Khoảnh khắc, biểu tình đám tù phạm thiên lao tầng thứ hai đều biến đổi.
Rốt cuộc có một tù phạm khặc khặc cười quái dị nói:
– Đệ lục đệ tử chân truyền, đồ đệ của Lý Nguyên Bạch ư.
– Là đồ đệ của cái tên Lý Nguyên Bạch.
– Ha ha, Lý Nguyên Bạch kiềm chế chúng ta nhiều năm như vậy, rốt cuộc đợi đến đồ đệ Lý Nguyên Bạch rồi. Lần này chúng ta nhất định phải chiêu đãi hắn thật tốt, đúng không lão Thử?
– Đó là tất nhiên, không chiêu đãi đồ đệ Lý Nguyên Bạch cho tốt thì sao xứng đáng với Lý Nguyên Bạch, hiểu rồi, lão Ngưu.
– Rốt cuộc đến, đồ đệ của Lý Nguyên Bạch. Tự tìm đường chết, hãy để Ngân Tu ta bóp chết ngươi đi!
Từng câu vô cùng âm trầm vang trong thiên lao tầng thứ hai. Những người này đều rất kích động. Lý Nguyên Bạch lúc trước giữ chức vụ tư pháp và ngục tù, người bên trong đều từng bị ông kiềm chế. Mối hận với Lý Nguyên Bạch sâu hơn bất cứ ai, vượt xa Sở Phi hiện tại.
Bọn chúng biết không thể làm gì được Lý Nguyên Bạch, giờ nghe nói đồ đệ của Lý Nguyên Bạch lại dám tới thiên lao tầng thứ hai, ai cũng xoa tay bóp vai.
Luyện khí đệ cửu tầng đại chu thiên cần phải luyện tới luyện khí đệ thập tầng đại viên mãn mới là rèn luyện.
Trải qua muôn ngàn thí nghiệm.
Đem pháp thuật rèn luyện trăm ngàn lần, pháp thuật biến hóa từ chất thì tự nhiên tiến vào luyện khí đệ thập tầng đại viên mãn. Cho nên muốn luyện đến luyện khí đệ thập tầng đại viên mãn cần rèn luyện pháp thuật thật nhiều, chiến đấu hiển nhiên là cách khá hữu dụng để luyện pháp thuật bản thân cường đại. Khi chiến đấu pháp thuật toàn thân sẽ điều động, vận chuyển, khiến pháp thuật bị rèn luyện.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân cũng biết Lục Nguyên lười biếng, nếu không đẩy thì chắc chắn hắn sẽ trốn ở góc nào đó uống rượu rồi ngủ. Kết quả đẩy một cái đẩy Lục Nguyên đến thiên lao tôi luyện.
Đệ tử này tương lai sẽ có trọng dụng.
…….
Kết quả là Lục Nguyên đến thiên lao, hiện đang ở thiên lao tầng thứ hai.
Lúc này không khí thiên lao tầng thứ hai khá là quái lạ.
Âm lãnh mà tiêu điều.
Đám tù phạm đều nhìn qua, đủ loại tiếng cười quái lạ vang lên không ngừng. Chúng không nghĩ tới đến chính là đệ tử của Lý Nguyên Bạch. Ha ha ha ha, có cơ hội ngược đãi đệ tử của Lý Nguyên Bạch tất nhiên không thể bỏ qua rồi. Không chiêu đãi một phen thì sao được.
Giang Bột Nhiên trong Tây Châu Tam Cự Kiếm nghe mấy lời này, cảm giác không khí quái dị thì co rút cổ. Ngục giam có quy tắc của ngục giam. Gã vào thiên lao đã hơn một năm, biết tại thiên lao tầng thứ hai mạnh nhất là bốn tên.
Tử Thử, Sửu Ngưu, Ngân Tu, Bôn Lôi.
Không biết tên thật của chúng, chỉ biết ngoại hiệu hiện nay của chúng là bốn tên đó.
Lúc này Lục Nguyên không sốt ruột chút nào, cầm hồ lô rượu vàng nhạt hớp một ngụm, tiện tay ném hồ lô rượu vào trong tu la túi.
Hắn nói:
– Xem ra sư phụ của ta khiến các ngươi sợ đến thế à? Vừa nghe đến tên sư phụ ta đã kích động như vậy, thật đáng thương. Các ngươi a, sợ sư phụ ta như vậy lại sắp bị ta chà đáp, tội quá tội.
Câu này thốt ra toàn trường tĩnh lặng.
Câu nói quá kiêu ngạo. Tù phạm thiên lao tầng thứ hai toàn là luyện khí bát tầng đến thập tầng, tu luyện vài chục năm, có tu hành hơn trăm năm, đa số bụng đầy tuyệt kỹ, kinh nghiệm đầy mình. Những người này dù không tới cùng hung cực ác nhưng cũng cực kỳ đáng sợ.
Nay một tên hậu bối lại dám nói ra lời kiêu ngạo như vậy.
Quá huênh hoang.
Yên tĩnh như chết, không ai dám tin vào lỗ tai mình.
Chỉ có gió lạnh lẽo thổi qua thiên lao tầng thứ hai.
