Hoa Đào Nở Rộ

Chương 7 - Sủi Cảo Ước Hẹn

trước
tiếp

Bước chân của Khương Mộc Ninh dừng lại khi cách cánh cổng trường một đoạn, cô hơi do dự một chút sau đó vẫn đầy đủ lễ phép nói: “Đàn anh Triệu, vậy, gặp lại sau.”

Con đường phía trước mở rộng hình chứ T, một bên thông về phía kí túc xá của cô, một bên đi về phía kí túc xá của nghiên cứu sinh.

“Hẹn gặp lại.” Triệu Tiệm An nở nụ cười yếu ớt gật đầu.

Khương Mộc Ninh cũng cười một cái, gật đầu, cô mới xoay người đi được một bước lại thấy sau lưng vang lên tiếng nói.

“Đợi chút.”

Cô hơi nghi ngờ khẽ quay người lại.

“Số điện thoại di động.” Triệu Tiệm An đứng đối diện đang nở nụ cười nhìn cô, quơ quơ điện thoại di động của anh trong tay, “Không phải em đã đồng ý đưa anh đến quán sủi cảo ăn thử sao? Không có số điện thoại của em, anh liên lạc với em bằng cách nào?”

Khương Mộc Ninh cảm thấy hơi giật mình, âm thầm hít một hơi thật sau, hết sức bình tĩnh đọc ra một dãy số “138xxxxxxxx”.

Triệu Tiệm An cúi đầu, nhanh chóng ấn lên điện thoại di động của anh, Khương Mộc Ninh nghe thấy chuông điện thoại của cô vang lên.

“Được rồi, qua mấy ngày nữa anh sẽ liên lạc với em.”

“Được.”

Dưới nụ cười ôn hòa của người nào đó, Khương Mộc Ninh quay người lại, cố gắng bước những bước chân đều đi về phía phòng ngủ, làm sao cũng cảm thấy có chút khó chịu. Đột nhiên cô lại nghĩ đến: Triệu Tiệm An lấy số điện thoại của cô nhưng không biết tên cô thì anh ta lưu vào máy kiểu gì?

Cô đi được một đoạn đường, đến chỗ đoạn ngã ba, cô nhịn không được quay đầu lại nhìn, vị trí lúc vừa rồi còn có người bây giờ đã không có ai.

Bước chân của cô hơi nặng nề, cảm xúc trong lòng cũng không nói ra được là thất vọng hay xấu hổ.

Chẳng lẽ cô còn nghĩ rằng đàn anh Triệu sẽ đứng nhìn cô đi vào sao, đợi đến khi không còn nhìn thấy hình dáng của cô nữa sao?

Trong nháy mắt Khương Mộc Ninh bị chính ý nghĩ của mình dọa cho sợ hãi, cô cúi đầu, vội vàng bước chân nhanh hơn.

“Ai, cậu nói xem có biện pháp gì hay không?”

Khương Mộc Ninh vừa bước vào phòng ngủ đã thấy Mai Lộ đang ngồi trên ghế, nâng má, đang than thở nhìn Vạn Manh Manh ngồi phía trước.

“Nhưng tớ cũng không có cách nào. Phóng viên nhà tớ muốn muốn tìm anh ta phỏng vấn nhưng không liên lạc được.” Vạn Manh Manh xòe tay ra.

“Tớ không tin, chỉ là số điện thoại di động thôi mà, chẳng lẽ Mai Lộ này còn không lấy được đến tay sao? Tớ nói cho các cậu biết, trước cuối năm nay nhất định tớ sẽ lấy được số điện thoại của Triệu Tiệm An vào tay.” Mai Lộ hơi chau mày, nắm chặt tay công bố.

“Cậu cứ hi vọng đi.” Vạn Manh Manh không hề tin tưởng cô ấy.

Dư An Dao cúi đầu, mắt điếc tai ngơ.voicoi09_d-đ-l-q-đ

Khương Mộc Ninh cầm chiếc ly trên bàn sách của mình lên, khẽ uống một miếng nước, nghĩ đến cuộc gọi nhỡ của Triệu Tiệm An đang nằm yên tĩnh trong điện thoại di động của cô, không hiểu sao vô duyên vô cớ cũng có chút chột dạ.

