Hậu Tinh Thần Biến

Q.7 - Chương 11 - Thiên La Địa Võng

trước
tiếp

Liêu Trạm hiện giờ chính là Tân Thành chủ Lạc Phượng thành, lúc này hắn đang trong phòng đi qua đi lại, lão cũng vừa nhận được tin tức có một già một trẻ là người của Thần giới thứ hai tại cửa thành phía Đông giết không ít binh sĩ vệ thành, sau đó nghênh ngan tiến vào trong thành. Không những thế một già một trẻ kia còn muốn cái gì gặp Liêu Kiến – Liêu Kiệt thu trái. Liêu Trạm cũng chính là thành viên của Liêu gia, vừa nhận chức tân thành chủ nên đương nhiên lão biết chuyện của ba mươi năm về trước, chính vì thế lão dám chắc hai người một già một trẻ kia chính là Nghịch Ương và Hồng Quân. Sau khi nhận được tin tức, Liêu Trạm nhanh chóng thông tri cho người đức cao vọng trọng nhất của Kiêu gia – Liêu Cẩm, lão cũng rất sốt ruột chờ đợi mệnh lệnh của Liêu Cẩm.

Chỉ trong chốc lát, Liêu Cẩm mang theo hai người, chính là trưởng lão trong gia tộc tiến vào đại sảnh của chủ phủ. Liêu Trạm nhìn thấy Liêu Cẩm đến, tâm trạng thở dài một hơi, sự quan trọng của Lạc Phượng thành chính là sự tồn vong của Liêu gia, chuyện quan trọng như vậy không phải hắn là thành chủ là có thể giải quyết được.

“ Liêu Trạm, chuyện này chúng ta đã biết rồi, hai người này dám chắc là Nghịch Ương và Hồng Quân mà năm xưa Liêu Kiến và Liêu Kiệt có nói qua, bọn họ dám hai người vào thành rõ ràng đã có chuẩn bị, ít nhất chúng cũng có nhận định, chỉ cần bọn chúng muốn chạy thì vô luận thế nào cũng không có ai ngăn cản được chúng.” Liêu Cẩm phân tích nói.

Liêu Trạm suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp “ Tộc thúc nói không sai, nhưng mà dựa vào Liêu Kiến và Liêu Kiệt nói qua Nghịch Ương và Hồng Quân dám chắc đến có mục đích. Ít nhất Hồng Quân … chúng ta không có khả năng ngăn cản.

“ Uhm, trong Lạc Phượng thành chúng ta đông hơn chúng ngàn vạn lần, nhưng căn bản chúng ta không nên phát động quy mô chiến đấu lớn, cũng không thích hợp một lượng lớn quân đội cùng nhau công kích, như vậy tổn thất của chúng ta sẽ là rất lớn, hôm nay biện pháp chỉ có một …” Liêu Cẩm nở ra một nụ cười rất tà ác.

Nghịch Ương và Hồng Quân giờ này đang đi trên đường lớn trong Lạc Phượng thành, nhìn ngã tư đường phồn hoa, những lâu vũ vững chãi, trong lòng hai người liền dâng lên một cảm xúc khó tả. Đây chính là thành trì mà người của Thần giới thứ hai không thể tiến vào sao?, cho dù kiến thiết giống như Thánh giới thôn cũng thua xa ở đây, giờ này Nghịch Ương còn tưởng tượng đến cảnh người của Thánh giới thôn được an lạc trong Lạc Phượng thành

“ Uhm” Nghịch Ương đột nhiên nhướng mày nói “ Tiểu Quân, thành chủ của Liêu gia hứa hẹn với chúng ta, chúng ta đi tìm hắn đàm phán”

“ Đàm phán?” Hồng Quân ngạc nhiên kinh hô nhưng ngay lập tức hắn khôi phục được sắc mặt, “ Được, đàm phán thì đàm phán, xem bọn chúng còn có chiêu gì mới hay không?” Nếu dám giết người để tiến vào Lạc Phượng thành, Hồng Quân dĩ nhiên là không sợ cái thành chủ chủ phủ, có lẽ Liêu gia bày thiên la địa võng, nhưng phải xem chúng bày ra để đối phó người nào.

Vừa mới đồng ý đàm phán, lập tức có người đến mang theo bọn họ đi đến chủ phủ.

