Hiệp Cốt Đan Tâm

Chương 47 - Tuyệt Kỹ Huyền Công Kinh Hào Kiệt Cao Sĩ Thần Quyền Lộ Dị Năng

trước
tiếp

Người này chỉ nói mấy câu, giọng nói lại không vang nhưng nghe như kim khí gõ vào nhau kêu loảng xoảng, gần ngàn người trong tòa đại đường rộng lớn đều nghe rõ ràng.

Những câu nói này đã rất chối tai, lại thêm giọng nói quái dị của y càng khiến cho người ta khó nghe hơn, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người y.

Tiểu đầu mục của Trường Kình bang tức giận đỏ mặt, đứng phắt dậy nắm chặt nắm đấm định lao tới. May mà có người đã kéo y lại. Tiểu dầu mục ấy chợt nghĩ bụng:

“Kẻ này hơi quái dị, chỉ e mình chẳng phải là đối thủ của y. Y cũng chẳng phải đắc tội với một mình mình, đương nhiên có người sẽ ra mặt”. Thế rồi chỉ đành nuốt giận, hỏi:

“Tại sao lại bảo chúng tôi là ếch ngồi đáy giếng, mong các hạ chỉ giáo?”.

Người ấy lạnh lùng cười:

“Thiên hạ này rộng lớn, các người thấy được bao nhiêu cao nhân, hở ra một tý đã vội cho là thiên hạ đệ nhất, chẳng phải đáng buồn cười hay sao?”.

Tần Xung, một trong tứ đại hương chủ của Hồng Anh hội nghe thế lửa giận bốc cao, gắt lớn:

“Nói như thế, ngươi đã tự nhận là cao nhân, chẳng xem Giang đại hiệp và Kim thiếu hiệp ra gì!”.

Chưa bao giờ có kẻ nào dám vô lễ với Giang Hải Thiên, không ngờ người ấy lại ngạo mạn nói:

“Không dám, ta chỉ là kẻ thất phu ở chốn núi rừng, nào hợp với hai chữ cao nhân? Nhưng theo ta thấy, bản lĩnh của Giang đại hiệp và Kim đại hiệp của các người cũng khá nhưng chưa chắc đã là thiên hạ đệ nhất cao thủ!”.

Tần Xung quát:

“Được, Giang đại hiệp không phải là thiên hạ đệ nhất, vậy ngươi là thiên hạ đệ nhất! Tần mỗ này chỉ biết vài môn công phu mèo cào, mong các hạ chỉ giáo!”.

Người ấy nở nụ cười lạnh lẽo:

“Thứ nhất, ta không bảo võ công của ta là thiên hạ đệ nhất. Thứ hai ta không bảo công phu của lão ca là mèo cào. Tất cả đều do ngươi nói, ta chẳng qua chỉ nói Giang Hải Thiên và Kim Trục Lưu không phải thiên hạ đệ nhất, nếu ngươi không tin ta sẽ lãnh giáo với hai người ấy!”.

Y vừa nói ra câu này mọi người đều kinh ngạc! Hơn một ngàn người đều biến sắc, nghĩ thầm:

“Kẻ này thật lớn gan, dám công nhiên khiêu chiến với Giang đại hiệp và Kim thiếu hiệp!”.

Tần Xung nổi giận đùng đùng:

“Giang đại hiệp, ông nhất định phải dạy cho tên cuồng ngạo này một bài học!”.

Giang Hải Thiên nhìn kỹ lại thấy người ấy vẫn lạnh lùng, mặt chẳng hề biểu cảm, không khỏi ngạc nhiên, thầm nhủ:

“Người này có ý đến tỉ thí với mình, nhưng hình như sợ mình vạch trần mặt thật của y, y là ai?”.

Số là Giang Hải Thiên nghe người này nói chuyện biết y dùng nội công thượng thừa phát ra tiếng từ cổ họng chứ không phải nói bằng giọng thật của mình, vẻ mặt lại không hề có sắc máu, rõ ràng đã đeo mặt nạ.

Giang Hải Thiên bước về phía người ấy thi lễ:

“Giang mỗ không biết thân nhân, quả thật rất hổ thẹn, xin hỏi tên họ của các hạ là gì?”.

