Hôm ấy Dung ma ma có vẻ hấp tấp, đi vào Khôn Ninh cung, rồi kề sát tai hoàng hậu nói:
– Nương nương, nô tài vừa nghe được tin, không biết thật hay là giả…
Hoàng hậu vừa nghe úp mở là tò mò ngay, vội ra lệnh cho tả hữu lui, Dung ma ma chờ chỉ hai người nói:
– Nghe nói hoàng thượng bị thương đấy?
Hoàng hậu vừa nghe giật mình.
– Ngươi nói gì?
– Nô tài nghe Ba Lãng nói là Tiểu Lộ Tử cho hắn biết hai hôm trước. Hoàng thượng đến Bảo Nguyệt lầu, không biết vì sao lại nghe có tiếng đánh nhau trong ấy, lúc bọn thị vệ chạy vào thì vua vội đuổi tất cả đi ra, lúc đó cũng chẳng thấy gì khác lạ. Nhưng khi tối đến lúc hoàng thượng một mình ngủ ở Càn thanh cung, chẳng ai ở đấy, Tiểu Lộ Tử vào thay áo cho vua, mới phát hiện ra trên tay áo vua có vết chém rách, còn có cả vết máu trên đó nữa.
Hoàng hậu trợn mắt.
– Chuyện đó thật không? Có vết máu à? Nếu bị thương sao không nghe hoàng thượng phản ứng? Cũng không thấy cả chuyện gọi thái y đến?
– Vậy mới là chuyện lạ! Hoàng thượng còn bảo Tiểu Lộ Tử cắt bỏ tay áo kia đi. Xong cảnh cáo, bảo hắn không được tiết lộ cho ai biết, Tiểu Lộ Tử còn nói, tay của hoàng thượng băng kỹ, điều đó cho thấy là người đã bị thương.
Hoàng hậu kinh ngạc.
– Hoàng thượng bị thương, mà lại không muốn ai biết? Tin tức mà Tiểu Lộ Tử cung cấp liệu có xác thật không? Ngươi mau mau triệu hắn đến đây, để đích thân ta hỏi.
Dung ma ma vội nói:
– Nương nương! Không thể truyền Tiểu Lộ Tử đến! Bởi vì hắn là người duy nhất làm nội tuyến của ta bên hoàng thượng, nếu để hắn xuất hiện ở Khôn Ninh cung, mọi thứ sẽ bị lộ, chuyện này nô tài đã sai Ba Lãng đi thẩm tra lần nữa. Hắn nói, Bảo Nguyệt lầu đêm đó quả thật có chuyện bất thường, khi đám thị về ùa vô bị vua đuổi ra, còn nhìn thấy Hương phi nằm dưới đất, mặt tái ngắt.
Hoàng hậu nghĩ ngợi càng nghĩ càng kinh ngạc lẩm bẩm.
– Chẳng lẽ Hương phi định hành thích hoàng thượng? Làm sao có chuyện đó? Cô ấy hiện rất được hoàng thượng sủng ái cơ mà? Tại sao lại hành thích? Mà bị đâm, sao chẳng nghe hoàng thượng la lên?
– Chỉ e là người quá thương Hương phi, nên hoàng thượng không muốn để người ngoài biết.
– Làm gì có chuyện lạ vậy? Có ai lại để thích khách được yên bao giờ? Đó là chưa nói dung dưỡng, cho nó ngày đêm hầu hạ bên cạnh, như vậy có phải là điên không?
Hoàng hậu nghĩ ngợi rồi quay qua hỏi:
– Thế ngươi có nghe nói, mấy hôm rày hoàng thượng vẫn lâm triều chứ?
– Vâng, mỗi ngày đều lâm triều, rất bình thường chẳng có vẻ gì là bị thương cả, ngày ngày hoàng thượng cũng đến Bảo Nguyệt lầu. Có điều chẳng ngủ đêm ở đây, chỉ lưu lại khoảng canh giờ là bỏ đi.
– Vậy thì kỳ lạ thật!
– Cái cô nàng Hương phi là người Phiên bang, lại biết cách lôi cuốn bươm bướm, ăn mặc thì quái dị, lão phật gia đã không có cảm tình. Chuyện hôm ấy ở Bảo Nguyệt lầu đã rõ, ý đồ bao che cho Hương phi là có thật. Nương nương, hay là mình mang chuyện này mách lại cho lão phật gia biết đi.
Hoàng hậu phân vân.
– Hiện giờ ta chẳng có một chút tư thế đáng giá nào. Hoàng thượng chẳng tình cảm với ta, không giữ sỉ diện cho ta, làm ta bị cô lập ở Khôn Ninh cung. E là lời ta nói lão phật gia cũng chẳng tin tưởng.
Dung ma ma nghe vậy, kề sát tai hoàng hậu nói nhỏ điều gì đó. Khiến hoàng hậu lại nuôi hy vọng, bà hỏi:
– Nhưng ngươi có chắc giờ này hoàng thượng ở đâu không? Ta chẳng muốn đụng mặt ông ấy ở Từ Ninh cung đâu.
– Hoàng thượng chẳng có mặt ở Từ Ninh cung đâu, hiện ông ấy đang ở bên Bảo Nguyệt lầu đấy!
o0o Quả thật lúc đó vua Càn Long đang có mặt ở Bảo Nguyệt lầu. Người ngồi trên ghế tựa, trong khi Hàm Hương đang đứng trước mặt cẩn thận thay thuốc vết thương ở tay vua. Trước hết là gỡ bỏ bông băng cũ còn dính máu, sau đó xem xét độ lành của vết thương, sự tận tụy của Hàm Hương khiến vua cảm động, ông ghì đầu Hàm Hương vào ngực mình, nàng giật mình né ra.
