Lam Trinh Liệt dường như trong phút chốc bỗng trở về là cậu thiếu niên mười bảy tuổi dưới chân dãy núi Alps, cù nhây chết được, giả điên giả ngốc, trong thời gian sống chung, chúng tôi không hề nhắc đến chuyện xảy ra dạo gần đây, chỉ là Lam Trinh Liệt bắt đầu như có như không giở mấy chiêu ám muội vụn vặt, nào là khoác vai tôi, sáp mặt lại gần tôi, rồi nhân lúc tôi xem ti vi sẽ lấy trái cây đút cho tôi ăn, còn đám bạn của cậu ấy vừa nhìn thấy tôi liền lủi mất, đến khi tôi ý thức được, bên cạnh tôi chỉ còn mỗi Lam Trinh Liệt. Tôi đều biết đằng sau những chuyện này che giấu tâm tư gì, nhưng tôi lựa chọn lơ đi mọi thứ, từ sâu trong thâm tâm, điều tôi trân trọng nhất chính là thời gian hòa hợp hiện tại, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an, bất an chính ngay lúc này đây, hiện giờ đang là đêm khuya, đêm nay tôi ngủ rất chập chờn, tiếng bước chân khẽ khàng làm tôi tỉnh giấc, sau đó là tiếng hít thở đang được kìm nén, có hơi thở ấm áp tiến lại gần tôi, rồi đôi môi mềm mại rơi trên gương mặt tôi, đến đôi mắt, gò má, sau cùng là . . . đôi môi.
Tôi mở mắt ra đã nhìn thấy Lam Trinh Liệt đang rón rén tay chân ra đến cửa, đối với nơi này, cậu ấy quen thuộc như chính phòng của mình, trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao mỗi khi thức dậy trên mặt tôi luôn có cảm giác nhớp nháp.
Tôi không biết phải làm sao đây . . .
* * *
Âm thầm đến trường học của Liên Ngọc, ngồi trong quán cà phê đối diện, nhìn về phía cổng trường. Dùng menu che đi khuôn mặt, thấy Liên Ngọc bước ra khỏi cổng, do khoảng cách quá xa, tôi không tài nào nhìn rõ biểu cảm của con bé. Con bé đứng trước cổng trường một lúc lâu, một vài người chào hỏi nhưng con bé không quan tâm, cuối cùng, một cô gái bước đến kéo con bé đi, cô gái kia chính là người lần trước tìm đến chất vấn Lam Trinh Liệt.
Tôi ngồi trong quán cà phê, cảm thấy bản thân hiện giờ chẳng khác gì tên trộm, vì muốn tìm một chút cảm giác an tâm thanh thản cho bản thân mà lén lút quan sát cuộc sống của con bé, mới phát hiện hóa ra bản thân mình đã trộm mất tình yêu của người ta.
Điện thoại đổ chuông, không cần xem, cũng biết đó là Lam Trinh Liệt, đây chắc hẳn đã là cuộc gọi thứ năm của cậu ấy, tôi bực bội nghe máy.
“ Ở đâu ?” Bên kia là giọng nói lo lắng của người nào đó, bốn cuộc gọi trước tôi đâu có nghe.
“ Từ Gia Hối, tôi lạc đường rồi, cậu đến đón tôi.” Nói xong liền ngắt máy, đáng đời Lam Trinh Liệt.
Tôi lang thang trên phố rất lâu, cuối cùng, đi đến trước cửa căn hộ của Phượng Hạo, nhấn chuông cửa, Phương Hạo vừa nhìn thấy tôi liền thở phào một hơi, sau đó, đẩy tôi ra ngoài tiễn khách : “ Mau về đi, nếu không, em sẽ trở thành cái màn thầu trong câu chuyện một cái màn thầu gây nên vụ huyết án kia đấy (1).
(1) Một tình tiết trong bộ phim Vô Cực, do Trần Khải Ca làm đạo diễn, nói về cô bé Khuynh Thành lang thang đói khát chỉ vì cái bánh màn thầu đã chấp nhận thay đổi cuộc đời mình, cuối cùng vì nhan sắc của nàng đã gây nên trận chiến mưa máu gió tanh.
Khi vừa vào cửa, tôi bị vẻ mặt nghiêm trọng của từng người trong nhà khiến cho ngột ngạt, từng người bọn họ nhìn tôi chòng chọc, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
“ Rốt cuộc chị đã đi đâu ? Có biết Eric tìm chị đến sắp phát điên không hả ?”
“ Tại sao lại tắt máy, bao nhiêu người chúng tôi dưới trời nắng chang chang ở Từ Gia Hối ai nấy đều như thằn lằn đứt đuôi.”