Người ấy cười nói:

“Đừng gấp, để ta thỉnh giáo Giang đại hiệp xong thì báo họ tên cũng không muộn”. Giang Hải Thiên nghĩ thầm:

“Tại sao y đòi tỉ thí xong mới báo tên? Chả lẽ y sợ mình biết lai lịch của y rồi không chịu tỉ thí?” Ông liền nói:

“Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng không phải là chân nhân. Nếu các hạ đã bảo thế, Giang mỗ cũng không miễn cưỡng. Lúc nãy các vị bằng hữu chỉ vì thương mến mà khen Giang mỗ, mong các hạ đừng cho là thật. Mời các hạ ngồi lên để Giang mỗ thỉnh giáo, còn chuyện tỷ võ Giang mỗ không dám bêu xấu!”.

Người ấy lắc đầu, nói:

“Nói một câu công bằng, dù ông không phải là thiên hạ đệ nhất cũng coi như là một cao thủ. Chẳng dám giấu gì, tôi có ý muốn mở rộng tầm mắt, nếu ông không chịu ban cho vài chiêu là đã làm tôi thất vọng đấy!”.

Giang Hải Thiên càng khiêm nhường người ấy càng cuồng ngạo, mọi người nghe đều nổi giận. Công Tôn Hoằng nói:

“Võ lâm đồng đạo trau dồi với nhau để ấn chứng cũng là chuyện bình thường. Giang đại hiệp sao lại phụ tấm lòng của bằng hữu này?”.

Trọng Trường Thống cũng khích:

“Đúng thế, Giang đại hiệp hãy ấn chứng với bằng hữu này một phen, chúng tôi cũng muốn mở rộng tầm mắt!”.

Giang Hải Thiên còn đang chần chừ, Kim Trục Lưu đã nói:

“Sư huynh không chịu xuống, hay là để đệ thay vậy? Dầu sao bằng hữu này cũng đã từng nói sẽ chỉ giáo cho đệ”.

Té ra Kim Trục Lưu cũng thấy người này giấu mặt, vả lại cũng thay đổi giọng nói. Chàng nghi ngờ người này là nhân vật ở đảo Phù Tang.

Kim Trục Lưu tò mò muốn vạch trần thân phận của y nên bước ra muốn thế cho sư huynh.

Quái khách mặc thanh bào liếc nhìn Kim Trục Lưu rồi bảo:

“Hôm nay thiếu hiện đã đấu ba trận, hình như vẫn chưa hoàn toàn hồi phục khí lực?” Kim Trục Lưu nói:

“Chúng ta dừng lại đúng lúc, không luận thắng bại, nếu ngươi hơn ta, ta cũng không tìm cớ che đậy thất bại”.

Quái khách mặc thanh bào mỉm cười:

“Đáng khen cho dũng khí của ngươi, nhưng ta không thế chiếm phần hơn. Thế này nhé, ta vốn muốn biết công phu của hai người, cả hai cứ cùng tiến lên để ta khỏi mất công!”.

Y vừa nói ra, ai nấy đều giật mình, Tần Xung nén không được quát:

“Các người nghe thử xem, trong thiên hạ này sao có hạng người cuồng vọng như thế!” Quái khách mặc thanh bào hờ hững:

“Cứ chờ ta thua rồi nói câu này cũng không muộn. Giờ vẫn chưa phân thắng bại, sao lại bảo ta cuồng vọng?”.

Kim Trục Lưu vừa kinh vừa giận quát:

“Chỉ một mình ngươi mà muốn đấu với chúng ta?” Quái khách mặc thanh bào gật đầu:

“Đúng thế, đâu có gì là lạ?” Kim Trục Lưu nghĩ thầm:

“Chắc y điên rồi!” Nhưng nghĩ chưa xong chợt nghe Giang Hải Thiên nói:

“Sư đệ, cung kính chi bằng tuân lệnh. Đa tạ tiền bối đã coi trọng chúng ta, chúng ta theo lý cũng phải chiều theo!”.

Giang Hải Thiên đột nhiên nói ra câu ấy thì mọi người đều không khỏi kinh ngạc. Xưa nay chưa có ai dám đánh tay đôi với Giang Hải Thiên, nay ông lại chấp nhận liên thủ với sư đệ của mình để đối phó với quái khách mặc thanh bào, mọi người đều bất ngờ! Vả lại ông ta cũng không chịu giao thủ với người này, tại sao lại chợt đổi ý?

