Trần Cảnh không có chút mừng vui nào khi được người cúng bái, chỉ cảm thấy trọng trách nặng nề như núi. Thậm chí có một thoáng hắn còn cảm giác như không thở nổi. Hai mươi vạn sinh linh, hai mươi vạn sinh mệnh đặt nặng trên bờ vai, điều này khác hẳn với việc hắn đơn độc một thân một mình chịu chết. Hắn chưa từng cảm thấy áp lực đến thế. Giờ khắc này, giống như cả bóng tối cũng đã hóa thành thực chất, đè xuống miệng, xuống mắt, xuống mũi hắn, đè nặng lên lồng ngực hắn. Đỉnh đầu hắn bỗng xuất hiện một luồng khí trắng, lấy bản thân hắn làm trung tâm rồi điên cuồng xoay tròn. Đó là tín ngưỡng lực của hai mươi vạn sinh linh Bá Lăng, đã đạt tới trình độ dùng mắt thường có thể thấy được. Nghiêm Trọng đột nhiên đứng lên, dùng hết toàn lực rống to:
– Xây đàn tế, bố cáo thiên hạ, tế thần Bá Lăng ta.
Một tiếng rống này tựa như khiến cả đất trời cũng chấn động. Sự yên tĩnh nặng nề như núi băng ầm ầm sụp đổ, bóng đêm lặng im như băng sôi trào cả lên. Trên không trung thành Bá Lăng xuất hiện một loại lệ khí không cam lòng. Lệ khí vẫn còn rất nhạt, nhưng có xu thế càng lúc càng mãnh liệt.
Ngay sau đó, Nghiêm Trọng liên tiếp ra các mệnh lệnh, ba vị thành thủ khác cũng như thế. Thành Bá Lăng vừa rồi còn trầm lặng đã nhộn nhạo hẳn lên. Từ trên cao nhìn xuống, người trong thành giống như những con kiến di chuyển tán loạn khắp nơi. Bốn thành thủ thương lượng một hồi, quyết định xây đàn tế cạnh miếu Thành Hoàng, bèn cho dỡ hết nhà cửa gần miếu Thành Hoàng xuống.
Trần Cảnh cũng không trở lại tượng thần, mà lẳng lặng đứng yên tại chỗ, hào quang trên người không chói mắt, nhưng đủ làm cho người khác ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy hắn.
Trong gió đêm, áo bào của hắn bị thổi bay phần phật ra tiếng. Thần hồn của hắn cũng như áo bào, như bị giằng xé không ngừng, cảm giác đau đớn lan tỏa từng cơn. Đây là hậu quả của việc cấm chế trong sắc phù bị phát động. Thế nhưng hắn vẫn chịu đựng, ở lại nơi này cảm nhận tác dụng của tín ngưỡng nguyện lực với mình. Trước kia, tín ngưỡng nguyện lực giống như là gió nhẹ, không thể nắm bắt, chỉ có thể cảm nhận. Mà bây giờ hai mươi vạn tín ngưỡng tụ tập, hắn đã có thể cảm giác được rõ ràng. Hắn cảm thụ được tín ngưỡng lực tan ra trong thần hồn, như nước suối chảy lên mặt đất, rồi bên trong thần hồn dần dần xuất hiện một lá bùa màu trắng.
* * *
Thành Bá Lăng đã bị khí đen bốc lên từ dưới nền đất che phủ, từ cách xa vạn dặm bên ngoài đã có thể cảm nhận được khí tức âm trầm lạnh buốt đến tận xương kia. Người ở những trấn nhỏ gần đó chỉ dám đứng từ xa nhìn, căn bản không dám tới gần.
Hư Linh đứng trên một sườn núi cách thành Bá Lăng vài dặm, khẽ cau mày nhìn vào tòa thành này. Hai bên trái phải nàng là Đại Yêu và Tiểu Yêu.
Dường như vì đi theo bên cạnh Hư Linh một thời gian mà khuôn mặt xấu xí của hai con yêu linh này đã thuận mắt hơn không ít. Đại Yêu nhìn thành Bá Lăng một chốc, lại nhìn Hư Linh một thoáng, thân thể khi thì đứng lên giống người, khi lại ngồi xổm xuống như thú, vừa nhìn đã biết không phải hạng an phận, chỉ có điều đang cố ngoan ngoãn vì có Hư Linh tại đây.
