Hoa Hồng Nhỏ Của Anh

Chương 10 - Chương 8

trước
tiếp

Edit: Meimei

Một tiểu cô nương bán hoa ở bên cạnh nhìn thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau. Lúc người con gái đẩy người con trai đó ra, tiểu cô nương thấy vậy tưởng người con trai này đang theo đuổi cô gái kia liền đi đến, hướng Lục Cảnh Hành nói: “Ca ca, mua cho vị tỷ tỷ này một bông hoa nhé.”

Kiều Gia Thuần khoát tay: “Không cần.”

Tiểu cô nương liếc nhìn Kiều Gia Thuần một cái, nghĩ mình đã nghĩ đúng, mục tiêu của bé chính là đàn ông anh tuấn này liền hướng Lục Cảnh Hành nói: “Ca ca, mua cho vị tỷ tỷ xinh đẹp này một bông hoa nhé, có thể trả tiền qua weixin.”

Kiều Gia Thuần nói: “Tiểu muội muội, em nhầm rồi,… ”

Lời của cô bị Lục Cảnh Hành cắt ngang, anh nói: “Được.”

Tiểu cô nương hỏi: “1 bông 10 tệ. Ca ca, anh muốn bao nhiêu bông a?”

Lục Cảnh Hành liếc mắt nhìn giỏ hoa trên tay tiểu cô nương: “Anh mua hết.”

Tiểu cô nương thật cao hứng. Thổ hào (ý bảo nhà giàu) là cái gì, hôm nay bé cuối cùng cũng gặp được.

Tiểu cô nương nhảy nhót rời đi. Trong tay Lục Cảnh Hành cầm hoa, có chút không được tự nhiên, anh ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Em lái xe đến?”

“Không có.” Kiều Gia Thuần nói, xe của cô cho một người bạn mượn đi đám cưới của người thân, cho nên hôm nay cô phải đi taxi.

“Anh chở em về.” Lục Cảnh Hành nói.

Kiều Gia Thuần không khách khí đồng ý. Đi giày cao gót lâu như vậy, chân của cô cũng đã bắt đầu đau.

Trên xe, hai người đều không nói gì, bầu không khí có vẻ không được tự nhiên.

Lục Cảnh Hành mở cửa sổ xe, gió đêm thổi vào.

Tóc của Kiều Gia Thuần bị gió thổi, cô nghĩ, hay là cuối cùng anh ta cũng trở thành một thân sĩ. Sau lần đó, hai người bọn họ không có gặp mặt nhau. Lần trước là cô đơn phương quyết định không theo đuổi anh ta nữa, nhưng lần này lời cô nói là thật lòng.

Có chút mất mác, cô nói: “Tôi mở nhạc nhé.”

“Ừ.” Anh nói một tiếng.

Trong radio đang phát một ca khúc:

“你会不会突然的出现

在街角的咖啡店

我会带着笑脸挥手寒暄

和你坐着聊聊天

我多么想和你见一面

看看你最近改变

不再去说从前只是寒暄

对你说一句只是说一句

好久不见”

(Dịch nghĩa:

Có khi nào em sẽ chợt xuất hiện

Ở quán cafe nơi góc phố kia?

Anh sẽ quay đầu tươi cười và hỏi han một chút

Ngồi xuống cùng em chuyện trò

Anh muốn gặp lại em biết bao nhiêu

Nhìn xem em dạo này thay đổi thế nào

Không nhắc chuyện ngày xưa nữa

Chỉ đơn giản chào hỏi

Nói với em một câu chỉ một câu thôi

Đã lâu không gặp.

Đây là lời bài hát 好久不见 do Bell Yu Tian trình bày)

Giọng nam ca sĩ ưu thương trầm thấp vang lên trong xe. Lục cảnh Hành và Kiều Gia Thuần cùng nhau nghe lời bài hát này thấy có chút ám muội. Kiều Gia Thuần thấy bầu không khí còn lúng túng hơn.

