Hi Du Hoa Tùng

Q.3 - Chương 9 - Hồng Môn Yến

trước
tiếp

Lưu Phong cười hi hi:

-Đệ tử của Huyền Tâm chánh tông chúng ta luôn luôn quang minh chính đại, hà tất phải dấu ngươi. Bây giờ tạm biệt, không hẹn ngày gặp lại.

Truy binh của phủ Tổng đốc đã gần đuổi tới nơi, Lưu Phong cũng không dám dây dưa, vội vàng rời khỏi.

“Huyền Tâm chánh tông?” Đạo nhân trong lòng kích động run lên, không ngờ dâm tặc là đệ tử của Huyền Tâm chánh tông, cừu này như thế nào mà báo đây.

Đạo nhân thấy Ân Nguyên Đạo dẫn theo thị vệ chạy đến vội vàng đứng lên, lau vết máu trên mặt, làm như không hề bị thương vậy.

Đạo nhân này tên là Tu Phúc chính là một trong tam đại đệ tử của Thiên Sư đạo. Lần này được phái đến phủ Tổng đốc, phụ trách an ninh cho nơi này. Cũng không nghĩ ra là lần đầu tiên xuất trận tại đây lại thất bại.

“Tu Phúc, có bắt được dâm tặc hay không?” Ân Nguyên Đạo thấy sắc mặt Tu Phúc trắng bệch, lập tức đoán biết hắn vừa trải qua giao đấu cùng dâm tặc, lên tiếng hỏi ngay.

Tu Phúc thấy mình không thể dấu được Ân Nguyên Đạo, tiến lên phía trước, thấp giọng nói vài câu.

Ân Nguyên Đạo nghe xong sắc mặt đại biến, căm hận nói:

-Thì ra dâm tặc là đệ tử của Huyền Tâm chánh tông.

“Hắn nói như vậy là thật hay giả, ta cũng chưa thể kết luận. bất quá mấy trăm năm nay cũng chưa từng xuất hiện người nào dám giả mạo là đệ tử của Huyền Tâm chánh tông.” Tu Phúc suy nghĩ như vậy liền bẩm báo.

Ân Nguyên Đạo hừ lạnh:

-Hừ, nếu dâm tặc quả thật là đệ tử của Huyền Tâm chánh tông thì ta sẽ bắt Huyền Tâm chánh tông trả lại công đạo cho ta.

“Đại nhân, việc này cũng chưa cần gấp, trước mắt nên phong tỏa, ém nhẹm tin tức này, ngàn vạn lần không thể để lộ ra ngoài. Chuyện liên quan đến danh dự của tiểu thư quan trọng hơn…” Tu Phúc lại lên tiếng nhắc nhở.

Ân Nguyên Đạo gật đầu, vội vàng dặn quản gia y lệnh thi hành, chuyện tối hôm nay nhất định phải giữ kín, ai tiết lộ, giết không tha.

Lưu Phong lúc này, sử dụng ‘Thần Hành chú’ chạy như điên, về đến Phượng viên an toàn mới dừng lại thở phào một hơi.

Ngày hôm sau hắn ngủ một giấc đến giữa trưa mới tỉnh dậy, ăn cơm xong nói mấy câu chơi đùa với tiểu Linh nhi, sau đó đóng cửa phòng bắt đầu vận công tu luyện. Tối qua đánh nhau một trận, hắn đã thấu hiểu thêm được nhiều điều, nhận biết được thực lực rất quan trọng cũng may là đạo nhân ngu ngốc hôm qua tu vi vẫn còn non kém, nếu không tất đã xảy ra chuyện lớn.

Hoàng hôn vừa buông xuống thì Tố nương đến mời hắn đi gặp Trương Mỹ Nhân.

Lưu Phong phỏng đoán, chắc là chuyện của Ân Tố Tố, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, nếu chuyện tối qua bị lộ thì cũng không biết phải giải thích với Trương Mỹ Nhân như thế nào.

Quả nhiên khi giáp mặt, Trương Mỹ Nhân liếc mắt nhìn hắn rồi nói luôn:

-Phong nhi, ta và Tổng đốc đại nhân vừa thương lượng xong, đã quyết định an bài cho ngươi và Ân Tố Tố ngày mốt gặp nhau. Ngươi có gì cần hỏi nữa không?

Lưu Phong nhất thời bối rối, hắn lúc này vốn là đang dán chặt đôi mắt của mình trên người tứ sư tôn. Trương Mỹ Nhân hôm nay phong vận quả là quá xuất sắc, vượt xa ngày thường. Hai mắt hồ mị long lanh chớp chớp, mái tóc búi cao để lộ chiếc cổ thon thon trắng nõn. Chiếc áo khoác ngang ngực, để lộ ra nữa bộ ngọc nhũ trắng mịn lấm tấm lông tơ… Lưu Phong như bị bắt mất hồn. Đáng tiếc là nàng ta lại là đồng tính luyến ái, nếu không dựa vào công pháp tán gái vô địch của ta thì nàng tuyệt không thể chạy thoát khỏi tay ta được.

Trương Mỹ Nhân thấy Lưu Phong không nói lời nào mà mắt cứ nhìn chằm chằm trên người mình, cặp mắt trợn trừng, tức giận nói:

-Phong nhi, ta hỏi sao ngươi không trả lời thế?