Chủ phủ của Lạc Phượng thành hôm nay trong có vẻ rất nghiêm trang mà tấp nập, đình viện hai bên có hai hàng hộ vệ, mỗi hộ vệ đều là thượng phẩm thần nhân tu vi, hơn nữa mỗi người đều có hai kiện cực phẩm tiên khí, một là tấn công, một phòng thủ. Hai trăm người này có thể xem như là tinh anh hộ vệ của Lạc Phượng thành chủ phủ.

Hồng Quân và Nghịch Ương vừa đi vừa nhìn hai bên, hai trăm hộ vệ đều hiêng ngang đứng vững, trên mặt không có một nét gì biến hóa, hai người trong lòng không khỏi âm thầm bội phục những hộ vệ này, bọn họ có lẽ chính là tử sĩ. Để huấn luyện được một đoàn tử sĩ như vậy thì khó khăn tuyệt đối là lớn. Huấn luyện được một tử sĩ có thể là dễ dàng, nhưng muốn cho một thượng phẩm thần nhân làm tử sĩ thì dường như không có khả năng, không những thế, hiện giờ còn đến hai trăm tử sĩ, đều là thượng phẩm thần nhân tu vi….

Có một điều mà Nghịch Ương và Hồng Quân không biết đó là, tử sĩ không phải là hai trăm người, mà là năm trăm người, ba trăm người khác đã được Liêu Cẩm mang đi.

Liêu Trạm sau khi nhận được tin tức, lập tức từ chủ thành ra nghênh đón, nhìn thấy Nghịch Ương và Hồng Quân, thần tình có phần cười cười mời vào trong phủ bàn nghị sự.

“ Liêu Thành chủ, quân sĩ ở cửa thành rất kinh thường người của thần giới thứ hai, cho nên ta có trừng trị một chút, thiết nghĩ Liêu thành chủ không để ý chứ?” Nghịch Ương đột nhiên nói vậy khiến Liêu Trạm bị hạ uy (như đang cưỡi ngựa tự nhiên có người kéo xuống ý mà), chỉ cần Liêu Trạm nói không dễ nghe thì ngay lập tức Nghịch Ương sẽ ra tay.

Liêu Trạm vừa nghe Nghịch Ương nói thì trong lòng đã thầm mắng :” Cái lão già Nghịch Ương kia, ngươi đã giết hơn mười thủ thành của ta lại còn ở đây kiêu ngạo, nếu không bởi tộc thúc an bài, lão tử đã sớm đem bọn ngươi ra bầm thây thành vạn đoạn”. Mặc dù trong lòng Liêu Trạm rất hận nhưng ngoài mặt thì không có biểu lộ điều gì, vẫn như trước cười nói : “ Nghịch Ương thủ lĩnh nói mấy tên tiểu nhân không hiểu chuyện đó hả, thật phiền Nghịch Ương thủ lĩnh tự mình ra tay giáo huấn, Liêu Trạm ở nơi này không kịp thời ra nghênh đón, như thế nào mà dám ý kiến chứ?”

“ Như vậy là tốt rồi, ta với Thành chủ chỉ có hội ý thôi mà ngoài cửa có tới hai trăm thượng phẩm thần nhân, thiếu chút nữa ta không dám vào” Nghịch Ương nói xong, ánh mắt đảo qua nhìn về hai trăm gã tử sĩ bên ngoài, khẩu khí có chút cười nhạo.

“ Ha ha, Nghịch Ương thủ lĩnh không nên nói những chuyện này, đây thực chất chỉ là những gia đinh trong phủ, bình thường không được lộ diện ra ngoài, ngày hôm nay được Nghịch Ương thủ lĩnh tới thăm nên mới để bọn họ toàn đội ra nghênh đón, cũng tốt để cho bọn họ được nhìn thấy, có chút kiến thức về phong phạm của Nghịch Ương thủ lĩnh.

Liêu Trạm đang nói, ánh mắt cố ý liếc qua Hồng Quân ra vẻ ngạc nhiên rồi nói “ Gì? Vị tiểu hữu này trong mặt rất lạ, Nghịch Ương thủ lĩnh, không biết vị này là….?”

