Nghe Cố nãi nãi hỏi vậy, Cố Minh Vi có chút thắc mắc nhưng vẫn vội vàng gật gật đầu. Cố nãi nãi hỏi thêm:
– Con có biết dùng thế nào không? Cố Minh Vi không lên tiếng, lắc đầu. Trực giác nói cho nàng biết nơi cửa sổ mà Cố nãi nãi nhìn ra có gì đó xuất hiện. Đầu nàng lại bị Cố nãi nãi giữ lấy, tuy thoát ra dễ dàng nhưng nàng không định làm vậy mà chỉ hơi nghiêng đầu. Cho nên nàng nhìn thấy Cố Minh Ngọc đứng bên cạnh, thấy mặt gã tái nhợt, có chút xanh mét, lại mang theo chút xám xịt.
– Con lấy bùa kiếm kia ra, nãi nãi chỉ con dùng thế nào.
Cố nãi nãi ôm Cố Minh Vi, tay vỗ về đầu nàng. Vừa nói, bà đồng thời lén cột một sợi tơ bảy màu lên lọn tóc nàng. Mà Cố Minh Vi vì quá sốt ruột nên không phát hiện ra.
Cố Minh Vi không phát hiện, Cố Minh Ngọc cũng không nhìn thấy. Gã chỉ đang chằm chằm nhìn cửa sổ. Dưới ánh đèn chiếu qua, loáng thoáng có vài bóng người bu dồn lại, như đang rình xem, cửa sổ cũng vì thế mà dần bị đẩy ra. Thế nhưng qua cái khe cửa sổ đó nhìn ra ngoài lại không thấy gì cả, chỉ thấy bóng tối vô tận, như cắn nuốt hết tất cả tia sáng còn sót lại.
Chỉ là cửa sổ vẫn còn một bóng người như đang nằm hẳn lên trên bệ cửa, cố gắng nhìn vào trong phòng. Sắc mặt Cố Minh Ngọc càng lúc càng kém, ánh mắt như bị đám âm khí trong thành Bá Lăng này xâm nhiễm, dần trở nên rét lạnh. Cố Minh Vi nhìn thần sắc của ca ca, không hiểu sao nàng lại đột nhiên liên tưởng tới ánh mắt của đám ác quỷ kia, vừa sợ hãi vừa nghi hoặc, vội lấy lá bùa kiếm trên người ra. Bùa kiếm này nhìn qua rất đơn giản, không phải vàng, không phải lụa, không phải bạc, cũng không phải ngọc, mà như một miếng băng mỏng mềm mại được một tầng sương mỏng bao phủ. Qua tầng sương mỏng đó, có thể nhìn thấy trên tấm băng mỏng có một thanh tiểu kiếm. Thân kiếm không có gì đặc biệt, nhưng chỉ liếc mắt đủ khiến người ta cảm giác được, một khi tiểu kiếm này bay ra nhất định sẽ xé rách cả trời, không người ngăn cản được.
Ít nhất, đây chính là cảm giác của Cố nãi nãi lúc này. Bà nhận lấy bùa kiếm từ tay Cố Minh Vi, nói khẽ:
– Bùa này chỉ có một mình con dùng được. Nhất định Hà Bá gia đã dạy con dùng thế nào rồi chứ?
Giọng nói của bà khẽ khàng hơn không ít, nhưng vẫn không có vẻ kinh hoảng.
Cố Minh Vi nhớ lại lúc Trần Cảnh tặng nàng bùa kiếm này, hình như hắn có nói gì đó. Chẳng qua nàng không thể nào nhớ ra, lúc đó đầu óc nàng hỗn loạn, căn bản không nghe được gì cả.
– Con nghĩ lại thử xem, tĩnh tâm nhớ kỹ lại đi.
Cố nãi nãi khẽ nói.
Cố Minh Vi ngẩng đầu nhìn biểu hiện trên mặt Cố nãi nãi, chỉ muốn quay đầu nhìn xem ngoài cửa sổ có gì. Nàng có thể cảm nhận được sau lưng âm khí nặng nề. Cố nãi nãi lắc đầu, ngăn nàng lại.
