Lâm Thanh mỉm cười gật đầu, nâng chén rượu lên, đưa về phía hắn rồi một hơi uống cạn. Y thấy Quan Minh Nguyệt cố ý tỏ vẻ mới gặp mình lần đầu trước mặt người của Cầm Thiên bảo, trong lòng thoáng yên tâm hơn, biết ít nhất thì Quan Minh Nguyệt cũng đã giấu giếm những người khác việc ngầm thông báo tin tức cho mình.
Tề Bách Xuyên cũng nâng chén với Lâm Thanh. “Ngày đó không biết là Lâm huynh, người của ta nếu có chỗ nào đắc tội, xin Lâm huynh hãy lượng thứ!” rồi một hơi uống cạn. Những người khác thấy hai người này tỏ thái độ như thế thì cũng đành nâng chén uống theo, duy có tên Trát Phong lạt ma kia là vẫn nhìn chằm chằm vào Hoa Tưởng Dung. Sắc mặt của Hoa Tưởng Dung không thay đổi nhưng Thủy Nhu Thanh thì đã tức giận phùng mang trợn má.
Mọi người khách sáo với nhau vài câu rồi đều im lặng, bầu không khí dần trở nên nặng nề.
Long phán quan cười, nói: “Lâm huynh tới đây kỳ thực là theo lời mời của Cầm Thiên bảo ta, mục đích là làm chứng cho buổi đại hội liên minh này. Tề thần bổ và Diệu thủ vương đều không có dị nghị gì chứ?”
Hoa Tưởng Dung tâm tư tinh tế, thấy Long phán quan trước khi nói đã nhìn qua phía Ninh Hồi Phong, sau khi Ninh Hồi Phong khẽ ho một tiếng theo thói quen thì hắn mới bắt đầu cất tiếng, dường như là đợi gã sư gia này đưa ra chủ ý giúp mình. Nàng thầm cảm thấy nghi hoặc, Long phán quan thân là bảo chủ, sao lại quá nghe lời một gã sư gia như vậy?
Trùng đại sư thấy Ninh Hồi Phong không nhắc tới tên mình, cũng vui vẻ ngồi một bên quan sát đám người xung quanh. Chỉ thấy Tề Bách Xuyên có vẻ tức giận, muốn nói gì đó song lại thôi; Quan Minh Nguyệt thì trong mắt thoáng qua một tia vui mừng, rõ ràng là ngồi đối diện với Tề Bách Xuyên nhưng hai người lại không bao giờ nhìn nhau, đôi khi ánh mắt chạm nhau thì lập tức lạnh lùng ngoảnh đầu qua hướng khác. Ông đoán chừng, giữa hai người này vừa rồi đã nổ ra một phen tranh cãi, xem ra bên mình đến đây vừa đúng lúc, chỉ cần nói năng thích đáng, lại làm theo dự định lúc đầu đi lôi kéo Quan Minh Nguyệt và chèn ép Tề Bách Xuyên, việc liên minh giữa Thái thân vương và Cầm Thiên bảo ắt sẽ không thể thực hiện.
Lâm Thanh cũng có chung suy nghĩ với Trùng đại sư, có điều trong đại hội liên minh này, y dù sao cũng là người ngoài, muốn tham gia thì phải chọn đúng thời cơ, vì vậy lúc này chỉ im lặng, không nói gì.
Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt mỗi người mang tâm sự riêng, đều không tỏ thái độ gì trước đề nghị của Long phán quan. Hai kẻ này, một thì sợ đắc tội với Lâm Thanh, một thì thấy như vậy là đúng ý, nên cũng không nói gì, coi như ngầm ưng thuận. Nhưng tên Trát Phong lạt ma kia thì lại nói bằng thứ tiếng Hán còn chưa sõi lắm: “Long bảo chủ làm vậy thực không đúng, cái tên này vừa không phải là người của Cầm Thiên bảo vừa không phải người ở kinh sư, dựa vào cái gì mà có thể làm người chứng kiến chứ?”
Thủy Nhu Thanh vốn rất ghét thái độ của Trát Phong, lại thấy hắn gọi Lâm Thanh là “cái tên này” thì cười lạnh, nói: “Đám man di quả nhiên đều là lũ kiến thức hạn hẹp, ngay đến Ám khí vương đỉnh đỉnh đại danh mà cũng không biết sao? Ngươi thử tùy tiện tìm mấy chục người trên giang hồ mà hỏi xem, rốt cuộc giữa Lâm đại ca và đại quốc sư Thổ Phồn của các ngươi, ai mới có tư cách làm người chứng kiến?”
