Giang Nam là nơi cực kỳ quan trọng ở Đại Minh triều, một khi Giang Nam chiến loạn, Man Di sẽ đánh vào nam hạ, có lẽ Đại Minh triều sẽ diệt vong.
Hoàng đế nhận được sổ con như vậy, sao có thể không tức giận?
Tuy Tiêu Duệ Hoa không nói rõ, nhưng từ trong chứng cứ có thể thấy được trong đó có bút tích của thái tử, cái đám quan viên dao động nền tảng lập quốc phần lớn là người do thái tử đề cử.
Quan viên của thái tử ở Giang Nam trộm đổi vật liệu đá, ôm không ít bạc.
Hoàng đế vừa tức lại vừa giận, chất vấn thái tử vì sao phải làm như vậy?
Thái tử bệnh tình đã không tốt, còn bị hoàng đế dọa một trận, bệnh cũ tái phát, bất tỉnh nhân sự.
Hoàng thượng cũng không vì vậy mà bỏ qua cho thuộc thần của thái tử, toàn bộ thuộc thần ở Đông Cung đều bị thay đổi…
Lúc hoàng thượng chỉnh đốn thuộc thần của thái tử, các vị hoàng tử còn lại thấy được cơ hội lật đổ thái tử.
Phàm là hoàng tử có dã tâm sẽ sôi nổi nhảy ra chỉ trích thái tử, đem chứng cứ phạm tội của thái tử đưa cho hoàng đế.
Hoàng đế đang rất cao hứng, ai ngờ chứng cứ bất lợi với thái tử càng ngày càng nhiều, chuyện này nháo càng lúc càng lớn.
Lúc này hoàng thượng muốn ngừng cũng không thể ngừng, các vị hoàng tử cùng công kích thái tử, bọn họ bộc phát ra lực lượng chính trị, khiến hoàng thượng cảm thấy sợ hãi.
Đối với thái tử bọn họ không có một chút tình nghĩa huynh đệ, như vậy đối với hắn?
Hôm nay bọn họ đồng lòng hợp lực đối phó thái tử, ngày mai có thể bọn họ sẽ đồng lòng hợp lực đối phó hắn?
Hoàng đế cảm thấy chuyện này không thể khống chế, triều thần đã ấp ủ tâm tư phế thái tử……
Hoàng đế gọi Khương nhị gia tới, bắt hắn trấn trụ đại doanh Kinh Giao, hoàng thượng chỉ có thể thông qua Dương Soái nắm giữ binh quyền trong kinh thành.
– Hoàng thượng, thái tử điện hạ cũng khổ, huynh đệ quá tranh đua, thái tử không dễ làm.
– Ai, trẫm biết.
Hoàng đế già nua không ít, nói:
– Trẫm cũng không phải muốn phế hắn, chỉ là hiện tại hắn không có nhi tử, sao trẫm có thể yên tâm đem ngôi vị hoàng đế cho hắn?
– Nhưng nếu không có thái tử, chẳng phải người khác sẽ tranh càng lợi hại hơn? Không phải người càng nguy hiểm? Hoàng thượng, thần không sợ vất vả, chỉ là luôn phiền tới Dương Soái, cũng không tốt.
Khương nhị gia cũng lo lắng Dương Soái nhập thân quá nhiều, hiệu quả càng kém, nếu không đạt được yêu cầu mà hoàng thượng mong muốn, Khương nhị gia sợ hoàng thượng sẽ uy hiếp tánh mạng của hắn.
Nếu hoàng thượng muốn chém đầu người vô dụng, hắn biết tìm ai nói lí lẽ?
Khương nhị gia còn chưa sống đủ đâu, sao có thể chịu chết?
Hoàng đế vội vã nói:
– Ngươi nói cũng có vài phần có lý, khó trách bọn họ nói ngươi không học mà có tài.
– Hoàng thượng nói thật sao? Không phải thần tầm thường vô thức?
– Không phải.
– Thần tạ chủ long ân, sau này người cho thần một cái kim bài, mặt trên liền viết bốn chữ không học có tài, thần cầm khối lệnh bài này đi khoe khoang, cũng đỡ nghe người ta nói thần là tiểu nhân, người vô năng.
