Châu Hoài Anh bỗng hỏi :
– Diêu huynh đã phát hiện ra manh mối gì chưa?
Diêu Kiệt lắc đầu :
– Chưa.
Châu Hoài Anh chau mày :
– Diêu huynh bảo Hoài Anh chui rúc trong khách điếm, thật buồn chết được, ước gì có thể cùng Diêu huynh rời khỏi đây ngay.
Diêu Kiệt mỉm cười :
– Cô nương mới vừa rồi chẳng đã bảo tại hạ tuyệt đối đáng tin cậy là gì?
Vậy xin cô nương hãy kiên nhẫn ở trong khách điếm, tại hạ tự tin trong bốn năm hôm nữa chắc chắc sẽ tìm ra được sự thật và khiến hung thủ đền tội.
Châu Hoài Anh như bất đắc dĩ gật đầu :
– Vậy thì đành phải vất vả đến Diêu huynh thôi.
– Huyết hải thâm cừu của hai nhà dính líu với nhau, đó vốn là trách nhiệm của tại hạ, cô nương hà tất phải nói vậy…
Khoác tay nói tiếp :
– Cuối thu sương nhiều, xin cô nương hãy về khách điếm an nghỉ trước Châu Hoài Anh khom mình thi lễ, quay người bỏ đi, được mấy bước, bỗng quay lại nói :
– Diêu huynh cũng nên bảo trọng, không nên nhọc sức quá…
Nói đến đó, như nhận thấy lời lẽ quá lộ liễu, vội quay người phóng nhanh đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Bỗng nghe “soạt” một tiếng, từ trong bóng tối phóng ra một người, thì ra là Cẩm Y Đạo Phàn Cửu.
Phàn Cửu mỉm cười nói :
– Xem chừng Châu cô nương đã có tình ý với lão đệ, luận về nhân phẩm thì nàng ta rất khá, nhưng e rằng Châu Bách Long có dự vào việc mưu hại lệnh tôn khi xưa, một khi sự thật phơi bày thì lão đệ sẽ rất khó xử, chi bằng nên lánh xa nàng ta trước là hơn.
Diêu Kiệt ánh mắt vẫn dõi theo hướng đi của Châu Hoài Anh, lẩm bẩm :
– Cho dù việc tiên phụ bị hại có liên quan đến Châu lão tiên sinh thì cũng không dính dáng đến Hoài Anh cô nương, hơn nữa Châu lão tiên sinh đã tạ thế rồi.
Phàn Cửu lắc đầu :
– Đành rằng vậy, nhưng dù sao lão đệ cũng đâu thể thành hôn với con gái kẻ thù.
Diêu Kiệt bỗng lạnh lùng quát :
– Tôn giá nói xa vời quá…
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
– Kết quả thế nào?
Phàn Cửu ra chiều đắc ý :
– Tiêu Ngọc Yến khinh công quả là kinh người, chỉ tiếc là nhãn lực và thính giác kém, không thì Phàn mỗ khó mà thoát thân an toàn.
Diêu Kiệt trố mắt :
– Đã bị nàng phát giác ư?
Phàn Cửu gật đầu :
– Nhưng rất may là chưa bị nàng ta bắt được.
Diêu Kiệt hơ hải :
– Có bị trông thấy mặt không?
Phàn Cửu mỉm cười :
– Không, nàng ta chỉ trông thấy bóng thôi.
Diêu Kiệt cũng mỉm cười :
– Nói chung khinh công của tôn giá vẫn cao hơn nàng ta một bậc.
Phàn Cửu lắc đầu cười gượng :
– Thật xấu hỗ, nhưng vận khí cũng không đến nỗi xấu.
Diêu Kiệt chú mắt :
– Tôn giá đã nghe được những gì nào?
Phàn Cửu nghiêm giọng :
– Diệu kế của lão đệ bước đầu đã thành công. Tiêu Nhất Phong quả nhiên đã tin lời Lý Ngọc Côn.
– Còn gì nữa?
Phàn Cửu mỉm cười :
– Sự suy luận của chúng ta cũng chẳng sai, vụ huyết án tại Thất Lý phố chính Tiêu Ngọc Yến là thủ phạm, và trước khi lão đệ đến phòng Lý Ngọc Côn, chính nàng ta đã báo tin.
Diêu Kiệt chau mày :
– Thật không ngờ một người con gái mà lại tàn ác đến vậy.
Phàn Cửu cười khảy :
– Hữu kỳ phụ tất hữu kỳ nữ…
Đổi giọng nghiêm túc nói tiếp :
– Hiện giờ hai cha con Tiêu Nhất Phong đang cùng ăn uống với Cao Như Đăng tại hậu viện khách điếm Trường Ký, sự thật đang hiện ra dần rồi.
