Hoán Nhật Tiễn

Q.1 - Chương 33 - Chương 08 - Phần 04 (Kết)

trước
tiếp

Mọi người cả kinh, không ngờ tên Long phán quan này lại là giả!

Ninh Hồi Phong nói: “Ngươi mà dám tiết lộ thân phận, ta sẽ khiến cả nhà ngươi không được chết tử tế.”

Chu Toàn gằn giọng nói: “Ninh Hồi Phong ngươi bảo ta ra tay còn mình thì chạy mất, ta đây chỉ có một thân một mình, hôm nay dù có mất mạng cũng phải nói âm mưu của ngươi cho cả thiên hạ biết.”

Ninh Hồi Phong chỉ cười lạnh, không nói gì.

Trùng đại sư nghi hoặc nói: “Võ công ngươi thể hiện ra lúc uống rượu…”

Chu Toàn nói: “Đó là do Ninh Hồi Phong giở trò nhằm khiến Lâm huynh đề phòng võ công của ta, như vậy hắn mới có thể thừa cơ ra tay.”

Lâm Thanh hít sâu một hơi. “Long phán quan thật sự đâu?”

Chu Toàn thoáng do dự rồi trả lời: “Gã họ Long đó đã bị Ninh Hồi Phong ngầm khống chế, giam lỏng trong Cầm Thiên bảo.”

Mọi người đều thầm chấn động. Ai mà ngờ được Long phán quan, một trong sáu đại tông sư tà phái lại bị Ninh Hồi Phong khống chế. Tên Long phán quan giả mạo này dù có thể giấu giếm tai mắt của đám thủ hạ nhưng võ công thì không làm giả được, tất nhiên không thể giao chiến với các cao thủ đất Xuyên. Chẳng trách mấy năm trước, sau khi thống nhất đất Xuyên Đông, Cầm Thiên bảo chỉ một mực phòng thủ, không có ý đồ phát triển thêm, thậm chí còn không làm gì được Mị Vân giáo…

Còn tên sư gia của Cầm Thiên bảo vốn chẳng mấy nổi tiếng trên giang hồ này không ngờ đã làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, rốt cuộc hắn có lai lịch gì đây?

Tiểu Huyền không kìm được, hỏi: “Khốc thúc thúc đâu?”

Chu Toàn khẽ gật đầu với Tiểu Huyền, đáp: “Tiểu huynh đệ yên tâm, Nhật Khốc quỷ tuy trúng một chưởng của Ninh Hồi Phong nhưng tạm thời không có mối lo về tính mạng, hiện đang bị nhốt trong địa lao ở Lỗ phủ.”

Hoa Tưởng Dung vốn có tâm tư tinh tế, thấy Chu Toàn nhắc đến Long phán quan mà chẳng hề có vẻ tôn trọng, bèn cất tiếng hỏi: “Ngươi ắt không phải là người của Cầm Thiên bảo, sao lại quen biết Ninh Hồi Phong?”

Chu Toàn thoáng ngây người, sau đó hạ quyết tâm, nói: “Ta là một gã tiểu đầu mục thuộc Hỏa Vân kỳ của Ngự Linh đường, chỉ vì tướng mạo có mấy phần giống Long phán quan nên mới bị Ninh Hồi Phong điều đến đây.”

Ngự Linh đường? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, xem ra đây là lần đầu tiên nghe nói tới cái tên này, duy có Trùng đại sư là hơi cau mày.

Lâm Thanh trầm ngâm suốt hồi lâu, bỗng nhớ ra một chuyện, bèn cất tiếng ngâm: “Thần phong ngự linh. Chẩm qua càn khôn. Viêm nhật đương đạo. Hồng trần trì bôi. Câu nói này có ý là gì?” Đây là mấy câu y nghe được từ miệng Ninh Hồi Phong trong phân đà Phù Lăng của Cầm Thiên bảo.

Chu Toàn ngạc nhiên bật thốt: “Lâm huynh nghe được từ đâu vậy? Mấy câu này có ý nói tới thân phận của Ninh Hồi Phong, hắn chính là Hồng Trần sứ của Viêm Nhật kỳ thuộc Ngự Linh đường.”

Giọng nói lạnh tựa băng sương của Ninh Hồi Phong đột nhiên vang lên: “Tiết lộ chuyện cơ mật của bản đường là đại tội hàng đầu, Chu Toàn, ngươi chán sống rồi sao?”