Nhưng mà, không được người trong cuộc đồng ý cô đã đưa số điện thoại của anh cho Mai Lộ, hình như có chút không hợp lí.

Đáy lòng Khương Mộc Ninh đang cố gắng thuyết phục mình, cô cảm thấy lí do này rất hợp lí, cùng lắm, lần sau khi gặp mặt cô hỏi anh một câu xem có thể cho số điện thoại của anh cho Mai Lộ được không thôi mà.

Tối nay, lần đầu tiên Khương Mộc Ninh lật tới lật lui mà vẫn không ngủ được. Chất lượng giấc ngủ của cô vẫn luôn rất tốt, hiện tượng này có lẽ là báo động. Thật ra thì cô cảm thấy, đây cũng không được tính là một hiện tượng tốt, cho nên, cố bắt đầu cố gắng đếm cừu, cho đến khi cô đếm đến 500 con thì sau đó cũng từ từ mơ màng ngủ thiếp đi.

Mấy ngày kế tiếp, Khương Mộc Ninh vẫn luôn để điện thoại di động của mình ở trong tầm mắt, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên nhìn xem có tin nhắn hoặc cuộc gọi nhỡ nào không, buổi tối trước khi ngủ cô cũng lặp đi lặp lại kiểm tra nhiều lần sau đó mới tắt máy.

Mỗi lần như vậy đều khiến trái tim của Khương Mộc Ninh đập nhanh hơn, tâm trạng thấp thỏm mong đợi khiến cô có chút luống cuống, cô ngồi trên chiếc bàn mà cô và Triệu Tiệm An nói chuyện trong thư viện vô thức ngẩn người, hoang phí cả ngày chủ nhật. Cô cũng đi qua cửa hàng mì kia, ngồi một mình ở đó, mì thịt bò mà cô yêu thích nhất đột nhiên cũng không còn mùi vị.

Buổi tối cô về phòng ngủ, có lẽ do tâm tình làm ảnh hưởng đến vẻ mặt, Vạn Manh Manh ưỡn mặt cười híp mắt hỏi cô: “Mộc Ninh, có chuyện gì không vui à? Tớ thấy mấy hôm nay tâm trạng cậu không được tốt lắm.”

Sau vụ việc bị lên trang đầu, Khương Mộc Ninh có chút xa cách với Vạn Manh Manh, vậy nên khiến cho Vạn Manh Manh vốn có chút chột dạ càng thêm ân cần hơn.

“Gần đây Mộc Ninh bị bận rộn lại cộng thêm phiền lòng, làm sao có thể vui vẻ được chứ?” Dư An Dao ngồi một bên cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói. “Hôm nay, tớ gặp một người bạn trước đây cùng học trung học, bây giờ lại cùng học đại học, cô ấy hỏi tớ, Mộc Ninh và Chu Thiên Khải là như thế nào? Cô ấy nói có phải cậu cố ý làm bộ làm tịch đúng không? Có phải là đã thật sự đồng ý với Chu Thiên Khải rồi không?”

Âm thanh của Vạn Manh Manh cũng bị kìm lại, chậm rãi quay đầu, ngồi xuống, gần như vùi đầu vào trong sách vở.

Khương Mộc Ninh nhịn xuống cái thở dài, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Buổi tối, cô nằm trên giường, cuối cùng nhìn thoáng qua màn hình di động không có gì thay đổi, dứt khoát tắt máy.

Cô nghĩ, như vậy là đủ rồi, mấy ngày nay, cô ngốc nghếch đến mức giống như trong đầu thiếu một sợi dây thần kinh, bây giờ nghĩ lại, thật ra cũng không tốt. Cô cần phải bình tĩnh một chút.

Cái Khương Mộc Ninh mong đợi cũng không biểu hiện ở tin nhắn hay cuộc gọi, cô cũng dần tỉnh táo lại, mỗi ngày cô cũng không hề nhìn chằm chằm vào điện thoại di động nữa. Nhưng ngay khi gần như cô muốn quên lãng, điện thoại di động của cô lại sáng lên, trên màn hình hiện lên tên họ của người kia.

