Hoa Đào Nở Rộ

Chương 18 - Bạn Cùng Phòng Tạm Thuê

trước
tiếp

Sau khi nghe Khương Mộc Ninh giải thích là cô dùng đoàn mua để đăng kí, Triệu Tiệm An cũng chỉ hơi giật mình gật gật đầu, chắc là cũng hiểu thế nào là đoàn mua, đóng lại menu rất hứng thú hỏi: “Có thể đoàn mua như này thì được giảm giá bao nhiêu?”

“Cửa hàng này đoàn mua thì em được giảm giá 30%.”

“Tiện dụng như vậy sao?” Triệu Tiệm An có chút ngạc nhiên, anh chỉ biết dùng thẻ hội viên sẽ được giảm giá, đoàn mua thì anh cũng chỉ mới nghe nói nhưng cũng không hiểu lắm.

“Tất nhiên, rất tiện lợi.” Khương Mộc Ninh hơi nâng cằm, có chút đắc ý nói, nói xong, chính cô cũng cảm thấy có chút không ổn, vội vàng bổ sung thêm: “Mặc dù được giảm giá nhưng chất lượng đồ vẫn giống như khi không giảm giá. Nếu như không được giảm giá thì đắt lắm.”

“Như vậy cũng rất tốt, giá rẻ thì càng tốt.” Triệu Tiệm An vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thật ra thì, ăn ở chỗ nào, ăn như thế nào không phải vấn đề, quan trọng nhất là người ăn cùng kìa.

“Đàn anh, bao giờ thì bắt đầu thực tập vậy ạ? Lúc nào thì cần có mặt vậy ạ?” Nhìn nồi lẩu và các món ăn nguội, thịt tươi được mang lên, Khương Mộc Ninh nhịn không được hỏi vào vấn đề cô quan tâm.

“Ừ…………… bao giờ ấy à………. Bao giờ em thi xong?” Triệu Tiệm An suy nghĩ một chút dù sao thì cũng là bố trí cho Khương Mộc Ninh, vậy nên thời gian hoàn toàn có thể cố gắng phối hợp.

“Thứ sáu em thi xong rồi. Nhưng chưa có chỗ ở, nếu như có thể muộn mấy ngày thì em có thời gian đi tìm một phòng trọ.” Khương Mộc Ninh thả mấy miếng thịt dê vào nồi, nhìn màu đỏ của miếng thịt lẫn với màu nước lẩu, nồi lẩu đang sôi sùng sục, miếng thịt nhanh chóng tái màu cô vội vàng gắp ra bát.

“Chỗ ở sao? Sao em không ở trong phòng ngủ?” Triệu Tiệm An nhất thời cũng không nghĩ đến vấn đề này.

“Trường học cách công ty xa quá, hơn nữa một mình em ở cũng có chút sợ, tốt nhất là ở gần công ty một chút, để ở trong một thời gian ngắn. Em đang một bài tìm nhà trên mạng internet rồi, gần công ty anh có một trường học mà, có lẽ có người nghỉ đông về nhà, thì phòng của họ sẽ để trống và đồng ý cho em thuê một tháng.” Khương Mộc Ninh gắp thịt vào miệng, khẽ cau mày lại, nhớ đến chuyện này thực sự có chút đau đầu.

“Cách công ty khoảng 10 phút đi bộ, ba phòng ở tầng bốn, tiền thuê nhà tùy em.” Triệu Tiệm An cúi đầu, hình như vô cùng thoải mái nói.

Mắt Khương Mộc Ninh lập tức sáng lên, ngay sau đó lại xụ mặt xuống: “Nơi nào có chuyện tốt như vậy chứ. Đàn anh, em cũng không tin truyện cổ tích có bánh thịt rơi từ trên trời xuống như vậy đâu.”

“Khụ khụ.” Triệu Tiệm An nắm tay thành quyền đưa lên che môi, ho nhẹ mấy tiếng, sau đó mới cười lắc đầu: “Là nhà của anh đó. Ba phòng ngủ, nhưng có hai phòng trống không.”

Khương Mộc Ninh ngẩn người, nhịp tim nhanh chóng tăng tốc: “A, là nhà của đàn anh sao…….. Cách công ty gần thật tốt, ha ha, bình thường đi làm thì không cần lái xe nhỉ.”