– Ha ha ha ha, cười chết mất. Năm đó Lý Nguyên Bạch còn chưa tự kiêu như vậy, chẳng ngờ đệ tử của hắn kiêu ngạo đến thế, thật là buồn cười.
Lão già xấu xí tên Tử Thử cười nói:
– Nếu Tử Thử ta không nhớ sai thì Lý Nguyên Bạch thu đệ tử vào tám năm trước đi? Mới tu luyện tám năm, dù lão thất phu Lý Nguyên Bạch dạy hết bản lĩnh cho ngươi thì cũng không khả năng cường bao nhiêu.
– Đúng thế, thôi, hãy để chúng ta chiêu đãi đệ tử của Lý Nguyên Bạch một phen nào!
Vang lên đủ loại cười nhạo. Chúng hận Lý Nguyên Bạch thấu xương, cho nên có biết đôi chút về tin tức của ông, ví dụ như tám năm trước ông có thu đệ tử, hiện nay một vị tự đưa lên cửa, sao không khiến chúng mừng rỡ?
Lục Nguyên không thèm để ý đám người này chế giễu, nói:
– Trong các ngươi có bao nhiêu tên mạnh nhất đi lên để ta luyện kiếm!
Thật đúng là tiểu bối gan to bằng trời! Đám tù phạm cười to. Hậu bối này thật không biết sống chết, mới vào thiên lao tầng thứ hai đã muốn tìm mấy kẻ mạnh nhất, không biết sống chết tự tìm đường chết mà! Đây là đánh giá của đám tù phạm đối với Lục Nguyên. Nhưng nếu đệ tử của Lý Nguyên Bạch đã tự động tìm đường chết thì đám tù phạm cũng rất vui chào đón.
– Tử Thử đại ca, không bằng ngươi đến ngược đãi thằng nhóc một phen đi.
Trong một tù thất đi ra một lão già âm trầm nói:
– Cũng tốt, để ta ra tay đi.
Lục Nguyên đã vào trong tù thất do cửu u hàn thiết chế thành, còn đem cấm pháp trên người Tử Thử tạm thời hóa giải. Trong vòng nửa canh giờ, pháp thuật của Tử Thử sẽ giống như trước kia, nhưng qua nửa canh giờ thì pháp thuật của lão sẽ lại bị cấm chế.
Tử Thử không vội vàng ra tay. Pháp thuật của lão bị cấm chế quá lâu, đã rất lâu không vận chuyển, nay phải di chuyển một lúc đã, để kinh mạch trong người thích ứng cảm giác pháp thuật chuyển động.
Bên ngoài gian tù thất truyền đến tiếng kêu của tù phạm khác:
– Tử Thử, đừng chơi quá đà nhé! Đừng một hơi giết chết đệ tử của Lý Nguyên Bạch, tối đa cho tàn phế thôi!
– Đúng rồi đó, lão Thử, chúng ta còn chưa ngược đãi đệ tử của Lý Nguyên Bạch!
– Tử Thử, mọi người đều chưa ra tay đỡ thèm đâu!
Nghe từng tiếng kêu thì biết người chờ ngược đãi Lục Nguyên không phải số ít. Đặc biệt là ba người khác đứng ngang hàng với Tử Thử, Sửu Ngưu, Ngân Tu, Bôn Lôi. Bọn chúng kỳ thực cũng muốn xuống tay, kết quả bị Tử Thử giành trước một bước.
Tử Thử cười khặc khặc nói:
– Hiểu rồi, ta sẽ chỉ làm tiểu tử này tàn phế.
Lão nhìn Lục Nguyên:
– Xem bộ dạng của người khá giống thư sinh mặt trắng, nếu làm tàn phế thì chắc là sướng lắm.
Tử Thử nói với Lục Nguyên:
– Đúng rồi, chắc sư phụ ngươi có nhắc tới ta đi? Danh hiệu của ta là Tử Thử.
Lục Nguyên lắc đầu:
– Chưa từng nghe.
Tử Thử hơi giận nói:
– Tại sao không nhắc tới ta? Năm đó mười hai người chúng ta danh hiệu là Thập Nhị Tán Sát, hoạt động tại tỉnh Tây Nguyên, tung hoành tiêu sái. Kết quả bị sư phụ Lý Nguyên Bạch của ngươi diệt mười người, bắt giữ hai đầu lĩnh chúng ta, vậy mà hắn không nhắc tới ta!?
Tử Thử giận dữ.
Lục Nguyên giải thích:
– Cái này, sư phụ của ta ở trong lòng ngươi rất quan trọng, ông ấy đã đánh bại ngươi, diệt người của ngươi, ngươi suốt đời khó quên. Nhưng đối với sư phụ của ta, ngươi ước chừng chỉ là tiểu tốt vô danh tùy tiện bị đánh bại thôi, tất nhiên là nhớ không được. Giống như mới rồi ta không nhớ cái gì Tây Châu Tam Cự Kiếm, cái gì Giang Bột vậy đó.
Giờ phút này, Tử Thử và Giang Bột Nhiên cùng rơi lệ đầy mặt.