Tần vương nỗ lực lại bị Triệu Đạc Trạch phủ định, trong lòng vừa tức, lại vừa thẹn, người khác nói như vậy, Tần vương còn có thể cười cho qua, nhưng người khác cũng không dám nói như vậy.
Triệu Đạc Trạch dám chỉ trích hắn, đúng là bất hiếu.
Tần vương hung hăng quất roi xuống người Triệu Đạc Trạch:
– Bất hiếu tử! Ngươi có còn coi ta là phụ thân của ngươi không?
– Ngươi xứng làm phụ thân của ta sao?
– Hỗn trướng.
– Ngươi đã cho ta cái gì?
– Nghịch tử! Bổn vương không cho ngươi ăn ngươi dùng? Nếu ngươi là Tần vương thế tử, là nhi tử của bổn vương, nếu đã hưởng thụ vinh hoa phú quý, lúc vương phủ gặp chuyện khó xử, ngươi chỉ lo cho bản thân? Ta đánh chết ngươi cái đồ bất hiếu tử.
– Ha ha, hưởng thụ phú quý? Phụ vương, ta thừa nhận thống khổ, ta ủy khuất, ngươi biết không?
– …
Tần vương thấy Triệu Đạc Trạch không chịu nhận sai, không chịu thua, xuống tay càng ngày càng nặng, mỗi một roi rơi xuống sẽ mang theo một vệt đỏ.
Sau lưng Triệu Đạc Trạch bị đánh đến da tróc thịt bong, Tần vương ra tay thật tàn nhẫn, cũng không bận tâm người chịu roi là nhi tử của chính mình.
Lúc này Tần vương bạo nộ muốn dùng vũ lực khiến Triệu Đạc Trạch khuất phục.
Triệu Đạc Trạch quá bất hiếu, khiến hắn quá thất vọng, hắn đánh Triệu Đạc Trạch là sai sao?
Triệu Đạc Dật đứng ngoài từ đường, cánh tay hắn bị Hoàn Nương gắt gao nắm lấy:
– Phu quân.
Hoàn Nương cảm kích Khương Lộ Dao đề điểm, cũng muốn báo đáp Khương Lộ Dao, nhưng không phải vào lúc này.
Trong từ đường tiếng roi xé gió, khiến người hãi hùng khiếp vía, Tần vương có bao nhiêu cừu hận với thế tử, bọn họ giống phụ tử sao?
Căn bản là địch nhân!
Triệu Đạc Trạch có thân phận xấu hổ, Triệu Đạc Dật cũng có thân phận xấu hổ, Hoàn Nương sợ Triệu Đạc Dật vọt vào sẽ bị liên lụy.
Hoàn Nương thấp giọng nói:
– Đừng đi, được không?
– Buông tay.
Triệu Đạc Dật tránh tay Hoàn Nương, thấp giọng nói:
– Nàng yên tâm ta sẽ không vào từ đường, ta hiểu tâm tư của đại huynh, hắn không muốn ở lại Tần vương phủ, Tần Vương phủ quá nhỏ, trói buộc hắn quá nhiều, tâm của hắn đã không còn ở Tần vương phủ, đã không còn.
Hoàn Nương không rõ hắn nói gì, nhưng có thể nhìn ra Triệu Đạc Dật đang hâm mộ, linh quang chợt lóe:
– Phu quân có phải cũng muốn rời đi?
– Không rời đi.
Ánh mắt Triệu Đạc Dật ảm đạm vài phần, đưa tay cầm tay Hoàn Nương:
– Đại huynh đi rồi, ta phải lưu lại làm chuyện nên làm, đây là ta nợ đại huynh.
Triệu Đạc Dật sẽ lưu lại cùng Tần vương phủ trầm luân, vì thế hắn thà từ bỏ mộng tưởng, đại huynh sẽ làm thay hắn…
– Ngươi định làm gì?
– Đi gặp hoàng thượng.
Triệu Đạc Dật nhìn Hoàn Nương nói:
– Nàng trở về trước đi, không cần lo lắng cho ta, hoàng thượng sẽ ra quyết đoán, về sau không chừng ta sẽ làm thế tử, nàng làm thế tử phi.
Hoàn Nương biết Triệu Đạc Dật rất khó chịu, lại nghĩ tới Triệu Đạc Trạch bị Tần vương, Tần vương phi tính kế như thế, nàng biết vị trí Tần vương thế tử không tốt, chỉ là Triệu Đạc Dật lại muốn đi lên.
– Phu quân…
– Đây là chuyện ta nên làm.
Triệu Đạc Dật rời khỏi Tần vương phủ, Hoàn Nương cười khổ, quá ngốc, Triệu Đạc Dật quá ngốc, sao không học theo Triệu Đạc Trạch cùng rời đi?
Thế tử phi từng nói Triệu Đạc Dật quá thiện lương, phần thiện lương này quá đả thương người.
Hoàn Nương nhìn quanh, Tần vương phủ vẫn phú quý như cũ, nàng chỉ cảm thấy thê lương, nghèo túng.
