Cuộc thi cuối kì hai của năm ba đại học ngày càng đến gần, Khương Mộc Ninh không thể không bắt đầu suy tính cẩn thận cho vấn đề tương lai.
Thành tích của cô ở trường trung học không tệ, nhưng sau khi vào đại học, có lẽ bởi vì trong lòng cô lười biếng, thành tích của cô chỉ trên mức trung bình mà thôi, căn bản không hề đứng đầu danh sách như khi còn nhỏ. May là tính cô không tệ, nói là ngu ngốc cũng được, nói là lười biếng cũng được, tóm lại cứ như vậy đến năm ba, cô nghĩ cứ ngốc như vậy hết năm bốn, rồi thực tập, tốt nghiệp, tóm lại là sống kiếp sống của người ngốc.
Phòng ngủ của cô có bốn người, trừ Dư An Dao sớm xác định được mục tiêu thi nghiên cứu sinh, ba người còn lại đều có chút tùy ý, thế nên đến khi gần kết thúc năm ba, bọn họ cũng không tính được xem tương lai định đi như thế nào.
Cho tới bây giờ, Khương Mộc Ninh thật có chút hối hận, chính cô chọn một chuyên ngành quá mạnh mẽ, nếu cô học chuyên nghiệp dầu Vạn kim (hông hiểu) thì bây giờ chỗ nào cũng có thể lẫn vào mà. Lấy chuyên ngành của cô, cộng thêm với thành tích hiện tại, muốn vào một công ty tốt là khó, ngay cả vào được thì cô cũng không có thực lực đi cạnh tranh.
Huống chi, cô còn mất đi sự phấn đấu mạnh mẽ, có lẽ nói, cô chưa từng có cái gọi là sự phấn đấu.
Buổi tối, Khương Mộc Ninh do dự nói với Triệu Tiệm An về vấn đề đi thực tập, cô hơi nhíu mày, ngược lại khiến cho Triệu Tiệm An nở nụ cười.
“Chỉ là đi thực tập thôi mà, có gì đáng để em lo lắng chứ? Dù sao nghe theo sự sắp xếp của trường học cũng là đến những công ty tương tự, vậy tại sao phải bỏ gần tìm xa, trực tiếp đến công ty anh là được. Em muốn học chuyên ngành thì đi tìm một kĩ sư, nếu không muốn thực tập về chuyên ngành thì đến thực tập làm thư kí cho anh đi. Bao ăn bao ở, em muốn làm việc thì làm việc, không muốn làm việc thì chơi trò chơi, anh nhất định sẽ mở một mắt nhắm một mắt.”
Khương Mộc Ninh ngẩn ra, cô lập tức trợn mắt lườm Triệu Tiệm An một cái, khóe môi cũng bĩu ra, nhưng trong lòng cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Đúng vậy, người không cần phải buồn bã nhất chính là cô. Bao nhiêu người phải vắt hết óc mới có thể vào công ty Triệu Tiệm An thực tập, còn cô chỉ cần nói một câu là có thể vào, tuyệt đối là người dễ dàng kéo đến nhiều thù oán nhất. Vốn cô còn có chút do dự, nhưng bây giờ nếu Triệu Tiệm An đã nói vậy, lqd, cô còn phải lo lắng cái gì nữa chứ.
“Ba bạn khác trong phòng ngủ của em, nếu muốn đi thực tập cũng có thể đến công ty anh.” Triệu Tiệm An thấy hàng lông mày của Khương Mộc Ninh giãn ra, anh lại cười cười bổ sung thêm.
Khương Mộc Ninh bình tĩnh lại, sau đó nhanh chóng cười gật đầu: “Vâng, để em hỏi mọi người một chút.”
Chuyện này cô chưa từng nghĩ đến. Nhưng vừa nghĩ đến, nếu không hỏi qua ý của Triệu Tiệm An, cô cũng không dám nói lung tung trước mặt bạn bè, thứ hai là, nếu cô muốn hỏi lại sợ khiến Triệu Tiệm An khó xử, dù sao công ty anh cũng tuyển rất ít thực tập sinh, hơn nữa cô còn nghe nói không phải người giỏi thì không nhận, phòng ngủ của cô trừ Dư An Dao ra, những người khác bao gồm cả cô là ba người, nếu nói đến giỏi thì có chút quá gượng ép rồi.