Lưu Phong lúc này mới thu lại dâm ý, miễn cưỡng nói:

-Mọi chuyện hết thảy xin tuân theo sự an bài của người.

“Được rồi, hai ngày này ngươi cũng không nên chạy loạn lên. Lo mà chuẩn bị cho lần gặp mặt này, Ân Tố Tố nhãn giới cũng yêu cầu rất cao. Có cơ hội gặp gỡ thì ngươi cũng nên nắm lấy cơ hội này.” Trương Mỹ Nhân thấy hắn đã thuận theo yêu của của mình cũng không thèm tính toán đến chuyện hắn vô lễ nữa.

“Tứ sư tôn, nếu không có việc gì nữa, đồ nhi xin cáo lui.” Lưu Phong tự nhiên hiểu được mình cùng vị sư tôn đồng tính này ở cùng một chỗ hiển nhiên không thoải mái lắm.

Trương Mỹ Nhân chậm rãi nâng tách trà trên bàn uống một ngụm, tùy ý nói:

-Phong nhi, nghe nói ngươi gần đây thường xuất hiện ở những thanh lâu có đúng không?

Lưu Phong cũng không phủ nhận, gật đầu nói:

-Quả là có việc này.

Ngươi thật là tiểu súc sinh, ngày nào cũng xuất hiện tại những nơi như vậy, lại còn dám ngang nhiên thừa nhận, Trương Mỹ Nhân hừ một tiếng:

-Phong nhi, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, việc này ta vốn không muốn quản nhưng ngươi đừng quên ngươi là người tu đạo, đến những nơi này tuyệt không có lợi.

Lưu Phong cũng không giải thích thêm, khom người nói:

-Sư tôn giáo huấn, Phong nhi sau này sẽ cẩn thận hơn.

“Ngươi biết như thế là tốt rồi, nếu không có việc gì thì đi về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Trở lại Di Hồng viện, Lưu Phong có chút sầu muộn, trước mặt Trương Mỹ Nhân hắn đã nhận lời gặp Ân Tố Tố nhưng hắn đến lúc nãy cũng chưa thể xác định được nàng có phải là ‘thạch nữ’ hay không! Việc đã quyết cũng không thể vãn hồi lại. Nếu mà mọi việc thuận lợi, hắn thành thân với thạch nữ, khi đó tất sẽ tàn đời.

Liễu Thanh Nghi thấy Lưu Phong không vui vội hỏi:

-Công tử, người không thoải mái sao?

Lưu Phong mỉm cười:

-Không có gì, ta khỏe lắm.

Liễu Thanh Nghi thần sắc hơi thất vọng, công tử rõ ràng là có chuyện phiền não, nhưng không hề tâm sự cho nàng biết.

“Ta chỉ là nô tỳ, không thể quản việc của công tử, cho dù là biết được, thì ta cũng không có đủ năng lực để giúp hắn.” Liễu Thanh Nghi có cảm giác mắt mình ươn ướt, sợ Lưu Phong nhìn thấy, vội vàng quay mặt đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, Lưu Phong mới đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi đại môn đã thấy một cỗ xe ngựa đi đến trước mặt hắn, không biết người ngồi trong xe là ai, chỉ thấy cỗ xe vô cùng sang trọng, đi đầu là một tuấn mã màu trắng, xa phu cũng mặc trang phục sặc sỡ. Đoán chừng chủ nhân của cỗ xe này cũng có chút lai lịch.

“Đại ca, ta đang muốn đến Phượng viên tìm ngươi, không ngờ vừa ra cửa đã gặp ngươi.” Một bóng người từ trong xe bước ra đứng trước mặt Lưu Phong.

Lưu Phong nhìn kỹ thì ra là Vương Bảo Nhi, thản nhiên nói:

-Thì ra là Vương huynh, tìm ta có việc gì?

Vương Bảo Nhi, cười hì hì:

-Đại ca, người đừng nói vậy, tiểu đệ tìm người là có việc quan trọng cần thương nghị. Đệ đã đặt trước một gian phòng riêng cho đại ca tại Túy Xuân lâu, mời người lên xe, chúng ta từ từ thương nghị.

Lưu Phong thấy Vương Bảo Nhi bộ dạng thần bí, cười mắng hắn:

-Ngươi không phải là muốn tổ chức Hồng Môn yến sao?

“Hồng Muộn yến?” Vương Bảo Nhi có chút khó hiểu:

-Đại ca, người thích ăn món Hồng Muộn ư? Người yên tam, ta nhất định an bài, làm đại ca hài lòng.

Ngươi… haha, không sai, tưởng Hồng Môn yến là Hồng Muộn yến. Lưu Phong trong lòng cảm thấy buồn bực, người cổ đại quả nhiên là nói như vậy không thể hiểu được.

-Có chuyện gì mà ngươi bí mật thế?

Vương Bảo Nhi thấp giọng nói:

-Đại ca, người quên rồi sao, đệ chuẩn bị báo cáo cho đại ca biết về bản kế hoạch tài chính dự trù, đêm nay đệ sẽ báo cáo chi tiết cho đại ca biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.