“Đúng vậy, bình thường xe anh đều để trong công ty hoặc là nhà xe của chung cư.” Triệu Tiệm An nhìn vẻ mặt rõ ràng đang khẩn trương của Khương Mộc Ninh, nhịn không được khóe môi hơi nhếch lên.

Thật ra thì anh cảm thấy nhà anh còn trống đến hai phòng, Khương Mộc Ninh cũng ở không đến một tháng, thuê phòng khác vừa không an toàn lại lãng phí………… Nhưng mà anh càng muốn thì càng chột dạ, muốn giải thích nhưng hình như có chút giấu đầu lòi đuôi……… Đó là đề nghị vẹn cả đôi đường đó. Đáng tiếc, thời cơ không thích hợp, thời điểm thích hợp còn chưa đến………

Hai người cười nói coi như bỏ qua đề tài này, Khương Mộc Ninh cẩn thận ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của Triệu Tiệm An, nhíu nhíu mày, đáy lòng đang mắng chính bản thân không bình tĩnh, quả nhiên đạo hạnh còn chưa đủ cao thâm.

Đi bộ mười phút đó. Ba phòng ở tầng bốn. Tiền thuê thì tùy ý mình. Một viễn cảnh tốt đẹp đến nhường nào. Sao cô lại có thể không có khí tiết như vậy chứ? Hiện tại phải đi đâu tìm một căn phòng tốt hơn đây?

Khương Mộc Ninh ai oán thở dài trong lòng, tay cũng nặng nề gắp miếng thịt, mạnh mẽ cho vào nồi lẩu, thịt chín lại nhanh chóng đưa vào miệng dùng sức cắn.

Bữa cơm này tâm trạng của Khương Mộc Ninh luôn trong trạng thái ai oán cuối cùng cũng kết thúc mĩ mãn, ít nhất, bụng cô thấy thật hạnh phúc.

Sau khi cuộc thi kết thúc, Khương Mộc Ninh nhân dịp cuối tuần về nhà mấy hôm, dù sao cũng là giấu nên cô cũng không nói với ai trong phòng ngủ, cô từng bước chuẩn bị vé xe lửa và hành lí về nhà.

Ngược lại vấn đề căn phòng nhanh chóng được giải quyết. Triệu Tiệm An nhờ Thôi Hoa lặng lẽ hỏi thăm, cuối cùng tìm được thực tập sinh năm 4 mới đến công ty họ đang thuê một căn phòng gần công ty, là một căn phòng nhỏ có hai phòng ngủ một nhà vệ sinh, một căn phòng khác vốn là một học sinh thuê, nhưng khi bắt đầu nghỉ đông học sinh kia về nhà nên căn phòng cũng bỏ không, vừa đúng lúc có thể cho Khương Mộc Ninh thuê. Tất nhiên, quan trọng nhất là người thực tập sinh năm tư kia cũng là nữ, hơn nữa căn phòng này còn ở bên cạnh chung cư của Triệu Tiệm An, căn phòng mới xây lúc đầu năm nên hoàn cảnh cũng không tệ.

Tự nhiên Khương Mộc Ninh cũng không từ chối, thật ra cô có chút cảm động, Triệu Tiệm An để chuyện của cô trong lòng, mới chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi vấn đề đã được giải quyết thuận lợi, cô tiết kiệm được rất nhiều thời gian và sức lực.

Buổi sáng thứ sáu thi xong, Khương Mộc Ninh giải quyết bữa trưa trong trường học, đợi đến khi bạn cũng phòng đều đi hết thì cô mới mang theo cả đống hành lí xuống lầu.

“Sao không gọi anh lên cầm cho?” Triệu Tiệm An vốn đang ngồi trong xe đợi, thấy Khương Mộc Ninh mang theo túi lớn túi nhỏ đi ra mới vội vàng xuống xe giúp một tay.

“Không có chuyện gì, em vẫn luôn tự mang mà.” Khương Mộc Ninh cười cười, thuận theo ý Triệu Tiệm An để anh nhận lấy vali và túi hành lí, sau đó cô mới đeo ba lô ngồi vào ghế lái phụ.