Chờ đến lúc Triệu Đạc Trạch rời đi, toàn bộ Tần vương phủ thanh danh bị huỷ hoại, đây là một tòa vương phủ không có hy vọng.
Hoàn Nương cười chua xót, cũng may ngày tháng còn có thể chống trả trôi qua.
Chỉ là thái phi, trắc phi, Tần vương phi sẽ thành thật sao?
Triệu Đạc Dật rõ ràng biết rõ, Hoàn Nương trở về phòng, thôi, hiện giờ cũng chỉ có thể theo hắn, để hắn ít bị tính kế.
Người khác trúng bẫy bị người tính kế, nhưng Triệu Đạc Dật chủ động đưa tới cửa, biết rõ là bẫy còn nhảy vào bên trong…Hắn làm người vừa hận lại vừa thương.
_______________________________________
Lúc này Triệu Đạc Trạch đã không còn cảm giác đau đớn, sau lưng bị Tần vương đập nát, dựa theo giả thiết ban đầu, hắn nên giả bộ bất tỉnh.
Chỉ là hắn cố tình muốn biết Tần vương hận hắn bao nhiêu, muốn biết Tần vương có hạ thủ lưu tình hay không.
Tuy hắn luôn phản nghịch, nhưng với phụ thân sao có thể không có cảm tình?
Đáng tiếc Tần vương hận không thể đánh chết hắn, tâm Triệu Đạc Trạch dần dần chìm vào đáy cốc.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài từ đường truyền tới thanh âm của thái giám:
– Hoàng thượng giá lâm.
Tần vương run rẫy xém đánh rơi roi nhiễm huyết, hoàng thượng? Sao hoàng thượng lại đến?
Triệu Đạc Trạch cũng rất buồn bực, lẽ ra hoàng thượng sẽ không đích thân tới…
Cửa từ đường được đẩy ra, hoàng đế thân xuyên long bào đi vào từ đường.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua linh vị của lão Tần vương, hoàng đệ, tôn tử duy nhất giống ngươi, trẫm muốn, trẫm không thể nhìn ngươi bị họ Dương huỷ hoại, A Trạch lại bị Tần vương huỷ hoại.
Đối với Triệu Đạc Trạch, hoàng đế ký thác cảm tình đối với lão Tần vương, trước kia hoàng đế nghĩ Triệu Đạc Trạch là ngoại tôn của Dương Soái, hoàng thượng nỗ lực khắc chế sự quan ái.
Hiện giờ xác định Triệu Đạc Trạch chỉ là tôn tử của lão Tần vương, hoàng đế sẽ không để Triệu Đạc Trạch chịu khổ.
– Bệ hạ, thần không biết bệ hạ giá lâm, không thể từ xa tiếp đón, thỉnh bệ hạ thứ tội.
Tần vương quỳ xuống hành lễ với hoàng thượng.
Hoàng đế cũng không nhìn Tần vương, ánh mắt chuyển từ linh vị của lão Tần vương xuống người Triệu Đạc Trạch.
Vừa lúc nhìn thấy lưng của Triệu Đạc Trạch máu tươi rơi rớt, huyết nhục mơ hồ…Trong lòng hoàng đế đau xót:
– Ngươi đang giáo tử(dạy con)? Hay là muốn đánh chết A Trạch?
– Bệ hạ, chỉ vì hắn bất hiếu…
– Đủ rồi, bất hiếu? Trẫm thấy ngươi mới là bất hiếu tử.
Hoàng đế cúi người ôm vai Triệu Đạc Trạch, sắc môi Triệu Đạc Trạch trắng bệch:
– Hoàng thượng…
– A Trạch, đừng sợ, trẫm sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.
Hoàng đế nói với Tần vương:
– Ngươi đánh A Trạch thành như vậy, còn không phải là vì chuyện vật liệu đá?
– Thần có tội, dưỡng ra nghịch tử, hoàng thượng, chuyện này…Chuyện này…Lúc đầu thần thật sự không biết gì hết.
– Nghịch tử? Nói như vậy là ngươi chướng mắt hắn?
Hoàng Thượng lầm bầm lầu bầu:
– Cũng đúng, nếu thật lòng thương tiếc A Trạch, ngươi sẽ không đánh hắn đến nổi huyết nhục mơ hồ, nếu ngươi không để ý nhi tử này, trẫm cũng không muốn nghe Tần vương phủ các ngươi rải rác tin đồn, tính tính của ngươi như thế, Tần vương phủ có thể thái bình sao? Lúc chính phi của ngươi còn sống, cũng là phiền toái không ngừng, sau khi ngươi thú kế phi, bình tĩnh được một đoạn thời gian, nhưng ngươi chọn kế phi lại am hiểu y thuật…Tuy nàng chữa trị cho thái tử, nhưng ngươi có thấy vương gia nào có kế phi như ngươi không?