– Nương nương, Hà Bá gia còn ở trong thành kia, liệu có thể xảy ra sự cố gì không? Vừa rồi con thấy có người lao ra từ trong thành, nhưng Hà Bá gia lại không ra.
Đại Yêu ngẩng đầu nhìn Hư Linh. Hư Linh vẫn luôn không trả lời nó, cho nên nó cũng tập thành quen. Đối với nó, chỉ cần được đi theo bên người Hư Linh đã là một chuyện tốt đẹp rồi, so với giấc mộng trở thành đại yêu của nó còn tuyệt vời hơn. Đột nhiên, vài luồng sáng hơi yếu lao ra khỏi sương mù, lóe lên trong hư không, hóa thành mấy người. Bọn họ quay đầu nhìn lại hướng thành Bá Lăng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Lúc này có người thấy được Hư Linh, lập tức bay độn về phía nàng. Không khí trước mắt Đại Yêu gợn lên như sóng nước, mấy luồng ánh sáng xanh đen xuất hiện ở bãi đất trống phía trước hư linh rồi tắt dần, mấy người từng theo Trần Cảnh tiến vào thành Bá Lăng hiện thân.
Mấy người kia lập tức khom mình hành lễ, nói:
– Bái kiến lão tổ.
Sau trận chiến ở Tú Xuân loan, thanh danh của Trần Cảnh khá lớn trong châu Cửu Hoa, đương nhiên những người xuất hiện ở trong thần miếu ngày ấy cũng được rất nhiều người biết đến. Thế nhưng ngoại trừ Hồng đại hiệp hay xuất hiện nên được nhiều người biết rõ, thì chẳng mấy ai tìm hiểu thêm được gì về được vỏ sò phủ rêu xanh, càng không cần nói đến Nhan Lạc Nương cầm đèn trước tượng thần và Tiểu Bạch Long chỉ xuất hiện một lần, chứ đừng nói tới Hư Linh lấp ló trong bóng tối sau pho tượng. Rất nhiều người có biết nàng tồn tại, hơn nữa còn không ít người nhìn thấy nàng, nhưng chỉ có cảm nhận rằng nàng có vẻ rất hiền lành yếu đuối. Có điều chính vì như vậy mà nàng càng thêm thần bí trong mắt người. Những kẻ hay nhìn thấy nàng nhất, chính là những yêu linh nghe đạo trước miếu, thì đều gọi nàng là lão tổ.
Lý do là vì bọn họ chỉ biết rằng Hư Linh là lão tổ từ đường thôn Hà Tiền. Ở trong thế giới yêu linh, cách xưng hô này vô cùng thông dụng, nhất là với người có lai lịch như Hư Linh.
Hư Linh gật đầu, còn chưa hỏi bọn họ xem trong thành xảy ra chuyện gì, thì đã có một yêu linh nói:
– Hà Bá gia muốn che chở cả tòa thành Bá Lăng này.
Hư Linh lại gật đầu một cái. Yêu linh kia còn nói thêm:
– Ngoại trừ Hà Bá gia, ba vị Thành Hoàng được mời tới đã chết một vị, hai vị rời đi là Nạp Lan Vương và Thành Hoàng thành Chung Ly.
– Được, ta biết rồi.
Vẻ mặt của Hư Linh không hề thay đổi, chỉ bình tĩnh nói, nhìn qua thong dong đến khác thường, như một đóa bách hợp yên tĩnh trong đêm.
Những người kia khom người thi lễ, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người biết mất trong gió. Bọn họ vừa đi, Đại Yêu đã hốt hoảng nói:
– Nạp Lan Vương cũng chạy, Hà Bá gia còn không ra, phải làm cái gì bây giờ đây ạ?