Kim Trục Lưu cũng không đoán ra điều này, nhưng chàng chợt nghĩ:

“Sư huynh không màng đến thân phận của mình, chả lẽ võ công của người này đúng là kinh thế hãi tục, cả mình cũng không nhận ra?”.

Quái khách mặc thanh bào nói:

“Quả nhiên Giang đại hiệp mau mắn, được, chúng ta bắt đầu thôi”. Đã có người dời bàn ghế chừa ra một chỗ trống. Quái khách mặc thanh bào bước vào ở giữa, ôm quyền mỉm cười.

Kim Trục Lưu nổi giận đùng đùng, thầm nhủ:

“Kẻ này thật tự đại”. Rồi lập tức nhảy ra động thủ với y Giang Hải Thiên chợt kéo chàng lại, cùng chàng sánh vai bước tới cúi đầu. Rõ ràng Giang Hải Thiên rất coi trọng người này. Mọi người đều không khỏi ngạc nhiên, cho rằng ông ta đã khiêm nhường quá đáng. Kim Trục Lưu đành cố nhịn, ôm quyền nói:

“Thôi được, anh em chúng tôi tuân lệnh chiều theo, mong lão tiền bối ban chiêu!” Miệng thì nói ba chữ “lão tiền bối” nhưng lời lẽ không cung kính tý nào.

Quái khách mặc thanh bào liếc mắt nhìn, hỏi:

“Còn huyền thiết bảo kiếm đâu, tại sao chưa lấy ra?” Kim Trục Lưu cười lạnh:

“Ngươi định tỉ thí với huyền thiết bảo kiếm bằng tay không?”.

Quái khách thanh bào nói:

“Đúng thế, ta nghe nói huyền thiết bảo kiếm là binh khí có uy lực nhất trong thiên hạ, ta cũng muốn xem cho biết!”.

Kim Trục Lưu lạnh lùng:

“Nhưng đao kiếm không có mắt!” Quái khách thanh bào cười ha hả:

“Ngươi hãy yên tâm, huyền thiết bảo kiếm tuy lợi hại nhưng muốn đả thương ta cũng không dễ!”.

Tần Xung nén không được kêu lên:

“Người này không phải kẻ điên thì muốn tự sát!” Đó là lời mà ai cũng muốn nói, cả Công Tôn Hoằng và Trọng Trường Thống tuy đã thấy quái khách mặc thanh bào võ công cao cường nhưng cũng cảm thấy y hơi cuồng ngạo. Nhưng sắc mặt của Giang Hải Thiên càng lúc càng nặng nề, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó. Ai Giang Hải Thiên cung kính nói:

“Sư đệ, nếu lão tiền bối đã muốn đệ dùng bảo kiếm, chắc cũng muốn chỉ giáo cho đệ vài đường kiếm pháp, đệ không nên bỏ qua cơ hội này!”.

Kim Trục Lưu nghĩ bụng:

“Ngươi đã cuồng ngạo như thế ta cũng đành chịu”.

Đang tức giận lắm nhưng chàng giả vờ cung kính vâng một tiếng rút ra thanh kiếm.

Giang Hải Thiên nói:

“Xin tiền bối ban chiêu”.

Quái khách nói:

“Các ngươi muốn ta chỉ giáo thì phải trổ tài cho ta xem trước đã?” mọi người nghe thì đều lắc đầu thầm nhủ:

“Đúng là đồ mặt dày, Giang Hải Thiên càng khách sáo y càng vô phép?”.

Giang Hải Thiên vừa nói “vâng!” Liền sử dụng Thỉnh thủ thức của phái Thiên Sơn, hai chưởng hợp lại đánh về phía người ấy, đó là chiêu thức mở đầu khi bề dưới đánh với bề trên, tỏ ý tôn kính đối phương. Nhưng Giang Hải Thiên đánh ra chiêu này uy lực rất lớn, có thể phá đá vỡ bia, kẻ có võ công kém e rằng phải đứt gân gãy xương. Công Tôn Hoằng thấy Giang Hải Thiên vừa ra tay đã dùng tám thành công lực, tuyệt đối chẳng hề lưu tình, lòng thầm nhủ:

“Có thể mình cũng không chịu nổi chiêu Thỉnh thủ thức này, xem thử y đối phó ra sao?”.