– Hoàng thượng cẩn thận, coi chừng động vết thương, rồi máu lại chảy.
Vua Càn Long cười.
– Trẫm không sợ nhìn thấy máu chảy, thế còn khanh?
Hàm Hương cố gắng giữ một khoảng cách với vua, không đáp.
Càn Long thấy vậy nói:
– Nào hãy sang đây!
– Hoàng thượng đừng làm thế nữa, thiếp sẽ sang.
Vua thở dài.
– Có lẽ kiếp trước ta nợ khanh nhiều lắm! Nào sang đây! Trẫm hứa là sẽ không chạm vào người khanh nữa cơ mà.
Hàm Hương lúc đó mới yên tâm bước tới tiếp tục công việc. sau khi rửa sạch vết thương, Hàm Hương xem xét một lúc nói:
– Vết thương lành chậm quá, hoàng thượng cần phải cẩn thận hơn đấy. Nhất là trong lúc tắm, đừng nhúng tay vào nước bẩn. Còn nếu vết thương mà có triệu chứng đau nhức, xin hoàng thượng hãy dời Tuyên thái ý, bởi vì thiếp không biết trị ngoại thương. Cái món Ứ Hương Hoàn chỉ có tác dụng hạ sốt, giải độc. Hay là thiếp lấy một viên cho hoàng thượng uống thử xem…
Vua lắc đầu.
– Ta nào có sốt đâu, cần gì uống Ứ Hương Hoàn làm gì? Đó là thuốc quý cha khanh cho khanh mang theo để phòng thân, thì hãy giữ đó mà dùng, đừng xài bậy hết nhẵn rồi tiếc.
– Vậy thì hoàng thượng hãy chờ một chút, thiếp rửa lại viết thương lần nữa nhé.
Rồi Hàm Hương dùng dùng cụ kẹp lấy bông băng lau sạch vết thương lần nữa. Sợ vua đau nàng lại thổi nhẹ lên vết thương, mùi hương từ miệng Hương làm vua thấy ngây ngất, ngay lúc đó, đột nhiên thái giám đừng ngoài reo.
– Lão phật gia giá đáo!
Vua Càn Long giật mình, ngồi bật dậy, Hàm Hương cũng sợ hãi. Vì lúc đó dưới đất còn để đầy chai thuốc rửa, rồi bông băng dơ… không biết dẹp bỏ đi đâu.
Vua Càn Long lấy vạt áo đậy vết thương lại nói:
– Ðừng lo! Có trẫm ứng phó!
Hàm Hương vội đặt thau nước lên bàn, rồi thu dọn hết tất cả những cái đang rơi vãi dưới đất. Chưa kịp đứng dậy, thì cửa phòng đã mở ra. Thái hậu, Quế ma ma cùng các cung nữ thái giám đi vào.
Vua Càn Long vội vã thi lễ.
– Bẩm lão phật gia! Hôm ngay sao người lại vui vẻ quá gót đến Bảo Nguyệt lầu vậy?
Hàm Hương thì lúng túng với những cái còn chưa dọn dẹp, tất cả thái hậu đều nhìn thấy.
Hàm Hương quỳ xuống.
– Hàm Hương tham kiến lão phật gia!
Thái hậu gật đầu nói mĩa.
– Ồ! Hôm nay lạ thật. Ngươi biết sử dụng lễ của người Mãn từ bao giờ vậy?
Vua Càn Long vội đánh trống lảng, chuyển ngay đề mục, nói với Hàm Hương.
– Sao khanh chẳng bảo Duy Na, Kiết Na pha trà mời lão phật gia đi?
Rồi quay qua thái hậu, vua nói:
– Mời lão phật gia sang bên này ngồi. Hàm Hương có món trà Tân Cương, vị thanh, hậu ngọt rất ngon. Lão phật gia uống thử một ly xem!
Thái hậu khó chịu nói:
– Ta không uống trà Tân Cương! Uống nó rủi không hạp rồi ngã bệnh thì sao?
Vừa nói bà vừa bước tới gần vua Càn Long, rồi bất ngờ đưa tay lật mạnh cánh tay áo vua lên, nói:
– Ðể ta xem cánh tay con có gì lạ không?
Vua Càn Long giật mình giựt tay lại giấu ra sau, nói:
– Chi vậy mẹ?
Thái hậu đưa mắt liếc qua bông băng, thuốc trên bàn bao nhiêu đó xác định điều hoàng hậu nói là đúng.
– Hoàng đế! Thế này là thế nào? Bộ con quên con là vua một nước rồi ư? Có một tấm thân ngàn vàng cũng không biết bảo vệ. Chuyện này chẳng phải chỉ bản thân con mà còn cho cả nước, cho cả thần dân. Con bị thương, sao lại giấu? Bây giờ còn muốn qua cả mặt ta? Nào đưa tay ra ta xem!
Thái hậu nói và cương quyết xem cho bằng được cánh tay vua. Vua Càn Long biết là chuyện đã lộ vì có kẻ mật báo nên đành kéo cao tay áo lên, nói:
– Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, đâu có gì quan trọng, Trẫm không nói ra chỉ vì không muốn làm kinh động lão phật gia biết. Một lát nữa, trẫm sẽ lấy đầu Tiểu Lộ Tử ngay cho xem!