Thực ra Ám khí vương danh vang giang hồ, Trát Phong dù ở Thổ Phồn nhưng cũng không thể chưa từng nghe nói đến, hắn cố ý giả bộ không biết như vậy không cần hỏi cũng biết là có ý muốn gây sự.
Trùng đại sư cười hà hà một tiếng, đưa tay lên ngăn Thủy Nhu Thanh lại, đoạn hờ hững nói với Trát Phong: “Đã là người chứng kiến thì tất nhiên không thể có quan hệ gì với chư vị ở đây, chẳng lẽ đại sư lại muốn tìm một người giao hảo với đại sư, chỉ nghe lời một phía của đại sư đến đây đảm nhiệm việc này?”
Trát Phong nhất thời cứng họng. Tiếng Hán của hắn vốn không tốt, làm sao đủ sức tranh luận với Trùng đại sư, trong cơn nôn nóng khuôn mặt đen thui đã trở nên tím tái, bèn đưa mắt liếc nhìn Tề Bách Xuyên nhờ giúp đỡ. Kỳ thực không phải Trát Phong không cố kỵ Lâm Thanh, chỉ là trên đường hắn và Liễu Đào Hoa đã dan díu với nhau, thứ nhất vì muốn báo mối thù chịu nhục ở Tam Hương các, thứ hai hôm nay Liễu Đào Hoa không thể tới đây, vậy mà Lâm Thanh lại có thể nghênh ngang vào ngồi ở nơi này, hắn nhất thời giận dữ, lại đoán chừng ở địa bàn của Cầm Thiên bảo, Lâm Thanh sẽ không dám tùy tiện làm gì mình, do đó mới nói những lời khiêu khích như vậy.
Trên đường đi, Tề Bách Xuyên cũng rất ghét thói kiêu căng, ngang ngược của Trát Phong, thấy hắn nhìn về phía mình thì không muốn để ý đến nhưng hiềm vì mối quan hệ giữa hai bên nên đành miễn cưỡng nhìn qua phía Trùng đại sư, cung tay nói: “Lời của vị nhân huynh này tuy rằng có lý nhưng nếu Ám khí vương thực sự không có quan hệ gì với các hệ phái ở kinh sư thì thôi cũng đành, nhưng Lâm huynh và Quan huynh rõ ràng cùng là người trong Bát phương danh động, đây là việc mà người trong thiên hạ ai ai cũng biết.” Ý của hắn là Lâm Thanh rất có thể sẽ giúp cho Quan Minh Nguyệt.
Quan Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Chỉ tiếc rằng Tề huynh thành danh quá muộn, không thể đặt chân vào bộ Hình từ sáu năm trước. Ám khí vương cho dù muốn làm quen với Tề huynh thì cũng hữu tâm vô lực.”
Tề Bách Xuyên cả giận nhưng lời của Quan Minh Nguyệt đúng là sự thực. Sáu năm trước Lâm Thanh đã lừng danh ở kinh sư, còn hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, bất kể thế nào cũng không có cơ hội làm quen. Nhưng nghe Quan Minh Nguyệt chế giễu bản thân ở chốn đông người như vậy, hắn không sao nuốt nổi cơn giận này, bèn vỗ bàn đứng dậy định trở mặt, rồi đột nhiên lại nghĩ như thế thật không hay, nhất thời ngây người, không biết phải xuống thang thế nào.
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, giữa chốn giang hồ người tài nhiều xiết bao, những kẻ gàn dở, cố chấp quyết không thể làm nên việc lớn. Tề thần bổ thanh tu mấy năm, hai năm nay liên tiếp phá được mấy vụ án lớn, ngay đến đám người ở vùng Xuyên Đông xa xôi bọn ta còn nghe danh, hiện giờ thực đã là một nhân vật nổi tiếng ở kinh sư rồi.” Ninh Hồi Phong đứng ra dàn hòa. “Hơn nữa, sở dĩ ta mời Lâm huynh tới đây cũng vì để mọi người có cơ hội làm quen. Có lẽ chư vị đã hiểu lầm, Lâm huynh chỉ đảm nhận duy nhất việc chứng kiến mà thôi, tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng đến quyết định của Long bảo chủ, do đó ngàn vạn lần đừng làm tổn thương hòa khí vì những điều không đáng.”