Chu Toàn lớn tiếng nói: “Đại tội thứ hai của bản môn chính là bán rẻ huynh đệ, vừa rồi ngươi đã đối xử với ta thế nào?” Hắn nhìn qua phía Quỷ Thất Kinh và hai người Tề, Quan, nói: “Các ngươi đừng ôm hy vọng gì nữa, ngay từ đầu Ninh Hồi Phong đã không định buông tha cho các ngươi.”

Ninh Hồi Phong cười rộ. “Được lắm, được lắm! Dù ngươi nói ra thì cũng có ích gì, cuối cùng vẫn phải chết cùng với Ám khí vương thôi!”

Nghe Ninh Hồi Phong chính miệng thừa nhận, hai người Tề, Quan đều hơi biến sắc mặt, duy có Quỷ Thất Kinh là vẫn hờ hững như thường.

Lâm Thanh hỏi: “Ngự Linh đường còn có những ai nữa?”

Chu Toàn lắc đầu, nói: “Lâm huynh chớ nên hỏi nữa! Ta sẽ chỉ nói ra quỷ kế của Ninh Hồi Phong thôi, còn về những việc khác của Ngự Linh đường thì quyết không thể nói cho huynh biết được.”

Lâm Thanh ngẩn người nhưng cũng khâm phục khí cốt của hắn, thế nên không hỏi gì thêm mà đưa mắt nhìn quanh, suy nghĩ đối sách.

Quỷ Thất Kinh hít một hơi thật sâu, đưa tay phải lên trước ngực. “Xin Lâm huynh và Trùng huynh hãy thử hợp sức với ta.”

Lâm Thanh và Trùng đại sư đưa mắt nhìn nhau, rồi chậm rãi gật đầu. Đúng là thời thế trêu ngươi, ai mà ngờ được bọn họ cũng có lúc phải liên thủ với Quỷ Thất Kinh như thế?

Một tiếng “bình” vang lên, ba cao thủ tuyệt thế dốc toàn lực xuất chiêu, thanh thế quả là kinh người tột độ. Nơi đây tựa như xảy ra động đất, chiếc lồng sắt và cả nền đất bên dưới đều lắc lư dữ dội. Mọi người trong sảnh đến đứng cũng không vững, phải lắc trái lắc phải một hồi mới giữ được thăng bằng. Trát Phong sợ hãi tột cùng, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn vốn là nhị đệ tử của Quốc sư Thổ Phồn Mông Bạc, trước giờ vẫn luôn coi thường võ lâm Trung Nguyên, sau khi vào kinh thấy Tề Bách Xuyên phong quang vô cùng mà võ công cũng chỉ cao hơn mình một chút, còn tưởng rằng võ học Trung Nguyên chẳng qua chỉ có vậy. Lúc này nhìn thấy một đòn kinh thiên động địa kia hắn mới biết rằng võ công của ba người này đều không thua kém sư phụ mình, so ra thì ở trước mặt bọn họ, mình thực chẳng hơn một đứa trẻ con là mấy, vì vậy một bụng kiêu ngạo lập tức tan biến, hóa thành mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng…

Chiếc lồng sắt lắc lư một hồi rồi dừng lại, không ngờ một đòn hợp lực của ba đại cao thủ đương thế cũng chẳng thu được chút hiệu quả.

Quỷ Thất Kinh với tính cách ngang tàng mà lúc này cũng không khỏi có chút ủ rũ, hắn thở dài, than: “Chiếc lồng sắt này liền thành một thể với mặt sàn, chưởng lực dù có mạnh hơn mấy lần thì cũng vô dụng, muốn lật nghiêng nó e là càng khó khăn hơn.”

“Quỷ huynh chớ nên nản lòng, hãy để ta thấy thêm uy lực của Trích Tinh Lãm Nguyệt thủ xem sao!” Ninh Hồi Phong đắc ý nói. “Đợi mấy ngày nữa, chỉ e các vị đều đã đói đến đầu choáng mắt hoa, công phu ắt chẳng thể phát huy được mấy, như thế ta sẽ không được nhìn thấy chưởng lực mạnh mẽ nhường này nữa rồi!”