– Hoàng đế không thể trách Tiểu Lộ Tử được! Nó là đứa trung tín, có những đứa như vậy bên cạnh là tốt chứ?
Thái hậu nói rồi quay qua Hàm Hương, lớn tiếng.
– Hoàng đế tại sao bị thương! Nói mau?
Hàm Hương lúng túng chưa biết trả lời sao thì vua Càn Long đã nói:
– Ồ! Có gì đâu! Chẳng qua chỉ là một tai nạn. Tối hôm ấy Hàm Hương múa điệu dân tộc cho trẫm xem, trẫm xem một lúc thấy thích quá nên cũng tham gia. Không ngờ trượt chân một cái quơ ngã chiếc bình bông trên bàn, miểng bình bông đã rạch một đường trên tay trẫm. Tuy vậy vết thương cũng không nặng lắm, xin Hoàng ngạc nương đừng thắc mắc!
Thái hậu thấy thái độ muốn bao che cho Hàm Hương của vua không hài lòng lắm, hết nhìn Hàm Hương đến nhìn vua.
– Con nói nghe rõ lạ! Một vết thương to thế kia mà lại chỉ là miểng của lọ hoa? Rồi lại chỉ cần Hương phi băng bó sơ sài như vậy, có phải hoàng đế muốn gạt ta ư?
Vua cúi đầu nói:
– Để lão phật gia phải lo lắng, điều đó là lỗi của nhi tử!
Thái hậu chẳng nói chẳng rằng kéo tay vua Càn Long.
– Thôi hãy theo ta về Từ Ninh cung coi lại vết thương.
Rồi quay ra sau ra lệnh.
– Hãy bảo Tuyên thái ý, Hồ thái y, Ðỗ thái y! Tất cả đều đến Từ Ninh cung cho ta.
– Dạ!
Ðám thái giám quỳ xuống tâu, rồi lùi đi nhanh.
Vua Càn Long có vẻ không vui, nhưng cũng phải đi theo, chỉ cằn nhằn.
– Ồ! Chuyện nhỏ mà làm to chuyện để làm gì!
Thái hậu nghe vậy tức giận.
– Nếu hoàng đế còn có một chút chữ hiếu trong đầu, thì đừng có cãi, hãy theo ta về Từ Ninh cung ngay!
Rồi còn nói thêm:
– Ta thấy cái Bảo Nguyệt lầu này, ta đã xem kỹ phong thủy hình như không tốt với hoàng đế, tốt hơn đừng đến thường xuyên.
Thái hậu nói rồi không thèm nhìn mặt Hàm Hương kéo vua đi một nước, và thế là chuyện vua Càn Long muốn giấu cũng khó giấu được.
o0o Khi sóng gió nổi lên ở Bảo Nguyệt lầu, thì không khí ở Thấu Phương Trai vẫn vô tình vui nhộn.
Chẳng hiểu Vĩnh Kỳ mang được ở đâu về con két biết nói làm quà cho Yến Tử. Ðó là đầu mối câu chuyện.
Con két màu lục, Vĩnh Kỳ vừa đặt lên bàn, là mọi người bu lại xem. Yến Tử thích quá reo lên:
– Ồ! Một con két! Két xanh đẹp quá!
Nhĩ Khang giải thích.
– Con két này biết nói đấy, Ngũ a ca thấy thích quá, mua lại giá đến một nén vàng.
Tử Vy hiếu kỳ.
– Con vật biết nói tiếng người à? Thật ư? giỡn chơi hoài?
Nhĩ Khang chưa đáp, thì Kim Tỏa bước vào giữa hai người có một cái gì gượng gạo, nhưng lúc Nhĩ Khang vừa nhìn lên, lại thấy Kim Tỏa nháy mắt, rồi nhìn ra ngoài. Nhĩ Khang hiểu Kim Tỏa hẳn có điều gì muốn nói, nên thừa lúc mọi người bận bu quanh còn két, đã lẳng lặng đi ra sân.
Hai người đứng giữa sân, Kim Tỏa nói:
– Nhĩ Khang thiếu gia, xin người khoan nói gì cả, Tối qua tôi và tiểu thơ đã có cuộc nói chuyện gần suốt đêm, và mọi thắc mắc đã giải bày. Tôi thấy thật bức rức vì đã khiến hai người phải bận tâm. Bây giờ thì mọi hiểu lầm đã giải tỏa, chúng ta nên cố gắng giữ tình cảm như cũ, đừng để chuyện này làm ngăn cách. Tiểu thơ lúc nào cũng là tiểu thơ của tôi, và anh cũng vậy.
Nhĩ Khang cảm động.
– Nếu vậy thì tốt quá, cô và Tử Vy đã chuyện trò xong rồi ư?
– Vâng, tôi thấy phải cảm ơn những gì các người đã lo cho tôi, coi như người thân trong nhà.
Nhĩ Khang bức rức.
– Nhưng tôi vẫn thấy mình có lỗi với cô rất nhiều, khi nào có dịp tôi sẽ đền trả bằng cách khác.
Tử Vy thấy Nhĩ Khang đột nhiên bỏ đi nên đi theo, sau khi nghe Kim Tỏa và Nhĩ Khang nói mới bước ra.
– Anh Nhĩ Khang, cả hai chúng mình đều nợ Kim Tỏa đấy chứ? Vì vậy chúng mình cần cố gắng mà đáp trả.
– Vâng.