Long phán quan cười hào sảng, nói: “Ninh tiên sinh nói đúng lắm, thực ra Cầm Thiên bảo sớm đã có quyết định về việc liên minh rồi, một lát nữa Ninh tiên sinh sẽ thông báo với chư vị.”
Mọi người nghe hắn nói như vậy, trong lòng đều có chút căng thẳng.
Trát Phong đứng dậy, lớn tiếng nói: “Ninh tiên sinh đừng giấu giếm nữa, hãy nói cho mọi người biết luôn đi!”
Ninh Hồi Phong khẽ mỉm cười, chậm rãi cầm chén rượu lên. “Tề huynh và Trát Phong đại sư xin hãy ngồi xuống đã! Cầm Thiên bảo làm việc không chu đáo, ta xin tự phạt mình một chén.” Nói xong, hắn một hơi uống cạn, sau đó lại rót cho mình một chén rượu nữa, cười nói với mọi người. “Ninh mỗ thân là chủ nhà, xin được kính chư vị thêm chén nữa, mong mọi người hãy lấy đại cục làm trọng, bất kể Cầm Thiên bảo ta có quyết định thế nào cũng đừng để xảy ra tranh chấp gì, coi như là nể mặt Cầm Thiên bảo.”
Tề Bách Xuyên thấy Ninh Hồi Phong và Long phán quan đều nói vậy là ngầm có ý bảo vệ cho mình, trong lòng thoải mái hơn một chút, liền kéo Trát Phong ngồi trở lại ghế, cầm chén rượu đổ luôn vào miệng. Bỗng nghe trong cổ họng hắn phát ra một tiếng “cạch” khá lớn, thì ra ngụm rượu đó trở nên giống một khối vật cứng bị hắn nuốt chửng vào bụng, thoạt nghe thì như là hắn nuốt luôn cả rượu lẫn chén. Mọi người đều nghe nói Tề Bách Xuyên xuất thân từ Kim Cương môn ở vùng Hoa Bắc, một thân ngạnh công hiếm gặp địch thủ, nơi cổ họng vốn đều là xương mềm mà hắn có thể luyện được đến mức cứng rắn như vậy, quả là danh bất hư truyền. Chỉ là bộ dạng của hắn vừa rồi thực có chút nực cười khiến Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh đều bật cười khúc khích.
“Đến uống chén rượu mà cũng muốn thể hiện công phu sao?” Quan Minh Nguyệt “hừ” lạnh một tiếng. “Người ở đây đều là cao thủ, chẳng rõ Tề huynh vừa múa rìu qua cửa Lỗ Ban hay là định ném đá nhử ngọc?” Ngoài mặt hắn không tỏ vẻ gì nhưng tay phải thì đã cầm lấy bình rượu trên bàn, ngón tay hơi động đậy, một tia rượu từ trong bình bay ra, tà tà chảy vào trong chén, không sánh ra ngoài một giọt nào. Rồi hắn chậm rãi cầm chén rượu đưa tới bên miệng, khuôn mặt đầy vẻ ngạo nghễ. Thủ pháp này của hắn tuy không thể nói là hơn hẳn môn ngạnh công của Tề Bách Xuyên nhưng rõ ràng đẹp mắt hơn nhiều, khiến Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh không ngừng vỗ tay khen hay.
Trát Phong lạt ma thấy Tề Bách Xuyên rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong, bèn khẽ “hừ” một tiếng coi thường. “Thì ra võ lâm Trung Nguyên chỉ biết dùng mấy trò đẹp mắt để lừa gạt người ta, phải thật sự động thủ thì mới biết được ai là hảo hán.” Hắn nghĩ bụng, nếu Lâm Thanh không giúp ai, bên mình có bốn người thì dù thế nào cũng không thể thua Quan Minh Nguyệt được, do đó mới nói như vậy.
Lâm Thanh cười, nói: “Đại sư nói vậy thực là sai quá rồi. Cảnh giới tối cao của võ học Trung Nguyên là không đánh mà hàng phục được kẻ địch, nếu các cao thủ ở đây cũng học theo đám người mãi võ ngoài đường đi lăn lộn đánh đấm một phen, há chẳng phải rất mất phong độ ư?” Những lời này của y rõ ràng là đứng về lập trường của phe Thái tử, Quan Minh Nguyệt mừng rỡ ra mặt, sắc mặt Tề Bách Xuyên thì tái xanh.