Đại Yêu nói vậy ngoài miệng, nhưng trong bụng lại mừng thầm. Theo nó, Hư Linh phải trở thành thị linh của Trần Cảnh thật sự là quá oan ức. Thậm chí nó còn cho rằng Trần Cảnh nhất định đã dùng cấm chú pháp thuật gì đó khống chế Hư Linh. Giờ thấy Trần Cảnh còn không ra, nó lại mong Trần Cảnh chết trong đó thì càng tốt. Nếu như vậy, Hư Linh có thể được tự do.
Hư Linh nhìn tòa thành chìm trong khí đen, nói:
– Nạp Lan Vương chạy thì liên quan gì tới việc Hà Bá gia đi ra?!
– Nạp Lan Vương đi rồi, Hà Bá gia còn ở đó có tác dụng gì nữa, đương nhiên là nên đi ra. Hay Hà Bá gia không ra được ạ?
Đại Yêu nói vẻ lo lắng, nhưng trong bụng càng hưng phấn, thầm bổ sung một câu: “Nhất định là không ra được.”
Lần đầu tiên nó nhìn thấy Trần Cảnh thì Trần Cảnh đang bận xem quyển Vu chú tổng cương, chỉ tùy ý đáp lời với nó. Nó cũng không cảm thấy có cái gì không vừa lòng, chỉ cảm thấy quanh Trần Cảnh có chút vắng lặng, giống như núi đá trong sương mù ở phía xa. Nhưng nghĩ tới chuyện Hư Linh có thể là thị linh của Trần Cảnh thì nó lại khó chịu khác thường, càng ở bên cạnh Hư Linh lâu, nó càng thêm khó chịu với Trần Cảnh.
Tuy rằng nó chưa từng hỏi Hư Linh xem nàng có phải là thị linh của Trần Cảnh hay không, nhưng khi thấy Hư Linh vì Trần Cảnh làm việc thì trong lòng nó sẽ dâng lên cảm giác ghen ghét không nói lên lời. Loại cảm giác này thậm chí chính nó cũng không thể diễn tả được, càng không thể nào khống chế.
– Hà Bá gia từng đi xuống một trong mười điện dưới Âm phủ là Tần Quảng mà còn có thể trở ra, huống chi thành Bá Lăng này.
Hư Linh chậm rãi nói.
– Cái truyền thuyết Hà Bá gia từng xuống Âm phủ lại là thật sao ạ?
Đại Yêu khó có thể tin nói. Âm phủ là chỗ thần bí nhất đối với người trên dương thế, thậm chí còn thần bí hơn cả Thiên đình. Cho dù là trong mắt yêu linh tu đạo cũng như vậy.
Hư Linh không trả lời, một lát sau nói:
– Ta vào thành nhìn xem, các ngươi tự mình trở lại từ đường đi.
Đại Yêu lập tức nói muốn đi theo. Hư Linh nhìn sâu vào mắt nó, nói:
– Ngươi đi sẽ chết.
Đại Yêu ngẩn ra, miệng ngập ngừng, muốn nói điều gì đó, lời lại không ra được khỏi miệng. Trong lúc nó chần chờ, Hư Linh đã hóa thành một làn khói đen bay đi trong hư không.
Đại Yêu chỉ biết đứng từ xa nhìn Hư Linh xuất hiện trước thành Bá Lăng, rồi tiến vào bên trong đó, bình tĩnh đơn giản như trở về nhà.
Nó vội vàng chạy tới trước thành, nhưng nhìn thấy khói đen bốc lên từ mặt đất, thì lại không dám bước vào. Nó cũng không rời đi, chỉ luẩn quẩn ở chỗ này. Tiểu Yêu theo bên cạnh nhìn nó, cũng không nói chuyện.
Đại Yêu đột nhiên nói:
– Ngươi nói xem, nương nương không có chuyện gì chứ?
– Hẳn là không sao đâu, bằng không nương nương đã không vào rồi. Giống như đại ca vậy, tuy rất muốn vào, nhưng biết vào là có thể sẽ chết, cho nên không dám vào.
Tiểu Yêu nói.
Đại Yêu trợn mắt nhìn nó, Tiểu Yêu lại không nhìn đối phương. Đại Yêu trợn đến mỏi mắt, cũng không động thủ, cuối cùng tiếp tục đi đi lại lại trước thành.