Khương Mộc Ninh đang đọc sách trong phòng ngủ, bốn người đều ở đây, buổi tối thứ ba yên tĩnh mà nhàn nhã, chuông điện thoại vang lên, phản ứng đầu tiên của cô chính là chau mày lại, cô đang mở một đề toán học cao cấp, đầu cô cũng đang tập trung suy nghĩ, cho nên cô không thèm nhìn tên người gọi đến, cũng không thèm ngẩng đầu lên, ấn nút nghe, giọng điệu cũng không được tốt lắm: “A lô.”

“Khương Mộc Ninh?”

Âm thanh của đối phương mang theo một chút nghi ngờ, nghe qua lại có chút quen thuộc, cũng có chút xa lạ.Đáy lòng Khương Mộc Ninh nhảy dựng lên một cái, cô có chút không dám tin giơ điện thoại ra nhìn một cái vào màn hình chỗ hiện tên người gọi, cô ngây ngốc mất khoảng mấy giây sau đó mới nhớ đến cuộc điện thoại, di động trong tay cô bắt đầu nóng lên, cô vội vàng đặt lên tai, một bên cố gắng khiến cho bản thân thật bình tĩnh, cô đi ra phía ban công: “Là tôi.”

“Anh là Triệu Tiệm An. Rất xin lỗi, mấy ngày qua không liên lạc với em.” Triệu Tiệm An hơi dừng một chút, anh không có thói quen giải thích với người khác về công việc của mình. “Gần đây anh đang vội vàng cho một hạng mục công trình, hiện tại mới hoàn thành sơ bộ.”

“A…..” Khương Mộc Ninh khẽ lên tiếng, cô cảm thấy như vậy quá lạnh nhạt, ho nhẹ một tiếng mới lên tiếng. “Không sao, em cũng biết là anh bận rộn công việc.”

Vừa đọc sách, vừa vội vàng làm việc, khẳng định là rất bận rộn. Khương Mộc Ninh thấy chính cô cũng có thể hiểu giúp anh, thời gian dài mới có thể làm xong một công trình xây dựng, giống như chỉ mấy lời qua loa của anh trong nháy mắt đã đi vào góc khuất, cô thấy tinh thần cũng thoải mái, khóe miệng nhịn không được cũng nhẹ nhàng cong lên.

“Hiện tại đã muộn thế này……..” trong giọng nói của Triệu Tiệm An mang theo chút tiếc nuối.

“Ừ, cửa hàng sủi cảo đóng cửa rồi.” Khương Mộc Ninh rất nhanh đã đón tiếp ý của anh.

“Ha ha, đúng vậy. Vậy thì để ngày mai thôi. Tối mai, năm rưỡi nhé.”

“Được……” Khương Mộc Ninh lúc này mới nhớ tới lời thề mấy hôm trước của cô: Coi như Triệu Tiệm An có gọi điện thoại đến thì cô cũng kiên quyết không rảnh.

Được rồi, cô chỉ nghe thấy cô không hề giãy giụa, trả lời một tiếng ‘được’.

“Được rồi, muộn rồi, ngủ ngon.”

Trong giọng nói của Triệu Tiệm An mang theo nụ cười khúc khích, Khương Mộc Ninh cảm thấy mặt cô có chút đỏ lên rồi. “Ngủ ngon.”

Cúp điện thoại, Khương Mộc Ninh đứng trên ban công một lát cho đến khi bị gió đêm thổi đến lạnh cả người cô mới chậm rãi đi vào.

Ngày hôm sau, buổi chiều còn có tiết học, sau khi kết thúc, Khương Mộc Ninh vội vàng chạy về phòng ngủ, tắm rửa, cô vốn muốn gội đầu nhưng sợ thời gian không đủ nên lại thôi. Cô cau mày chọn vài bộ quần áo, nhưng hình như cô không hài lòng với bộ nào cả, lần đầu tiên cô sinh ra ý nghĩ trách bản thân sao lại mua ít quần áo như vậy. Cuối cùng, cô bất đắc dĩ mặc vào chiếc áo sơ mi ca rô mà trước đó cô thích nhất, quần jean màu xanh dương và đôi giày Cavans, sau đó cô đứng trước gương nhưng vẫn không thấy hài lòng.