Bởi vì không quen đường, cho nên Triệu Tiệm An tới đón cô đi đến phòng trọ, trước đó Triệu Tiệm An đã để Thôi Hoa lấy được chìa khóa, người thực tập sinh kia không ở đây Khương Mộc Ninh cũng có thể thoải mái đi vào phòng trọ, sau khi cất xong hành lí mới xuống tầng. Cô mua vé xe lửa buổi chiều về nhà, thời gian cũng không còn nhiều.

Nhà Khương Mộc Ninh ở thành phố S, cách thành phố H một giờ đi xe, ngồi xe lửa cũng chỉ mấy năm mươi phút, rất dễ dàng. Cô thoải mái ở nhà một ngày, trưa chủ nhật sau khi ăn cơm xong mới lên xe về thành phố H.

Vừa mở cửa ra, Khương Mộc Ninh và cô gái kia đều ngạc nhiên sững sờ, sau đó đối phương cũng hơi lúng túng nở nụ cười ha ha: “Ha ha, là Khương Mộc Ninh đúng không? Tôi là Cổ Viên Viên. Chuyện đó, em ngồi đi, chị về phòng trước…..” Nói xong cũng không chờ Khương Mộc Ninh trả lời nhanh chóng chạy về phòng mình.

Lúc này Khương Mộc Ninh mới hơi nhếch khóe môi, không tiếng động nở nụ cười. Cổ Viên Viên chỉ mặc áo lót chạy loạn khắp nơi, nhìn qua hình như rất dễ sống chung.

Trong nhà mở điều hòa không khí, Khương Mộc Ninh vào phòng khách cởi áo khoác ngoài và khăn bông mà còn cảm thấy có chút nóng, đợi đến khi cô vào phòng mình cất đồ xong, thì lại mở túi hành lí mang đến hôm thứ sáu thu dọn một chút, sau đó mới đi ra phòng khách, đi tham quan hết một vòng phòng bếp và nhà vệ sinh, lúc này một phòng ngủ khác mới từ từ mở cửa ra, từ bên trong lộ ra gương mặt tròn tròn của Cổ Viên Viên, đôi mắt tròn trịa đang nhìn chằm chằm vào Khương Mộc Ninh, gương mặt trắng nõn mượt mà kia bắt đầu từ từ đỏ lên, sau đó hình như có chút luống cuống tay chân đi ra ngoài.

“Ha ha, xin chào, chuyện đó, vừa rồi chị vừa tắm xong, nghe thấy điện thoại di động vang lên mới đi ra ngoài nhận điện thoại…..” Cổ Viên Viên nhẹ nhàng giải thích, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Khương Mộc Ninh.

Khương Mộc Ninh cố gắng nín cười đến nghẹn, cố gắng khiến cho vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Không sao đâu. Chúng ta đều là con gái mà, trong phòng tắm của trường học còn cởi hết nữa mà.”

“Ha ha, cái này cũng đúng.” Cổ Viên Viên ngẩng đầu lên, hình như thấy Khương Mộc Ninh nói bằng giọng rất chân thành nên vẻ mặt cô ấy cũng tự nhiên hơn rất nhiều. “Em là sinh viên năm ba à?”

“Đúng vậy. Đại học Z, em là sinh viên năm ba.” Khương Mộc Ninh cười trả lời.

“Ừ, không ngờ năm nay lại vẫn tuyển sinh viên năm ba làm thực tập sinh, em thật may mắn. Chị thực tập hai tháng rồi, danh sách thực tập này cũng là khó lắm mới lấy được đến tay. Nghe nói năm ngoái công ty cũng không nhận người, cuối cùng không có thực tập sinh nào được giữ lại, cũng không biết năm nay thế nào?” Nói đến chuyện này coi như hai người cũng chung đề tài, gương mặt tròn trịa cũng từ từ khôi phục vẻ trắng nõn ban đầu.

“Thật sao ạ? Năm nay các chị có mấy thực tập sinh?” Khương Mộc Ninh vội vàng hỏi, những chuyện này đều là tin tức đáng giá đó.