Đèn đỏ, xe dừng lại. Lục Cảnh Hành giống như thuận tay đổi kênh trên đài radio.

Kênh này đang phát tiết mục tướng thanh (tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt). Hai người đều im lặng nghe.

Đến cửa tiểu khu, Kiều Gia Thuần tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe: “Cám ơn anh hôm nay đã chở tôi về. vậy… Tạm biệt, hẹn gặp lại.” Nga, sai sai, chắc cũng không gặp lại, cô ở trong lòng nghĩ.

“Ừ.” Lục Cảnh Hành ừ một tiếng.

Kiều Gia Thuần xuống xe. Lục Cảnh Hành cách một cánh cửa xe gọi cô lại: “Em quên đồ.”

“Đồ gì vậy?” Kiều Gia Thuần hỏi anh, liền kiểm tra đồ bên trong túi đang đeo trên vai, điện thoại di động vẫn ở trong túi xách.

Lục Cảnh Hành mím môi, không nói gì.

Kiều Gia Thuần đi vòng qua đầu xe, mở cánh cửa bên ghế phụ, thấy trên ghế không có đồ vật gì, phía dưới sàn xe cũng vậy.

Ngón tay Lục Cảnh hành chỉ chỉ phía ghế sau, Kiều Gia Thuần nhìn sang, nơi đó là một hoa hồng mà lúc nãy anh mua cho tiểu cô nương kia.

“Em quên hoa.” Anh nói.

Kiều Gia Thuần nhìn anh, trên mặt một bộ dạng “lời anh nói là có ý gì”.

Lục Cảnh Hành che dấu vẻ mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: “Em nói em không theo đuổi tôi nữa. Vậy, tôi có thể theo đuổi em chứ?”

Kiều Gia Thuần hỏi: “Tôi muốn xác nhận một điều, anh là nghiêm túc sao?”

Lục Cảnh Hành gật đầu: “Lúc nãy em hỏi người phụ nữ tối hôm nay cùng anh ăn cơm có mối quan hệ gì. Cô ấy là bạn học thời cao trung với anh. Hôm nay anh có việc muốn nhờ cô ấy giúp đỡ, cũng không phải quan hệ trai gái gì. Nếu em còn chưa có bạn trai, vậy, anh có thể theo đuổi em được không?”

“Tại sao anh lại thay đổi suy nghĩ? Không phải trước đây anh vẫn luôn cự tuyệt tôi sao?”

Lục Cảnh Hành nhìn Kiều Gia Thuần như có mười vạn câu hỏi tại sao, anh có chút đau đầu. Thực sự quyết định ở chung với Kiều Gia Thuần này, anh cũng chỉ mới quyết định trong lúc lái xe đưa cô về. Viên Mộng đã kết hôn, cho dù không muốn, anh vẫn chỉ có thể dùng một câu “Đã lâu không gặp” để có thể tiếp tục trò chuyện. Anh cần phải quên tình cảm thầm mến đã nhiều năm này, mà quên một đoạn tình cảm này, biện pháp tốt nhất là bắt đầu một đoạn tình cảm mới. Kiều Gia Thuần sức sống tràn đầy, vừa đúng lúc xuất hiện ở trước mặt, cho nên cô ấy là lựa chọn phù hợp nhất, anh đỡ phải mất công đi tìm.

Lục Cảnh Hành xoa xoa ấn đường, nói: “Một người trước khi quyết định làm việc gì thì cần phải có một khoảng thời gian và trải qua một vài việc, em nói có đúng không?”

Anh cầm giỏ hoa ở phía ghế sau đưa cho Kiều Gia Thuần. Tay Kiều Gia Thuần đỡ lấy giỏ hoa. Trên tay cảm nhận sự thô ráp của giỏ mây nói cho cô biết đây không phải là mơ, cảnh trong mơ sẽ không chân thực như vậy.

“Vậy anh thích tôi sao?” Kiều Gia Thuần chống lại ánh mắt của Lục Cảnh Hành, nghiêm túc hỏi.

