Người của phái Sát Na đều thấy vui mừng khi đột nhiên xuất hiện Vĩnh Hằng Chi Thiên Tài Lục Nguyên. Còn phái Bất Tử thì tức tím mặt. Hoang Cổ Văn Minh Chi Chủ thầm nghĩ trong lòng, “ tên Lục Nguyên này quả là không lường trước được. Khí vận của ta cao hơn hắn nhưng cũng không thể xem thường hắn được.” Hoang Cổ Văn Minh Chi Chủ hấp dẫn khí vận Hoang Chi Tử, khí vận thao thiên, dĩ nhiên hơn Lục Nguyên.
Khi những người ở đây đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình thì Lục Nguyên đã điều tra được thần vật đảng cấp cao kia, phát hiện ra thần vật cao cấp do Hoang Chi Tử lưu lại, nhưng không thể khiến bản thân đạt đến Thập Nhất Kỷ Nguyên, vẫn còn thiếu một chút nữa, xem ra bây giờ không thể ngay lập tức trùng kích Thập Nhất Kỷ Nguyên được rồi.
Lục Nguyên đứng thẳng người lên, lúc này trong thân hình Lục Nguyên cũng ẩn chứa cơ bí vô tận của kiếm đạo, thần thông vô biên của thiên địa. Lục Nguyên nói với phái Sát Na:
– Chào nhạc phụ, Pháp Biến Văn Minh Chi Chủ.
Lục Nguyên cũng chỉ quen biết hai người này, Pháp Cổ Văn Minh Chi Chủ vuốt râu cười, rất hài lòng với con rể của mình, ông cười lớn:
– Nào, để ta giới thiệu cho con các vị Văn Minh Chi Chủ ở đây. Vị này là Cửu Cấp Văn Minh Chi Chủ, vị này là Thần Long Văn Minh Chi Chủ, vị này là Nhất Chi Văn Minh Chi Chủ…
Ông giới thiệu từng người từng người một cho Lục Nguyên, Lục Nguyên cũng biết những vị tiền bối này, sau đó Lục Nguyên lần lượt hành lễ từng người một.
Thấy Lục Nguyên không có chút ngạo khí nào, những vị tiền bối này cũng rất lịch sự chào hỏi Lục Nguyên.
Pháp Cổ Văn Minh Chi Chủ nói:
– Được rồi, giờ chúng ta đến Sát Na Chi Thành.
– Sát Na Chi Thành?
Lục Nguyên bỗng giật mình, hiện giờ hắn còn chưa biết thế cục cơ bản của Vĩnh Hằng Tinh Vực.
Pháp Cổ Văn Minh cũng kể sơ lược thế cục của Vĩnh Hằng Tinh Vực cho Lục Nguyên nghe, Lục Nguyên hiểu rất nhanh, trong lúc nói chuyện đã đi qua vô số không gian, và cuối cùng cũng tới Sát Na Chi Thành. Đây là một thành trig vô cùng khổng lồ. Đây thực sự là một thành trì sao? Lục Nguyên nhìn thành trì này xem có thể so với tiểu thiên thế giới, thực sự không nói lên lời, đây cũng được coi là thành trì sao, nó quá là lớn.
Pháp Cổ Văn Minh nói:
– Ở đây có thể bình yên mà tu hành, nó tuyệt đối an toàn đấy. Con ở đây tu hành cũng phải cẩn thân, cảnh giới của Văn Minh Chi Chủ có những thứ khác hoàn toàn so với cảnh giới trước của con, con có cần ai đó tạm thời chỉ bảo cho con không?
Pháp Cổ Văn Minh Chi Chủ hỏi.
Pháp Cổ Văn Minh Chi Chủ vừa mới hỏi thì Thần Long Văn Minh Chi Chủ đã nói:
– Để ta chỉ bảo cho.
– Hay là để ta chỉ đao. Năm đó ta cũng có cơ duyên với Kiếm Cổ Văn Minh. Cửu Cấp Văn Minh Chi Chủ nói.
– Nên để ta đến chỉ bảo cho.
Nhất Chi Văn Minh Chi Chủ cũng không chịu thua kém. Ta có kinh nghiệm trong việc chỉ bảo người khác, trong chuyện này mấy ông không bằng ta đâu nhé.
Những người này thấy Lục Nguyên dùng Thập ngũ Kiếm như vậy nên rất muốn tạm thời chỉ bảo Lục Nguyên. Có thể làm người tạm thời chỉ bảo cho Vĩnh Hằng Chi Thiên Tài, dù chỉ là tạm thời, thì cũng rất quý báu rồi, sau này có nói rằng đã từng chỉ bảo cho Vĩnh Hằng Chi Thiên Tài thì sẽ rất hãnh diện, hơn nữa họ cũng muốn biết tiềm lực của Lục Nguyên đến đâu.
Trong lúc những người này đang tranh giành nhau thì có một giọng nói thanh mà lạnh lùng từ trong bóng tối truyền đến:
– Để ta làm cho.