Khang nói, Tử Vy quay qua nắm lấy tay Kim Tỏa.
– Vậy là mọi chuyện đã giải quyết tình cảm chúng ta vẫn như cũ phải không em?
– Vâng.
Kim Tỏa đáp, mặc dù lòng vẫn chưa vui.
– Vậy chúng mình vào trong đi! Con két kia có vẻ khôn lắm đấy.
o0o Thế là ba người trở vào, lúc đó đám đông đang cố ép con két xanh nói:
– Nói đi! Nói đi! Không nói là xạo đấy!
Vĩnh Kỳ sợ Yến Tử cho là mình khoác lác nên cũng nói:
– Chú chim cưng này, biểu diễn đi! Nói cho họ nghe đi?
Nhưng con chim cứ nghiêng mỏ nghểnh cổ nhìn mọi người, rồi cúi xuống rỉa lông tỉnh bơ, Tử Vy tới gần nhìn chim rồi hỏi:
– Các anh tìm được ở đâu con két này vậy? Ở tiệm chim ư?
Nhĩ Khang lắc đầu.
– Không phải, con chim két này là của một thái giám trong phòng Kính Sự, hắn dày công dạy dỗ nên két nói được mấy câu. Ngũ a ca đi ngang nghe được nên vội vã đòi mua ngay, vậy mà không hiểu sao, về đây nó lại chẳng nói một tiếng nào, dỏm thật!
Yến Tử thất vọng.
– Chọc ghẹo cả tiếng đồng hồ, mà chẳng nghe nó nói một câu! Tôi không tin chuyện nó biết nói đâu! Làm gì mà chim biết nói, chỉ có một con có thể nói được thôi!
Vĩnh Kỳ nghe vậy tưởng thiệt.
– Con chim đó ở đâu?
– Ðây này, Yến Tử đây!
Mọi người cười ồn lên, Vĩnh Kỳ bước tới cạnh chim két.
– Chim ơi, nói đi! Mày phải giữ sỉ diện cho chủ mày một chút chứ?
Tiểu Đặng Tử chen vào.
– Hay là nó đòi ăn mới nói, kiếm cái gì nó ăn di!
Tiểu Trác chen vào.
– Đúng, đúng đó! Ở đâu có hạt hướng dương này.
Thế là hạt hướng dương được đưa tới, két ăn xong lại rỉa lông, chẳng nói năng gì cả, Vĩnh Kỳ tức lý.
– Không nói năng, sẽ không cho ăn, bỏ đói! Biểu diễn đi!
Nhưng con chim chỉ kêu “ki li cu li! Ki li cu li!
Minh Nguyệt nói:
– Đó nó nói rồi đó! rồi đó.
Thể Hà ngơ ngác:
– Nó nói gì tôi chẳng hiểu gì cả?
Kim Tỏa cười.
– Nó nói tiếng chim két, ngươi nghe không hiểu là phải. Tôi nghĩ Ngũ a ca đã bị mắc mưu rồi đấy.
Mọi người nghe vậy cười theo, giữa lúc đó đột nhiên con két kêu lên rất rõ.
– Cát cát kiết tường!
Mọi người nghe mừng rỡ.
– Nó đã nói cát cát kiết tường rồi đấy.
Vĩnh Kỳ khoái chí.
– Đấy các người đã nghe rõ chưa? Nó đã nói được một câu, nếu chúng ta chịu khó dạy nó sẽ còn nói nhiều câu khác.
Yến Tử vỗ tay.
– Vậy thì em sẽ bắt két học thành ngữ mới được.
Yến Tử vừa dứt lời, đột nhiên con két nói:
– Ðồ xấu xa! Ngươi là cái đồ xấu xa!
Tiểu Yến Tử trợn mắt:
– Ngươi nói gì vậy?
Con két lập lại:
– Ngươi là đố thối tha!
Yến Tử kinh ngạc.
– Trời ơi! Con chim mà biết chửi người ta thật là cái thứ chim mắng người!
Mọi người cười ồ, Tử Vy hỏi:
– Nó đã được đặt tên chưa vậy?
– Chưa! Các người hãy đặt tên cho nó đi!
Yến Tử nghe vậy nói:
– Ðể tôi đặt tên cho nó cho!
Rồi ngắm nghía con vật một chút nói:
– Vậy thì ta sẽ đặt tên cho ngươi cái tên là “đồ thối tha” vậy!
Con vật nghe vậy nói:
– Ðồ thối tha, đồ thối tha.
Vĩnh Kỳ nhíu mày.
– Sao lại đặt cái tên chẳng lịch sự tí nào vậy?
Nhĩ Khang đùa.
– Chẳng sao đâu, con két tên là “đồ thối tha” thì có vẻ hợp với Yến Tử đấy, người xưa nói, người nào của nấy mà.
Yến Tử nghe vậy trợn mắt.
– Anh lại thừa cơ để rủa tôi ư?
Bấy giờ ai cũng gọi tên con két là “đồ thối tha” cả.
Yến Tử có con vật là thích quá, lại nghĩ con vật nuôi trong cung đã lâu, hẳn thuần không bay bậy nên mở lồng sắt ra, không ngờ vừa mở nó đã bay vọt ra ngoài. Yến Tử hét:
– Bắt nó lại! bắt “đồ thối tha” lại!
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang cố chụp lấy nhưng con vật đã bay vọt qua cửa sổ, ra ngự hoa viên.
– Ðồ thối tha! Đồ thối tha! Trở về mau.