Nghĩ chưa dứt đã thấy quái khách thanh bào phất tay, chẳng hề giống chiêu thức nào, nhưng thật kỳ lạ, y vừa phất tay ra thì nắm đấm của Giang Hải Thiên đã lệch qua, vả lại hình như không kìm được người, thân hình cứ lắc lư.

Công Tôn Hoằng và Trọng Trường Thống nhìn nhau, buột miệng kêu lên:

“Thật lạ!”.

Kim Trục Lưu nhìn những lộ số của đối phương, nhưng không để ý đến sư huynh.

Không ngờ đối phương đánh ra chẳng giống chiêu số mà Giang Hải Thiên đã lui xuống. Kim Trục Lưu không nhìn thấy rõ sư huynh đã bại như thế nào, bất giác hết sức ngạc nhiên, không biết sư huynh của mình bại thật hay là nhường? Chàng liền sử dụng Thiên la bộ pháp lướt người tiếp lên, chưởng trái vạch ra một vòng cung đánh vào ngực của đối phương.

Kim Trục Lưu dùng chín thành lực đạo trong chưởng này, tưởng rằng dẫu không thể đánh ngã đối phương thì ít nhất cũng khiến đối phương lộ ra tuyệt kỹ, nào ngờ y chỉ giở chưởng phải lên hất xéo, ngón tay lướt nhẹ qua cạnh bàn tay của Kim Trục Lưu, luồng lực đạo của chàng bị y dẫn qua một bên, lập tức hóa giải chẳng còn tăm hơi.

Kim Trục Lưu không hề cảm thấy đối phương vận kình chống trả, cũng chẳng biết đối phương có tài nghệ ra sao.

Quái khách tiện tay hóa giải chiêu tấn công của Kim Trục Lưu, hờ hững nói:

“Đại tu di chưởng thức thuộc về thuần chính hòa bình, luồng lực đạo này quá mạnh, hình như không đúng lắm?”.

Hiện nay trên võ lâm có rất ít người biết Đại tu di chưởng thức. Nhưng người này không những đã biết mà còn chỉ ra khuyết điểm của Kim Trục Lưu, khiến chàng không khỏi cả kinh, thầm bội phục. Tuy chàng bội phục nhưng cũng không hoàn toàn tâm phục. Quái khách hình như đã biết chàng nghĩ gì, liền báo:

“Ngươi vẫn chưa dùng bảo kiếm, hãy yên tâm mà đâm tới!”.

Lúc nãy Kim Trục Lưu không dám dùng kiếm vì còn e ngại sợ đả thương đối phương. Nay chàng biết võ công của quái khách thâm sâu khó lường, không cần khách sáo nữa. Chàng liền nói:

“Đa tạ chỉ giáo!” Rồi cây huyền thiết bảo kiếm đâm soạt tới đối phương bằng một chiêu Đại mạc cô yên!

Quái khách khen rằng:

“Chiêu này cũng khá lắm!” Đây là kiếm pháp thượng thừa hiểm hóc vô cùng, nhiều danh gia kiếm thuật nằm mơ cũng không đánh xuất thần được như chàng, không ngờ chỉ được khen ba chữ “cũng khá lắm!” Lời khen của quái khách hoàn toàn là lời lẽ của bề trên đối với bề dưới, ai nghe cũng đều bực mình.

Chỉ thấy Kim Trục Lưu vừa đâm kiếm tới, y đã xoay người, ống ta áo phất nhẹ và dẫn ra sau, cây bảo kiếm lệch sang một bên. Quái khách thu tay vào trong ống tay áo, y chẳng “ra tay” mà đã hóa giải kiếm pháp thượng thừa. Còn tay áo của y cũng nguyên vẹn. Mọi người lúc này mới thất kinh, biết rằng quái khách đúng là một cao thủ thân mang tuyệt kỹ.

Kim Trục Lưu càng thất kinh hơn, thanh kiếm của chàng nặng đến cả trăm cân, ống tay áo là vật vừa mềm vừa nhẹ, chỉ cần phất nhẹ vào mà đã xoay chuyển lực đạo của bảo kiếm đánh ra. Công phu này chính là tuyệt kỹ Bốn lượng đẩy ngàn cân trong võ học!

Kim Trục Lưu cũng học công phu này nhưng không xuất thần nhập hóa như y.