Trùng đại sư hoàn toàn không để tâm tới mấy lời giễu cợt của Ninh Hồi Phong, trầm giọng nói: “Chiếc lồng sắt này rơi từ trên cao xuống, chỗ ráp nối với mặt sàn chắc hẳn là một cái khe sắt, không có cơ quan gì, nếu chúng ta có thể bẩy được nó lên thì có lẽ sẽ lật nghiêng được.”

Quỷ Thất Kinh suy tư một lát rồi nói: “Nếu có thể phá hỏng chỗ ráp nối ấy, đẩy chiếc lồng sắt này sang bên cạnh, chúng ta cũng có thể đào đất mà thoát ra.”

Lâm Thanh cười gượng, lắc đầu. Đạo lý tuy là như vậy nhưng chỗ ráp nối đó bị mấy vạn cân đè xuống, làm gì có nơi nào để ra tay. Huống chi chiếc lồng sắt này gần như không có khe hở, bọn họ lại đều ở bên trong, muốn bẩy nó lên há lại là việc dễ. Ba người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều là những cao thủ tuyệt đỉnh tung hoành trên giang hồ nhiều năm, ai mà ngờ được cũng có lúc bị nhốt trong một cái bẫy cồng kềnh thế này, nhất thời chẳng nghĩ ra được cách nào.

Quan Minh Nguyệt thoáng trầm tư rồi đưa bàn tay tới trước mặt Lâm Thanh, xòe ra, không ngờ bên trong là một thanh chủy thủ dài chừng ba tấc tỏa ra ánh hàn quang lấp lánh. Hắn thấp giọng nói: “Thanh kiếm này chém sắt như bùn, có lẽ có thể giúp Lâm huynh.”

Diệu thủ vương thân là một trong Bát phương danh động, đã từng trải qua vô vàn sóng gió, lúc này quyết đoán giao bảo vật phòng thân cho Lâm Thanh, thứ nhất là để bày tỏ thành ý, thứ hai là cũng biết trong tình hình này, mọi người phải hợp sức thì mới tìm ra một con đường sống.

Lâm Thanh thấy thanh chủy thủ đó lấp lánh ánh sáng, mà Quan Minh Nguyệt thân là Diệu thủ vương, từng đi ăn trộm khắp thiên hạ, vũ khí tùy thân há có thể tầm thường? Y vận công thử đâm vào vách sắt, quả nhiên cắm ngập vào ngay. Y sử dụng kình lực vừa đủ, khi thanh chủy thủ cắm vào được hơn một tấc, cảm giác sắp xuyên qua vách sắt thì liền ngừng lại không phát lực, tránh để cho Ninh Hồi Phong ở bên ngoài phát hiện.

Nhưng thanh chủy thủ đó thực sự quá ngắn, muốn chém gãy một thanh trường kiếm dày chưa tới nửa tấc hẳn là không khó nhưng đối phó với ván sắt dày thì lại vô dụng. Lâm Thanh dốc hết công lực mà cũng chỉ cắt được một đoạn dài chừng ba tấc, sau đó cảm thấy trở lực càng ngày càng lớn, cuối cùng lưỡi thanh chủy thủ quằn lại, không thể cắm vào tấm ván sắt sâu thêm nữa. Y đành thở dài, dừng tay.

Ninh Hồi Phong nghe thấy âm thanh liền phát hiện ra sự dị thường. “Thì ra Lâm huynh còn mang theo cả bảo kiếm sao? Có điều mấy tấm ván sắt này đều được đúc bằng tinh thiết hảo hạng, cho dù huynh có Can Tương, Mạc Tà trong tay thì cũng chỉ phí sức thôi, việc gì phải tự hủy hoại vũ khí của bản thân như thế?” Hắn nói bằng giọng thản nhiên, chẳng hề có vẻ sợ hãi, chắc hẳn trước đó đã từng thử nghiệm.

Tề Bách Xuyên rốt cuộc đã không giữ được bình tĩnh, buột miệng nói: “Lâm huynh mau nghĩ cách gì đi, càng để lâu chúng ta càng không có hy vọng gì.”

Lúc này, lòng dạ Lâm Thanh cũng đã rối bời nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh. “Tề huynh đừng nôn nóng, dù sao Ninh Hồi Phong nhất thời cũng không đánh vào được, chúng ta cứ ở lại đây vài ngày cũng có hề gì!”