Thế là tất cả mọi người trong Thấu Phương Trai đều kéo ra đuổi bắt, nhưng con vật sau một vòng bay đã đáp ngay xuống một ngọn cây, mọi người quơ quơ tay để gọi nó xuống.
Yến Tử hét lên:
– Ðồ thối tha! Đừng bay nữa hãy quay về đây, đi xa chẳng ai cho ngươi ăn đâu, mau trở về…
Vĩnh Kỳ hỏi:
– Nó đang ở đâu?
– Trên ngọn cây tòng đó.
– Vậy để tôi lên bắt cho!
Nhĩ Khang nói và phi thân lên, nhưng con vật nào có còn ở trên đấy.
Mọi người lại tìm kiếm, thì con vật lại bay lướt qua đầu, Yến Tử hét lớn:
– Nó bay qua đằng kia rồi. Trên nóc nhà đó! Để tôi bắt!
Yến Tử nói rồi phi thân lên nóc nhà, mọi người nhìn lên thấy con két đang ở trên đỉnh nhà, còn Yến Tử thì đang rọ mọ tiến lên.
Yến Tử vừa bò vừa thì thầm.
– Nào đồ thối tha, đừng bay nha, đừng bay đợi ta đến…
Yến Tử bò một cách cực khổ mới đến gần được con két nhưng vừa đưa tay ra, chưa kịp đụng đến con két đã mất thăng bằng.
– Ối!
Là trượt chân rơi xuống, trong khi con két nghe tiếng động đã bay vụt lên Vĩnh Kỳ thấy vậy phóng lên chụp được Yến Tử.
– Anh biết ngay là em sẽ té cơ mà! Lần nào cũng vậy cứ hơ hỏng làm người khác phải đứng cả tim.
Yến Tử vừa đứng vững, đã hét lên:
– Em bảo để mặc em cơ mà! Làm sao té dễ dàng vậy chứ? Không mau mau đi bắt “đồ thối tha” kia đi để lát nữa nó bay ra khỏi hoàng cung là không mong tìm lại được đấy. Em quý nó lắm, chưa bao giờ em thấy được một con vật biết nói như vậy, hãy đi bắt mau cho em!
Ngay lúc đó con két lại bay sớt qua đầu mọi người.
– Thấy rồi, thấy rồi, ồ! Đồ thối tha, hãy quay lại đi!
– Nó bay về hướng Từ Ninh cung kìa!
Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ vội vã đuổi theo, Yến Tử thì phía sau, miệng lại không ngớt.
– Này, này, nó ở phía này này, các người phải cẩn thận đấy, coi chừng, nhẹ tay một chút, rồi… bay sang phía kia rồi…
o0o Tiếng ồn ào làm thái hậu, Tịnh Nhi, vua Càn Long đều chạy ra, hoàng hậu và Dung ma ma thì đứng phía bên này nhìn sang, lúc đó trông thấy cánh tay vua băng kín, Dung ma ma liếc nhanh về phía hoàng hậu nói:
– Ðấy thấy chưa! Rõ ràng là hoàng thượng bị thương mà, lần này lão phật gia đã tin nương nương rồi đấy.
Rồi đưa mắt nhìn về phía đám Yến Tử, Dung ma ma tiếp:
– Riêng về chuyện Thấu Phương Trai, theo ý nô tài thì bọn họ sắp gây chuyện không hay cho họ rồi đấy, đó nương nương thấy chưa, thái hậu đang bực mình trước sự ồn ào của họ.
Hoàng hậu chỉ gật đầu rồi tiếp tục đứng nhìn.
Trong khi Yến Tử vẫn lăng xăng tìm kiếm, con két giờ bay mất khiến Yến Tử phát điên lên, nhìn thấy đám thị vệ đứng gần đó, Yến Tử tự nhiên ra lệnh:
– Trại Hoa, Trại Quảng, các ngươi hãy bảo bọn thị vệ leo lên cây tìm con két xanh bắt về cho ta! Nhớ không được làm nó bị thương nhé.
– Vâng!
Thế là đám thị vệ tỏa ra tìm.
Con két xanh ban nãy không biết từ đâu lại bay ngang, Tử Vy kêu lên:
– Nó kìa, nó kìa!
Ðám Tiểu Đặng, Tiểu Trác, Minh Nguyệt… vừa chỉ trỏ vừa nói:
– Ðó, đó… nó bên kia… bắt lấy nó!
Bấy giờ gần như toàn thể cung nữ, thái giám trong hoàng cung đều đổ ra nhìn, thái hậu, Tịnh Nhi, vua Càn Long ngơ ngác. Thái hậu nói:
– Bọn chúng làm gì vậy? Ai biết hãy nói cho ta nghe nào?
Thái hậu chưa dứt lời, thì con két ban nãy lại lượn qua sát người bà, Yến Tử nhanh chân phóng tới két đâu chẳng thấy chụp được, lại chụp nhầm thái hậu, làm thái hậu loạng choạng suýt ngã.
– Ối!
May là đám cung nữ phía sau đỡ kịp, vua cũng giật mình hỏi:
– Yến Tử! Con làm gì đó!
Yến Tử vẫn nhìn theo con két nói:
– Dạ… bẩm Hoàng a ma, con định bắt “đồ thối tha” ạ!
Thái hậu vừa đứng vững nghe vậy giận dữ.
– Thật vô lễ, đụng ta một cái suýt ngã, còn bảo ta là đồ thối tha ư?