Kim Trục Lưu sử dụng cả kiếm lẫn chưởng mà chẳng hề dò được tài nghệ của đối phương, tuy trong lòng đã phục nhưng không chịu ngừng, chàng thầm nhủ:

“Mình bại trận mà cũng chẳng biết đối phương thuộc tông phái nào, há chẳng phải đáng buồn cười hay sao? Dù thế nào mình cũng phải ép y lộ hai chiêu ba thức mới được”.

Rồi đánh tiếp lên, miệng kêu:

“Sư huynh, người ta đòi tỉ thí với cả hai chúng ta, sao huynh vẫn chưa lên?” Lúc này chàng đã biết liên thủ với Giang Hải Thiên chưa chắc thắng nổi, nhưng ít nhất vẫn có thể buộc đối phương “ra tay”.

Quái khách mặc thanh bào cười ha hả:

“Đúng thế. Giang đại hiệp không cần khách sáo, cứ sánh vai xông lên. Lúc nãy chẳng qua ông chỉ mới sử dụng Thỉnh thủ thức, các người cũng chưa chắc thua kia mà!”.

Giang Hải Thiên biết rằng thật sự mình đã thua một chiêu. Ông đương nhiên muốn nhận thua nhưng lòng hiếu kỳ đã nổi lên, vả lại cũng sợ sư đệ thua thiệt, thầm nhủ:

“Nếu mình đoán không đúng, mình nhận thua không sao, nếu sư đệ bị thương ắt mình có lỗi với sư phụ lắm”. Té ra ông ta đã đoán ra người này nhưng vẫn chưa dám chắc chắn.

Quái khách đã nói trước là sẽ đấu với cả hai người, ông ta vừa mới thua một chiêu, cũng coi như chưa thua. Vì thế Giang Hải Thiên ôm quyền nói:

“Xin thứ cho vãn bối phóng túng, vãn bối không dám nói tỉ thí, mong tiền bối chỉ giáo”. Quái khách ấy cười:

“Ngươi không ra tay, ta chỉ cho ngươi thế nào đây? Đừng nhiều lời, có bản lĩnh gì cứ giở ra!” Giang Hải Thiên cung kính trả lời “vâng” một tiếng hai chưởng đánh về phía quái khách.

Giang Hải Thiên đánh ra hai chưởng, Kim Trục Lưu đã dùng cả kiếm lẫn chưởng, hai người đánh tới từ hai bên trái phải, quái khách mặc thanh bào chỉ dùng có hai tay, dù đề phòng Bốn lượng đẩy ngàn cân thần diệu như thế nào cũng không thể hóa giải chiêu số của họ. Kim Trục Lưu thầm nhủ:

“Được, xem thử ngươi có lộ võ công hay không?” Kim Trục Lưu thông hiểu võ công của các phái chính tà, nghĩ bụng kẻ này lộ một chiêu nửa thức chắc chắn chàng sẽ biết lai lịch của y.

Quái khách khen rằng:

“Rốt cuộc sư huynh cao minh hơn nhiều, Đại tu di chưởng thức có thể nói đã đến mức lô hỏa thuần thanh!” Đây là bộ võ công tuyệt chiêu của Giang Hải Thiên mà quái khách lại chỉ bảo là “có thể nói”.

Trong chưởng phong kiếm ảnh, chỉ thấy quái khách mặc thanh bào nhẹ nhàng bạt qua, cây huyền thiết bảo kiếm đâm tới trước, đã bị ông ta đẩy lệch hướng, đâm về phía Giang Hải Thiên. Giang Hải Thiên đẩy hai chưởng ra, một luồng chưởng lực Phách không chưởng đánh bật vào cây kiếm. Cả hai người thối lui ba bước.

Quái khách này đã sử dụng công phu mượn lực đánh lực, lợi dụng cây kiếm của Kim Trục Lưu để đối phó với Giang Hải Thiên mà y không hề để lộ bản lĩnh.

Hai người Kim, Giang tách sang hai bên trái phải, quái khách không hề thừa cơ tấn công chỉ đứng lại nói:

“Đến đây, đến đây! Giang đại hiệp, ông đã ra tay hơi nhanh, chậm một chút thì tốt hơn!” Giang Hải Thiên nói:

“Đa tạ tiền bối chỉ giáo!