Lục Cảnh Hành nhìn Kiều Gia Thuần nói: “Ừ!”

Một giây sau đó, môi của anh bị một thứ gì đó ướt át dán vào, giống như anh đang bị một con thú nhỏ liếm. Bình tĩnh như Lục Cảnh Hành cũng phải ngốc lăng ngẩn người. Kiều Gia Thuần là người làm việc không theo khuôn phép, anh vô pháp tiếp chiêu.

Kiều Gia Thuần hôn được môi Lục Cảnh Hành, rất nhanh liền rời đi, làm một động tác thắng lợi: “Thành công, em đã theo đuổi thành công!”

Lục Cảnh Hành đen mặt.

Kiều Gia Thuần còn nói: “Nói cho anh biết một bí mật, thật ra em vẫn còn một chút thích anh.”

Lục Cảnh Hành nghĩ thầm, không quan hệ, anh cũng nói dối.

Kiều Gia Thuần cầm lẳng hoa lên, vừa xuống xe vừa nói: “Lái xe cẩn thận, em về trước.”

Về đến nhà, ba mẹ đã ngủ, Kiều Gia Thuần đi thẳng vể phòng. Sau đó đem lẳng hoa đặt trên bàn, bật đèn cho sáng rồi cô lấy di động chụp hình lẳng hoa, chỉnh sửa một chút rồi gửi ảnh cho đám bạn trong weixin, không nói lời nào chỉ có một biểu thượng thắng lợi.

Sau đó cô cắm hoa hồng vào bình, tháo trang sức rồi đi tắm.

Chờ đến lúc cô tắm rửa xong, nằm dài trên dài thì đám bằng hồ hữu cẩu đã nhao nhao.

“Ngọa, có chuyện?”

“Chuyện gì vậy?”

“Cậu cũng khồn phải lần đầu được tặng hoa. Vì sao lần này lại gửi ảnh khoe khoang, nói, có chuyện gì xảy ra?”

Chỉ có Quan San nói toạc ra: “Theo đuổi thành công?”

Ngay sau đó đám bằng hồ cẩu hữu nhao nhao truy hỏi Quan San.

Kiều Gia Thuần rời khỏi nhóm bạn bè, nhìn một dãy hảo hữu liền vỗ ót một cái. A! Cô vậy mà quên trao đổi phương thức liên lạc với Lục Cảnh Hành. Cô nhớ cô có số weixin của Lục Cảnh Hành, vậy, cô có cần chủ động kết bạn với anh ấy không nhỉ. Trước đây cô gióng trống khua chiêng theo đuổi anh, ngay cả hành tung của anh cô cũng biết, có lẽ trong lòng Lục Cảnh Hành nhất định nghĩ cô biết phương thức liên lạc của anh, như vậy cũng không kỳ quái. Quên đi, mặt mũi là cái gì, lúc trước theo đuổi người còn không cần mà.

Cô lục tìm số weixin của Lục Cảnh Hành, sau đó gửi đến cho anh một tin nhắn “Tôi là Kiều Gia Thuần [mỉm cười]”

Lục Cảnh Hành vừa tắm xong, mới bước ra phòng tắm liền nghe thấy tiếng tin nhắn trên điện thoại, anh mở ra liền nhìn thấy tin nhắn kết bạn của Kiều Gia Thuần trên weixin.

Anh nghiêng người dựa vào bệ cửa sổ, ngưng mi, một lúc lâu mới điểm nhẹ đầu ngón tay, thêm Kiều Gia Thuần vào danh sách hảo hữu. Sau đó anh gửi một tin nhắn cho Viên Mộng, ngụ ý nói bởi vì có chút nguyên nhân nên bạn anh không muốn chuyển trường cho con nữa. Viên Mộng ở đầu bên kia nói không sao.

Tiện tay đem di động đặt trên bàn, anh nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, cứ như vậy cho đến khi quên đi quá khứ.

“Trời ạ! Hai tháng!” Quan San ngồi trên ghế salon lắc lắc đôi chân trần, cầm điện thoại di dộng trong tay.