Xem ra, hình như thiếu chút gì đó.

Khương Mộc Ninh cúi đầu, diễn@đàn#lê%quý&đôn, quả thật trên người cô thiếu hụt mạnh mẽ hương vị của cô gái. Giống như Mai Lộ có thể mặc một chiếc váy bó sát bộc lộ cơ thể mĩ lệ, cộng thêm đôi giày cao gót màu vàng kim, son môi màu đỏ thắm, mái tóc dài xoăn màu đỏ quyến rũ.

Cô ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn chằm chằm vào mình trong gương, tưởng tượng ra cảnh cô mặc vào bộ quần áo giống của Mai Lộ, tô son môi đỏ chót, uốn mái tóc mình thành tóc quăn lại đi nhuộm đỏ, đột nhiên cô lại thấy rùng mình một cái.

Được rồi, đó không phải là cô.

Vừa nghĩ như thế, cô lại lần nữa nhìn vào trong gương, mới vừa rồi cô còn cảm thấy một cô gái quá mức giản dị, bây giờ cô lại thấy thuận mắt hơn nhiều, cô nhịn không được khẽ giương giương khóe môi, lộ ra nụ cười yếu ớt.

Khương Mộc Ninh thật bình tĩnh. Không phải là đi hẹn hò, chẳng qua chỉ là một người hướng dẫn viên du lịch mà thôi.

Hơn bốn giờ chiều, Triệu Tiệm An gửi đến một tin nhắn: “Anh đợi em ở cửa Bắc.”

Khi Khương Mộc Ninh nhìn thấy Triệu Tiệm An đang đứng bên đường phía xa xa đợi, cô cảm thấy như trái tim mình cũng đập nhanh hơn rất nhiều, cố gắng hít thở sâu, lúc này cô mưới chậm rãi bình tĩnh đi tới.

“Đàn anh Triệu.”

Triệu Tiệm An ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là nụ cười yếu ớt: “Đàn em Khương.”

Lúc này Khương Mộc Ninh mới nhớ tới, hôm qua cô chỉ mải ngạc nhiên, cô lại quên mất, tại sao Triệu Tiệm An lại biết tên họ của cô?

Cửa hàng sủi cảo cách trường học cũng không xa, từ cửa Bắc đi tới cũng mất khoảng mười phút, cửa hàng kia cũng là do cô bất ngờ phát hiện ra.

Lúc hai người họ đến, trong cửa hàng sủi cảo đã có mấy bàn ngồi đầy.

“Đàn anh Triệu, bảng hiệu của sủi cảo chỗ này là sủi cảo cải trắng thịt heo, còn có sủi cảo nấm hương rau xanh, sủi cảo tôm cũng có.”

Hai người ngồi xuống một cái bàn trống, Khương Mộc Ninh làm người giới thiệu, tất nhiên cô sẽ giới thiệu những loại sủi cảo cô cho là ngon.

“Em thích ăn loại nào?” Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn thực đơn dán trên tường hỏi.

“Em thích ăn sủi cảo cải trắng với thịt heo, cả sủi cảo tôm tươi nữa.”

“Vậy được, cho hai loại này mỗi cái một bàn, lại thêm một bàn…..” Triệu Tiệm An chỉ vào thực đơn đang muốn gọi thêm lại bị Khương Mộc Ninh cắt đứt.

“Đàn anh Triệu, một bàn là 20 cái rồi, hơn nữa mỗi cái sủi cảo ở đây đều rất to, gọi ba bàn hai chúng ta không thể ăn hết được.”

“Không sao đâu, ăn không hết thì gói mang về, phòng ngủ của em có loại nồi nào để đun nóng không?”

“Ách, có một cái nồi lẩu.”

“Được, vậy thì thêm một phần sủi cảo rau cần thịt heo đi.” Ánh mắt của Triệu Tiệm An rời khỏi thực đơn, cười cười nhìn Khương Mộc Ninh, “Em thích ăn thịt đúng không, không gọi sủi cảo không.”

Khương Mộc Ninh hơi ngẩn ra, trên mặt có chút nóng lên.

Được rồi, cô thích ăn thịt, đàn anh à, anh cũng không cần phải quan sát tỉ mỉ đến vậy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.