Kiếm khí kinh hồng, kiếm quang chớp lóe.
Giữa kiếm quang và kiếm khí, lá trúc bay lên rồi rơi xuống, lá trúc bay bổng tụ tụ tán tán.
Thanh y thiếu niên trong lá trúc tung bay kiếm ra kinh hồng.
Lúc này Hoàng Phong Ba biến sắc mặt. Phong hệ Bách Phong Nhẫn trận mạnh nhất của gã ở trước mặt Lục Nguyên như trò hề. Khiến gã tức ói máu là dường như Lục Nguyên không mấy hài lòng uy lực pháp trận phong hệ, còn muốn gã lấy ra pháp thuật phong hệ mạnh hơn nữa. Trời biết đó đã là pháp thuật phong hệ mạnh nhất Hoàng Phong Ba có thể lấy ra.
Một nhát kiếm sắc bén chém xuống, nhát kiếm này mặt trên mang theo sắc vàng rực rỡ, gia chủ Vương gia Vương Hoành Đồ đã thi triển ra La Hán kiếm pháp sở trường của mình. Bộ kiếm pháp La Hán kiếm pháp này khí thế mênh mông, kiếm chiêu khép mở kim quang vô cùng. Vương Hoành Đồ thấy tình hình bên này có chút không ổn lập tức ra tay.
Thấy Vương Hoành Đồ đã ra tay, bên này Tiền Lãnh lấy lại bình tĩnh cũng hành động, pháp thuật thủy hệ ‘Thủy Đạn Thuật’, hạt nước hóa thành mấy trăm thủy đạn cùng tấn công Lục Nguyên.
Hoàng Phong Ba lúc này không còn sức lực hộc máu tránh ở góc tường rơi lệ nữa, trở tay bắn pháp thuật phong hệ Phong Luân thuật. Phong Luân thuật là ngưng gió thành vòng xoáy, phong luân không ngừng xoay tròn, có thể thấy đây là pháp thuật vô cùng bá đạo.
Ba gia chủ hợp tác liên tục tấn công Lục Nguyên.
Ba gia chủ này ai cũng không đơn giản, thực lực khá là mạnh mẽ, pháp lực đã luyện tới cảnh giới đệ cửu tầng đại chu thiên, hoặc là đệ thập tầng đại viên mãn, đại viên mãn. La Hán kiếm pháp của Vương Hoành Đồ tuy không như Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm nhưng cũng thâm ảo vô cùng, thêm nữa gã luyện bộ kiếm pháp kia thời gian khá dài, kiếm pháp sớm đã vô cùng thuần thục. Pháp thuật thủy hệ của Tiền Lãnh càng tinh túy khó tránh né. Pháp thuật phong hệ của Hoàng Phong Ba thì vô hình vô chất, khó mà phát hiện.
Đối mặt công kích như vậy, Lục Nguyên cầm Dưỡng Ngô kiếm múa may không dùng chiêu thức cố định nữa, nghĩ đến chiêu nào thì ra chiêu đó, nghĩ đến thức nào thì ra thức đó. Hoàn toàn là vô chiêu vô thức, dựa theo tình hình mà phối hợp thi triển.
Lúc mới bắt đầu thì Lục Nguyên chủ yếu tránh né.
La Hán kiếm pháp không đơn giản, pháp thuật thủy hệ cũng khó né tránh, pháp thuật phong hệ thì càng là vô hình vô chất.
Ba loại khó tránh né nhất cùng tổ hợp, thế mà Lục Nguyên đều tránh được hết.
Hắn né tránh xảo diệu đến không thể nói nên lời, tránh xảo như vậy khiến Đông Đạo phủ một đám tu tiên giả dù là địch hay ta đều hít ngụm khí lạnh. Nếu nói mới rồi Lục Nguyên một đối một phá pháp thuật thủy hệ, pháp thuật phong hệ còn chưa đủ khiến chúng rung động thì nay, Lục Nguyên một chọi ba cùng né tránh La Hán kiếm pháp, pháp thuật thủy hệ, pháp thuật phong hệ khiến chúng rung động đến cực điểm.
Bình thường đám tu tiên giả Đông Đạo phủ cũng biết tới ba vị gia chủ này, chỉ lấy ra một vị, bản lĩnh sở trường của họ dù là kiếm thuật hay pháp thuật đều khó thể tránh né. Kết quả bây giờ Lục Nguyên hoàn toàn tránh được hết.
Lúc này ba gia chủ trong lòng tràn ngập rung động, ba người họ công kích lại bị Lục Nguyên tránh được hết.
Ba gia chủ không vội vã, dù hiện tại công kích bị Lục Nguyên tránh hết nhưng né nhiều thì rồi sẽ có sơ hở, chỉ cần ba người không ngừng tấn công, bắt được một chút sơ hở của Lục Nguyên là có thể chiến thắng. Ba gia chủ quyết định xong vững bụng, nhưng đấu qua năm mươi chiêu thì trong ba gia chủ, Hoàng Phong Ba trước tiên phát hiện không đúng. Gã dùng là pháp thuật vốn ở phía xa sử dụng là được, nhưng bất giác đã bị Lục Nguyên cuốn vào trong kiếm quyển. Gã muốn lóe người trốn ra kiếm quyển lại phát hiện không cách nào chạy ra thanh kiếm Lục Nguyên vạch kiếm quyển.