Vãn bối không dám nhận hai tiếng đại hiệp”. Quái khách ấy cười:

“Ông đừng khách sáo, ta không phải khen võ công của ông, ta chỉ khen cách hành xử của ông mà thôi, ông quả xứng với hai chữ đại hiệp!”.

Cả hai sư huynh đệ lại tiến lên, Giang Hải Thiên tập trung tinh thần sử dụng Đại tu di chưởng thức như đang biểu diễn cho sư phụ xem. Quái khách vừa hóa giải vừa gật đầu lia lịa, tỏ ý khen ngợi.

Kim Trục Lưu nói:

“Chúng tôi đã thi triển bản lĩnh, mong tiền bối cũng cho chúng tôi mở rộng tầm mắt!” Chàng thấy sư huynh cung kính với người này bất giác cũng nghi ngờ nên lời nói cũng không dám bất kính nữa.

Quái khách ấy cười ha hả:

“Ta chỉ biết công phu tầm thường, thật ra ngươi không nhìn cũng biết. Ngươi muốn biết, vậy ta sẽ cho ngươi biết”.

Khi đang cười quái khách đột nhiên mau chóng trầm eo tọa mã, đấm thẳng quyền ra, đẩy lui Giang Hải Thiên, còn chưởng gạt Kim Trục Lưu ra. Y vừa mới xuất chiêu tất cả mọi người đều xì xầm:

“Ồ, chẳng phải là Tứ bình quyền sao?” “Thật kỳ lạ, sao y lại dùng loại quyền pháp bình thường đối phó với hai người?”.

Bộ Tứ bình quyền này là bộ quyền phổ biến nhất giành cho những người mới nhập môn, các bậc cao thủ trong võ thuật không hề để ý tới.

Công Tôn Hoằng nhìn một hồi không khỏi cả kinh, thì thầm nói với Trọng Trường Thống:

“Công phu của người này đã đến mức xuất thần nhập hóa, ăn mày già, ông có biết lai lịch của người này không? Trọng Trường Thống đáp:

“Xem ra người này dùng loại võ công gì cũng phát huy uy lực vô cùng. Năm xưa Kim Thế Di hình như cũng không có được tài nghệ như y”.

Ngoài Công Tôn Hoằng và Trọng Trường Thống, ai nấy cũng ngạc nhiên. Họ đoán rằng Kim Trục Lưu có ý bỡn cợt, còn Giang Hải Thiên lại cố ý nhường chiêu.

Nào biết hai người Kim, Giang đang thầm kêu khổ.

Té ra người này tuy sử dụng Tứ bình quyền nhưng hình như đều dự liệu được mỗi chiêu mỗi thức của hai người Giang, Kim. Kim Trục Lưu tưởng rằng trừ phi y không ra tay, nếu vừa ra tay sẽ biết được môn phái của y, nào ngờ y chỉ sử dụng Tứ bình quyền là bài quyền ai cũng biết, nên Kim Trục Lưu đành bó tay. Kim Trục Lưu thầm lo lắng:

“Cả hai sư huynh đệ thua người ta mà chẳng biết lai lịch, quả thật là chuyện đáng cười!” Chàng đột nhiên hú dài, đánh ra một chiêu kiếm pháp cực kỳ cổ quái, cây huyền thiết bảo kiếm lúc đâm tới lúc rút về, như chặn như khóa, như thủ như công.

Không ai biết Kim Trục Lưu đã sử dụng loại kiếm pháp gì. Té ra đây là một chiêu mới Kim Trục Lưu đánh cắp một nửa, sáng tạo một nửa. Lúc nãy thi tỉ thí với Mâu Tông Đào, Mâu Tông Đào đã sử dụng chiêu số quái dị tuyệt luân, chàng tuy chưa hoàn toàn lãnh ngộ nhưng đã nhớ kỹ được mười chiêu kiếm pháp tinh diệu nhất.

Mâu Tông Đào sử dụng cây quạt như phán quan bút và ngũ hành kiếm, cây quạt xếp là vật rất nhẹ, Mâu Tông Đào dùng quạt thay kiếm, nên kiếm chiêu rất khó nắm bắt.

May mà Kim Trục Lưu rất thông minh, lại có căn cơ kiếm thuật, sau khi tỷ võ cố suy nghĩ nghiền ngẫm, lúc này mới lãnh hội ra.