Diêu Kiệt cắn răng :
– Hiện chỉ cần bám sát họ, một khi quan ngân xuất hiện, để xem Tiêu Nhất Phong còn chối được nữa không cho biết.
Phàn Cửu cười :
– Phàn mỗ bảo y là một người ngụy quân tử, không sai chứ?
Diêu Kiệt gật đầu :
– Vậy thì phiền tôn giá hãy bám sát họ.
Phàn Cửu mỉm cười :
– Lão đệ yên tâm…
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
– Lão đệ tiếp tục thực…
…thiếu mấy hàng…
– Vậy thì chúng ta chia nhau tiến hành.
Dứt lời đã tung mình phóng đi, chớp mắt đã mất dạng.
* * * * *
Khoảng giữa giờ Tuất, Diêu Kiệt đã có mặt tại khách điếm Trường Ký, đến trước cửa phòng của Tiêu Nhất Phong, chàng đưa tay gõ nhẹ.
Tiêu Nhất Phong mở cửa, vừa thấy là Diêu Kiệt, liền lộ vẻ ngạc nhiên nói :
– Thì ra là hiền điệt, mời vào.
Diêu Kiệt ôm quyền thi lễ :
– Đêm khuya đã làm phiền, xin Tiêu thúc chớ trách.
Bước vào phòng, quét mắt nhìn và hỏi :
– Ngọc Yến cô nương đã an nghỉ rồi ư?
Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu :
– Ngọc Yến đã ngủ bên trong, có cần ngu thúc gọi dậy không?
Diêu Kiệt vội xua tay :
– Không cần đâu, Ngọc Yến cô nương đã an nghỉ, tiểu điệt nói khẽ một chút được rồi.
Đoạn ngồi xuống một chiếc ghế dựa. Tiêu Nhất Phong ngồi xuống đối diện chàng.
Tiêu Nhất Phong đăm mắt nhìn vào mặt chàng hỏi :
– Hiền điệt có việc gì khẩn yếu phải không?
Diêu Kiệt thở dài :
– Trưa nay đã có một vụ án mạng xảy ra tại Thất Lý phố, chết cả thảy hai mươi ba người, hung thủ đã để lại danh tánh tiểu điệt trên vách.
Tiêu Nhất Phong thấp giọng :
– Ra là việc ấy, hiền điệt không cần phải bận tâm.
Diêu Kiệt vờ ngạc nhiên :
– Tiêu thúc đã nghe rồi ư?
Tiêu Nhất Phong gật đầu :
– Ngu thúc đã biết hung thủ sát nhân là ai rồi.
Diêu Kiệt lại giả vờ sửng sốt kêu lên :
– Ồ!
– Vụ huyết án đó chính do Cao Như Đăng đã gây ra.
Diêu Kiệt trố mắt :
– Cao Như Đăng đã đến đây rồi ư?
Tiêu Nhất Phong gật đầu :
– Hiền điệt sao chẳng hay biết gì thế này?
Diêu Kiệt cười gượng :
– Tiểu điệt suốt ngày nay ở tại Phong Lâm Độ, đương nhiên đâu có hay biết gì.
– Thảo nào, thảo nào.
Tiêu Nhất Phong ngưng chốc lát mới nói tiếp :
– Cao Như Đăng cũng trọ tại khách điếm này, mới vừa rồi ngu thúc còn uống với y mấy ly rượu.
Diêu Kiệt vờ nhướng mày nói :
– Tiêu thúc lại đi giao du với hạng người ấy, tiểu điệt thật không ngờ.
Tiêu Nhất Phong thấp giọng :
– Hiền điệt không biết, đó chỉ là giả vờ thôi.
Diêu Kiệt chú mắt :
– Hản là phải có nguyên nhân phải không?
Tiêu Nhất Phong mỉm cười :
– Nếu hiền điệt không đến thì ngu thúc cũng đi gặp hiền điệt, khi nãy uống rượu chuyện trò với Cao Như Đăng, sau khi ba ly vào bụng, ngu thúc đã thăm dò được một điều bí mật trọng đại, thì ra vụ cướp quan ngân khi xưa cũng có y nhúng tay vào.
Diêu Kiệt trố mắt :
– Vậy là việc mưu hại tiên phụ khi xưa cũng có y dự phần ư?
Tiêu Nhất Phong gật đầu :
– Đó là lẽ đương nhiên. Thế nhưng, người nào đã hạ thủ thì hiện chưa dám khẳng định.