– Con ổn định tinh thần cảm ứng lá bùa này lại nào. Không nên nôn nóng, tĩnh tâm ngưng thần cảm ứng.
Bàn tay Cố Minh Vi miết lấy bùa kiếm, hít sâu một hơi, hoàn toàn tập trung vào lá bùa. Ý niệm vừa tập trung, một cảm giác máu thịt tương thông với bùa kiếm chợt xuất hiện. Cảm giác như chỉ cần mình vừa nghĩ tới, kiếm trong lá bùa có thể lập tức bay ra trảm yêu trừ ma. Lúc bình thường nàng mang bùa kiếm ra xem cũng có loại cảm giác này, lại chỉ cho là bản thân bị ảo giác.
Trong lúc nàng sinh ra loại cảm giác này, bên tai lại nghe thấy Cố nãi nãi nói:
– Ổn định, ổn định, không nên phân tâm.
Cố Minh Vi ổn định tâm thần. Theo ý nghĩ, bùa kiếm trong tay nàng chậm rãi hóa thành một đám sương trắng, tựa như một đám mây trắng nhỏ lơ lửng trong lòng bàn tay nàng. Trong sương trắng có một thanh tiểu kiếm lơ lửng, sáng loáng kinh người.
Cố nãi nãi vui mừng, vội vàng nói:
– Chính là như vậy, con không nên phân tâm. Nãi nãi hô chỗ nào, con chém vào chỗ đó.
Cố Minh Vi không gật đầu, chỉ là hai mắt nhìn chăm chú vào tiểu kiếm nơi lòng bàn tay, như không nghe thấy.
Cố nãi nãi hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, đột nhiên hô:
– Minh Ngọc…
Giọng nói này vô cùng dứt khoát.
– A…
Cố Minh Ngọc như giật mình tỉnh mộng la lên. Nhưng gã chỉ nhìn thấy một luồng sáng chói mắt lóe lên.
Vốn gian phòng lờ mờ ánh đèn lại đột nhiên xuất hiện một luồng sáng chói mắt, chớp sáng như điện, lóe lên từ lòng bàn tay Cố Minh Vi mà ra. Cố Minh Ngọc chỉ kịp “A…” lên một tiếng thì trán gã đã bị lủng một lỗ, máu tươi bắn tung tóe ra xung quanh.
Bên cửa sổ, “người” kia như cảm thấy kinh hãi, giơ tay “ầm” một tiếng, đóng cửa sổ lại.
– Khôngggg…
Cố Minh Vi nghẹn ngào kêu to, hai tay ôm đầu. Trong tiếng thét đó, ánh kiếm chợt biến lại thành lá bùa kiếm bao trong đám sương mờ ảo, nhẹ rơi xuống đất.
– Sao lại như vậy? Vì sao… nãi nãi… ca ca…
Cố Minh Vi ngồi chồm hổm trên mặt đất. Dường như toàn bộ sức lực của nàng đã hao hết sau một kiếm kia, nàng không dám tới gần Cố Minh Ngọc đã ngã xuống với hai mắt vẫn còn vương đầy sợ hãi.
– Nãi nãi, sao người lại hô sai vậy? Sao có thể hô sai vậy…
Cố Minh Vi không ngẩng đầu lên, đôi tay không ngừng vò vò đầu.
Cố nãi nãi chậm rãi mở mắt, lại không cúi xuống xoa đầu an ủi Cố Minh Vi, chỉ không nhanh không chậm nói:
– Nãi nãi không kêu sai. Minh Ngọc không phải do con giết, giết nó chính là ác quỷ. Lúc trở về, Minh Ngọc đã bị ác quỷ nhập vào thân rồi.
Cố Minh Vi ngạc nhiên, khó tin mà thất thanh nói:
– Không phải huynh ấy vẫn bình thường…
Nàng vừa nói, vừa đưa mắt nhìn về phía Cố Minh Ngọc đang nằm trên mặt đất, thì thấy sắc mặt Cố Minh Ngọc đã chuyển sang màu xanh, còn như đang bị thối rữa ra.
