàng vụt sáng lên dưới vành mũ lưỡi trai. Rồi chàng mỉm cười khinh khỉnh vốn rất quen thuộc với nàng.

– Scarlett, lại cứ gặp em ở những nơi bất ngờ nhất, chàng nói.

Chàng chế nhạo mình. Mặc kệ. Mình chẳng thèm để tầm làm gì một khi chàng đã gọi tên mình và ở cạnh mình, Scarlett thầm nghĩ và nghe tim đập rộn ràng.

– Chào anh, Rhett. Anh có khỏe không?

Nàng biết câu ấy thật vô nghĩa, nhưng vẫn cứ phải đáp lời Rhett méo xệch miệng.

– Rõ ràng là khỏe, đối với một người chết. Nhưng chẳng lẽ anh đã nhìn lầm chăng! Anh tưởng anh đã gặp một quả phụ trên bến cảng Charleston kia mà.

– Vâng, đúng… Em cần phải tìm một cái gì đó. Em chưa có chồng, đúng ra, em không còn chồng nữa…

– Scarlett, đừng tìm lời giải thích làm gì. Đó không phải là sở trường của em.

– Anh muốn nói gì thế?

Chàng luôn cứ muốn tỏ ra mình là người ti tiện ư?

– Rhett, em van anh, đừng làm thế.

– À có gì quan trọng đâu. Điều gì đã đưa em đến Ireland thế! Anh tưởng em đang ở Anh.

– Sao anh lại nghĩ vậy!

– Sao chúng mình lại cứ đứng đây mà nói những chuyện không đâu vào đâu nhỉ! Sao mình lại không thể nghĩ ra được điều gì cả! Sao mình lại nói những chuyện ngớ ngẩn thế nhỉ! Em đã không rời khỏi tàu ở Boston.

Tim Scarlett nhảy lên khi nàng hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Chàng đã cố tìm biết xem nàng đi đâu, chàng đã nghĩ đến nàng, chàng không muốn nàng biến mất. Nàng cảm thấy tràn trề hạnh phúc.

– Liệu anh có thể kết luận khi nhìn những đồ trang sức vui mắt của em, là em đã không còn than khóc cho cái chết của anh nữa phải không! – Rhett nói tiếp.- Scarlett, em phải biết xấu hổ chứ, anh chưa xuống mồ mà.

Nàng cúi mặt sợ hãi nhìn bộ quần áo thôn dã của mình rồi cái áo veste bằng vải tweed cắt rất khéo của Rhett, chiếc cà vạt trắng thắt thật xinh. Sao lúc nào chàng cũng gây cho nàng ấn tượng là nàng ngốc nghếch nhỉ! Sao nàng lại không thể nổi giận ít ra vì chuyện ấy!

Vì nàng yêu nàng. Dù chàng tin hay không tin, đó vẫn là sự thật. Không hề tính toán, không chút nghĩ đến hậu quả. Scarlett nhìn người đàn ông trước đây đã từng là chồng nàng suốt bao bao năm trong sự dối trá.

– Em yêu anh, Rhett ạ! Nàng nói.

Chàng giở mũ một cách lịch sự.

– Scarlett, đó thật là điều bất hạnh cho em. Hình như lúc nào em cũng yêu chồng người khác. Xin lỗi em vì anh phải đi, anh có những ràng buộc khác rồi. Tạm biệt.

Chàng quay lưng và bỏ đi. Scarlett nhìn theo chàng tưởng chừng như vừa nhận một cái tát.

Mà chẳng vì lý do gì cả. Nàng có đòi hỏi gì đâu. Nàng chỉ muốn dâng tặng cho chàng cái quý giá nhất trong những điều quý giá mà nàng đã học biết. Thế mà chàng đã chà đạp nó xuống bùn. Chàng đã xem nàng như một con bé ngu xuẩn.

Không. Nàng đã tự làm mình lố bịch thôi.