Nhưng mà, mặc dù chuyện này tốt, nhưng cô cũng muốn hỏi lại mọi người trong phòng, dù sao thì giáp chi mật đường, ất chi tỳ sương, ai biết được là người khác có cảm thấy tốt không? Ví dụ như Mai Lộ, nhà cô ấy ở xa, nói không chừng cô ấy muốn về quê thực tập.
Quả nhiên, hôm sau, sau khi Khương Mộc Ninh nói về vấn đề này, Dư An Dao hiếm khi lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, nhưng Vạn Manh Manh lại lắc đầu, nói cô ấy đã tìm được công ty thực tập khác, mà Mai Lộ cũng do dự một chút, rồi cùng chọn về quê thực tập, trừ lí do gần nhà, còn bởi vì Lôi Ngư cũng về quê thực tập.
Thật ra trong lòng Khương Mộc Ninh có chút tiếc nuối, bạn cùng phòng chung sống với nhau mấy năm, nhưng bắt đầu từ lúc thực tập, mỗi người sẽ đi một nơi, mặc dù còn chưa tốt nghiệp, nhưng đã sớm phải chia lìa. Dù đã sớm biết đây là chuyện không tránh khỏi, nhưng chỉ khi thực sự đối mặt, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Hình như mọi người cũng nghĩ đến vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng ngủ như bị đóng băng lại, yên tĩnh đến không ngờ.
Nếu mọi người đã có sự lựa chọn cho vị trí thực tập, Khương Mộc Ninh lại đi nói với Triệu Tiệm An muốn xin hai vị trí thực tập, dù sao có Dư An Dao làm bạn, cô cũng muốn đến phòng thiết kế công trình thực tập, mặc kệ như thế nào, cô cũng đã học chuyên ngành này, bây giờ bỏ qua cô cũng không làm được, chuyện công việc cứ để nói sau thôi.
Ý Triệu Tiệm An là hi vọng Khương Mộc Ninh bắt đầu thực tập từ trong hè, sau đó đến năm bốn khoảng cuối tháng mười đầu tháng mười một, lúc đó chương trình trên giáo trình đã kết thúc lại quay lại thực tập tiếp.
Khương Mộc Ninh hơi do dự, sau đó cô có bàn với Dư An Dao, hai người đều quyết định bắt đầu thực tập từ hè, nhưng sau khi kết thúc kì thi, hai người muốn về nhà chơi khoảng nửa tháng, đến tháng bảy mới chính thức vào thực tập. Một là Khương Mộc Ninh muốn về nhà ở mấy ngày, hai là bạn học hồi trung học cùng nhau tổ chức gặp mặt, thời gian dự định là cuối tháng sáu.
Mặc dù sau khi tốt nghiệp trung học, cô cũng không còn liên lạc với mấy người bạn thời trung học, nhưng đối với nhưng năm tháng thanh xuân kia Khương Mộc Ninh vẫn có chút hoài niệm, giống như đã nói, lúc thi tốt nghiệp trung học, đoán chừng phần lớn học sinh đều dùng lượng kiến thức lên đến đỉnh điểm của cả đời….
Thật ra Khương Mộc Ninh cũng có chút xấu hổ, hôm nay nghĩ lại, cô không còn tìm được sự chăm chỉ vùi mình học bài như hồi trung học, lúc đó chỉ cảm thấy mệt mỏi, cả ngày mong đợi kì thi tốt nghiệp kết thúc để lên đại học, hôm nay nhìn lại, thật ra những năm tháng còn học trung học lại mang theo những cảm xúc khác lạ.
Kì thi cuối kì của năm ba đại học chính thức kết thúc, Khương Mộc Ninh ở lại một ngày, ngày hôm sau cô mới về nhà, vì giải thích với Triệu Tiệm An, cô tốn không ít nước miếng. Mặc dù cô đã mua xong vé xe lửa, nhưng Triệu Tiệm An luôn thay đổi đủ cách để khuyên cô, anh khuyên cô để Triệu tổng trực tiếp dùng xe riêng đưa cô về nhà.
Một bên là thoải mái nhanh chóng, một bên là cơ hội để tình yêu ra mắt cha mẹ, Khương Mộc Ninh rối rắm khoảng mấy ngày, cuối cùng cô nhịn đau vỗ một cái lên mặt Triệu Tiệm An, thẳng tay đẩy anh ra xa.