Hoàng Phong Ba phát hiện mình trốn không thoát kiếm quyển này thì rất kinh ngạc, gã giương mắt nhìn hai vị khác, muốn cầu cứu với hai gia chủ. Nhưng Hoàng Phong Ba lập tức trông thấy một việc khiến gã tuyệt vọng. Hai gia chủ khác hiện tại cũng bị giam trong Dưỡng Ngô kiếm tạo ra kiếm quyển, không cách nào thoát thân.
Một thanh trường kiếm ba phân vạch ra kiếm quyển tuyệt đối không khả năng lớn bao nhiêu.
Nhưng một thanh trường kiếm như vậy lại có thể cuốn ba gia chủ ở trong đó.
Đây thật là kiếm thuật sao?
Đây có phải là yêu thuật không?
Mặc kệ là ba gia chủ ở trong cuộc hay tu tiên giả Đông Đạo phủ bên ngoài đều hít ngụm khí lạnh.
Nếu nói ba gia chủ nên có ánh mắt cao minh hơn đám tu tiên giả Đông Đạo phủ bên ngoài cuộc, nhưng lúc này chúng mới phát hiện, đụng phải chuyện như vậy, bọn chúng tựa như đám tu tiên giả ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu tại sao sẽ có kiếm thuật đáng sợ như vậy tồn tại trên đời này.
Đích thực quá khó khăn. Hiện tại Lục Nguyên thi triển kiếm thuật cơ bản không khác gì đệ cửu đại tri danh kiếm tiên, tu tiên giả bình thường đâu có cơ hội thấy kiếm thuật kỳ diệu như vậy?
Nhưng nếu nói những tu tiên giả này không có ai không vui thì cũng không đúng, ví dụ như lúc này Tôn Thiên Cương tâm tình khá là tốt.
Lần trước gã bị Lục Nguyên đánh đến khâm phục, phát hiện dù là thủ đoạn hay kiếm thuật của mình đều kém xa hắn. Lần trước chỉ một mình gã thê thảm, giờ thấy Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba, Tiền Lãnh ngang hàng với mình đều sắp tơi tả thì rất là khoái.
Tôn Thiên Cương thầm cười lạnh. Lúc trước mình thua Lục Nguyên, ai đều cho rằng mình lật thuyền trong mương. Mình giải thích không có tác dụng, bây giờ các ngươi đều thấy Lục Nguyên lợi hại rồi chưa? Nếu đã thảm thì mọi người cùng nhau chịu đi, không phải chỉ riêng bản thân gặp khổ nạn.
Có câu một mình chịu khổ không bằng kéo người khác chôn cùng.
Mọi người cùng nhau bị Lục Nguyên đánh đến lệ rơi đầy mặt thật là một việc vui vẻ. Tôn Thiên Cương phát hiện hình như mình sắp thành biến thái rồi?
…….
– Triệt kiếm!
Lục Nguyên bỗng quát một tiếng. Cổ tay ba gia chủ cùng một vị trí xuất hiện vệt máu cực sâu. Một kiếm này đã cắt đứt gân tay chúng, một nhát kiếm cắt cùng một chỗ trên tay ba gia chủ, độ sâu cũng giống hệt. Lục Nguyên khống chế kiếm ngày càng quen tay, lên đến tột đỉnh.
Ba gia chủ bị cắt đứt gân mạch, lập tức đôi tay không còn sức. Trường kiếm rời khỏi tay, không thể thi triển ra pháp thuật được nữa.
Lục Nguyên nhìn nhìn, nói:
– A, Tôn Thiên Cương, ngươi có mặt hả?
Tôn Thiên Cương lúc này phát hiện thì ra mình không có cảm giác tồn tại như vậy. Tốt xấu gã là nhân vật nổi danh ngang hàng với ba gia chủ, kết quả bây giờ mới bị phát hiện, thật là không được chú ý, rất không bắt mắt. Nhưng hiển nhiên bị Lục Nguyên chú ý đến không phải việc gì tốt.
Tôn Thiên Cương lập tức giải thích rằng:
– Vốn ta không định đến, kết quả bị bọn họ bắt buộc đến.
Nói xong gã làm vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Lục Nguyên gật đầu, vẫy tay:
– Tốt, Lý Phóng, ra đi, bắt mấy người này vào trong ngục.
Lý Phóng lập tức chạy ra, lão chạy đặc biệt nhanh, lấy thân phận đường đường tu tiên giả luyện khí bát tầng thế mà lúc chạy suýt chút ngã nhào, cũng vì quá mức kích động. Nhưng sao lão có thể không kích động? Nhiều thế lực Đông Đạo phủ đều bị thiếu chủ đánh bại, sắp bị lão bắt giữ.