Scarlett đứng đấy, bóng nàng nhỏ bé, cô đơn, trong bộ y phục màu sắc rực rỡ, mất hút trong tiếng ồn ào náo động của chợ phiên và trong chuỗi thời gian bất tận. Rồi mọi vật lại rõ dần, và nàng lại nhìn thấy Rhett và bạn chàng ở cạnh một nhà lều khác, giữa một đám người chăm chú. Một người đàn ông mặc quần áo may bằng vải tweed, nắm cương một con ngựa hồng đang nhảy cẫng lên, còn một người khác mặt đỏ bừng, mặc áo veste kẻ ô vuông, đưa tay vỗ vỗ với điệu bộ quen thuộc của những gã lái ngựa. Scarlett có cảm giác nghe được tiếng vỗ vào tay nhau trong khi hắn khích người bạn của Rhett và người chủ ngựa ngã giá cho xong.

Chân Scarlett như cứ tự bước tới, vượt quá khoảng cách giữa nàng với họ. Có một người đứng cản đường, nhưng nàng bất chấp, và họ biến đâu mất, chẳng biết bằng cách nào.

Tiếng gã lái ngựa giống như trong bài hát nghi thức, dằn giọng và mê hoặc:

– Một trăm hai mươi, thưa ông, ông biết đấy là giá hời đối với một con vật to lớn như con nầy… còn ông, ông có thể tăng lên hai mươi lăm, không, để đưa vào chuồng ngựa của ông một con vật quý phái thế nầy… một trăm bốn mươi chứ! Xin ông hãy tỏ ra biết điều một chút, tất nhiên, ông nầy đã trả lên một trăm hai mươi lăm, thế là ông còn phải vượt qua một đoạn đường nữa mới có thể bằng được… thôi, từ một trăm bốn mươi hai hạ xuống còn một trăm bốn mươi, và phải ngã giá trước khi trời tối… một trăm bốn mươi đi nào, hãy xem sự hào phóng của ông nầy xem, ông hãy chứng minh là mình chẳng hề thua kém đi, không được ư? Một trăm ba mươi thay vì một trăm bốn mươi đi, giờ thì khoảng cách giữa các ông chỉ còn là sợi tóc, đáng một cốc rượu thôi.

Scarlett bước vào giữa ba người, mặt nhợt nhạt, đôi mắt biếc xanh cả ngọc bích. “Một trăm bốn mươi!”, nàng cao giọng nói. Gã lái ngựa nhìn nàng, bối rối. Scarlett nhổ vào bàn tay phải và đập vào bàn tay phải của hắn ta. Nàng lại nhổ lần nữa, và nhìn người bán. Ông ta giơ tay lên, làm giống như nàng, vỗ một cái, rồi hai cái vào tay Scarlett. Bằng cử chỉ dứt khoát nầy, ông ta chứng tỏ đã ngã giá xong. Gã lái ngựa chỉ còn cách làm theo họ.

Scarlett quay lại người bạn của Rhett:

– Tôi mong rằng ông không đến nỗi thất vọng.

– Ơ không, à mà…

Rhett chen vào:

– Bart, tôi muốn được giới thiệu với anh…

Rồi chàng im bặt.

– Bà O Hara, Scarlett nói với người bạn của Rhett mà không nhìn chàng.

Và đưa bàn tay còn dính nước bọt ra, nàng nói thêm:

– Tôi goá chồng.

John Morland, người kia đáp lại.

Ông ta cầm tay nàng, nghiêng người, hôn lên tay rồi mỉm gượng cười.

– Thưa bà O Hara, chắc có điều gì nên bà mới vượt rào thế! Bà có săn bắn ở vùng lân cận không?

– Tôi… ơ…

Chúa ơi, nàng đã làm gì vừa rồi! Biết nói gì nhỉ! Nàng sẽ làm gì với con ngựa săn thuần chủng trong chuồng ngựa Ballihara!

– Thưa ông Morland, tôi thú nhận là đã chiều theo một thôi thúc rất đàn bà. Tôi cần con ngựa nầy.