“Đàn anh, anh đưa em ra trạm xe lửa thôi.”
Khương Mộc Ninh đeo balo trên lưng, cười híp mắt nói. May mà ý chí của cô luôn kiên cường, nếu còn để Triệu Tiệm An nói đi nói lại, không chừng cô sẽ nộp vũ khí đầu hàng mất.
Đến trạm xe lửa, Khương Mộc Ninh hơi do dự, cuối cùng cô vẫn vươn người sang hôn một cái lên mặt Triệu Tiệm An, lúc này mới vẫy tay tạm biệt: “Đàn anh, anh đừng đưa nữa, chỉ có chút hành lí này, tự em đi vào thôi.”
Triệu Tiệm An nhìn đồng hồ,lqd, tí nữa anh còn một cuộc họp quan trọng, trong lòng anh có chút tiếc nuối, nhìn nụ cười tủm tỉm trên gương mặt Khương Mộc Ninh, anh bắt đầu cảm thấy mất mác trong lòng.
“Em cẩn thận điện thoại di động và ví tiền đấy, có chuyện gì thì gọi điện cho anh. Xuống xe lửa, về đến nhà đều phải gọi điện cho anh nhé.”
Khương Mộc Ninh ngoan ngoãn gật đầu, cô không dám để câu nói ‘Anh thật dài dòng’ đang ở trong lòng cô thoát ra khỏi miệng, chỉ nhìn gương mặt đang khẽ nhíu mày của anh, trong lòng cô cũng không tránh khỏi có chút cảm giác như hai người đang chịu nỗi buồn ly biệt.
Thật ra thì, cũng chỉ là nửa tháng thôi mà.
Triệu Tiệm An cầm tay lái, anh nhìn theo bóng lưng của Khương Mộc Ninh đang vẫy tay lại phía sau, không chút do dự chui vào trong đám người, rất nhanh anh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cô, anh khẽ thở dài, kìm nén kích động muốn nhảy xuống xe bắt người, anh bất đắc dĩ khởi động xe, chậm rãi lái xe vào làn đường.
Danh bất chính, xem ra, cái gọi là thân phận bạn trai thật sự không đủ….
Khương Mộc Ninh về nhà, quả thật là như cá gặp nước. Lúc cô mới về nhà, cha mẹ cô che chở chiều chuộng giống như chỉ hận cô không phải là trẻ con, cơm ngon thức ăn ngon, cuộc sống như bảo bối. Tuy cô không phải đi học, nhưng cha mẹ cô lại phải đi làm, bình thường cả ngày cô có rất nhiều thời gian tự do. Nhưng mỗi ngày cô và Triệu Tiệm An gọi điện thoại xong thì chỉ còn lại nhớ nhung dày đặc, chỉ nghe âm thanh cũng không thể xóa được nỗi nhớ nhung. Khương Mộc Ninh suy nghĩ, sau khi tham gia gặp mặt bạn học cũ, cô có nên về trước thời gian không?
Tránh chủ nhật có nhiều người, cuối cùng hội bạn học của cô hẹn gặp nhau vào thứ sáu.
Mặc dù mới chỉ có ba năm, nhưng bây giờ khi nhớ về thời trung học, Khương Mộc Ninh lại có cảm giác như đã cách một đời. Không khí học tập khác hoàn toàn ở đại học, hôm nay cô nhớ lại, giống như đã qua rất nhiều năm.
Lại nói, cũng đã lâu cô không gặp lại bạn học thời trung học, ngay cả liên lạc cũng rất ít, Từ Trân là bạn ngồi cùng bàn với cô thời cấp ba, cô và cô ấy cũng chỉ thỉnh thoảng mới gửi mấy tin nhắn cho nhau vào ngày lễ tết, lần cuối cùng hai người gặp mặt cũng là khi mới lên năm nhất đại học rồi.
Địa điểm gặp mặt được định là trường trung học, sau đó mọi người cùng đến cửa hàng gần đó ăn cơm. Buổi sáng Khương Mộc Ninh tỉnh lại, cô gửi một tin nhắn cho Từ Trân, hẹn cô ấy gặp nhau ở cửa trường học, sau đó cô mới thay quần áo ngủ và đi ra ngoài.
Trường học vẫn như cũ, Khương Mộc Ninh đứng trước cửa trường học cảm thán, cùng lúc đó cô cũng nhìn thấy Từ Trân đang cười chạy đến.