“ Ha ha, hắn chính là tiểu hữu của lão phu, tên gọi là Hồng Quân, ta nghĩ các ngươi đều nghe thấy tên hắn cả rồi chứ?” Hồng Quân nghe tới hai người đề cập đến hắn liền hướng Liêu Trạm gật gật đầu, vẻ mặt có vẻ như vô hại, hơn nữa vẻ mặt của hắn rất thành tâm liền làm cho người ta có thể nghĩ ngay người này rất chân thành.

Liêu Trạm sắc mặt biến đổi, hắn rõ ràng đã nghe qua tên của Hồng Quân. Một người chỉ là hạ phẩm thần nhân cảnh giới mà chỉ một kiếm giết chết bảy ngàn người của Lạc Phượng thành, đừng nói ở đây là thế giới của người chết, kể cả khi bọn họ còn sống cũng chưa từng nghe nói qua.. Nhưng chỉ gần như trong nháy mắt, Liêu Trạm đã khôi phục được sắc thái bình thường, , kinh ngạc nói “ Thì ra là vị này, chính là Hồng Quân tiểu hữu, cũng quả nhiên là nhân tài, nhân tài à…đáng tiếc một nhân tài như vậy Liêu gia ta chưởng quản Lạc Phượng thành cả ngàn ức năm cũng chưa từng thấy xuất hiện qua, Nghịch Ương thủ lĩnh quả thật là hảo phúc à.

Liêu Trạm nói lời này cũng có nguyên nhân của lão, lão nói như vậy với ngụ ý rằng Hồng Quân chỉ là thuộc hạ, là tay sai của Nghịch Ương, nếu điều này khiến cho Nghịch Ương và Hồng Quân xảy ra xung đột thì …hắc hắc. Cho dù Hồng Quân và Nghịch Ương không thể thì cũng khiến cho Hồng Quân và Nghịch Ương có chút kiêng kỵ nhau. Chỉ là thật đáng tiếc ý của hắn hoàn toàn thất bại, , Hồng Quân cũng chẳng thèm để ý đến lời hắn nói chứ đừng nói là vị trí này vị trí nọ.

“ Liêu thành chủ, ngươi nên công bố khai thành, chúng ta muốn đòi lại Lạc Phượng thành, các ngươi có thể phó mặc cho Liêu Kiến cùng Liêu Kiệt nhưng chúng ta cũng rất rõ ràng, các ngươi khi nào mới rời thành để người Thánh giới thôn có thể đến?” Nghịch Ương cũng không khách khí, nói thẳng vào vấn đề.

“ Chuyện này…” nói đến cho thành, Liêu Trạm không khỏi xấu hổ “ Nghịch Ương thủ lĩnh, ngươi xem, đáp ứng cho thành là của Liêu Kiến cùng Liêu Kiệt, mà hai tên đó giờ không là thành chủ nữa, cũng không thể quyết định các vấn đề của tòa thành, bây giờ ở Lạc Phượng thành chỉ có Liêu gia tộc thúc là có thể giải quyết, ngay cả ta chính thức có việc cũng phải hỏi qua ý kiến của tộc thúc lão nhân gia.”

“ Được, ta chỉ biết các ngươi cố tình đẩy qua đẩy lại, các ngươi gọi tộc thúc của các ngươi đến đây ta – Nghịch Ương cùng hắn nói chuyện, đừng có ngàn vạn lần nói rằng tộc thúc các ngươi không có nhà, như thế chỉ là nói nhảm”

“ Chuyện này ….”Nghịch Ương nói cũng không thèm nể mặt Liêu Trạm, khiến Liêu Trạm càng xấu hổ không thôi, “ Nghịch Ương thủ lĩnh, quả thật ….quả thật tộc thúc không có ở nhà.”

“ Hừ, được…”Nghịch ương hừ lạnh một tiếng, “ Ta đây sẽ ở lại Lạc Phượng thành mấy ngày” Liêu Trạm nghe thấy thế thì hưng phấn hẳn lên, không nghĩ mệnh lệnh tộc thúc giao cho lại nhanh chóng hoàn thành đến như vậy, nhưng ngay lập tức Nghịch ương nói làm Liêu Trạm đang từ trên trời rơi ngay xuống đất “ Ta cùng Hồng Quân tiểu hữu ở Lạc Phượng thành nhiều ngày, phải được cùng tỉ thí với người của thần giới thứ nhất, trong lúc không cẩn thận có thể giết chết người thì Liêu Thành chủ ngươi đừng có trách chúng ta”

“ …Nghịch ương thủ lĩnh, còn có Hồng Quân tiểu Hữu …các người cứ ở trong chủ phủ, không có việc gì thì ta dám cam đoan không có ai đến làm phiền mấy người, các người nói như thế có được không?”