“Có bốn người. Chị là một, trường học các em có hai, còn có một người năm nữa, là ở đại học F, cũng không khác nhau lắm, đều là bắt đầu thực tập từ tháng 11 năm ngoái, chỉ có mình chị thực tập ở bộ phận thiết kế, cũng không biết liên lạc với ba người kia thế nào, cũng không biết năm nay có nhận người không.” trên mặt Cổ Viên Viên lộ ra chút phiền não, hơi hơi nhíu mi.

“Thực tập sinh thì phải làm gì ạ?” Khương Mộc Ninh là lần đầu tiên đi thực tập, mấy buổi thứ bảy trước cũng đến công ty của Triệu Tiệm An, có mấy người đến tăng ca, nhưng cô cũng không chú ý là có thực tập sinh không.

“Thực tập sinh ấy à, nói dễ nghe thì là trợ lí, nói khó nghe thì chỉ có một thôi, chân chạy vặt, cái gì cũng làm. Giống như chị đi theo chị Chúc trong bộ phận thiết kế, dù sao thì chị ấy có việc gì cũng có thể để chị làm, công việc cũng không kém bao nhiêu so với trợ lí chính thức.” Cổ Viên Viên giải thích đơn giản. “Thật ra thì chủ yếu là ở người thầy hướng dẫn của em, nếu họ đồng ý dạy một chút, có lúc sẽ cho chúng ta làm một ít bản đồ đơn giản, nếu như không đồng ý thì trực tiếp coi chúng ta là chân chạy vặt, công việc chính không cho chúng ta động vào.”

“A, hóa ra là vậy.” nghe nói Cổ Viên Viên đi theo chị Chúc, hình như chỉ coi chị ấy là chân chạy vặt mà thôi……… Khương Mộc Ninh có chút lo lắng trong lòng, cũng không biết cô sẽ rơi vào nhà thiết kế nào, nếu sớm biết có những quan hệ phức tạp thế này thì cô đã sớm đi thăm dò Triệu Tiệm An rồi, hoặc có thể nhờ anh tìm cho cô một người thầy dịu dàng một chút. Ai, bây giờ thì chắc cũng quyết định rồi, nếu cô nói ra thì ngược lại chỉ là làm khó đàn anh Triệu thôi.

Sáng sớm hôm sau, Khương Mộc Ninh nhanh chóng tỉnh lại, đi theo Cổ Viên Viên đã quen đường đến một cửa hàng hoành thánh ăn sáng, sau đó cùng nhau đi bộ đến công ty.

“Thật hi vọng em cũng thực tập trong bộ phận thiết kế của chúng ta, như vậy thì chị cũng có bạn, em không biết đúng không, trong bộ phận thiết kế thì người trẻ nhất là chị Chúc đó, nhưng năm nay chị ấy cũng 34 tuổi rồi. Hơn nữa chị ấy rất nghiêm túc, ngay cả một người bạn để nói chuyện chị cũng không có.” Qua một buổi tối, Cổ Viên Viên còn hưng phấn hơn cả Khương Mộc Ninh. “Em đừng lo lắng mặc kệ em đến bộ phận nào thì chị cũng sẽ bảo kê cho em.”

Khương Mộc Ninh giật giật khóe môi, trong lòng lại có chút hối hận vì ban đầu đã từ chối Triệu Tiệm An dẫn cô đi trình diện. Lúc đó cô chỉ nghĩ chẳng qua mình chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, cũng chỉ là đến bộ phận nhân sự báo cáo mà thôi, cũng không cần thiết phải để ông chủ đưa đến, nếu vậy thì có lai lịch lớn quá, lúc thực tập có thể bị người khác coi như Bồ Tát mà cung phụng không? Hoặc có thể họ sẽ nghĩ rằng cô không phải thật lòng muốn đến thực tập, mà chỉ là đến chơi mà thôi? Cho nên, thậm chí cô còn nghiêm túc yêu cầu Triệu Tiệm An không được đối xử đặc biệt với cô, mặc dù cô cũng là đi cửa sau mới thành thực tập sinh,. Nhưng thái độ thực tập rất nghiêm túc đó.

Được rồi, nếu không muốn dắt Triệu Tiệm An đến quán mì này ăn, vậy thì chỉ có thể sống đâu thì ở yên đó thôi, tập chung thực tập là tốt rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.