Nay Kim Trục Lưu đang dùng cây huyền thiết bảo kiếm nặng nề, nếu không thể bắt chước y hệt Mâu Tông Đào, chắc chắn sẽ khéo quá thành vụng, nên chàng đã biến hóa, giữ lại phần cất lõi kiếm pháp này rồi tự mình sáng tạo thêm nữa.

Kim Trục Lưu dùng chiêu kiếm pháp cổ quái để đối phó với quái khách cũng là có dụng ý, võ công của quái khách cao minh vô cùng, kiếm pháp này tuy ảo diệu nhưng muốn thắng được y, cả bản thân Kim Trục Lưu cũng biết là vọng tưởng. Nhưng Kim Trục Lưu không phải muốn thắng y mà là muốn dò lai lịch của y mà thôi”.

Lúc đầu Kim Trục Lưu tưởng rằng quái khách này chính là Mâu Tông Đào, sau đó lại thấy không giống, nhưng vẫn nghi y là cao thủ của xứ Phù Tang. Bởi vì ở Trung Nguyên quả thật không thể tìm ra một người có bản lĩnh như y, mà võ công của xứ Phù Tang đã tách ra thành ba nhánh, Mâu Tông Đào chỉ học được một phần mười của người xưa, đương nhiên không có cao thủ nào giỏi hơn y.

Mà hễ bậc cao minh gặp phải chiêu lạ sẽ dùng võ công của bổn môn hóa giải, bởi vì đó là phản ứng bản năng.

Kim Trục Lưu đánh ra chiêu này, quái khách hình như hơi ngạc nhiên bật kêu ồ một tiếng, Kim Trục Lưu thầm mừng, thầm nhủ:

“Được, lần này coi ngươi có lộ nguyên hình hay không?”.

Nào ngờ quái khách tuy kêu ồ một tiếng, nhưng khi kiếm chiêu của Kim Trục Lưu đâm tới y vẫn dùng Tứ bình quyền hóa giải kiếm pháp của chàng.

Kim Trục Lưu rất thất vọng. Nhưng chàng chợt nảy ra một ý, lóe lên hy vọng trong thất vọng. Té ra khi Kim Trục Lưu dùng võ công gia truyền đối phó với quái khách, quái khách đã hóa giải bằng Tứ bình quyền mà không hề mất sức, nay cũng thế. Nhưng Kim Trục Lưu có thể nhận ra y đã hơi lúng túng.

Kim Trục Lưu liếc mắt nhìn sư huynh, rồi liên tục đánh ra những chiêu mới của mình.

Giang Hải Thiên thầm cười:

“Sư đệ thật háo thắng, may mà đối phương không có ác ý, chỉ đánh ra những đòn phòng ngự!” Nhưng vì không muốn sư đệ thất vọng, đồng thời cũng lo nếu sư đệ bị thương không ổn tý nào. Bởi vậy Giang Hải Thiên tuy đã nhận thua nhưng vẫn phối hợp chặt chẽ với Kim Trục Lưu.

Kim Trục Lưu đánh ra một mạch mười chiêu, mọi người đều nhìn hoa cả mắt, đột nhiên keng một tiếng, cây huyền thiết bảo kiếm rơi xuống đất, người cũng văng ra đến hơn một trượng! Té ra khi chàng đánh đến chiêu thứ mười ba thì liều mạng lướt sát tới trước mặt quái khách, bị quái khách búng vào hổ khẩu, cây huyền thiết bảo kiếm rơi xuống đất liềm Giang Hải Thiên cả kinh, không biết sư đệ bị thương như thế nào, đang định chạy tới đổ chàng, không ngờ Kim Trục Lưu đã đứng dậy, kêu lớn:

“Cha, té ra là cha đùa với con!”.

Giang Hải Thiên như cất được tảng đá trong lòng, cả mừng nói:

“Sư phụ, quả nhiên là người!” Rồi vội vàng quỳ xuống dập đầu.

Quái khách cười ha hả:

“Hải Thiên, ngươi cũng khá lắm, công phu đã tiến bộ hơn rất nhiều”.

Rồi đưa tay xoa lên mặt, lột cái mặt nạ da người xuống, quả nhiên đó chính là Kim Thế Di. Kim Thế Di nay đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng nội công thâm hậu, lại biết thuật trụ nhan cho nên vẫn như hơn bốn mươi.

