Editor: Nện Nện
Trang Nại Nại nhìn thứ trong tay mình, bất cứ giá nào!
Cúp điện thoại, cô liền núp sau cột đèn đường, chăm chú quan sát tập đoàn Đế Hào.
Bên trong các nhân viên mọi người đều đã ra về hết rồi, nhưng Tư Chính Đình vẫn chưa ra, cái tên này thật là!
Cô không sợ đem thân thể mình ra để hi sinh.
Nhưng mà, anh lại tỏ ra với mình không có một ít quan hệ.
Nghĩ đến chính mình lần này tới lần khác mặt bị hắn dán cái mông lạnh vào mặt, trang Nại Nại kiên nhẫn, bên trong tỏa ra một luồng khí nóng
Nhìn mình như hoa như ngọc vậy, người đàn ông này tại sao lại không có chút đông lòng ?
!
Tám giờ đúng, Trang Nại Nại kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng ở cửa lớn cũng có động tĩnh.
Vài người vệ sĩ mang đồ tây đen đi ra yên lặng, tiếp theo một chiếc Maybach dành riêng cho anh lái đến nơi cửa, Tư Chính Đình lúc này mới bước đi nhanh, anh đứng trước cửa, quan sát xung quanh một hồi, cũng không biết là đang nhìn cái gì, sau đó cúi đầu, ngồi vào trong xe.
Trang Nại Nại ánh mắt sáng lên, nhanh chóng hướng đến chỗ rẽ.
Đợi một lúc, liền nghe tiếng xe lần lượt lái tới, chiếc xe thứ nhất tài xế lái xe đi ngang qua, Trang Nại Nại cắn chặt răng, ở trong lòng tiếp thêm sức mạnh, sau đó cúi đầu hướng về phía trước chạy!
Có thể sợ chiếc xe Maybach kia thật sự không phanh kịp, vì lẽ đó vừa bước chân đi vừa hô to: “A a a, đụng trúng rồi! đụng trúng rồi”
Vừa nói song, Cô đã đi tới giữa đường!
Trang Nại Nại sợ đến phát run, nhắm mắt lại, đứng ở đằng kia.
Trong xe, Tư chính Đình đang ngồi ở trên ghế sau, anh đang cúi đầu đọc tài liệu, trái lại trong lòng có chút trống rỗng.
Vốn nghĩ cho rằng, với tính cách của cô ấy, chắc chắc sẽ ở bên ngoài công ty đợi mình, nhưng mà. . . . . Sao lại không có ai?
Cô đột nhiên có việc bận? hay là. . . . Vứt bỏ anh? như năm năm trước, tự nhiên bỏ đi?
Đang tự hỏi mình, đột nhiên thấy phía trước một thân hình quen thuộc bỗng chạy vọt ra!
Dù biết rõ xe của mình đông năng mạnh mẽ, sẽ không đụng phải cô, nhưng trong nháy mắt, tim của anh như thắt lại
Két!
Tiếng thắng xe truyền đến
Trang Nại Nại cau mày, dùng sức mở một con mắt, sau đó liền thấy . . . . . .A!
Trang Nại Nại nhất thời dở khóc dở cười, tại sao chiếc xe này lại phanh nhanh đến như vậy, khoảng cách từ xe đến cô còn khoảng 10 cm !
Trang Nại Nại đôi mắt to chuyển động, sau đó liền lặng lẽ đi về phía trước hai bước, mới vừa động phải xe, liền lập tức đặt mông xuống đường, tiếp theo là tiếng gào khóc:” A a, đâm chết người! Đụng vào người rồi!”
Tài xế khóe miệng giật giật, cô gái này giọng nói hùng hậu như vậy, rốt cuộc là đã chết ai đâu? hơn nữa vừa này còn đi về trước hai bước, tưởng rằng chúng tôi không nhìn thấy sao?
Tài xế nghĩ tới đây, liền quay đầu lại xem, ồ? Tiên sinh đâu rồi? !
Trạng Nại Nại vừa hô to vừa híp mắt nhìn về phía trước.
Chỉ chốc lát liền nghe thấy tiếng cửa mở, Tư chính Đình đang đứng trước mặt của cô, giọng nói mang theo vẻ vội vàng cùng phẫn nộ: “Trang Nại Nại, cô không muốn sống nữa hả? !”
Thanh âm này. . . . . vì sao Trang Nại Nại cứ có cảm giác như anh đang quan tâm đến mình!
Nhưng mà. . . . . mặc kệ, vất vả lắm mới gặp được anh, Trang Nại Nại không chút nghĩ ngợi, lập tức nhảy đựng lên, cánh tay ôm ở cổ anh, hai chân dùng sức quấn bên hông anh, không chút nghĩ ngợi ánh cánh môi mình lên miêng anh hôn lên.