Kiều Gia Thuần ngồi bên cạnh đang ăn kem, nghe vậy cắn muỗng nhỏ, ngửa đầu hỏi Quan San: “Cậu mang thai?”

Quan San từ trên ghế salon đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn Kiều Gia Thuần: “A phi! Cậu mới mang thai!”

“Vậy có chuyện gì?” Kiều Gia Thuần múc một muỗng kem bỏ vào miệng, bình tĩnh hỏi.

“Tớ nói là lần này cậu quen bạn trai đã hai tháng mà chưa chia tay, kỷ lục a.” Quan San hôm nay mặc bộ đồ ở nhà size lớn nhìn không khác gì mấy bác gái.

“Làm sao cậu biết là hai tháng?” Kiều Gia Thuần lại múc một muỗng kem bỏ vào miệng hỏi.

Quan San cầm điện thoại di động ra đưa cho Kiều Gia Thuần xem.

Đó là ứng dụng lịch xem ngày có thể ghi nhắc nhở công việc trong điện thoại di dộng của Quan San. Kiều Gia Thuần biểu hiện chịu phục Quan San.

Điện thoại của Kiều Gia Thuần có tin nhắn gửi đến, cô nhìn một chút, lập tức cầm túi đứng lên: “Anh ấy đến đón tớ, tớ đi đây.”

“Vui vẻ như vậy. Lần này thật sự yêu?” Quan San hỏi Kiều Gia Thuần.

“Nhất định.” Lời còn chưa dứt, người đã chạy ra khỏi nhà Quan San.

Ngồi vào xe Lục Cảnh Hành, Kiều Gia Thuần lên tiếng, thanh âm mang theo mùi vị của kem ô mai: “Hôm nay chúng ta làm gì?”

Lục Cảnh Hành suy nghĩ một lát, nói: “Đi xem phim. Không phải hôm trước em nói có một bộ phim muốn phim sao?”

Kiều Gia Thuần thắt dây an toàn, ngọt ngào nói: “Được a.”

Trên đường đi, điện thoại của Lục Cảnh Hành reo lên, anh mang tai nghe lên nghe, là điện thoại của công ty. Cúp điện thoại, anh nói với Kiều Gia Thuần: “Xin lỗi, hôm nay không thể đi xem phim được rồi. Công ty đột xuất có việc… ”

“Anh phải quay về công ty sao? Vậy để em xuống đây bắt xe taxi về cũng được.” Kiều Gia Thuần có một chút thất vọng, bất quá không biểu hiện ra lời nói.

Đúng lúc đến ngã tư, Lục Cảnh Hành chuyển động tay lái, quay đầu xe: “Anh về nhà, bật video họp, còn em?”

Kiều Gia Thuần nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, mặt trời còn chưa xuống núi, cô nói: “Vậy, em có thể về nhà anh không?”

Đây là lần đầu tiên Kiều Gia Thuần đến nhà Lục Cảnh Hành.

Không có dép đi trong nhà cho khách, Lục Cảnh Hành đưa dép của anh cho Kiều Gia Thuần. Cô cởi giày, không mang dép, đi chân trần, hỏi: “Em có thể tham quan không?”

Tay Lục Cảnh Hành đang cầm nắm cửa thư phòng, nghe vậy quay đầu lại: “Đương nhiên, tham quan xong nhớ đặt gọi thức ăn.” Anh nói xong liền mở cửa đi vào thư phòng.

Kiều Gia Thuần ngắm nhìn bốn phía,không gian rất lớn, màu trắng đen là màu chủ đạo. Đập vào mắt phòng khách với TV màu xám tro, sô pha màu xám tro và đèn trang trí màu đen trên trần nhà. Phòng bếp rất sạch sẽ. Phòng ngủ không giống như phòng ngủ của cô, áo quần, đồ vật này nọ vứt tán loạn mà sạch sẽ, không có những đồ vật nhỏ linh tinh, cảm giác như không có quá nhiều sinh khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.