“ Hay là muốn chứng minh địa vị của mình trong lòng Eric mới bày ra màn kịch này, thật buồn cười.”
“ Thật quá đáng, Eric còn nói chị ta bị bắt cóc rồi, ai thèm bắt cóc chị ta, không tiền không thế.”
“ . . .. . .”
Bọn họ mồm năm miệng mười, lên án gay gắt. Tôi không thể ngờ đến bản thân chỉ tiện miệng đùa ác một tí lại có thể diễn ra kết cục thế này, nhất thời đứng hình.
“ Các người im miệng ngay cho tôi !” Lam Trinh Liệt không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay cửa, cậu ấy chỉ vào những người kia hét to : “ Tất cả các người im miệng lại hết đi.”
Cậu ấy bước về phía tôi, quần áo, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi dưới cái nắng ngày giữa hè.
“ Không sao thì tốt, quay về là được.” Cậu ấy dừng lại trước mặt tôi, khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên mặt tôi : “ Sợ mất hồn rồi này. Lâm Tứ Nguyệt, chị đâu thể ngờ rằng chị lại có ma lực ghê gớm thế ha, có biết hiện giờ Từ Gia Hối vì chị mà rối như nồi canh hẹ không hả ?”
Tình yêu của Lam Trinh Liệt giờ phút này đây quá mãnh liệt khiến tôi không cách nào kháng cự, chỉ có thể bang hoàng thất thố.
“ Tôi xin lỗi, Trinh Liệt, chỉ bởi tâm tình không tốt, tôi cũng không biết vì sao lại bịa ra chuyện như thế.” Tôi cuộn chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
“ Chỉ bởi tâm tình không tốt ? Chị thật biết hành hạ người khác mà, nhưng sau này không được chơi trò mất tích nữa, có biết không ? Về phương diện đó tôi có chướng ngại tâm lý đấy.” Lam Trinh Liệt cứ giống như hình tượng người bố khi bé tôi đã nhìn thấy cách qua một lớp kính trong cửa tiệm, dịu dàng yêu thương: “ Thế hiện giờ tâm tình tốt lên chút nào chưa ?”
Tôi nhìn sâu vào mắt cậu ấy, nguyện cầu cho thời gian hãy dừng lại tại đây. Trong đáy mắt long lanh của cậu ấy ánh lên dáng vẻ ngây ngô của tôi, giây phút này thật ngọt ngào, trong ngọt ngào còn có bi thương, trong bi thương lại có đau đớn, trong đau đớn càng thêm khổ sở.
Nhìn kĩ Lam Trinh Liệt, có thể thấy từ trong mắt cậu ấy lộ rõ sự mong đợi, tôi biết cậu ấy đang mong đợi điều gì. Nhưng tôi không đi được đến bước đó, cậu ấy trẻ trung như thế, không chỉ trẻ trung mà còn ưu tú, tôi không tự tin tình yêu của chúng tôi có thể vượt qua quãng đời còn lại, tôi còn ích kỉ mong sao tình yêu có thể dừng lại ở giây phút nồng nhiệt nhất, tôi vẫn cố chấp tin rằng chỉ cần không đạt được nhất định sẽ là thứ quý giá nhất, tin rằng chỉ cần không có lòng tham mong muốn có được, sẽ không thể mất đi. Giống như tôi và Joe. Lâm Tứ Nguyệt, không may mắn ra sao, tôi vẫn luôn biết điều đó. Lam Trinh Liệt tốt như thế, sao có thể thuộc về Lâm Tứ Nguyệt, chuyện này, chỉ là cám dỗ thượng đế đưa đến cho tôi mà thôi.
Lui về sau một bước, tôi hướng về những gương mặt đang mong chờ một chuyện tình với cái kết có hậu kia nhỏ nhẹ bắn một câu : “ Sorry, đã khiến mọi người phải lo lắng.”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng xa dần, xin lỗi nhé, Lam Trinh Liệt.
* * *
Trung thu. Mùa đẹp nhất trong năm, dưới ánh trăng sáng tỏ tôi chợt nhớ hóa ra đã nhiều năm rồi tôi không đón trung thu, kể từ sau khi mẹ rời xa, tôi rất sợ đón tết trung thu, trong kí ức cứ mỗi năm đến trung thu mẹ đều sẽ đưa tôi đến khu chợ phiên náo nhiệt mua những chiếc bánh trung thu được đóng hộp rất đẹp mắt.