Trọng Trường Thống cả cười:

“Tôi quả thực lẩm cẩm, lẽ ra phải nghĩ đến đại hiệp. Không ngờ đại hiệp vẫn còn thích đùa như năm xưa”.

Kim Thế Di cười:

“Tôi chỉ muốn thử bọn chúng, mới biết bọn chúng không lười biếng. Hừ, nói ra tôi còn chưa trách ông!”.

Trọng Trường Thống hỏi:

“Sao lại trách tôi?”.

Kim Thế Di nói:

“Các người là bậc trướng bối mà cũng khen bọn chúng là thiện hạ đệ nhất, chẳng phải sẽ làm cho chúng kiêu ngạo hơn sao?”.

Trọng Trường Thống nói:

“Ông có được học trò như thế này thì còn chưa hài lòng”.

Kim Thế Di nói:

“Tôi chẳng lo gì Hải Thiên, hắn khiêm nhường như thế thật hiếm có, Trục Lưu, con còn kém xa sư huynh lắm. Võ công không giỏi bằng sư huynh, đạo đức thì càng kém. Con phải lấy sư huynh làm gương”.

Trọng Trường Thống nói:

“Kim đại hiệp, như thế cũng hơi bất công. Võ công của lệnh lang không bằng sư huynh, nhưng biết tự sáng tạo chiêu mới, người khác khó bằng! Công phu không bằng sư huynh cũng là vì tuổi còn trẻ”.

Giang Hải Thiên cung kính:

“Đúng thế. Đệ tử không thông minh bằng sư đệ.

Nếu không nhờ sư đệ lên tiếng, con vẫn chưa biết là người”. Thực ra Giang Hải Thiên đã nghi ngờ quái khách này là Kim Thế Di. Nhưng người lên tiếng trước vẫn là Kim Trục Lưu.

Kim Thế Di nói:

“Đáng tiếc nó thông minh không đúng chỗ. Hải Thiên, con cũng bị nó gạt rồi. Con tưởng nó nhận ra ta nhờ võ công ư! Hừ, nó đã thi triển bản lĩnh của Cơ Hiểu Phong dạy cho đối với ta. Ta phạt nó ngã xuống đất coi như cũng đã có lợi cho nó”.

Té ra Kim Trục Lưu lướt sát người tới là để lấy một món đồ trên người của quái khách mặc áo xanh nên mới biết đó là cha mình.

Trọng Trường Thống cười ha hả:

“Kim đại hiệp, té ra ông thua một chiêu nên không phục. Theo tôi thấy, lệnh lang sử dụng bản lĩnh Diệu thủ không không rất đúng chỗ!”.

Công Tôn Hoằng cười nói:

“Kim đại hiệp, ông đã quay về thì danh hiệu thiên hạ đệ nhất.cao thủ thuộc về ông”. Mọi người nghe thế đều bật cười. Kim Thế Di chợt nghiêm mặt:

“Thiên hạ này rộng lớn, ở đâu mà chẳng có người giỏi? Lúc nãy tôi không phải nói bừa. Các người tưởng ta là thiên hạ đệ nhất ư, sai rồi, sai rồi!”.

Trọng Trường Thống lại nói:

“Tôi tưởng ông vẫn không đổi tính, té ra là sai.

Trước kia ông đâu có khiêm nhường như thế, có phải ông học từ đồ đệ không?”.

Kim Thế Di đáp:

“Trước kia tôi không biết thiên hạ rộng lớn, nay mới biết mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Không giấu gì các người, hôm qua ta đã đấu kiếm với người ta, đã thua cho một người!”.

Trọng Trường Thống nghe thế quá ngạc nhiên:

“Tôi không thể tin nổi trong thiên hạ lại có người thắng được đại hiệp!”.

Kim Thế Di nói:

“Các người không tin Trục Lưu, hãy lấy chiếc nhẫn hàn ngọc con đánh cắp trên người của ta ra đây!”.

Kim Trục Lưu lấy chiếc nhẫn hàn ngọc ra, Kim Thế Di đưa chiếc nhẫn cho Trọng Trường Thống nhìn:

“Các ông hãy nhìn xem, trên nhẫn chẳng phải có một vết chém hay sao?” Công Tôn Hoằng vừa nhìn thì thất kinh:

“Đây là vết kiếm?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.