“Úi chà, ta quên chuẩn bị thức ăn và nước uống cho các vị rồi, đúng là thất lễ quá!” Ninh Hồi Phong quay sang nói với Lỗ Tử Dương: “Những người này đều là khách quý, quyết không thể sơ suất, Lỗ hương chủ còn không mau phái người đến kinh sư mua các thức sơn hào hải vị về đây!”

Không ngờ Lỗ Tử Dương lại nghiêm túc trả lời: “Thuộc hạ sẽ lập tức phái khoái mã đến kinh sư, muộn nhất là một tháng sẽ trở về.”

Mọi người thấy hai kẻ này khiêu khích, châm chọc như vậy thì đều căm hận vô cùng, nhưng lại chẳng có cách nào.

Lâm Thanh thấy Tiểu Huyền ghé tai Thủy Nhu Thanh khẽ nói mấy câu, rồi Thủy Nhu Thanh tỏ ra vừa lo lắng vừa nghi hoặc, nhưng y cũng chẳng để tâm, mà ngoảnh đầu qua hỏi Quỷ Thất Kinh: “Quỷ huynh có người nào tiếp ứng không?” Y biết trong đám người Tề Bách Xuyên đưa tới chỉ có Liễu Đào Hoa đang ở trong thành Phù Lăng, đám tùy tùng của Quan Minh Nguyệt thì e là đã bị thủ hạ của Ninh Hồi Phong không chế, do đó chỉ còn có thể hy vọng vào Quỷ Thất Kinh.

Quỷ Thất Kinh chậm rãi lắc đầu, miệng thì lại nói: “Ta có dẫn theo mười tên đệ tử, nếu đêm nay ta còn chưa về, bọn chúng nhất định sẽ tìm tới đây.”

Mọi người biết Quỷ Thất Kinh xưa nay luôn độc lai độc vãng, vốn cũng chỉ ôm một tia hy vọng, thấy Quỷ Thất Kinh lắc đầu thì đều cảm thấy thất vọng tột cùng, biết rằng Quỷ Thất Kinh nói vậy chẳng qua là để lừa gạt Ninh Hồi Phong, nhưng trong tình hình hiện tại cũng chỉ có cách ép đối phương tấn công vào đây thì mới có thể tìm một con đường sống.

Quỷ Thất Kinh có hai mươi tám tên đệ tử đều là những sát thủ có võ công cao cường, được đặt tên theo nhị thập bát tú, do đó có biệt danh là Tinh Tinh Mạn Thiên, nếu thật sự tìm đến đây thì Ninh Hồi Phong hẳn sẽ phải vất vả ứng phó.

Ninh Hồi Phong quả nhiên trúng kế, kinh ngạc thốt lên: “Thì ra Quỷ huynh cũng không nói thực mọi chuyện với ta!”

Quỷ Thất Kinh khàn giọng đáp lại: “Như nhau cả thôi!”

Ninh Hồi Phong cất tiếng cười lạnh lùng, nói: “Xem ra Quỷ huynh đang ép ta phải giết người diệt khẩu sớm một chút! Lỗ hương chủ hãy giúp ta nghĩ cách gì đi!”

“Không hay rồi!” Tiểu Huyền đột nhiên kêu lên thất thanh. “Chỉ sợ bọn chúng dùng hỏa công thôi!”

Trát Phong cả giận, vung chưởng vỗ về phía Tiểu Huyền. “Thằng nhóc chết tiệt này, ngươi nói cái gì đấy?” Trùng đại sư chặn chưởng của Trát Phong lại, trong mắt cũng thấp thoáng vẻ giận dữ.

Mấy tiếng “keng keng keng” vang lên không ngớt, thì ra là Thủy Nhu Thanh nhặt một hòn đá vụn lên, đập liên tiếp vào bức vách sắt, xem ra có ý muốn quấy nhiễu đôi tai của Ninh Hồi Phong. Nhưng tiếng cười của Ninh Hồi Phong vẫn thấp thoáng vọng vào từ bên ngoài. “Nhóc con thông minh lắm! Người đâu, chuẩn bị củi!”

