Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 52 - Nguyệt Nga Môn (Hạ)

trước
tiếp

Cái này khó khăn cao đến cực điểm. Lúc mới luyện xuất hiện không ít sai lầm, may là đối thủ chỉ là Tu La luyện khí ngũ tầng, thực lực yếu hơn mình chút, coi như có phạm sai lầm thì lập tức lấp lại được. Dần dần, Lục Nguyên chìm trong biến hóa kiếm thuật.

Con Tu La luyện khí ngũ tầng trước giờ chưa đánh nhục nhã như vậy. Đối mặt kẻ có thể giết mình nhưng vẫn chỉ chơi đùa mình, hơn nữa thường dùng kiếm chiêu khiến người khó chịu đến cực điểm, thật là quá độc. Nhưng đánh tới đánh lui, con Tu La rốt cuộc mất máu quá nhiều gục ngã dươis kiếm Lục Nguyên.

Lúc này Lục Nguyên còn đang suy tư cái gì.

Lát sau, Diệp Phương cuối cùng nhịn không được hỏi:

– Lục sư huynh, ngươi làm sao vậy? Lần chiến đấu này dường như hoàn toàn không giống phong cách trước kia.

– Ta đang luyện kiếm.

Lục Nguyên đang suy tư nói:

– Kiếm pháp của ta vốn là từng chiêu chỉ hướng sơ hở đối thủ, nhưng chỉ có thể khiến đối thủ thua thôi. Bây giờ ta muốn làm là đối thủ phải hành động theo suy nghĩ của ta, đối thủ thua như thế nào phải do ta khống chế. Cái này khó giải thích chút. Nói đến chơi cờ đi, vốn ta có thể làm chỉ là thắng đối phương, giờ ta muốn làm vẫn là thắng nhưng cần dẫn dắt hoặc nên nói là buộc đối phương đi theo suy nghĩ của ta, thắng bao nhiêu nước, dùng cách gì thắng. Tóm lại dưới kiếm của ta thì đối phương như con rối.

Diệp Phương, Diệp Viên nghe líu lưỡi, đều cảm thấy loại cảnh giới này không khả năng thực hiện được.

……..

Lúc này Lục Nguyên không hay biết.

Thiên hạ có ba ngàn kiếm ý, mỗi loại có chia ra sơ lĩnh ngộ, trung kỳ lĩnh ngộ, hoàn toàn lĩnh ngộ. Sơ lĩnh ngộ như là trạng thái tại Bắc phong đại tái, đó là kiếm ý sơ lĩnh ngộ. Trung kỳ lĩnh ngộ là từng kiếm chỉ hướng sơ hở đối phương, đây là đã nắm giữ kiếm ý thành thạo mới có thể tùy ý một kiếm là chỉ vào nhược điểm đối thủ. Hoàn toàn lĩnh ngộ là như bây giờ hắn định làm, dùng kiếm ý hoàn mỹ khống chế đối thủ dưới trường kiếm của mình, muốn làm cái gì cũng không được. Thân thể ngươi muốn sang phải nhưng trường kiếm buộc ngươi chỉ có thể hướng trái.

Tất nhiên loại lĩnh ngộ này là loại hoàn toàn lĩnh ngộ khó nhất trong kiếm ý. Sau này những kiếm ý bởi vì có loại kiếm ý thứ nhất chỉ đạo, chỉ cần kiếm ý thứ nhất có thể hoàn toàn lĩnh ngộ, kiếm ý mặt sau muốn hoàn toàn lĩnh ngộ không phải việc quá khó.

Bây giờ Lục Nguyên muốn làm là loại thứ nhất, thứ hai kiếm ý hoàn toàn lĩnh ngộ.

Phong kiếm ý! Vân kiếm ý!

Tính tình Lục Nguyên đại khái là như thế này.

Bình thường khá là vô hại, bộ dạng ăn nằm chờ chết. Nếu có người hơi xúc phạm thì cơ bản không so đo, coi như là người tốt trong Bắc phong. Dù ai thấy đều sẽ cười giỡn, đùa vài câu cũng không sao, các ngươi ai muốn trêu chọc thì tùy.

Nhưng một khi bị chọc giận quá, tới giới hạn thì hoàn toàn biến thành người khác. Tin tưởng đối với điều này, thuộc hạ dưới trướng Tư Mã Trường Bạch nên cảm nhận rõ ràng. Một hệ Tư Mã Trường Bạch chọc hắn, kết quả tại Bắc phong đại tái bị Lục Nguyên điên cuồng tát vào mặt, đánh đến Tư Mã Trường Bạch không còn mặt mũi. Cái này coi như còn đỡ, dù sao Hoa Sơn Tiên Môn là danh môn chính phái, không cho phép tàn sát lẫn nhau, nếu không thì nói không chừng Lục Nguyên sẽ làm ra chuyện gì nữa, tính tình của hắn vốn chính là vậy.

Mặt khác đừng xem thường Lục Nguyên bình thường lười biếng, một khi nghiêm túc thì khác hẳn. Khi hắn nghiêm túc lên, trừ luyện kiếm ra quên hết mọi thứ, tập trung chìm đắm trong cảnh giới luyện kiếm. Một khi chìm trong cảnh giới này thì tốc độ luyện kiếm đặc biệt nhanh, tăng cao khá lớn, mà không chỉ như vậy thôi.