“Thú vị lắm, thú vị lắm!” Long phán quan cười rộ. “Ta là một kẻ võ biền, chỉ biết rượu đến thì cạn, nào có từng nghĩ trong việc uống rượu cũng có nhiều trò hay như thế.” Cũng không thấy hắn làm động tác vận khí nào nhưng lời vừa dứt, rượu trong chiếc chén trên bàn đã đột ngột bay lên, đổ cả vào miệng hắn. Thủ đoạn này so với hai người Tề, Quan vừa rồi thì khó hơn nhiều, không phải người có nội công thượng thừa thì quyết không làm được, càng hiếm có hơn là tay chân hắn đều không động đậy, nội lực được sử ra một cách hết sức tự nhiên. Những người đang có mặt ở đó bao gồm cả Lâm Thanh và Trùng đại sư nhất thời đều biến sắc mặt, lối phát lực cách không ngược hướng như thế bọn họ quả thực chưa từng nghe nói đến. Long phán quan tuy đứng cuối cùng trong sáu đại tông sư tà phái nhưng quả nhiên không phải chỉ có hư danh, chỉ dựa vào tu vi nội lực như vậy cũng đã hơn xa những người ở đây rồi. Tên Trát Phong lạt ma vốn luôn tỏ ra kiêu ngạo, lúc này cũng không khỏi cả kinh, vội vã thu lại vẻ ngông cuồng.
Ninh Hồi Phong cười tủm tỉm liếc nhìn Lâm Thanh, dường như muốn xem xem y chuẩn bị uống chén rượu này như thế nào.
Trong lòng Lâm Thanh máy động, biết dụng ý của Ninh Hồi Phong và Long phán quan khi làm như thế. Trên giang hồ, điều quan trọng nhất chính là võ công, chỉ khi thể hiện được thực lực hơn người thì mới có thể được người khác tôn trọng, lời nói cũng sẽ có trọng lượng hơn, nếu không dù nói nhiều đến mấy cũng là vô dụng. Do đó, vừa rồi Long phán quan mới không tiếc dùng võ công để khuất phục bọn họ, như vậy bất kể Cầm Thiên bảo có đưa ra quyết định gì thì những người bên cạnh cũng phải suy nghĩ kĩ trước khi có dị nghị.
Lâm Thanh cười nhạt, nói: “Tiểu đệ không ưa uống rượu, xin được học theo thủ pháp của Quan huynh thôi!” Rồi y cũng học theo Quan Minh Nguyệt, đặt tay phải lên bình rượu, quả nhiên có một tia rượu từ trong miệng bình bắn ra, sau đó tà tà chảy vào chiếc chén để trên bàn, không sai lệch chút nào.
Trát Phong cười lạnh, nói: “Hàm Đan học bộ[21], Đông Thi hóa trang.” Khá khen cho hắn nhớ được hai câu thành ngữ, tiếc rằng lại nói nhầm Đông Thi hiệu tần[22] thành Đông Thi hóa trang. Mọi người đều cố nhịn cười, duy có Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh là chẳng kiêng dè gì, cười ha hả. Trát Phong hằn học trừng mắt nhìn hai người, không hiểu ra sao. Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh cười đến không thở nổi, cũng chẳng để tâm đến việc giải thích cho Trát Phong. Lúc này sắc mặt Trát Phong đã đỏ bừng, nếu không vì có Lâm Thanh ở bên cạnh thì e là đã căm phẫn ra tay.
[21] . Thời Chiến Quốc, người quận Hàm Đan nước Triệu nổi tiếng có dáng đi đẹp. Người nước Yên hâm mộ sang học cách đi đó, nhưng không học được lại còn quên cách đi của mình, cuối cùng đành phải bò về. Câu nói này có ý chê cười những người có thói học đòi, bắt chước – DG.