* * *
Trong lúc hai con yêu linh quanh quẩn một chỗ trước thành Bá Lăng, đám người Nhan Lạc Nương dưới sự dẫn dắt của sư phụ cũng đã xuống tới Âm phủ mà Trần Cảnh từng đến. Ở trước mặt bọn họ là một tòa thành trì nặng trĩu âm khí, có điều không phải thành Tần Quảng, vì đầu tường hiện hai chữ lớn: “Chuyển Luân”. Quảng Hàn cung chủ dẫn đầu đoàn người, Quảng Hàn kiếm trong tay không hề bị áp chế vì tiến vào âm giới, ngược lại càng phát ra sát khí dữ dội, mơ hồ lúc nào cũng có thể phá vỏ mà ra.
– Sư phụ, đây là thành gì vậy ạ?
Hạ Mạt Liên hỏi. Hiện tại nàng ta xem như đệ tử có bối phận lớn nhất trong Quảng Hàn cung.
Quảng Hàn cung chủ chỉ nhìn chằm chằm tòa thành trì trầm lặng phía trước, cũng không trả lời. Bất kỳ đệ tử nào cũng nhìn ra được tâm tình của bà cực kém. Đệ tử phía sau bà đã thiếu đi ba người so với lúc ở Tú Xuân loan. Ba người này nằm lại trong trận chiến với vạn âm kỵ binh. Tuy rằng cuối cùng bà đã giết sạch âm kỵ binh, nhưng chuyện đó không làm tâm tình của bà tốt hơn, ngược lại càng lúc càng xấu.
Chiếc đèn lưu ly trong tay Nhan Lạc Nương bốc lên ánh lửa màu đỏ bên trong, nhưng ánh sáng chiếu ra lại có màu xanh, mà tới nơi này thì dần dần mờ nhạt, trở thành màu đen, giống như ngọn lửa kia bị bóng đêm trong Âm phủ áp chế, ánh sáng không khuếch tán ra nổi.
Quảng Hàn cung chủ đứng hồi lâu trước thành Chuyển Luân, giống như suy tư có nên đi vào hay không. Thật lâu sau bà mới mở miệng:
– Đây là Chuyển Luân vương điện, là điện cuối cùng trong mười điện dưới Âm phủ, nằm ở dưới tảng đá ngầm của cõi U Minh, về phía chính Đông đối với thế giới ngũ trọc này [1].
Giọng của Quảng Hàn cung chủ trở nên trầm thấp, lộ ra sát khí.
– Lẽ nào tà linh kia tới từ thành Chuyển Luân này ạ? Nếu thật sự như vậy, chẳng phải là…
Hạ Mạt Liên nói tới đây dừng lại, bởi vì nàng ta nghĩ tới Chuyển Luân Vương trong truyền thuyết.
Quảng Hàn cung chủ hiển nhiên hiểu Hạt Mạt Liên lo lắng cái gì, chỉ nghe bà cười lạnh một tiếng, nói:
– Các con cũng biết lai lịch mười điện chốn Âm gian này sao?
– Đệ tử không biết.
Các đệ tử trả lời.
– Ha ha, các con ngươi đương nhiên không biết. Trong trời đất, ngoại trừ những môn phái còn sót lại sau lần Thiên hà hạo kiếp kia, còn có ai biết lai lịch của bọn họ chứ!
Quảng Hàn cung chủ thường ngày cực kỳ uy nghiêm, chúng đệ tử dù không biết Thiên hà hạo kiếp là cái gì, cũng không dám mở miệng hỏi.
———————
Chú thích:
[1] Thế giới ngũ trọc: thế gian với năm giai đoạn xấu xa nhơ bẩn, gồm:
1. Kiếp trọc: nhiều căn bệnh dấy lên, nạn đói hoành hành, chiến tranh mọi nơi
2. Kiến trọc: tà kiến thịnh hành
3. Phiền não trọc: chúng sinh có nhiều tham dục, tâm thần phiền loạn
4. Chúng sinh trọc: chúng sinh không tuân theo luân lý, không sợ quả báo
5. Mệnh trọc: thọ mệnh của con người ngắn dần.