Ngưng chốc lát nói tiếp :
– Hiền điệt, đồng thời ngu thúc cũng biết được một điều hết sức đáng buồn.
Diêu Kiệt nhướng mày :
– Điều gì vậy?
Tiêu Nhất Phong buông tiếng thở dài trĩu nặng, đoạn chậm rãi nói :
– Dường như là Bách Long huynh cũng có dự phần.
Việc Châu Bách Long có nhúng tay, Diêu Kiệt không lấy làm lạ, nhưng do chính miệng Tiêu Nhất Phong nói ra thì chàng không hể ngờ đến, khiến chàng bất giác thừ ra, lặng thinh hồi lâu.
Tiêu Nhất Phong thấy vậy bèn hỏi :
– Hiền điệt ngạc nhiên lắm phải không?
Diêu Kiệt chầm chậm lắc đầu :
– Thật khó thể tin được.
– Ngu thúc lúc mới nghe cũng không tin, nhưng đó hoàn toàn là sự thật, còn chi tiết tường tận thì phải tiếp tục điều tra. Hiện tại ngu thúc vẫn quan hệ với Cao Như Đăng với tư cách là đồng bọn.
Diêu Kiệt vờ không hiểu :
– Vậy nghĩa là sao?
Tiêu Nhất Phong cười đắc ý :
-Cao Như Đăng khi say lỡ lời, bị ngu thúc nắm được chỗ yếu, ngu thúc liền ngỏ ý đòi chia phần, đó chẳng phải đồng bọn là gì?
Diêu Kiệt đăm mắt :
– Cao Như Đăng có chấp nhận không?
Tiêu Nhất Phong gật đầu :
– Bề ngoài thì y đã chấp nhận.
– Trong thâm tâm thì sao?
– Lẽ dĩ nhiên là y không chịu cúi đầu, hiền điệt hẳn cũng hiểu rõ hạng người như Cao Như Đăng chứ gì?
Diêu Kiệt thăm dò :
– Vậy ý của Tiêu thúc là…
Tiêu Nhất Phong trầm giọng :
– Chung qui vẫn khó tránh khỏi phải giải quyết bằng vũ lực, nhưng có điều với tài nghệ như ngu thúc, e khó thể giành được phần thắng…
Diêu Kiệt tiếp lời :
– Tiểu điệt có thể đối phó với y.
Đoạng đứng lên, như định đi tìm thanh toán Cao Như Đăng ngay.
Tiêu Nhất Phong vội xua tay :
– Hãy khoan, thời cơ chưa chín mùi.
Diêu Kiệt nhướng mày :
– Vậy phải đợi đến bao giờ?
Tiêu Nhất Phong bình thản :
– Hiền điệt phải tin cậy ngu thúc thì mới không hỏng việc…
Hạ thấp giọng nói tiếp :
– Hiền điệt hãy trở về phòng và tốt hơn hết đừng ra ngoài nếu không thật cần thiết, chờ ngu thúc sắp đặt xong xuôi sẽ bảo Ngọc Yến đến gặp hiền điệt.
Thôi, hiền điệt về phòng đi.
Diêu Kiệt vòng tay xá :
– Tiểu điệt sẵn sàng chờ Tiêu thúc sai bảo.
Đoạn quay người ra khỏi phòng. Chờ đến khi Tiêu Nhất Phong cài cửa lại, Tiêu Ngọc Yến mới từ trong bước ra nói :
– Phụ thân làm vậy với dụng ý gì?
Tiêu Nhất Phong cười khảy :
– Đó gọi là Nhất Tiễn Nhị Điểu.
Tiêu Ngọc Yến nhíu mày :
– Nữ nhi không hiểu.
Tiêu Nhất Phong hậm hực :
– Ngươi không thấy Cao Như Đăng đã ép giá quá đáng sao?
Tiêu Ngọc Yến khẽ thở dài :
– Phải cần đến y, biết làm sao hơn.
Tiêu Nhất Phong trầm giọng :
– Phụ thân phải khiến cho y mất hết cả vốn lẫn lãi.
Tiêu Ngọc Yến sửng sốt :
– Hắc Trảo Long Cao Như Đăng không dễ đối phó đâu.
Tiêu Nhất Phong cười nham hiểm :
– Chính vì vậy phụ thân mới xúi dục Diêu Kiệt đối phó với y.
Tiêu Ngọc Yến chau mày lắc đầu :
– Phụ thân không nên quá tự tin, theo nữ nhi thấy thì kế này không được ổn.