– Về sau chuyện hoán tử bị bại lộ, lẫn lộn huyết thống hoàng gia, còn ngươi vi phụ không từ, tùy ý tàn hại nhi tử nối dõi, buộc Khương thị đang mang thai phải về ngoại gia, ngươi… Ngươi khiến trẫm thất vọng còn chưa nói, ngươi còn khiến hoàng thất mất hết thể diện, Tần vương, ngươi khiến trẫm quá thất vọng rồi.
– Hoàng thượng…
– Nếu ngươi xem A Trạch là mầm mống gây hoạ, có ngự sử nói với trẫm, A Trạch làm Tần vương thế tử danh không chính ngôn không thuận, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, tổ tông định ra quy củ, cũng không thể vì ngươi mà phá hủy, trẫm càng không thể lập thân mẫu của A Trạch làm chính phi.
Hoàng đế ý bảo thái giám nâng Triệu Đạc Trạch lên, thở dài nói:
– Về sau Triệu Đạc Trạch không còn là nhi tử của ngươi nữa, trẫm đem mầm mống gây họa này đi, ngươi chướng mắt hắn, lại có người nhìn trúng hắn, trẫm cũng không tin A Trạch cực giống hoàng đệ lại là người vô dụng phế vật.
Tần vương cuống quít nói:
– Bệ hạ. Không phải thần không cần A Trạch.
– Ngươi có nói gì, trẫm cũng không muốn nghe.
Hoàng đế suy nghĩ, nói:
– Trẫm chỉ công đạo với một mình người, trẫm sẽ không bạc đãi A Trạch, hắn là huyết mạch hoàng thất, Yến Thân vương vô tử thừa tước, trẫm nhớ trường án lúc đó, A Trạch đã cứu Yến Thân vương, ngươi có không ít nhi tử, không phải chỉ có một mình A Trạch, Tần vương nhất mạch có huyết mạch gần trẫm nhất, mấy ngày gần đây trẫm luôn tìm chọn nhi tử nối dòng cho Yến Thân vương, vừa lúc ngươi chướng mắt A Trạch, ngươi để A Trạch quá kế Yến Thân vương đi.
Tần vương bị tin tức này làm cho choáng váng, Yến Thân vương? Tương lai sau này Triệu Đạc Trạch sẽ làm Yến Thân vương?
Tuy hiện giờ Yến Thân vương không có quyền thế, nhưng hắn là thân vương duy nhất ở Đại Minh triều, tước vị so với Tần vương còn cao hơn.
Đại Minh triều tước vị là thừa kế, không người thì hủy tước.
Không đúng, hiện tại hắn không thể nghĩ này đó, Yến Thân vương đắc tội quá nhiều người, A Trạch quá kế cho Yến Thân vương làm thế tử quả thực chính là con đường chết.
– Hoàng thượng, thần không muốn…
– Không muốn? Nếu trẫm đến chậm một bước, A Trạch đã bị ngươi đánh chết, huống chi ngươi có ngũ tử( 5 con), A Trạch làm quá kế, ngươi còn tứ tử ở bên người tẫn hiếu, trẫm nghe nói ngươi mới nạp vài vị tân trắc phi, qua hai ba năm sẽ có tin vui.
Hoàng đế chậm rãi nói:
– A Trạch quá kế Yến Thân vương làm nhi tử nối dòng, đây là quyết định của trẫm, ngươi mau lãnh chỉ tạ ơn đi.
– … Hoàng thượng, khuyển tử vô tài, vô đức không xứng quá kế cho Yến Thân vương.
– Trẫm thấy A Trạch tài mạo song toàn, xứng làm Yến Thân vương thế tử.
Hoàng đế sai người nâng Triệu Đạc Trạch vào cung, nói:
– Thái hậu vẫn luôn nhớ thương A Trạch, trẫm để A Trạch vào cung bồi thái hậu, chuyện quá kế, trẫm chỉ nói với một mình ngươi, nếu truyền ra bên ngoài tin tức gì đó…Trẫm sẽ nghĩ là ngươi truyền ra.
– Thần tuân chỉ.
Tần vương bất đắc dĩ lãnh chỉ.
Nếu hoàng thượng đã nói như vậy, hắn có thể phản bác sao?
Chỉ hy vọng Triệu Đạc Trạch có thể bình an, tuy Yến Thân vương tôn quý, nhưng địch nhân quá nhiều, tương lai chỉ sợ là…
Hoàng đế đã rời đi, Tần vương còn chưa phục hồi tinh thần, để A Trạch quá kế, hoàng thượng sẽ không nhắc lại chuyện vật liệu đá, như thế cũng coi như đã qua một ải khó khăn nhất.
Tần vương nhìn cây roi nhiễm huyết, có vài phần may mắn, cũng có vài phần không nỡ.
Chỉ là hoàng thượng cũng không nói sai, hắn còn tứ tử, tương lai có khả năng sẽ có thêm nhi tử, A Trạch…
Rời đi cũng tốt, đỡ phải gây chuyện sinh sự liên lụy đến toàn bộ vương phủ.