Cảnh đêm thê lương, ánh trăng cong cong, điểm xuyết vài ánh sao, rọi xuống gương mặt hằn đầy vết roi của Lý Anh Ninh. Quần áo trên người hắn đã rách nát, qua những vết rách còn thấy được những vết thương nhìn mà giật mình. Nhưng ánh mắt hắn trong bóng tối này lại sáng ngời, như ánh sao trên bầu trời kia vậy, không có sợ hãi, không có bàng hoàng. Ánh mắt này, chỉ có ở những người có tín ngưỡng kiên định mà thôi.
Khí trời không thể tính là quá lạnh, nhưng có sương. Sương sớm đọng lại trên nhành lá, theo kẽ lá chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất tạo thành dấu vết của những giọt nước nhỏ.
Toàn bộ Tàng Hải quốc từng là một hồ nước, hiện tại đã trở thành một thung lũng, giăng đầy sương sớm.
Mặt trời lên giữa không trung, toàn bộ sương mù ở Tàng Hải quốc mới dần tan đi. Có một nhóm người còn trẻ cởi trói lôi Lý Anh Ninh xuống, sau đó lại cột hắn lên trên một giá gỗ hình chữ thập rồi khiêng đi. Không có người nào nói chuyện với hắn, như thể nói với hắn một câu thôi cũng tính là có tội.
Ở Tàng Hải quốc, trưởng lão trong lời Chân Chân nói ngày hôm qua chính là cách xưng hô thân mật. Còn đối với đám ngươi khiêng Lý Anh Ninh này thì lão chính là Quốc sư, là người truyền đạo của Hà Bá Thiên Nộ tại nhân gian.
Bọn họ khiêng Lý Anh Ninh đến thẳng bờ sông Thiên Nộ.
Nước sông Thiên Nộ là từ dưới lòng đất dâng lên, trên mặt đất lại không có chút nước nào cả.
Sông này không rộng như sông Kinh Hà, cũng không có cái thế nhấp nhô phập phồng kéo dài ngàn vạn dặm, mà mang một sự cuồn cuộn hung hiểm. Khiến người khác nhìn xuống dưới, sẽ cảm giác như bên trong có vô số dòng xoáy ngầm, có thể cắn nuốt xé rách bất kì kẻ nào trong đó.
Lý Anh Ninh bị dựng thẳng cạnh bờ sông, dưới chân chất đầy củi đốt. Nơi đây là một đài tế chuyên dùng để hiến tế hỏa thiêu người, bên dưới mặt đất là những kí hiệu bùa chú đầy quái dị không rõ được vẽ bằng màu vẽ gì, còn phía sau Lý Anh Ninh là một ngôi miếu Hà Bá đen kịt. Bên trong miếu có một tượng thần, tượng này không mang vẻ ngoài của con người, mà là pho tượng đầu cá thân người.
Đầu cá có màu vàng pha đen, hai bên mép có hai sợi râu dài, phía trên hai tai còn có hai cái gai nhọn. Ngoài những thứ đó, thì ánh mắt tượng lại tỏa ra ánh nhìn đầy hung tàn, như thể đó không phải là tượng thần không có sinh mạng, mà là Hà Bá Thiên Nộ đang đứng đó.
Bản thân Lý Anh Ninh là thần thị. Vừa nhìn thấy tượng thần, hắn liền biết đây là vì Hà Bá Thiên Nộ thường xuyên phụ thân vào tượng thần mà hiển linh, cho nên tượng thần mới như thế này. Lý Anh Ninh còn cảm nhận được khí tức thần linh nhàn nhạt trên tượng thần. Chỉ là khí tức này hoàn toàn khác với khí tức trên tượng thần Hà Bá Tú Xuân loan sông Kinh Hà. Cho dù người đi vào miếu Hà Bá Tú Xuân loan sông Kinh Hà mang theo cảm xúc thế nào đi nữa, thì đều cảm nhận được một khí tức điềm đạm, trong lòng không tự chủ sinh ra cảm giác tín nhiệm, có cảm giác những nguyện cầu của mình nhất định sẽ được thỏa mãn.