Tiểu Huyền dường như biết mình đã lỡ lời, vội nhào vào lòng Lâm Thanh. Lâm Thanh không nỡ trách móc, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Huyền, đang định an ủi vài câu thì lại thấy Tiểu Huyền ghé tai mình, nói mấy câu gì đó, rồi cặp mắt y đột nhiên sáng lên, đưa tay ra hiệu với Trùng đại sư và Quỷ Thất Kinh…

Đám thuộc hạ của Cầm Thiên bảo quả nhiên được huấn luyện bài bản, chỉ sau thời gian đốt hết một nén hương, bốn phía xung quanh đã có lửa lớn bốc lên. Nhất thời, một luồng khí nóng tràn thẳng vào đại sảnh, may mà nơi này cũng khá rộng rãi nên khi mọi người đứng vào chỗ trung tâm vẫn còn chịu đựng được. Có điều, lúc này không khí đã trở nên nóng vô cùng, e là bọn họ còn chưa chết bỏng thì đã chết ngạt.

“Ninh mỗ vốn muốn giữ cho các vị được toàn thây, chỉ tiếc cho hai tiểu cô nương xinh đẹp như hoa kia cũng phải hóa thành cái xác chết cháy…” Ninh Hồi Phong vẫn không ngừng cất lời châm chọc. “Các vị nhân huynh tốt nhất hãy nắm chặt lấy vũ khí thành danh của mình, như thế cũng tiện cho đám hậu bối ngày sau được chiêm ngưỡng phong phạm của các vị. Đúng rồi, Quỷ huynh không dùng binh khí, chi bằng hãy chết gần Trùng huynh một chút để ta còn nhận xác, chứ nhỡ nhận nhầm huynh đệ họ Triệu là Quỷ huynh thì ta thực thất lễ quá chừng, ha ha…”

Thủy Nhu Thanh vốn mau mồm mau miệng, lúc này cũng không khỏi khâm phục khẩu tài của Ninh Hồi Phong, chỉ có thể hậm hực nói: “Ai có thể cắt được cái lưỡi của tên Ninh Hồi Phong này xuống cho ta, ta sẽ…” Nàng còn chưa nghĩ ra câu gì thích hợp thì đã nghe Tiểu Huyền nói tiếp: “Cô sẽ lấy người đó!”

Không ngờ lúc này Lâm Thanh còn có tâm trạng cười rộ, nói: “Xem ra sau này khi ta tìm Ninh Hồi Phong tính sổ còn phải giữ lại cho hắn một mạng, chứ không Thanh Nhi há chẳng phải sẽ không thể gả chồng” khiến Thủy Nhu Thanh phải hậm hực giậm chân.

Ninh Hồi Phong không hề tỏ ra tức giận. “Cái khí độ xem thường chuyện sống chết của Lâm huynh thực khiến ta khâm phục, ta chỉ có thể sai người tăng thêm sức lửa để tỏ lòng kính trọng thôi!”

Quả nhiên hơi nóng lập tức tăng nhanh, tràn thẳng tới giữa sảnh. Bức tường sắt tuy dày tới mấy tấc nhưng cũng bắt đầu biến thành màu đỏ, Tiểu Huyền nhỏ tuổi, công lực còn yếu, là người đầu tiên không chịu được, phải há miệng ho sù sụ không ngớt.

Ninh Hồi Phong ngồi trên một chiếc ghế da hổ, cảm thấy đắc chí vô cùng. Thử nghĩ mà xem, trên đời này, ai mà có thể cùng lúc giết ba đại cao thủ là Ám khí vương, Trùng đại sư, Quỷ Thất Kinh và một số nhân vật cỡ Tề Bách Xuyên, Diệu thủ vương như thế? Bất chợt một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc lồng sắt đột nhiên nghiêng hẳn qua một bên, chừng như sắp đè xuống người hắn đến nơi. Nhưng một vật nặng tới vài vạn cân há có thể dễ dàng lay động? Chiếc lồng sắt thoáng dừng lại, sau đó lại rơi trở về chỗ cũ.

“Có lẽ các vị nhân huynh còn chưa từng sử ra chưởng lực mạnh mẽ như vậy đúng không, xem ra còn phải cảm ơn ta mới đúng!” Ninh Hồi Phong nghĩ rằng mọi người trong sảnh vừa liều chết tung ra một đòn cuối cùng, miệng vẫn không ngừng cất lời châm chọc. “Nhưng chẳng hay khi đôi tay chạm vào bức tường sắt đỏ hồng, các vị có cảm giác gì?”