“Này, Khương Mộc Ninh, cậu vẫn như vậy.”
Khương Mộc Ninh cũng mỉm cười nhìn Từ Trân cũng không thay đổi nhiều. “Cậu cũng vậy. Cho dù mình có gặp trên đường cũng có thể nhận ra cậu.”
Dù sao cũng là bạn học trung học, hơn nữa lại ngồi cùng bàn hai năm, hai người nhìn nhau cười, cảm giác thời gian ngăn cách cũng bị xóa nhòa.
“Chúng ta vào đi đã.” Từ Trân cười cười khoác tay vào tay Khương Mộc Ninh, hai người cùng đi vào trong. “Mình nghe nói hôm nay phần lớn mọi người đều đến”
Khương Mộc Ninh tập chung suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ lắc đầu, “Tớ quên tên của rất nhiều người rồi.”
Từ Trân véo nhẹ một cái lên má Khương Mộc Ninh: “Con nhóc này, cậu còn dám nói à, bình thường đều là mình liên lạc với cậu, cũng không thấy cậu chủ động liên lạc với mình.”
Khương Mộc Ninh ngại ngùng nở nụ cười, cô cũng không dám cãi lại cô ấy. Lớp mười một cô mới chuyển đến trường này, cô vẫn có cảm giác như không hợp với mọi người, hơn nữa, những người bạn cùng lớp phần lớn đều là cùng một trường tiểu học, trung học cơ sở đi lên, đó là một loại cảm giác quen thuộc, lúc mới bắt đầu cô không thể tham dự vào được, đến sau này, ngược lại là cô cũng không có tâm trạng đi làm quen, đến khi tốt nghiệp trung học, cô cũng không hề quen thuộc với tất cả các bạn trong lớp.
Lần này bạn học cũ gặp nhau là do lớp trưởng tổ chức, sau khi bàn bạc với trường học, địa điểm gặp mặt của họ là lớp học ngày trước, lúc Khương Mộc Ninh và Từ Trân vào thì trong phòng đã có mấy người ngồi rồi, mọi người cùng vẫy tay chào hỏi.
Khương Mộc Ninh nhìn những gương mặt, hoặc là có chút quen thuộc, hoặc là không có chút quen thuộc nào, trong lòng cô cũng thấy nóng lên, mím môi cười yếu ớt, cô và Từ Trân cùng đi về chỗ ngồi năm đó, bàn của hai người là ở dãy thứ hai,lqd, bàn cuối cùng.
“Khương Mộc Ninh.”
Khương Mộc Ninh nhìn chàng trai ngồi cạnh cửa sổ, cô hơi sững sờ, một lúc lâu mới phản ứng lại: “Vu Hàn.”
Vu Hàn nhếch nhếch khóe môi, tựa lưng vào ghế, nở nụ cười nhẹ nhìn Khương Mộc Ninh: “Cậu vẫn vậy.” Khương Mộc Ninh hơi dừng bước, sau khi ngồi xuống bàn cùng Từ Trân, Vu Hàn cũng quay người lại.
“Cậu, cậu cũng không thay đổi nhiều.” Khương Mộc Ninh nhìn gương mặt quen thuộc ở phía trước, cô cười cười.
Liên tục có những bạn học vào phòng, Vu Hàn quay đầu lại,chào hỏi với những người bạn thân thiết. Khương Mộc Ninh ngơ ngác nhìn mái tóc ngắn màu đen phía trước một lúc, đến khi Từ Trân chào hỏi với một bạn khác, lúc này cô mới hồi phục tinh thần, cô thở nhẹ trong lòng, sau đó lại mím môi nở nụ cười.
Thật sự là rất nhớ, nhớ đến tâm trạng thời thiếu niên, nhớ đến con người khi đó. Mặc dù, thật ra mới chỉ qua ba năm, nhưng hình như tất cả không còn giống nhau, những thiếu niên mơ hồ năm đó, cũng từ từ bước vào thế giới trưởng thành.
Hôm nay nhớ lại, có gì đó nảy mầm, nhưng mà cũng không còn là tâm trạng lúc đó nữa. Người, vẫn là người kia, nhưng cảm giác đã không giống.