Tiêu Nhất Phong trừng mắt :
– Đàn bà con gái mà biết gì?
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
– Những gì phụ thân đã nói với ngươi rồi, ngươi đã nhớ kỹ chưa?
Tiêu Ngọc Yến cúi đầu e thẹn :
– Nữ nhi thấy không được ổn.
– Có gì là không ổn?
– Nếu đồn đại ra ngoài, chẳng những nữ nhi xấu hổ mà phụ thân cũng mất sĩ diện.
Tiêu Nhất Phong mặt lộ vẻ hung tợn, lạnh lùng nói :
– Cao Như Đăng đừng mong rời khỏi được Lạc Hà này, làm sao mà lan truyền được?
Tiêu Ngọc Yến chau mày :
– Tuy vậy phụ thân cũng đâu thể bảo nữ nhi…
Tiêu Nhất Phong bước tới vỗ vai nàng cười nói :
– Phụ thân lẽ nào chịu dâng con cưng cho tên ma đầu ấy? Chẳng qua chỉ cần con dùng cử chỉ quyến rũ y thôi.
Tiêu Ngọc Yến miễn cưỡng gật đầu :
– Nữ nhi xin tuân mạng.
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
– Nữ nhi đến đó ngay đêm nay ư?
Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu :
– Nhân lúc y có hơi men mới dễ sinh tà niệm, tốt hơn hết con nên đi ngay.
Tiêu Ngọc Yến sửa lại tóc và y phục, đoạn mới cất bước ra khỏi phòng, bỗng chững bước, nhoẻn cười :
– Phụ thân, việc gì nữ nhi cũng chiều theo ý phụ thân, phụ thân đừng quên lời hứa đấy.
Tiêu Nhất Phong ngạc nhiên :
– Phụ thân đã hứa gì vậy?
Tiêu Ngọc Yến khúc khích cười :
– Phụ thân lại quên nữa rồi!
Tiêu Nhất Phong nhíu mày :
– Ngươi nhắc lại xem?
Tiêu Ngọc Yến bẽn lẽn :
– Về hôn sự của nữ nhi với Vũ Lân và năm vạn lạng bạc làm của hồi môn.
Tiêu Nhất Phong chau mày :
– Tên tiểu tử Phùng Vũ Lân là một gã lãng tử có tiếng trên chốn giang hồ, nếu ngươi nhất quyết làm vợ hắn, sau này chắc chắn hối hận.
Tiêu Ngọc Yến phụng phịu :
– Nữ nhi nhận xét người không lầm được đâu. Đó là do kẻ khác bôi nhọ y thôi, phụ thân chớ nên tin.
Tiêu Nhất Phong thở dài :
– Ngọc Yến, ngươi đâu biết là phụ thân thương ngươi dường nào.
Tiêu Ngọc Yến bước đến ôm lấy cánh tay Tiêu Nhất Phong, nũng nịu nói :
– Nữ nhi sao không biết chứ? Phụ thân đã hứa rồi không được nuốt lời đó, bằng không nữ nhi chẳng chịu đâu.
Tiêu Nhất Phong mỉm cười :
– Nếu ngươi làm vợ người khác, phụ thân bằng lòng cho ngươi mười vạn lạng bạc làm của hồi môn.
Tiêu Ngọc Yến lắc đầu quầy quậy :
– Không, không. Nữ nhi chỉ làm vợ Vũ Lân và chỉ cần năm vạn lạng thôi. Trước khi đến Lạc Hà, phụ thân đã chấp thuận rồi, bây giờ lại phản đối hay sao?
Tiêu Nhất Phong thở dài :
– Ngươi đã quyết tâm muốn làm vợ tên lãng tử Vũ Lân thì phụ thân cũng chẳng thể ngăn cấm được, đó là chung thân đại sự của ngươi, sau này ngươi đừng hối hận.
Tiêu Ngọc Yến hớn hở :
– Phụ thân yên tâm, sau này Vũ Lân cũng sẽ hiếu thảo với phụ thân.
Tiêu Nhất Phong xua tay lia lịa :
– Thôi đi, phụ thân không dám mong ước như vậy…
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
– Nhưng việc trước mắt ngươi phải lo liệu xong cho phụ thân mới được.
Tiêu Ngọc Yến gật đầu liên hồi :
– Được rồi, nữ nhi đến gặp Cao Như Đăng ngay đây.
Tiêu Nhất Phong thấp giọng :
– Kim Đao Minh Minh chủ Lý Ngọc Côn đã báo với phụ thân là lão Cao Như Đăng định ám hại chúng ta, nuốt trọn hai mươi vạn lạng bạc…