– Ai nói ngươi?
– Rất nhiều người đều nói như vậy.
Hoàng đế nhàn nhạt an ủi Khương nhị gia:
– Chờ qua trận này, trẫm sẽ ban thưởng kim bài cho ngươi.
– Thần sẽ nhớ kỹ.
– Trẫm sẽ giữ lời.
– Đa tạ hoàng thượng.
Khương nhị gia dập đầu tạ ơn, ngoan ngoãn đi đại doanh Kinh Giao làm “linh vật”.
Từ nay về sau, trong cung truyền ra, hoàng thượng thường xuyên đi Đông Cung thăm hỏi thái tử, phóng thích thuộc thần của thái tử, càng có người nói, hoàng thượng cùng thái tử ôm nhau khóc rống…
Các đại thần tiếp tục quan vọng, các hoàng tử lại không có cách nào quan vọng tiếp, không lập đổ thái tử, chẳng phải bọn họ đã bận rộn không công?
Các hoàng tử hành sự càng thêm liều lĩnh, thề phải lôi thái tử xuống ngựa.
Yến Thân vương phủ.
Yến Thân vương vừa ho ra máu, vừa nghe thuộc hạ hồi bẩm tin tức bên ngoài.
Tuy sắc mặt Yến Thân vương tái nhợt, chỉ là gương mặt lại vì hưng phấn mà đỏ ửng, thân thể khô gầy rũ xuống, con ngươi sáng rực đến kinh người.
– Khụ khụ…Khụ khụ…
Yến Thân vương ném khăn nhiễm huyết xuống đất, lại lấy khăn sạch sẽ khác, che miệng nói:
– Khởi động kế hoạch cuối cùng, bổn vương muốn cho bọn đệ đệ hiểu rõ nổi thống khổ bị phụ hoàng quở trách, khi đó bổn vương có thể thoát thân, còn có thể có được tước vị Yến Thân vương, nhưng bọn họ không có vận khí tốt như bổn vương.
– Vương gia, một khi Man Di tiến binh?
– Không cần lo lắng, bổn vương không tin Man Dị nho nhỏ lại có thể đoạt được Trung Nguyên, khụ khụ, bổn vương không phải là người tốt, nếu giang sơn vì vậy mà mất đi, bổn vương cũng không hối hận.
Yến Thân vương chỉ chấp nhất báo thù, người như vậy đủ điên cuồng, cũng đủ đáng sợ.
– Dựa theo chỉ thị của bổn vương mà làm.
– Dạ vương gia.
– Chỉ là đại doanh Kinh Giao…
– Không cần để ý tới, để cho Khương nhị gia ở đại doanh giả thần giả quỷ đi, thân thể bổn vương đã không thể chống đỡ được bao lâu, không muốn đăng cơ làm hoàng đế, bổn vương làm này đó chỉ vì muốn phụ hoàng cảm nhận được nổi đau tang tử, cảm nhận thê lương không còn nhi tử.
Tuy hoàng thượng có khả năng sẽ còn lại Triệu vương, chỉ là Triệu vương rất vô dụng, Yến Thân vương cười khổ:
– Khương nhị gia làm hỏng chuyện của bổn vương, nếu không có hắn, sao Triệu vương có thể đứng ngoài cuộc? Nếu Khương nhị gia biết hắn giúp A Trạch tăng thêm một đối thủ, không biết có hối hận ngày đó đã khuyên nhủ Triệu vương?
Có lẽ sẽ có, càng có khả năng là không.
Khương nhị gia trôi qua ngày tháng rất tiêu sái, làm theo bản tính, rất ít tự hỏi…
Ánh mắt Yến Thân vương thâm thúy, hắn có thể làm được đều đã làm, làm không được, phải xem Triệu Đạc Trạch có thể đi đến bước nào.
_______________________________________
Lúc Đại Minh mưa gió phiêu diêu, Man Di đột nhiên tấn công biên cảnh, bát đại tổng binh dâng sổ con cầu cứu đã đưa đến ngự án của hoàng thượng.
Hoàng thượng định điều phái tổng binh đi Giang Nam bình phán, hiện giờ biên quan báo nguy, hoàng thượng không tìm ra nhân thủ phái đi Giang Nam.