Nhưng mà, miếu Hà Bá Thiên Nộ này lại làm cho người ta cảm nhận sự sợ hãi từ tận sâu trong đáy lòng. Dù là người có ý chí kiên định cũng sẽ cảm thấy không thoải mái và không khỏe.
Sợ hãi cũng có thể tụ tập được tín ngưỡng. Tuy dễ tan vỡ nhưng cũng là một cách thức rất mau lẹ.
Hiển nhiên Hà Bá Thiên Nộ này khiến người khác nảy sinh sợ hãi trong lòng, mà tụ tập lấy tín ngưỡng. Cho nên tượng thần kia cũng sẽ ẩn chứa thần khí làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Khí sương mù tan hết là lúc mặt trời đã nhô cao.
Xa xa có một đám người đi tới. Đi đầu là một người ngồi trên một cỗ kiệu ghế dựa màu xanh mang phong cách cổ xưa. Người trên kiệu cũng ăn mặc rất bình thường, chỉ là trong ánh mắt nửa khép nửa mở của lão, có thể nhìn ra người đó cực kỳ uy nghiêm, không cho phép người khác tới làm phiền.
Lão là Quốc sư, cũng có thể gọi là Thần sư, có quyền lực ngang với Quốc vương Tàng Hải quốc. Thậm chí Quốc vương còn phải nhìn sắc mặt lão mà làm việc.
Những người khiêng kiệu mặc một thân pháp bào đen, ngực trái có thêu bức họa Hà Bá Thiên Nộ.
Chẳng qua Quốc vương Tàng Hải quốc không tới đây. Lúc này ông ta đang đứng trên một chỗ cao trong vương điện nhìn về phía xa. Tuy ông ta là Quốc vương, nhưng lại không phải là người quyết định duy nhất trong Tàng Hải quốc này. Lời nói của ông ta và thân phận Quốc vương không tương xứng với nhau cho lắm. Chỉ có tự ông ta biết, khi đối mặt với Quốc sư, trong lòng có cảm giác sợ hãi đến thế nào.
Đêm qua tiểu nữ nhi Chân Chân đến van cầu ông thả người tu hành từ bên ngoài đến kia. Kỳ thật với ông ta mà nói, giết hay không đều không sao cả, nếu không có quốc sư nhất định ông ta sẽ đáp ứng. Thế nhưng, dù đêm qua tiểu nhi nữ yêu thương của mình quỳ trên mặt đất cả đêm cầu xin, ông ta lại không thể mở miệng đáp ứng được. Vì chuyện này căn bản ông ta không làm chủ được.
Ở Tàng Hải quốc này, Thần quyền nặng hơn Vương quyền rất nhiều, hơn nữa càng lúc càng nặng hơn. Cuối cùng, đã biến Quốc vương này thành một vị Quốc vương hữu danh vô thực.
Đây chỉ là cảm giác riêng của ông ta. Đã từng có người hiến kế thỉnh Quốc sư nhập cung rồi chém giết, ông ta không đồng ý. Ngày hôm sau, Quốc sư vào cung nói cho ông ta biết rằng có người khinh nhờn thần linh, đã chuẩn bị thiêu cháy kẻ đó trước miếu thần, mời ông ta đi xem lễ.
Đó là một ngày mà cả đời này ông ta không quên được. Cảm giác sỉ nhục kia, cùng với nỗi sợ hãi từ tận tâm linh giày vò lấy ông ta cho tới bây giờ. Thậm chí có khi còn truyền xuống đời con cháu khi ông ta chết đi, từng đời, từng đời một.
Nơi ông ta đang đứng kì thực không thể nhìn thấy cảnh tượng trước miếu Hà Bá Thiên Nộ, bởi vì đã bị điện thần che khuất. Nhưng ông ta vẫn cứ đứng đó, nhìn hướng đó. Để trong lúc ngủ mơ, có thể thấy được giấc mộng đập hủy đi điện thần che khuất tầm mắt đó, khiến ông ta vui cười đến tỉnh ngủ. Nhưng sau khi tỉnh lại, toàn thân ông ta lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập truyền tới bên tai Quốc vương Tàng Hải quốc, người đi vào là đội trưởng hộ vệ Vương điện Mã Thành. Y mang theo một thân áo giáp sắt, tay phải nắm chặt đao. Quốc vương quay đầu lại, Mã Thành quỳ rạp xuống đất, vội vã nói:
– Quốc sư muốn hỏa thiêu cả công chúa.
