Hello, Người Thừa Kế

Chương 1599 - Xin Lỗi, Anh Yêu Em! (11)

trước
tiếp

Tư Tĩnh Ngọc vừa dứt lời, cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, cảnh sát thở hổn hển đứng đó, ánh mắt nhìn thằng vào cô.

Tư Tĩnh Ngọc chợt cảm thấy bất an, cố nắm tay Thi Cẩm Ngôn, không biết phải nói gì.

Thậm chí cô còn có chút cảm giác bài xích không muốn nghe viên cảnh sát kia nói chuyện…

“Chị dâu! Đội trưởng muốn gặp chị lần cuối!”

Giọng nói của anh ta nghèn nghẹn, lộ ra một cảm giác bị thương.

Tư Tĩnh Ngọc lập tức ngày người.

Lần cuối…

Lần cuối!

Tư Tĩnh Ngọc vén chắn rồi lảo đảo bước xuống, nhưng vừa mới bước được hai bước dưới chân đã mềm nhũn, suýt nữa ngã lăn ra đất. May mà có một cánh tay mạnh mẽ đưa ra đỡ lấy cô, sau đó bất ngờ bế bổng cố lên rồi đi nhanh ra ngoài.

Từ khoa phụ sản đến phòng cấp cứu có hơi xa, thậm chí còn không ở trong cùng một tòa nhà, Thi Cẩm Ngôn đi rất nhanh, ba phút sau Tư Tĩnh Ngọc đã có mặt trước của phòng cấp cứu.

Ngoài cửa, đám cảnh sát kia đã sưng cả mắt, mọi người nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu đang được mở ra, đến nơi này Tư Tĩnh Ngọc mới được Thi Cẩm Ngôn thả xuống.

Tư Tĩnh Ngọc bước lên phía trước hai bước liền thấy một đôi vợ chồng trung niên quen thuộc đang vội vã chạy tới, đó là ba và mẹ của Diều Đằng. Bọn họ đi quá nhanh, lúc đi ngang qua Tư Tĩnh Ngọc thì chẳng đợi cô chào hỏi đã vòng qua cổ, đi thẳng tới trước mặt bác sĩ.

Mẹ Diêu túm lấy tay bác sĩ: “Chuyện gì xảy ra vậy? Con tôi thế nào rồi? Sao lại bị trúng đạn? Bây giờ nó thế nào? Đám người này khóc lóc cái gì?”

Bác sĩ thở dài: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi!”

Mẹ Diều buông tay bác sĩ ra, đầu tiên là ngẩn người rồi đột nhiên phát điên mà túm lấy tay bác sĩ: “Bác sĩ, cầu xin anh cứu lấy con tôi! Con tôi không thể chết được! Tôi quỳ xuống xin anh đấy!”

Bà nói rồi định quỳ xuống thế nhưng bác sĩ vội vàng đỡ bà dậy, giống như là đã xử lý vô số tình huống như vậy nên vô cùng lí trí lắc đầu, ba Diêu đỡ mẹ Diêu rồi nói: “Bà đừng như vậy, bác sĩ cũng.”

Mẹ Diêu bất chợt nổi điên lên, bà quay đầu đánh đập ba Diêu: “Đều tại ông cả, đều tại ông cả! Trước đây nó đòi làm cảnh sát tôi đã không đồng ý rồi mà ông cứ mặc kệ nó! Còn chiều nó! Bây giờ thì hay rồi, con trai có chuyện rồi! Chúng ta chỉ có một đứa con mà thôi, hu hu hu… kiếm được nhiều tiền cũng để làm gì cơ chứ?”

Bà nói đến đây rồi nhìn về phía bác sĩ: “Bác sĩ, mau cứu con tôi! Chỉ cần anh cứu được con tôi thì tiền của chúng tôi đều cho anh hết, đểu cho anh hết! Hu hu hu…”

Bác sĩ lắc đầu: “Bệnh nhân đã tỉnh rồi, tốt nhất vẫn nên nhanh nhanh vào xem rồi nói với cậu ấy mấy câu”

Một câu này nhắc nhở mẹ Diêu khiến bà vội vàng buông bác sĩ ra rồi vọt vào phòng cấp cứu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.