Binh mã đại doanh Kinh Giao có thể điều động, nhưng các hoàng tử quá dã tâm, sao hoàng thượng dám để binh mã đại doanh Kinh Giao rời kinh?
Vì vậy, trong lòng hoàng thượng càng thống hận các vị hoàng tử không hiểu chuyện, chỉ có dã tâm, bỏ mặc tổ tông giang sơn.
Lúc các phương diện đều không thuận, tính tình của hoàng đế luôn không tốt, hắn ban một đạo thánh chỉ, đem tam hoàng tử thích nhảy nhót trực tiếp biếm làm thứ dân.
Trong thánh chỉ hắn nghiêm khắc chỉ trích tam hoàng tử bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, không xứng làm hoàng tử.
Tam hoàng tử cũng là người có tính tình, ngày bị biếm làm thứ dân, khi màn đêm buông xuống, liền phóng hỏa đốt cháy vương phủ, toàn gia cùng tự sát.
Hoàng đế nghe xong hồi báo, lại thấy bầu trời nhiễm hồng ngọn lửa, hoàng đế phun một ngụm máu tươi:
– Lão tam, trẫm không muốn ngươi bị như thế, ngươi như thế nào…Như thế nào lại ngu như vậy?
Trong lòng hoàng đế đau không nói lên lời, chỉ là lúc này, hắn cần phải giết gà dọa khỉ, áp chế dã tâm của các hoàng tử.
Cho dù đau lòng toàn gia lão tam tự sát, hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài, ở trên triều đình, hoàng đế tỏ vẻ tam hoàng tử sợ tội tự sát.
Thậm trí hoàng đế còn xóa tam hoàng ra khỏi tông điệp gia phả.
Hành động này khiến các vị hoàng tử khác kinh sợ, ra sức củng cố vị trí thái tử, nhưng bệnh tình của thái tử thường xuyên lặp lại.
Cho dù Tần vương phi dùng hết sở trường, cũng không thể khiến bệnh tình của thái tử chuyển biến tốt đẹp.
Hoàng hậu cẩn thận hỏi Tần vương phi, thái tử có thể lưu lại nhi tử nối dõi?
Tần Vương phi suy nghĩ rất lâu, nói:
– Không phải không thể có nhi tử nối dõi, chỉ là mạnh mẽ hành phòng đối với bệnh tình của thái tử vô cùng bất lợi.
Nàng ngụ ý chính là nếu mạnh mẽ hành phòng, sẽ khiến bệnh tình của thái tử càng nghiêm trọng, hơn nữa cũng không thể khẳng định sẽ có nhi tử nối dõi.
Hoàng hậu suy nghĩ một lúc lâu, nói:
– Bổn cung suy nghĩ thêm chút nữa.
Nếu thái tử lưu lại nhi tử nối dõi, sẽ có khả năng lập hoàng thái tôn, cục diện hiện giờ, hoàng thượng sẽ không dễ dàng động vào thái tử.
Nhưng thái tử vô tử, hoàng đế không có khả năng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho thái tử.
Hoàng hậu không dám làm lẫn lộn huyết thống hoàng gia, chỉ có thể để thái tử tự làm, nhưng thân thể thái tử không thể thừa nhận được hổ lang chi dược( xuân dược).
Hoàng hậu rất khó xử, có phải nếu không đánh cuộc sẽ không có xác xuất thành công?
Tần vương phi ở phương diện này cũng không dám nói bậy, bởi vì nàng nói cái gì cũng sai, nghe lệnh hoàng hậu nương nương…Tương lai nếu thái tử có gì tốt xấu, người bị hạch tội đầu tiên chính là nàng.
Nàng càng thêm cẩn thận, khổ tư suy nghĩ phương pháp đẹp cả đôi đường.
Chuyện ở Giang Nam càng ngày nguy hiểm, Tiêu Duệ Hoa thỉnh cầu hoàng đế điều binh đã đưa lên mấy phần, mà ở biên cảnh chiến sự càng ngày càng kịch liệt, bát đại tổng binh cũng dâng sổ con kể lể gian nan, hoàng đế xoa trán, hắn không có người dùng…
Lúc hắn khó khăn, Triệu Đạc Trạch thân xuyên áo giáp thỉnh chỉ:
– Bệ hạ, thần nguyện ý lãnh Thần Cơ Doanh gấp rút tiếp viện Giang Nam, vì người cứu tế bình định.