Sắc mặt quốc vương lạnh lẽo, nhấc chân bước, đồng thời nói:
– Triệu tập hộ vệ Vương điện.
Tàng Hải quốc không lớn, tuy xưng là quốc nhưng cũng chỉ tương đương với một đại tộc.
Thị tộc này họ Mộc, vì tránh thiên tai mà di cư tới nơi này.
Quốc vương tên là Mộc Tiết. Lão quốc vương trước khi chết đã nắm tay ông ta nói:
– Ta đặt tên con là Tiết, con biết dụng ý của ta là gì chứ?
Lúc ấy quốc vương Mộc Tiết đáp:
– Con biết, phụ vương muốn hài nhi có thể giữ vững lễ tiết của quân vương, không được quên lễ tiết Mộc tộc.
Ông ta nói xong, lão quốc vương mới nhắm hai mắt lại. Mộc Tiết lại thấy rõ trong ánh mắt đó là cả một sự lo lắng. Lúc ấy Quốc sư cũng là thế này, Quốc vương Mộc Tiết đã già đi, mà Quốc sư vẫn là giữ nguyên hình dạng như thế.
Quốc vương Mộc Tiết đi nhanh về phía trước. Lòng nhớ đến ngày đó, thầm nói:
– Phụ vương, hài nhi sẽ bảo vệ lấy lễ tiết của quân vương, chuyện của Mộc tộc phải do tộc trưởng Mộc tộc ta làm chủ.
Sau lưng ông ta là một nhóm giáp sĩ nhanh chóng theo sát theo sau. Có người tiến lên trước, đao ấn trong tay, một thân sát khí lạnh lẽo mở đường.
Dọc đường đi có người nhìn theo, nhưng không ai lên tiếng, trong mắt họ có lo lắng, có kinh sợ. Bọn họ chỉ dám nhìn theo, đi cách sau Quốc vương rất xa.
Khi Quốc vương đến gần miếu Hà Bá thì bị ngăn lại. Người ngăn cản là vệ sĩ của điện thần. Bọn họ mặc một thân giáp đen, trên áo giáp có khắc ấn hình vẽ của Hà Bá Thiên Nộ, mới nhìn đã khiến người ta khiếp sợ.
Mã Thành không phải người của Mộc tộc, mà được Quốc vương lúc còn trẻ cứu về. Vì cảm kích ân cứu mạng mà luôn đi theo Quốc vương. Thấy y võ nghệ xuất chúng, làm người cẩn thận, lại không thiếu dũng cảm, Quốc vương bèn bổ nhiệm y làm đội trưởng hộ vệ Vương điện.
Mã Thành tay phải cầm đại kích, tay trái nắm chặt đao, đi nhanh tới trước mặt tên vệ sĩ điện thần kia, phẫn nộ quát:
– Mộc Lễ, ở Tàng Hải quốc Mộc tộc này, ngươi cũng dám ngăn Quốc vương tộc trưởng!”
Mộc Lễ kia lại ngạo nghễ nói:
– Ta chỉ biết là thiên thần Thiên Nộ, chỉ biết Quốc sư, không biết Quốc vương, tộc trưởng.
Mã Thành giận dữ. Y vốn cao to, lúc giận dữ như thể vị Nộ Mục Kim Cương. Đại kích trong tay y nhấc lên, đâm thẳng xuống Mộc Lễ.
Mộc Lễ sớm biết Mã Thành lợi hại. Gã là người Mộc tộc, vốn từng là đội trưởng hộ vệ Vương điện. Cuối cùng lại bị tên Mã Thành ngoại tộc kia cướp mất, trong lòng gã luôn phẫn nộ, vì thế mà ôm hận với Quốc vương.
Ngay khi một kích của Mã Thành đâm xuống, Mộc Lễ cũng xuất thương ra ngoài.”Đinh!”