Trong bóng tối, một cô gái tóc bạch kim chậm rãi bước đến, cô gái này dung mạo tuyệt đẹp, chỉ cần nhìn thôi là cảm nhận được những yêu mị không nói lên lời được, nhưng lại vô cùng cao quý, thanh lãnh, là sự hợp nhất của những sắc thái hoàn mỹ khác nhau, nàng vừa xuất hiện là đem tới mỹ thái thiên địa linh tú, như ánh thiên địa trong tiên giới.
Gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc của nàng, lướt qua đôi môi đỏ và đôi mắt sáng trong.
Nguyệt Chi Văn Minh Chi Chủ
Hằng Nga!
Đây là một mặt trăng vô cùng lớn.
Mặt trăng này treo cao trên bầu trời.
Mặt trăng này rõ ràng chỉ có màu bạc, rõ ràng là không có bất kỳ thứ trang sức nào, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp diệu kỳ.
Quầng trăng cũng màu bạc, nhưng lại tán phát ra những sắc màu mê hồn.
Hằng Nga chắp tay trước người, ngón tay của nàng khẽ vẩy ra, lập tức xuất hiện một bậc thang được tạo thành từ những ánh trăng, từng bậc từng bậc kéo dài đến mặt trăng cực lớn đó. Từng bước chân của Hằng Nga như ẩn chứa một ý nghĩa thú vị, khiến người ta không khỏi đưa ánh nhìn về phía đường eo cong đó, nàng rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ nhắn nhưng đường cong lại mê hoặc lòng người.
Cuối cùng Hằng Nga đã đứng ở trên mặt trăng, Lục Nguyên cũng ngay lập tức đứng trên đó.
Mỹ nữ sắc bạc đó đối diện với thanh niên mặc thanh y Lục Nguyên.
Hằng Nga nhìn Lục Nguyên:
– Ngươi là thiên tài, hơn nữa còn là Vĩnh Hằng Chi Thiên Tài, nói về thân phận thì ta cũng không bằng ngươi, nhưng thiên tài thì cũng chỉ là thiên tài, nếu không phát huy được tài năng này thì cũng vẫn chỉ là một kẻ yếu. Đúng vậy, hiện nay trong Trung Ương Thiên Triều ngươi rất giỏi, nhưng đây là Vĩnh Hằng Tinh Vực, trong Vĩnh Hằng Tinh Vực Thập Kỷ Nguyên ngươi thuộc số những gười yếu nhất, lướt qua một lượt cũng có một lượng lớn người thắng được ngươi, vậy nên ngươi không được tự cao tự đại.
Lục Nguyên nhún vai cười, nếu bảo Lục Nguyên không được có một chút kiêu ngạo thì không thể, dù sao từ trước tới nay đã thắng được rất nhiều người, không khỏi tránh được ngạo khí.
Hằng Nga nói:
– Ta cũng không quan tâm ngạo khí của ngươi đến đâu, giờ ta sẽ nói qua cho ngươi một lượt để ngươi nắm rõ những kiến thức cơ bản khi là một Văn Minh Chi Chủ. Pháp lực của Văn Minh Chi Chủ hoàn toàn khác với của Văn Minh Phó Chủ, uy lực khác nhau. Điều này ngươi cũng đã biết từ lâu rồi. Nhưng về chiêu thức cũng có sự khác nhau.
– Thế này nhé, về mặt chiêu thức ta sẽ dạy ngươi một lượt. Ta cũng sẽ khống chế ở pháp lực của Cửu kỷ Nguyên, không dùng pháp lực mạnh hơn.
Hằng Nga lật tay biến, trong nháy mắt ngón tay thon dài của nàng ấn về phía Lục Nguyên.
Lục Nguyên chỉ cảm thấy trong tay Lục Nguyên có rất nhiều chiêu thức cực hạn.
Lập tức Lục Nguyên cũng dùng Thập Nhị Chiêu Thức Cực Hạn của mình để ngăn cản.
Oanh!
Lúc này Lục Nguyên mới phát hiên chiêu thức cực hạn của mình không nhiều như của đối phương, chiêu thức cực hạn của đối phương ít nhất cũng có hai mươi, không đúng, thậm chí là ba mươi. Lục Nguyên đã giao đấu với nhiều Văn Minh Phó Chủ nhưng thực sự trước nay chưa từng gặp phải nhiều chiêu thức cực hạn như vậy, vậy nên không khỏi hoảng sợ.
Khi gần giao đấu với đối phương, Lục Nguyên phát hiện ra chiêu thức cực hạn của mình không bằng đối phương, lúc đó không biết làm thế nào bèn dùng thêm Vận Mệnh Thiết Tắc và toàn bộ Cửu Đại Thiết Tắc.
Oanh!
Tay của Lục Nguyên và Hằng Nga cùng chạm vào nhau.
Nhưng lúc này Lục Nguyên không cảm thấy ngón tay của đối phương trơn mềm mà bị chưởng đó đẩy xa ngàn dặm, còn Hằng Nga cũng bị đẩy ra xa ngàn dặm. Lần này hai người giao đấu ngang sức nhau.
Hằng Nga mỉm cười, trong trẻo nhưng lạnh lùng như nhành mai:
– Lại lần nữa nào.
Hằng Nga nói xong lại tấn công thêm lần nữa, cả những ngón tay và mái tóc màu bạc của nàng cùng tấn công tới.