Vua Càn Long cũng giận không kém hét:
– Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, tất cả đứng yên được không? Hãy cho ta biết, các ngươi làm gì đó?
– Dạ bẩm hoàng thượng, bọn con đang đuổi bắt con két mà Yến Tử nuôi, nó bị xổng chuồng, nó tên là “đồ thối tha”.
– Bắt két à?
– Dạ bắt con két.
Yến Tử chợt nhìn thấy lớp vải băng trên tay vua, ngạc nhiên hỏi:
– Hoàng a ma! Tay Hoàng a ma bị sao vậy?
Yến Tử vừa dứt lời, thì con két xanh kia bay tới đậu lên cánh tay bị thương của vua. Vua Càn Long không biết phải làm sao, trong khi Yến Tử đã đưa tay lên môi, ý bảo vua yên lặng, rồi trờ tới định bắt con két. Không ngờ con két quá tinh khôn nó vụt bay lên khiến Yến Tử bắt hụt. Yến Tử la lên:
– Bắt đi! Bắt đi sao chẳng ai phụ tôi bắt cả?
Ðám thị vệ vội xông tới bắt két, kết quả cũng không bắt được mà có nhiều đứa lại té vào hồ nước ở giữa sân.
Thái hậu giận tím người, trong khi hoàng hậu và Dung ma ma đứng xa xa nhìn nhau mà mỉm cười có vẻ thích thú.
Chợt nhiên hoàng hậu có cảm giác như có cái gì đè nặng lên mão. Giật mình nhìn lên, thì ra là con két, bà sợ quá xua tay định đuổi đi, nhưng vua Càn Long đã nhìn thấy bảo:
– Hoàng hậu, đứng yên!
Hoàng hậu lúng túng, cùng lúc đó Yến Tử, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và các thị vệ khác lặng lẽ tiến tới, vua Càn Long dặn:
– Các người cẩn thận đừng để nó bị thương nhé.
Hoàng hậu thấy mọi người đến gần vừa lo vừa sợ, không biết tai họa xảy ra cho mình không, cả Dung ma ma cũng thế.
– Cẩn thận! Cẩn thận đấy!
Nhĩ Khang nói, mười mấy tay thị vệ nhào tới, con két xanh kia chỉ chờ thế, ùa bay lên. Mấy tay thị vệ chụp hụt, trái lại khiến hoàng hậu quay mồng, suýt ngã. Dung ma ma hét:
– Cố giữ lấy hoàng hậu nương nương!
Mấy cung nữ chạy tới đỡ hoàng hậu, vậy mà đám Yến Tử chẳng quan tâm đến hoàng hậu, tiếp tục đuổi theo con két xanh.
Ðang lúc mọi thứ hỗn loạn, thì một thái giám từ đâu chạy tới, hắn chỉ cần huýt sáo mọi cái là con két xanh bay tới đậu lên tay hắn ngay.
Vĩnh Kỳ ra lệnh:
– Luyện Tử! Hãy giữ hắn lại cho ta!
Tiểu Trác Tử xách lồng chạy đến, tiểu thái giám kia bèn cột chân con két vào lồng. Mọi người thở phào, tên thái giám nọ đưa chiếc lồng trả lại cho Yến Tử.
– Hoàn Châu cát cát kiết tường, nô tài là Tiểu Luyện Tử phục vụ ở phòng Kính Sự. Nếu từ đây về sau chim mà có bay thì cứ kiếm nô tài là xong.
Yến Tử gật đầu.
– Thì ra con két này là của ngươi nuôi dưỡng?
– Vâng, nó hơi nghịch ngợm, nhưng rất đáng yêu!
Yến Tử bắt lại được con két thích quá không buông ra nữa. Vua Càn Long nhờ vụ con két mà thoát khỏi sự thẩm tra của thái hậu nên rất vui, cười với mọi người.
– Thôi! Màn kịch “chim két đại náo ngự hoa viên” coi như chấm dứt ở đây. mọi người giải tán, ai lo việc nấy!
– Vâng!
Bọn thị vệ cung nữ thái giám rút lui cả.
Vua Càn Long nhìn Yến Tử lắc đầu, Tử Vy bước tới nhìn vua ngạc nhiên.
– Ồ! Cánh tay của Hoàng a ma sao vậy?
Vua vội nói:
– Chẳng sao đâu, trợt chân té ngã bị chút thương tích nhẹ thôi. Chỉ tại lão phật gia không yên tâm, đòi Tuyên thái y đến.
Rồi quay qua thái hậu vua nói:
– Ðể nhi tử đưa lão phật gia về cung.
Thái hậu rảo mắt nhìn đám tiếu Yến Tử, cảm thấy cung đình chẳng còn bình lặng như xưa, quá nhiều thứ đã bị xáo trộn. Cả chuyện phi tần đâm vua mà vua vẫn dung túng, rồi còn một đám cát cát, a ca chẳng ra thể thống gì, làm rối loạn hoàng cung… vua chẳng nói còn bao che, bao nhiêu kỷ cương bị bại hoại, nghĩ đến điều đó khiến bà bực dọc vô cùng.
Yến Tử thì nào có để ý đến thái độ của thái hậu, cứ xách lồng két đi về phía Thấu Phương Trai, vừa đi vừa nói:
– Này đồ thối tha! Chúng ta phài có một quy ước đấy là từ đây về sau không được chạy lung tung nữa nghe không. Ngươi phải biết là ngươi có nhà, biết chủ mình là ai. Nếu không nghe, lần sau mà bay mất như hôm nay nữa, ta bắt lại được sẽ vặt lông ngươi đó biết chưa?