– Tôi cũng có cảm giác vậy – nhưng xét bề ngoài quả không nhanh bằng bà, ông ta đáp với một thứ tiếng Anh rất trau chuốt. Tôi sẽ rất hãnh diện nếu được bà thỉnh thoảng đến thăm chỗ tôi, tôi muốn nói là để đi săn ở vùng của tôi. Ở gần Dunsany, nếu như tình cờ bà biết về phần đất ấy của quận.

Scarlett mỉm cười; trước đây nàng đã có ở đó một thời gian ngắn, vào lễ cưới của Kathlee. Không có gì đáng ngạc nhiên về cái tên John Morland đã quen thuộc với nàng. Chồng của Kathleen đã nói hết với nàng về “Sir John”.

“Đó là một con người khác thường, dẫu là một điền chủ anh ấy đã lặp đi lặp lại hàng chục lần. Ông ấy bảo tôi bớt đi năm bảng trong tiền mướn đất coi nhà là quà tặng đám cưới!”.

Năm bảng, nàng nghĩ thầm. Hào phóng quá nhỉ đối với một con người dám bỏ ra số tiền lớn hơn ba mươi lần để trả giá một con ngựa.

– Tôi có biết Dunsany, nàng nói. Ở đó không xa nơi tôi đã đến thăm một số người thân của tôi. Tôi rất thích được thỉnh thoảng đi săn cùng ông. Xin ông chọn ngày nào mà ông thấy thích hợp.

– Thứ bảy tuần sau được không?

Scarlett mỉm cười ranh mãnh, nhổ vào lòng bàn tay và giơ tay lên:

– Đồng ý.

John Morland phá lên cười, bắt chước nàng và vỗ một cái, rồi hai cái lên bàn tay nàng.

– Đồng ý. Uống rượu tiễn bảy giờ nhé, sau đó điểm tâm.

Scarlett liếc nhìn về phía Rhett, lần đầu tiên, từ lúc nàng chen vào giữa hai người. Chàng đứng ngắm nàng như đã nhìn nàng rất lâu. Trong ánh mắt chàng có nét vui và điều gì đó nữa mà nàng không đoán ra. Chúa ôi, chắc người ta sẽ nghĩ là anh ấy chưa từng gặp mình bao giờ.

– Chào ông Butler, rất vui mừng được gặp ông, nàng nói một cách dễ thương, và chìa ra bàn tay cáu bẩn với vẻ rất lịch thiệp.

Rhett lột găng để nắm lấy tay nàng.

– Bà O Hara… chàng vừa nói vừa nghiêng người.

Scarlett hất đầu ra hiệu cho gã lái ngựa và người chủ ngựa cũ.

Người coi ngựa của tôi sẽ đến ngay bây giờ để giải quyết mọi việc, nàng chậm rãi nói.

Rồi nàng kéo váy lên, cầm một nắm giấy bạc buộc ở dây nịt chỗ trên đầu gối đi vớ sọc xanh lục và đỏ.

– Trả tiền vàng nhé! Nàng vừa nói vừa đếm tiền, rồi đặt lên tay người bán.

Váy nàng bay lất phất khi nàng quay lưng đi.

– Một phụ nữ đáng coi trọng! – John Morland nói.

Rhett mỉm cười.

– Đáng kinh ngạc! Chàng tỏ ý đồng tình.

***

– Colum! Em cứ sợ anh đi lạc.

– Không đời nào. Anh đói rồi. Em đã ăn gì chưa?

– Không, em quên mất.

– Em có hài lòng về mấy con ngựa không?

Scarlett nhìn anh từ chỗ ghế ngồi, cạnh một chướng ngại vật dành cho ngựa nhảy qua. Nàng bật cười:

– Em đã mua được một con voi thật sự. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một con ngựa to lớn như thế trong đời anh đâu. Em cứ phải mua, nhưng cũng không biết tại sao.

Bàn tay an ủi của Colum đặt lên cánh tay nàng.

Tiếng cười Scarlett nghe lạc lõng và nỗi đau đọng trong mắt nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.