Nàng kinh hãi, miệng đang nói cũng im bặt lại, có chút mờ mịt quay đầu nhìn Cố nãi nãi. Cố nãi nãi tiếp tục giải thích:
– Minh Ngọc bị ác quỷ nhập thân mà không biết. Trên người nãi nãi có dải lụa trừ tà, lúc các con đến tự nó phát nóng lên, sau ta lại thăm dò các con mới xác định được là Minh Ngọc bị nhập. Không phải nó chết trong tay con, nếu con không có giết nó, nó sẽ thừa lúc con không chú ý mà cắn nuốt hồn phách con.
– Nhưng… nhưng đó là ca ca của con a….
Cố Minh Vi lại lần nữa nấc lên. Đúng lúc này, cửa sổ đột ngột bị đẩy mở ra. Cố Minh Vi vẫn đang ngồi khóc nức nở dưới đất, căn bản không nghe thấy. Một cơn gió lạnh ập đến, mang theo cái rét lạnh cuốn vào.
– Minh Vi….
Cố nãi nãi kêu lên, âm thanh rất nhỏ, Cố Minh Vi lại ôm đầu nên căn bản không thể nghe thấy.
Cố nãi nãi chỉ kêu lên một tiếng như vậy, không gọi thêm nữa. Bởi vì bà đã bị một đám khí đen bao phủ, khí đen từ thất khiếu chui vào trong người. Trong nháy mắt, trên mặt Cố nãi nãi đã phủ một tầng xám tro, da thịt bị khô quắt lại, biến thành một bộ khung xương bọc da người. Ngọn đèn đột nhiên tắt ngóm, gian phòng tối đen như mực, chỉ còn duy nhất một nguồn sáng còn lại, đó là sợi tơ bảy màu buộc trên lọn tóc Cố Minh Vi. Trên sợi tơ này đang tản ra một thứ ánh sáng bảy màu nhàn nhạt, bao phủ lấy nàng vào bên trong.
Cho tới nay, tuy Cố Minh Vi rất ghét Cố Minh Ngọc, thế nhưng chưa từng có ý nghĩ giết gã, dù sao gã cũng là anh họ nàng. Thế nhưng vừa rồi, khi nàng tập trung toàn bộ tinh lực trên bùa kiếm, Cố nãi nãi kêu lên hai từ “Minh Ngọc”, trong đầu nàng chợt nghĩ tới Minh Ngọc. Dây cung kéo căng cứng trong lòng cũng trong nháy mắt buông ra, bùa kiếm như mũi tên rời khỏi cung mà đi, khi nàng phản ứng lại thì bùa kiếm đã xuyên thủng đầu Cố Minh Ngọc rồi.
Đột nhiên nàng cảm giác có gì đó không đúng bèn ngẩng đầu lên. Trước mắt là một mảnh đen kịt, nàng kinh hãi kêu lên:
– Nãi nãi…
Nhìn về phía Cố nãi nãi, nàng chỉ thấy trong bóng tối kia mơ hồ có một người đang ngồi đó.
– Nãi nãi… nãi nãi…
Cố Minh Ngọc không nghe thấy tiếng đáp lại, bèn chậm rãi đứng lên. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tựa như có ai đó đang nhìn trộm mình trong bóng tối. Nàng vươn tay muốn tìm đến mặt Cố nãi nãi, đột nhiên trong lòng nảy sinh một loại cảnh báo, như thể nơi đó có một con rắn độc đang chờ tay nàng vươn tới, bèn vội vã rụt tay lại đồng thời lùi về phía sau. Rồi nàng lại cảm giác như bóng tối đang chèn ép về phía nàng.
“Ác quỷ địa ngục…” Trong lòng nàng đột nhiên tràn lên bốn từ này, không kềm được mà rùng mình, đến thở mạnh cũng không dám. Đúng lúc này, nàng nhìn thấy phía xa chợt có một chút ánh sáng nhàn nhạt, nhìn thật kỹ, thì ra đó chính là lá bùa kiếm rơi trên mặt đất.