“Khương Mộc Ninh, sau khi tốt nghiệp trung học, Vu Hàn sáng sủa hơn nhiều nhỉ, trước kia cậu ta không thích nói chuyện với con gái mà.” Từ Trân chào hỏi với bạn học xong, cô kéo kéo áo Khương Mộc Ninh, ngồi gần về phía cô, nhỏ giọng nói.
Khương Mộc Ninh ngẩng đầu nhìn Vu Hàn đang nở nụ cười nhẹ nhàng nói chuyện với người ngồi cùng bàn, cô nhịn không được, cười cười híp mắt nói: “Đúng vậy. Trước kia cả ngày cũng không quay lại nói với chúng ta một câu.”
“Quả nhiên, tất cả mọi người đều thay đổi.” Từ Trân cảm thán nói: “Năm đó mình còn thầm mến Vu Hàn đây này, trời ơi, nếu không phải mình đã có bạn trai, có thể mình còn có thể động lòng đó, nhìn cậu ta bây giờ còn cao lớn đẹp trai hơn lúc học trung học nhiều.”
Khương Mộc Ninh khẽ giật mình, cô cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn Vu Hàn, rồi lại nhìn Từ Trân một cái, cô chỉ biết cảm thán trong lòng.
Đúng vậy, lúc học cấp ba, trong lớp có rất nhiều bạn nữ thầm mến Vu Hàn, là bạn nữ ngồi gần Vu Hàn nhất, thật ra cô cũng không tránh khỏi…. nhưng mà, cảm giác năm đó không dám nói ra, hôm nay chỉ còn xót lại trong trí nhớ, cảm xúc của mối tình đầu quả nhiên không thể giữ được lâu, hoặc là nói, thời thiếu niên, cũng rất dễ thích một cái gì đó….
“Từ Trân, hình như lớp trưởng còn chưa đến?” Khương Mộc Ninh ho nhẹ một cái, cô muốn rời đi sự chú ý của Từ Trân, chủ đề này hôm nay cũng không thể nói được, vẫn để nó biến mất đi thôi.
Thời niên thiếu, ai cũng sẽ thầm mến một người mà. Điều này đâu đáng để nhắc đến.
Đợi mọi người đều đến đủ, lớp trưởng cũng mời chủ nhiệm lớp năm đó đến, nói mấy câu, nhớ lại những chuyện trước đó, rồi lại dẫn mọi người đến cửa hàng gần đó ăn cơm.
Khương Mộc Ninh nhớ, lúc ăn liên hoan chia tay hồi tốt nghiệp, bọn họ cũng ăn trong cửa hàng này, hôm nay quay về chốn xưa, cũng thật có ý nghĩa.
Chủ nhiệm lớp cũng rất hăng hái, mỗi người cũng bị rót thêm ly rượu, một bữa cơm rất vui vẻ, gương mặt Khương Mộc Ninh bắt đầu chuyển sang màu đỏ ửng, trong mắt chỉ còn toàn sao, nhìn càng thêm sáng bừng. Cô thấy mọi người còn đang vui đùa, cô cũng chỉ đơn giản đứng dậy đi về phía toilet, cô đi một nửa lại thấy có chút choáng váng đầu, người cùng nghiêng ngả, cô vội vàng bám chặt vào tường.
“Cậu không sao chứ?”
Tay Khương Mộc Ninh vừa chạm vào tường, bàn tay còn lại đã được người khác đỡ lấy, cô ngẩn ra, cố gắng mở đôi mắt toàn sương mù ra, cô nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của một bạn nam, ánh mắt đang nhìn cô, trên mặt còn mang theo cả lo lắng.
Khương Mộc Ninh vịn tường đứng thẳng người dậy, cô rút tay khỏi tay người kia, nở nụ cười nhẹ gật đầu: “Mình không sao, cảm ơn cậu, Vu Hàn.”
Vu Hàn rất phong độ thu tay về, nhìn Khương Mộc Ninh nở nụ cười nhẹ.
Khương Mộc Ninh bị đôi mắt tỏa sáng của Vu Hàn nhìn đến mức xấu hổ, cô nở nụ cười ngại ngùng, chỉ chỉ vào toilet bên cạnh: “Ha ha, mình muốn đi toilet.” Nói xong cô nhanh chóng chạy vào phòng rửa tay, trong lòng cô đang oán thầm: Sao cô thấy Vu Hàn có chút kì lạ? Cậu ấy uống nhiều quá sao?