Con két vẫn liên tục nói:
– Ðồ thối tha! Đồ thối tha!
Yến Tử trợn mắt.
– Ngươi còn cãi lộn với ta nữa ư?
Mọi người nghe Yến Tử nói chuyện với két mà ôm bụng cười.
o0o Trở về Thấu Phương Trai, mọi người còn đang bàn tán về chuyện két xanh thì Hàm Hương đến.
Yến Tử thấy Hàm Hương mừng rỡ vô cùng, khoe ngay:
– Lại đây! Lại dây xem, tôi có con vật thối tha này, vui lắm. Nó biết nói và biết chửi bằng tiếng người nữa đấy.
Nhưng Hàm Hương chẳng có gì là thích thú với con vật khuôn mặt hốc hác vì lo lắng nói:
– Tôi có chuyện muốn nói với các vị.
Mọi người thấy thái độ của Hàm Hương có vẻ khẩn trương lo lắng, Tử Vy vội nắm tay Hương hỏi:
– Sao? Có chuyện gì không vui ư? Ban nãy bọn này đại náo ngự hoa viên, chỉ thiếu chị. Biết là chị hẳn có chuyện không vui.
Hàm Hương nhìn quanh thấy chẳng có ai lạ nói:
– Tôi đã quyết định rồi! Tôi phải rời khỏi hoàng cung, phải thực hiện điều các bạn đã hứa.
Mọi người ngạc nhiên, Nhĩ Khang nhìn trước nhìn sai, khép cửa lại để nghe Hàm Hương tiếp.
– Tôi chẳng thể làm khác, nếu bây giờ mà không rời khỏi hoàng cung, thì tôi e chỉ có thể có một trong hai điều sau đây. Một là “chết” hai là “điên mất”, Mông Đan đã nói đúng, tôi không thể ngồi chờ định mệnh mà phải phấn đấu, tự tạo định mệnh cho mình.
Vĩnh Kỳ hỏi:
– Tại sao lại đột ngột thay đổi ý định vậy?
– Bởi vì… tôi nói thật cho các người biết, tôi vừa gây ra một tai họa lớn. Ðấy là… tôi đã làm hoàng thượng bị thương.
Mọi người giật mình.
– Cái gì?
– Ngay trong cái hôm các người ở đây tổ chức tiệc tùng mừng Yến Tử trở về đấy. Tôi uống rượu hát xướng xong, vừa quay về Bảo Nguyệt lầu đã thấy hoàng thượng ở đấy chờ. Sau khi nói mấy lời mật ngọt, người đã ôm tôi vào lòng, tôi sợ quá phản ứng ngay bằng cách chém trả ông ấy một đao.
Tử Vy trợn mắt, rồi như hiểu ra.
– Hèn gì ban nãy trông thấy Hoàng a ma tay băng kín, thì ra là bị chị chém. Nhưng sao mấy hôm rồi chẳng nghe Hoàng a ma nói gì cả?
– Hoàng thượng dặn tôi không được tiết lộ cho ai biết, người không muốn để mọi người kinh động, chỉ mỗi ngày đến Bảo Nguyệt lầu thay thuốc thôi. Không ngờ hôm nay, đang lúc thay thuốc cho hoàng thượng thì lão phật gia đi vào bắt gặp. Hoàng thượng phải nói trớ ra là chỉ bị miểng bình làm đứt tay. Nhưng lão phật gia hình như không tin tưởng lắm, tôi nghĩ lần này… có lẽ tôi sẽ chết!
Mọi người nhìn nhau ai nấy đều lo hiểu ngay tại sao thần sắc ban nãy của thái hậu chẳng vui lắm.
Nhĩ Khang là người tỉnh táo nhất trong đám.
– Ðừng lo, tôi sẽ nghĩ cách để đưa Hàm Hương đi vì sự việc đến nước này thì không thể ở lại được vì một khi lão phật gia mà biết được sự thật, thì Hàm Hương chắc chắn là phải chết thôi, không làm sao thoát được. Nghe tôi nói này, chúng ta không có thì giờ, không thể đợi đến lúc lão phật gia cử hành thượng thọ mà phải tiến hành ngay, kẻo chậm trễ mất.
Vĩnh Kỳ nói:
– Nhưng còn cái mùi hương trên người Hàm Hương thì sao? Đừng quên là trước đây Hàm Hương và Mông Đan đã bảy lần trốn chạy đều không thoát. Ta cũng nên nhớ là đoàn quân săn đuổi của Hoàng a ma lại mạnh hơn của A Lý Hòa Trác nhiều đấy nhé!
Tiểu Yến Tử lanh mồm.
– Mặc hết! Làm việc mà cứ tính tới tính lui, tính cả lợi hại thì làm sao dám tiến hành. Qua ngày mai, tôi sẽ tiến hành kế hoạch “tinh dầu hoa” để phân tán sự chú ý của mọi người.
Kim Tỏa lắc đầu.
– Không được đâu, mùi hương của Hàm Hương và mùi hương giả của chúng ta sẽ khác nhau, e rằng lúc đó bầy ong bu bọn ta càng gây sự chú ý cho mọi người.
Yến Tử nói:
– Nếu mọi người chú ý bọn ta càng tốt chớ sao, ong và bướm đồng ý là phân biệt dược, nhưng con người chưa hẳn. Ðó là chưa nói chó Bắc Kinh và chó Tân Cương lại khác nhau chưa chắc nó phân biệt được đâu, lúc đó cả thành hỗn loạn lên càng tốt.