Nàng lập tức bước tới gần. Lúc vừa mới quay người lại, nàng cảm thấy bóng tối như đen đặc hơn, như bóng đen nơi vực sâu không đáy. Ánh sáng nhạt của bùa kiếm phát ra càng lúc càng bị bóng tối lấn át mà trở nên yếu ớt hơn nữa.
Đồng thời nàng còn cảm nhận một mối nguy hiểm trước mặt, bước chân chợt khựng lại. Nàng nhìn quanh, chỉ thấy bóng tối vô tận, dường như nơi đây là một cái lồng giam nơi địa ngục, cô quạnh, lạnh lẽo, sợ hãi dâng tràn khắp người nàng.
Nàng nhắm mắt lại, ngực phập phồng, rồi đột nhiên quát to một tiếng, lao thẳng về phía trước. Sau đó vang lên một tiếng “bịch”, nàng vấp té ngã xuống đất. Nàng vấp phải thi thể Cố Minh Ngọc, thế nhưng vừa vặn lăn tới ngay lá bùa kiếm. Hai tay bèn chộp lấy, hô lớn:
– Bọn ác ma các ngươi… Ta muốn giết các ngươi. Ta muốn giết các ngươi, trả nãi nãi cho ta, trả ca ca cho ta… aaaaa…
Theo tiếng hô to của nàng, bùa kiếm trong tay biến hóa thành kiếm, tản ra ánh sáng lóng lánh, lóe lên như chớp, di chuyển quanh thân thể nàng. Những nơi kiếm đi qua, từng tràng âm thanh “xì… xì…”, kèm những tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Trong ánh kiếm đó, hình ảnh của Cố nãi nãi cũng hiện lên trong mắt nàng.
– Nãi nãi…
Cố Minh Vi bước nhanh đến, tay vừa đưa qua đụng vào người Cố nãi nãi thì thân thể bà tức khắc tan rã như cát bụi, chỉ còn lại một đống tro.
Nàng kêu lên thất thanh, xoay người chạy ra ngoài. Thanh kiếm kia lại hóa thành lá bùa kiếm, rơi xuống lòng bàn tay nàng.
Đẩy cửa phòng, bên ngoài cũng đen như mực, không có chút âm thanh nào, đến âm thanh của gia cầm cũng không có, sinh cơ hoàn toàn tuyệt diệt. Nàng đi thẳng ra khỏi Cố phủ, tuy tất cả đều là bóng tối, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm giác như có lúc nhúc đầy bóng dáng ác quỷ khắp nơi. Nơi này có chỗ nào là thành trì chốn nhân gian? Rõ ràng đã trở thành quỷ vực rồi!
Đột nhiên, nàng mơ hồ nhìn thấy có người đang ngồi chồm hỗm phía trước, bèn bước nhanh đến, bên tai nàng lại vang lên tiếng nhai nuốt. Khi đến gần, tuy chỉ nhìn thấy lờ mờ qua bóng tối nhưng nàng không nhịn được mà hỏi:
– Ngươi là ai, sao lại ở chỗ này?
Nàng cất tiếng hỏi, cái người đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất như bị giật mình, âm thanh nhai nuốt ngừng lại, cũng quay đầu. Cố Minh Vi không nhìn rõ mặt người, nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo, bèn lùi về sau một bước. Còn đối phương lại như nhìn thấy đồ ăn ngon mà gầm nhẹ một tiếng, lao nhanh tới đánh về phía Cố Minh Vi như một con dã thú. Trong lòng Cố Minh Vi đã sớm căng như dây đàn, kẻ kia mới vọt tới, bùa kiếm trong tay nàng đã lóe lên, ánh sáng rạch qua cổ họng kẻ đó. Gã ngã quỵ ra mặt đất, đầu thân chia lìa. Cố Minh Vi lấy lại bình tĩnh, đến gần nhìn xem. Chỉ thấy nơi gã ta ngồi xổm lúc nãy có một cái xác chết, nhưng thi thể đã bị cắn xé đến biến dạng.
Dạ dày Cố Minh Vi nhất thời nhộn nhạo, vội vàng ngồi xuống đất mà nôn mửa. Mãi đến lúc trong bụng không còn gì để nôn ra nữa, nàng mới đứng dậy, cũng không liếc mắt