“ Ta không thích ở tại thành chủ phủ, mỗi một nơi ta đi một chút. Hôm nay tới Lạc Phượng thành đây là tâm nguyện lớn nhất của ta là đi được khắp cả Lạc Phượng thành này” Nghịch ương còn chưa nói gì thì Hồng Quân lập tức nói luôn, thể hiện lập trường của mình “ Chúng ta chỉ thích đi ra ngoài, cái gì mà thành chủ phủ chúng ta không có hứng thú”

Liên tục bị Hồng Quân cùng Nghịch Ương trăm đường gây khó dễ, ngay cả lời Liêu Cẩm dặm dò thiếu chút nữa Liêu Trạm không kiềm chế được, sắc mặt khó coi nói “ Hai vị, tộc thúc thật sự mấy ngày nay không có đây, mong hai vị thông cảm dùm, khi nào tộc thúc về ta nhất định mang đến cho hai người câu trả lời thuyết phục, nếu các người không phá Lạc Phượng thành của ta, đối với Thánh giới thôn của các ngươi cũng không có điều gì tốt đẹp”

“ A …a Ha ha ha’” Nghịch Ương lớn tiếng nở nụ cười, một chút bận tâm cũng không có, không để ý đến Liêu Trạm mà trực tiếp hướng Hồng Quân nói :“ Hồng Quân, đệ có nghe hay không? Có người uy hiếp chúng ta kìa..”

Hồng Quân không nói gì chỉ cười cười, nhìn Liêu Trạm nói: “Liêu thành chủ, ta cùng Nghịch Ương lão ca gần đây đang luyện một chiêu thức, nhưng tiến triển có chút chậm chạp, muốn chúng ta ở lại thành phủ chủ cũng không khó, mong rằng Liêu thành chủ bố trí mấy người theo ta cùng Nghịch Ương bồi luyện, tốt nhất công lực phải cao cao một chút, ta xem…” Nói đến đây, Hồng Quân chỉ vào hai trăm tử sĩ “ Ta nghĩ mấy gã hộ vệ kia rất thích hợp, nhưng mà Nghịch Ương lão ca đang luyện có chút chưa thành thạo, nếu có xảy ra án mạng…”

Liêu Trạm giờ này cũng không nói gì, Hồng Quân chỉ hai trăm tử sĩ này đúng là tinh anh của Lạc Phượng thành chủ phủ, Liêu Cẩm trước khi đi từng nói qua, lưu lại hai trăm tử sĩ này để phòng ngừa Nghịch Ương cùng Hồng Quân trực tiếp dùng sức mạnh, nếu thực sự không quá mức cần thiết thì không nên xuất ra những người này. Dù sao họ cũng là Thượng phẩm thần nhân tử sĩ, đừng nói là toàn quân bị tiêu diệt, ngay cả bị chết một người thì đối với Liêu Trạm cũng là một tổn thất quá lớn.

“ Chuyện này, những tên gia đinh công lực thấp kém, sợ rằng không được lại khiến Nghịch Ương thủ lĩnh lên tiếng, như vậy đi, chỉ cần nhị vị đáp ứng ở lại Thành chủ phủ, Liêu Trạm tất sẽ đi tìm một số hộ vệ có công lực cao mỗi ngày cùng Nghịch Ương thủ lĩnh so chiêu, “ Liêu Trạm trong lòng như muốn phát rồ lên, nhưng đành cắn răng hi sinh một ít thủ vệ.

Thực tế thì Liêu Cẩm không có rời đi khỏi Lạc Phượng thành, lão đang không ngừng bố trí nhân thủ tiến công đánh Thánh Giới thôn, đến lúc đó cùng với Nghịch Ương và Hồng Quân đàm phán sẽ có nhiều điểm có lợi. Nhưng điều quan trọng nhất mà lão không biết đó là : Thánh giới thôn mới thực sự là Thiên La Địa Võng


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.