Lại một âm thanh rất lớn vang lên, chiếc lồng sắt chấn động dữ dội, góc độ bị nghiêng còn lớn hơn lần trước, chỉ là còn cách mức bị lật ngửa một khoảng rất xa. Ninh Hồi Phong nhìn thấy cảnh này thì thầm kinh hãi nhưng đồng thời lại càng đắc ý, nếu không phải ta thần cơ diệu toán dụ đối phương vào trong cơ quan thì làm sao có thể bắt nhốt được mấy cao thủ tuyệt đỉnh như vậy? Hắn bèn cất tiếng cười lớn. “Các vị phải giãy giụa như vậy thì mới hay chứ, chi bằng hãy biểu diễn thêm một lần nữa xem sao!”

Hắn vừa dứt lời, như để đáp lại câu nói của hắn, chiếc lồng sắt lại chấn động thêm lần nữa, cát bụi phía sau bốc lên mù mịt, dường như cả phần móng nhà phía dưới đã bị nhổ bật lên vậy, chỉ là thanh thế dường như đã nhỏ hơn lúc trước vài phần.

Ninh Hồi Phong nghĩ bụng đám người trong sảnh đã là nỏ mạnh hết đà, không đáng lo nữa, đang định tiếp tục nói gì đó, bỗng thấy giữa đám khói bụi có những mảnh củi vụn bên cạnh chiếc lồng sắt bay đi tứ phía, tựa như vô số những mũi ám khí đang bốc cháy. Mấy tên thủ hạ không kịp né tránh, ngay đến quần áo cũng bị dính lửa, nhất thời những tiếng kêu thảm vang lên không ngớt.

Ninh Hồi Phong giận dữ quát: “Một chút lửa thôi có gì phải sợ?” Đoạn hắn đứng dậy định đốc thúc đám thủ hạ tăng thêm sức lửa nhưng nơi khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng người màu xanh xám bay vọt ra từ giữa đám khói bụi mịt mù, đoạn một cây củi đang bốc cháy bay vọt về phía hắn. Hắn còn chưa biết đã xảy ra việc gì, chỉ nghĩ là trợ thủ của đối phương đến tập kích, bèn vô thức đưa tay lên đỡ. Giữa những tia lửa bay tứ tung có một đốm sáng màu bạc đột nhiên bay vụt tới, càng lúc càng lớn, lao thẳng về phía mắt trái của hắn.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Ninh Hồi Phong quát khẽ một tiếng, vung bàn tay phải đã co thành trảo lên chụp lấy đốm sáng màu bạc kia, thấy thì ra là một cây kim bạc. Hắn vốn có ngoại hiệu “bệnh tòng khẩu nhập, họa tòng thủ xuất”, bốn chữ sau chính là để hình dung Bách Bệnh kiếm pháp và Thiên Sang trảo công của hắn, lúc này một trảo toàn lực chụp tới, cây kim bạc kia tuy nhỏ những vẫn bị hắn dùng ngón giữa và ngón trỏ chụp lấy đuôi kim. Chẳng ngờ trên cây kim đó có một luồng kình lực cực kỳ quỷ dị, sau khi bị hắn chụp lấy liền trở nên trơn tuột, dễ dàng thoát ra khỏi hai ngón tay, tiếp tục lao về phía mắt trái hắn.

May mà hắn phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, vào lúc sống còn đã kịp thời phát lực ở hai chân, nhảy vọt về phía sau, nhờ thế mà mũi kim bạc đã không thể đâm sâu vào trong đầu hắn. Có điều mắt trái hắn đã ngập trong màu đỏ, sau đó chìm vào một mảng đen kịt, thì ra đã bị cây kim nhỏ bé kia đâm mù.

Ninh Hồi Phong kêu thảm một tiếng, chỉ sau khoảnh khắc đã đưa ra quyết định, thân hình đang lùi về phía sau không hề dừng lại, cũng chẳng kịp nói gì với đám thủ hạ, chỉ cuống cuồng bỏ chạy vào sâu trong núi.

Lúc này, Ninh Hồi Phong đã chẳng còn chút ý chí chiến đấu, nơi đáy lòng trào lên một cơn sợ hãi vô cùng. Nỗi sợ hãi này không phải bởi mắt trái đột nhiên bị mù, mà vì hắn biết, dưới gầm trời này, người có thể dùng ám khí đâm mù mắt hắn trong khoảnh khắc như vậy chỉ có duy nhất Ám khí vương mà thôi!

(Còn nữa)

Het tap 1


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.