Đã mười giờ rồi mà Lam Trinh Liệt vẫn chưa trở về, hôm nay cậu ấy về nhà mẹ, cả ngôi nhà trống vắng và tĩnh lặng. Tôi chỉnh âm lượng ti vi đến mức to nhất. Thế nhưng, vẫn không thể xua đi nỗi cô đơn bất chợt kia.
Mười giờ rưỡi, điện thoại đổ chuông liên hồi.
Mười một giờ hơn, Tiểu Quang đưa tôi đến quán bar lộ thiên trên tầng ba mươi ba khách sạn lớn Duyệt Mậu nằm gần bên sông Hoàng Phố.
Dưới bầu không khí lãng mạn được cố tình tạo ra, từng gương mặt chẳng xa lạ gì kia cứ thế quan sát tôi, Lam Trinh Liệt đứng giữa bọn họ, quần áo chỉnh tề, lễ phục màu đen, cà vạt màu xanh ngọc, đầu tóc gọn gàng, dưới ánh đèn rực rỡ, như một vị hoàng tử lạc bước đến với thời đại này.
Cậu ấy đứng ở đó, nghiêm mặt nhìn tôi nói.
“ Lâm Tứ Nguyệt, chị chỉ cần đứng đó nghe tôi nói, tuy thế này có hơi ấu trĩ, nhưng bọn họ nói với tôi mấy cô gái đều thích như vậy, cho nên, tôi đã làm, từ lúc được sinh ra đến giờ, bọn họ dạy tôi rất nhiều về ngôn ngữ, tri thức, âm nhạc, xã giao các thứ . . . Nhưng bọn họ không hề dạy tôi làm thế nào mới được xem là yêu một người. Tình yêu đối với tôi là thứ lạ lẫm, tôi cho rằng đó là do những tiểu thuyết gia sáng tác ra, đến khi tôi không dễ gì nhận ra tình cảm dành cho chị được gọi là tình yêu nam nữ, tôi đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội. Nếu như, thời gian có thể quay trở lại dù chỉ một lần, thì ngay lần đầu gặp được chị tôi sẽ không vì nhất thời ham chơi mà gian dối chị, càng sẽ không lấy trộm tiền của chị, tôi sẽ giữ lấy chị thật chặt, như thế, có lẽ chị sẽ ấn tượng về tôi tốt hơn. Thế nhưng, tôi cứ luôn làm những chuyện không thể cứu vãn. Mang chị ra làm bia đỡ đạn là chuyện hối hận nhất tôi từng làm, cứ nghĩ đến có lẽ chị sẽ thất vọng về tôi, tôi chỉ hận đến nỗi muốn chặt đứt tay của mình, tôi còn hối hận tại sao trước mặt chị lại đi thể hiện bản thân mình có thiện cảm với người con gái khác, hối hận tại sao lại không sớm nhận ra trái tim mình. Nhưng tôi biết, giờ đây nói những chuyện hối hận chẳng có ích lợi gì, nhưng mà hôm nay, tôi vẫn muốn nói trước mặt mọi người, Lâm Tứ Nguyệt, tôi yêu chị mất rồi, vào giây phút nào đó tôi không hay biết, cứ như thế, mà yêu thôi.”
Tất cả mọi người đều không lên tiếng. Cả thế giới dường như chỉ còn lại giọng nói của chàng trai tên Lam Trinh Liệt ấy, đang chậm rãi kể chuyện, về một người nào đó đã yêu thương một người.
“ Lâm Tứ Nguyệt, nếu như chị yêu tôi dù chỉ một chút thôi, chị cứ đứng yên ở đó đừng lùi bước. Tôi chỉ cho chị thời gian năm giây.”
Tôi im lặng đứng ở đó, chờ bọn họ đếm ngược thời gian, Lam Trinh Liệt lại đang bỏ tay vào túi quần nữa rồi.
Đã năm giây trôi qua, có người khui rượu champagne. Lam Trinh Liệt bước tới ôm chặt lấy tôi, cứ lặng lẽ ôm tôi như thế.
Trên tầng ba mươi ba chót vót, mọi thứ như đang lơ lửng giữa không trung, cái ôm của tôi và Lam Trinh Liệt cũng giống như ảo ảnh lâu đài cát đang bồng bềnh, nhìn qua vai cậu ấy tôi trông thấy thế giới lung linh dưới chân, nơi đó biến hóa khôn lường, sóng to gió lớn. Nơi đó tràn ngập đủ mọi loại tin đồn thị phi, nơi đó còn có một tương lai chúng ta không bao giờ có thể dự đoán và vô vàng biến số đang chờ, và còn, những tình cảm day dứt khiến người ta không thể nào bôi xóa, duyên đến duyên đi.