Trước kia chỉ Lý Nguyên Bạch mới thấy mặt này của đồ nhi. Diệp Phương, Diệp Viên chưa thấy qua Lục Nguyên mặt đó, chỉ thấy bộ dạng thường ngày lười nhác, ăn nằm chờ chết.

Bây giờ hai người Diệp Phương, Diệp Viên đã thấy mặt này của Lục Nguyên. Tính tình Diệp Phương, Diệp Viên đều gần như nhau, bình thường thích đùa giỡn, tất nhiên không thể thiếu Lục Nguyên. Nhưng mấy ngày nay Lục Nguyên luôn chìm đắm trong kiếm pháp, không tham gia với hai người.

Bây giờ Diệp Phương, Diệp Viên đã hiểu, thì ra Lục Nguyên thành công không hoàn toàn là may mắn, nhân tố lớn nhất là bản thân hắn.

Tất nhiên Lục Nguyên thành công cũng có phần may mắn.

Lại đến một con Tu La.

Con Tu La này rất nhanh, mau lẹ lao tới, chớp mắt tăng tốc.

Diệp Phương, Diệp Viên biết bây giờ Lục Nguyên muốn luyện kiếm pháp nên không ra tay, mặc kệ hắn làm.

Dưỡng Ngô kiếm rút ra, kiếm quang sáng như nước ở trong đường hầm tối đen lóe lên. Một kiếm đã cuốn Tu La vào trong kiếm pháp. Con Tu La ấy thực ra muốn ra tay với Diệp Viên béo mập, nhưng bất đắc dĩ kiếm pháp kai vòng lấy thì đã bị cuốn vào, như có khí lưu vô hình buộc nó phải vào trong đó. Con Tu La có chút bực mình.

Tu La muốn tấn công Lục Nguyên, nhưng lúc này Dưỡng Ngô kiếm nhoáng lên, kiếm thế sắc bén buộc Tu La không thể không né sang trái.

Tốt lắm, kiếm thế biến lại biến, Tu La tiếp tục né trái.

……..

Chiến đấu vẫn đang tiếp tục.

Không biết chiến đấu bao lâu, con Tu La đột nhiên phát hiện mình luôn né trái, không thể bước một bước sang phải, hơn nữa hướng trái cơ bản bị cố định, điều này sao có thể được! Tu La liền muốn né phải một lần, nhưng nghênh đón là mũi kiếm Dưỡng Ngô kiếm cực kỳ sắc lạnh.

Bất đắc dĩ nó lại né sang phải, chạy tới nơi định sẵn.

…….

Con Tu La này đến lúc chết không một lần tránh sang phải, ở dưới kiếm Lục Nguyên không ngừng né trái tránh trái.

Giờ phút này Lục Nguyên hiểu ra, mình muốn Tu La hướng chỗ nào, làm ra động tác nào đều được cả.

Bất giác nảy ra cảm giác sống chết kẻ địch nằm trong tay mình.

Thanh kiếm nơi tay, khống chế trong tay.

Chính là cảm giác này.

Lục Nguyên đột nhiên nhìn trường kiếm, ngây người nhìn chằm chằm Dưỡng Ngô kiếm. Ngẩn ngơ một lát, ánh mắt si mê đột nhiên biến vô cùng rạng rỡ.

Hắn bỗng hét lên:

– Ta hiểu rồi!

Lục Nguyên rốt cuộc hiểu làm sao đạt được hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, điều này huyền diệu khó giải thích nhưng nói rõ là dùng trường kiếm buộc đối thủ đi vị trí mình muốn, làm động tác mình muốn đối thủ làm.

Chỉ cần có thể hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, có thể nói đối thủ trong mắt mình kỳ thực như con rối.

Bây giờ chỉ cần là đối thủ pháp lực không vượt trên mình quá nhiều, cơ bản mình thắng chắc rồi.

Đây chính là hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý!

Đương nhiên điều này không phải nói về mặt lĩnh ngộ kiếm ý Lục Nguyên đã đi đến cực hắn. Hắn chỉ là lĩnh ngộ được điều này, tiếp theo trong chiến đấu hoàn thiện là được.

Lý Nguyên Bạch năm đó ở một trăm mười sáu tuổi lĩnh ngộ ra kiếm ý, mất tám mươi bốn năm, lúc hai trăm tuổi hoàn toàn lĩnh ngộ mộ kiếm ý. Bây giờ Lục Nguyên mười sáu tuổi lĩnh ngộ kiếm ý, mất một năm, ở dưới đất hoàn toàn lĩnh ngộ phong vân kiếm ý, nếu để Lý Nguyên Bạch biết được thì không biết sẽ phản ứng ra sao, chắc là dở khóc dở cười.

Nhưng nói tóm lại chắc là ông rất vui mừng.

Diệp Phương, Diệp Viên biểu tình hia người không biết làm sao. Họ chính mắt nhìn Lục Nguyên hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, giờ cảm thấy loại tu vi kiếm thuật này quá đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.