– Chỉ là vết thương của ngươi…
Hoàng đế không phải không nghĩ tới Triệu Đạc Trạch cùng Thần Cơ Doanh, mà là Triệu Đạc Trạch bị Tần vương đánh quá nặng, thái y từng nói, đi đường dài sẽ ảnh hưởng tới vết thương.
Sao hoàng thượng có thể nhẫn tâm để Triệu Đạc Trạch ngàn dặm gấp rút tiếp viện?
– Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, thần chỉ bị chút thương tích không đáng ngại, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, thần chịu long ân của bệ hạ, lại là hậu duệ tôn thất, theo lý nên đền đáp bệ hạ, vì nước tận trung.
( Yul: Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách nghĩa là nước nhà lúc hưng thịnh hay lúc suy vong, một người dân thường cũng phải có trách nhiệm lo lắng.)
Triệu Đạc Trạch nói lời chuẩn xác, khí vũ hiên ngang, một thân chính khí, hoàng đế ngồi trên long ỷ, cảm thán một câu:
– Quốc nạn hiện trung thần, khổ chiến sinh lương tướng, A Trạch, trẫm nhớ kỹ phần trung tâm này của ngươi, chờ ngươi bình an trở về, trẫm sẽ phong thưởng cho ngươi.
– Này đó là thần nên làm, thần không cầu phong thưởng.
– Thưởng phạt phân minh, ngươi muốn trẫm thành hôn quân sao?
– Thần không dám.
Triệu Đạc Trạch cúi đầu nhận sai, hoàng thượng ban thưởng cho hắn là đem hắn quá kế cho Yến Thân vương làm nhi tử nối dòng?
Làm nhi tử nối dòng của Yến Thân vương có nhiều ưu việt, Triệu Đạc Trạch hiểu rõ hơn bất luận kẻ nào, hắn đã tuyệt vọng với Tần vương, chỉ là trong giây lát lại có thêm một phụ thân.
Tuy Yến Thân vương sống không được bao lâu, Triệu Đạc Trạch vẫn có chút xa cách.
Chỉ là, hiện tại những chuyện này suy xét có chút sớm, hết thảy chờ hắn bình an trở về rồi nói.
Lưỡng Hoài Giang Nam sinh mệnh hơn mười vạn bá tánh đè nặng trên vai Triệu Đạc Trạch, hắn không biết hắn có thể gánh vác nổi không, Tiêu Duệ Hoa đã dựng xong sân khấu, nếu ở thời khắc mấu chốt còn do dự thiếu sót, còn nói cái gì mà làm người quyền khuynh trong thiên hạ?
Gánh vác cần phải gánh vác, gánh vác không nổi, có liều mạng cũng phải chịu đựng.
Hoàng đế gật đầu chấp thuận cho Triệu Đạc Trạch lãnh năm ngàn binh mã Thần Cơ Doanh rời kinh.
Trước khi đi, hoàng đế quyết đoán giao quyền lợi cho Triệu Đạc Trạch, cũng hạ lệnh binh mã của các phủ huyện Giang Nam toàn quyền Triệu Đạc Trạch điều động.
Hoàng đế hầu như đã đem toàn bộ Giang Nam giao cho Triệu Đạc Trạch.
Chuyện này khiến các vị hoàng tử nhìn đến đỏ mắt.
Tần vương nhìn Triệu Đạc Trạch ngồi trên lưng ngựa khí phách hăng hái, quyền chưởng Giang Nam, trong lòng rất hụt hẫng.
Gió cuốn mây bay mạnh mẽ thay,
Xưa nay chinh chiến mấy ai về…
Nam tử hán đại trượng phu, ai không muốn công danh lợi lộc? Ai không muốn quyền bính hiển hách?
Cả đời Tần vương không làm được chuyện gì, Triệu Đạc Trạch lại làm được, tâm tình của Tần vương rất phức tạp cùng mất mát.
Triệu Đạc Trạch rời khỏi Tần vương phủ, càng ngày càng xuất sắc, sao có thể?