[22] . Thời Xuân Thu, ở nước Việt có nàng Tây Thi, thân hình yểu điệu, môi hồng răng trắng, vô cùng xinh đẹp, nhưng do bị bệnh tim nên thường dùng tay ôm lấy ngực, mày thì chau lại. Dù vậy, tư thế đó của nàng cũng dễ thương, rung động lòng người. Nhà bên có nàng Đông Thi xấu xí, thấy vậy cũng bắt chước làm theo, người ta nhìn vào lại thấy càng xấu xí hơn. Câu nói này có ý tương tự Hàm Đan học bộ – DG.
Ninh Hồi Phong chậm rãi nói: “Đại sư xin hãy nhìn kĩ một chút, thủ pháp này của Lâm huynh khá khác với Quan huynh.”
Trát Phong thấy mọi người đều nhìn không chớp mắt vào bàn tay Lâm Thanh, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ khâm phục, bèn định thần nhìn kĩ. Tới lúc này hắn mới phát hiện tuy Lâm Thanh cũng dùng nội lực để đẩy rượu từ trong bình ra ngoài như Quan Minh Nguyệt nhưng chén rượu đó rót suốt hồi lâu vẫn không đầy, lúc nào rượu cũng ở mức nửa chén, tựa như một cái động không đáy vậy.
Thì ra tia rượu kia thoạt nhìn thì tưởng như chỉ có một dòng nhưng thực chất lại không phải, một nửa rượu trong đó là chảy từ bình ra chén, nửa còn lại thì chảy ngược từ chén vào bình. Phải biết rằng Lâm Thanh thân là Ám khí vương, nếu luận về công phu trên đôi tay, e là khắp thiên hạ này không người nào so được. Y làm như thế chẳng qua là giết gà dùng dao mổ trâu, tuy vẫn chưa thể so với nội lực bá đạo của Long phán quan nhưng sự tinh diệu trong phép sử lực thật khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Quan Minh Nguyệt có ý lôi kéo Lâm Thanh nên cố kìm nén sự đố kỵ trong lòng, luôn miệng khen hay. Trùng đại sư cũng nảy lòng hứng thú, bèn cười, nói: “Lâm huynh không ưa uống rượu, nhưng ta đây không những là tửu quỷ, còn là một kẻ lười, bây giờ xin được mượn rượu của Lâm huynh để dứt cơn thèm rượu.” Nói rồi bèn há miệng hít một hơi, tia rượu trong chén của Lâm Thanh đột nhiên tách ra một dòng bay về phía miệng của Trùng đại sư, nhưng tia rượu bay ra từ trong bình thì vẫn tiếp tục chảy đều, rượu trong chén luôn duy trì ở mức nửa chén không hề thay đổi.
Nhìn thấy cảnh tượng như làm ảo thuật này, mọi người đều nhất tề vỗ tay như sấm động, Tiểu Huyền thì lại càng hưng phấn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, vỗ đến đau rát hai tay. Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt không biết Trùng đại sư là ai nhưng thấy thủ pháp ông sử ra thì đều nhìn ông bằng con mắt khác, nghĩ bụng không biết Lâm Thanh kiếm đâu ra một tay cao thủ tuyệt đỉnh thế này. Trát Phong thì mặt mũi trắng bệch, tới lúc này mới biết bên ngoài trời còn có trời, bên ngoài người còn có người, bèn ngây người, há hốc miệng, không nói thêm được câu nào.
Ninh Hồi Phong cười vang. “Chén rượu này được uống thú vị quá, khiến tiểu đệ đây cả đời khó quên.”
“Đều là nhờ Ninh huynh biết cách mời rượu.” Lâm Thanh mỉm cười thu công lực, đoạn nhìn thẳng vào mắt Ninh Hồi Phong, hờ hững nói: “Rượu cũng đã uống rồi, có phải Ninh huynh nên đưa món ăn chính ra rồi không?”
Tề Bách Xuyên lần lượt được xem thần công của Long phán quan, Lâm Thanh và Trùng đại sư, lòng dạ đã có chút nguội lạnh, bèn ôm quyền nói với Ninh Hồi Phong: “Xin Ninh tiên sinh hãy nói ra quyết định của Cầm Thiên bảo, bất kể kết quả thế nào, Tề mỗ cũng cam tâm tiếp nhận, rồi quay về thành thực bẩm báo với Thái thân vương.”
Ninh Hồi Phong khẽ ho mấy tiếng, sau đó lại cất tiếng cười dài, chỉ tay về phía chiếc rương lớn ở giữa sảnh. “Món ăn chính đang ở trong này!”