Nhĩ Khang nói:
– Yến Tử có lý đấy!
– Vậy thì chúng ta đi hái hoa đi, tôi mới nghĩ ra một cách hay lắm này, tôi sẽ mang mấy cái túi lớn, chỉ để chừa hai lỗ trước mắt để nhìn lúc đó mà đội lên đầu sẽ chẳng phải sợ con ong nào cả.
Kim Tỏa nói, Tử Vy lắc đầu.
– Không được, lúc đó như người mang mặt nạ đi ngoài phố sẽ gây sự chú ý hơn.
Nhĩ Khang nói:
– Yên tâm! Anh sẽ cho mướn rất nhiều xe thổ mộ lúc đi đường tất cả đều ngồi trên xe thì đâu ai thấy. Đi xe ngựa dù sao cũng nhanh hơn là đi bộ.
– Nếu đi bằng xe ngựa thì chuyện sẽ đơn giản hơn, không cần tắm gội bằng nước hoa, mà chỉ cần chất mấy cái túi đựng hoa lên xe là xong, lúc đó không chỉ bọn này mà anh, rồi anh Vĩnh Kỳ, Liễu Thanh… đều mang theo mỗi người một túi.
Vĩnh Kỳ suy nghĩ rồi nói:
– Vậy thì Yến Tử và Tử Vy cũng khỏi đi, có thể ở lại trong cung chuyện vãn giữ chân Hoàng a ma.
Yến Tử thấy mọi người tính toán hay quá, nôn nóng.
– Thế định bao giờ thực hiện đây?
Vĩnh Kỳ nói:
– Trước hết ngày mai phải báo tin cho Mông Đan biết. Rồi sau đó còn chuẩn bị mướn xe, lo lương khô này… Còn tính toán xem đi đường nào. Chứ đâu phải muốn đi là đi ngay được đâu?
Nhĩ Khang tiếp.
– Còn phải suy nghĩ đặt một câu chuyện hợp lý, để một khi Hàm Hương đi rồi, bọn chúng ta ở lại mới ứng phó được với sự điều tra của phòng Hình Sự và hoàng thượng chứ?
Hàm Hương nghe mọi người nói vô cùng căng thẳng thấy bạn bè lo cho mình mà quên thân, vừa cảm động vừa sợ nói:
– Hoàng thượng đối với tôi tốt quá, tôi thấy làm như vậy là có lỗi rất nhiều với người. Nếu trước đó tôi chưa có Mông Đan, thì hẳn tôi sẽ thuần phục người rồi.
Tử Vy nghe Hàm Hương nói vậy cản lại:
– Đừng, đừng nói nữa. Chị mà nói, cái mặc cảm phạm tội của chúng tôi nó tỉnh lại thì nguy. Lúc đó e là chị sẽ không đi được đâu.
Nhĩ Khang cũng nói:
– Đừng nghĩ ngợi lung tung gì cả. Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, còn mấy ngày tiếp theo đây, tốt nhất chị Hàm Hương nên hết sức cẩn thận chuẩn bị kỹ. Chị đang được hoàng thượng bao che, nên nếu lão phật gia mà nghi ngờ, hạch hỏi, thì tốt nhất là chối biến, đừng để lộ việc chị đã làm hoàng thượng bị thương, nếu không chết là cái chắc. Bên cạnh đó, cũng phải sắp xếp tính xem lúc trốn khỏi hoàng cung phải hóa trang thế nào, tốt nhất càng đơn giản càng tốt. Như lần vừa rồi, Yến Tử đã hóa trang trốn đi đó.
Nhĩ Khang nói chưa hết lời thì có tiếng thái giám rao.
– Lão phật gia giá đáo!
Mọi người giật mình, Nhĩ Khang trấn an.
– Bình tĩnh, bình tĩnh! Để tôi ra mở cửa xem.
Trong lúc Nhĩ Khang đi mở cửa, thì những người trong nhà vội sắp hàng dọc, cửa vừa mở đã đồng loạt hô to:
– Lão phật gia kiết tường!
Nhưng chẳng thấy thái hậu bước vào, chỉ thấy Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử hớt hải chạy vào hỏi:
– Lão phật gia đến từ bao giờ, sao bọn này không thấy?
Vừa lúc đó lại có tiếng rao tiếp theo.
– Hoàng thượng giá đáo!
Mọi người lại giật mình, Tiểu Đặng, Tiểu Trác vội quay ra.
– Vạn tuế gia kiết tường!
Nhưng rồi lại chẳng thấy ai đến cả, Yến Tử chợt hiểu ra, chợt nhìn lên lồng chim két, lúc đó con két xanh lại vừa giũ giũ đôi cánh, vừa nói:
– Tội nô tài đáng chết, tội nô tài đáng chết!
Yến Tử giận quá, đưa nắm tay lên phía con két mắng:
– Thì ra là ngươi bày trò! Thật đáng chết, dám lừa gạt bọn ta! Cái đồ chết tiệc! Đồ thối tha! Ta phải sửa tên ngươi lại mới được, đồ dối trá!
Mọi người lúc đó nhìn về phía con chi két, hiểu ra cười xòa, Nhĩ Khang vỗ vai Vĩnh Kỳ nói:
– Ai biểu anh mua con két của thái giám huấn luyện làm chi, thật tai hại!