Kích thương giao nhau, Mã Thành không động đậy, còn Mộc Lễ lại lùi về sau vài bước. Lần va chạm không chút kĩ xảo này đã khiến Mộc Lễ nhận lấy thiệt thòi nhỏ. Sở trường của Mộc Lễ không phải là sức mạnh, nếu đánh tiếp như vậy tất nhiên không phải là đối thủ.
Đúng lúc này đột nhiên có giọng nói của Quốc sư truyền đến:
– Mộc Lễ, không được vô lễ, đưa đại vương đến đây quan sát pháp hội tế thần.
Bản thân lão không đến, nên lời nói và hành động như vậy còn thất lễ hơn hẳn người khác.
Quốc vương Mộc Tiết hít sâu một hơi, đi nhanh đến. Lúc đi qua Mộc Lễ, ông ta ngừng lại, nói:
– Tiểu Lễ, ngươi có còn nhớ lời phụ thân ngươi, còn nhớ rõ gia quy?
Mộc Lễ từng bước lùi về phía sau, đưa mắt nhìn qua quốc sư, sau đó ưỡn ngực đáp:
– Đại vương, ta đã không còn mang họ Mộc nữa. Thân này đã dâng cho Thiên Nộ rồi.
Ánh mắt quốc vương Mộc Tiết đầy băng lạnh, liếc nhìn gã thật lâu, sau đó liếc mắt nhìn Mã Thành một cái. Mã Thành lập tức hiểu được ý tứ của Quốc vương Mộc Tiết, tay nắm đại kích thật chặt, chân bước nhanh tới, theo sát cạnh người Quốc vương.
Quốc vương đến gần, vừa đến đã nhìn thấy nữ nhi mình bị trói trên một cây cột gỗ, bên dưới cột gỗ đã chất sẵn củi đốt giống hệt như người tu hành từ bên ngoài đến đây. Phía dưới hai người còn có hai ngọn đuốc, tùy thời sẽ được châm lửa.
Trong lòng ông ta giận dữ, chân bước nhanh về phía Quốc sư cho tới giờ vẫn ngồi trên ghế, không quay đầu lại nhìn.
Một Quốc vương mà đến con gái mình cũng không bảo vệ được, có lẽ lễ tiết quân vương đã tan nát rơi đầy đất mất rồi. Chỉ là ông ta chưa kịp nói, Quốc sư đã mở miệng trước:
– Đại vương, Chân Chân xông loạn vào pháp hội tế thần, ý đồ để kẻ xúc phạm đến thần linh này chạy thoát. Nàng ta đã đánh mất tín ngưỡng, xúc phạm đến thần linh, phải bị thiêu cháy. Chỉ có rắc tro tàn của nàng xuống dòng Thiên Nộ mới tránh phải rước lấy trời giận.
Quốc vương Mộc Tiết giận dữ, há mồm định hô lên một câu: “Giết”. Ông ta tin rằng Mã Thành hiểu rõ ánh mắt của mình, đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi.
Song khi ông ta định hô lên, lại không thể nào nói ra lời được. Giọng nói đột nhiên mất tiếng, hoặc như không còn thuộc về mình nữa. Ông ta cố gắng hô lên, muốn nhào về phía trước, nhưng vẫn không động đậy được.
– Ha ha, Đại vương, người có thể quyết định chính xác như vậy, nhất định sẽ được ghi vào sử sách Tàng Hải quốc.
Cách đó không xa, Mộc Chân bị trói trên giá gỗ, lệ rơi đầy mặt. Nàng đương nhiên cảm thấy cha mình không nguyện ý nhìn thấy mình phải chết. Nàng biết là Quốc sư làm phép thuật, vì rõ ràng miệng cha nàng đang mấp máy, nhưng lại không thể phát ra âm thanh được. Hai mắt ông đã trở nên đỏ đậm, ánh lên phẫn nộ và sợ hãi.
Đúng lúc này, đột nhiên Mã Thành sải bước ra, dấn thân lên trước, đại kích trong tay chém xuống đầu Quốc sư.
Y nghe thấy Quốc sư nói vậy, lòng đầy giận dữ, chờ đợi Mộc Tiết hạ lệnh. Thế nhưng chờ mãi cũng chỉ thấy hai tay ông ta run rẩy, y lập tức hiểu ra Quốc sư đã làm phép thuật. Y không nói hai lời, nâng kích chém giết Quốc sư.
Đại kích trong tay y vừa sắp chém xuống đầu Quốc sư, trong óc y lại vang lên một tiếng hừ tức giận. Âm thanh đó khiến người y run rẩy cả lên, rồi đại kích nắm trong tay đột nhiên biến thành một con rắn to đen thùi. Con rắn nháy mắt đã cuốn tới y, đầu rắn dữ tợn đầy kinh người ngẩng đầu nhìn y. Y chợt kinh hãi, chưa kịp nghĩ xem nên đối ứng thế nào thì con rắn kia đã một ngụm táp tới. Y bèn nâng tay tóm chặt được đầu rắn, nhưng con rắn to khỏe, trong nhất thời y khó có thể tránh thoát được.
Trong mắt người khác, y đang định giết Quốc sư thì đột nhiên dừng tay lại, rồi quay đầu kích định tự sát. Chỉ là tay kia của y lại kịp chặn lại, sau đó hai tay mình tự phân cao thấp với nhau.
Còn về đám hộ vệ Vương điện cách đó không xa lại cảm giác binh khí trong tay mình như nóng cháy tay. Cả bọn phải ném đi, người nào cũng lộ ra ánh mắt sợ hãi.
Lòng Quốc vương đã tuyệt vọng. Phép thuật của Quốc sư quá mức cường đại, căn bản không thể chiến thắng được. Ông ta không khỏi nghĩ: “Có lẽ, chỉ có chết mới có thể bảo vệ tiết lễ quân vương Mộc tộc ta mà thôi.”
Ngay khi ông ta nhắm mắt lại chờ chết, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của người tu hành đến từ bên ngoài:
– Quốc sư, ta có một thỉnh cầu.
Giọng nói này rất bình tĩnh, không mang chút vẻ kinh hoảng, căn bản không thể tưởng được đây là giọng nói của một người sắp chết.
Quốc sư cười ha ha nói:
– Nói thử ta nghe.
– Ta muốn trước khi chết được bái tế sư tôn một lần.
Lý Anh Ninh nói.
– Ha ha, ta sẽ thỏa mãn yêu cầu này của ngươi. Đại thần Thiên Nộ cũng có lúc khoan dung.
Quốc sư nói:
– Nhưng mà, trước khi chết ngươi phải tụng niệm Hiến Hồn chú, hiến tế linh hồn ngươi cho thiên thần Thiên Nộ.
– Được, thỉnh hãy lấy bức họa sư tôn của ta ra.
Lý Anh Ninh nói. Hắn biết nhất định Quốc sư sẽ đáp ứng. Bởi vì linh hồn của những kẻ có tín ngưỡng như hắn sẽ không dễ dàng tiêu tan, là thứ tài liệu luyện khí cực tốt đối với rất nhiều tu giả tà đạo. Đối với thần linh mà nói, hắn tự nguyện hiến tế linh hồn mang đến rất nhiều chỗ tốt, nhất là với thần linh Thiên Nộ chỉ dựa vào sợ hãi mà thu thập lấy tín ngưỡng. Hơn nữa, Lý Anh Ninh mơ hồ cảm thấy Quốc sư này cũng không phải là người, mà chính là bản nhân của Thiên Nộ.
Người đứng sau lưng Quốc sư đã mở bao bức họa ra, một cuộn tranh xuất hiện.
Quốc sư đã nhìn qua cuộn tranh này, trong đó nhất định là một nhân vật cường đại. Nhưng lúc này đem ra, chẳng biết tại sao lão lại đột nhiên cảm thấy bất an.
Quốc vương nhìn thấy, Chân Chân nhìn thấy.
Quốc vương nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Lý Anh Ninh, chỉ có tín niệm kiên định mới có ánh mắt đó. Đột nhiên trong đầu ông ta nảy sinh một ý niệm, có lẽ còn có hi vọng.
Một người cầm bức họa đi tới trước mặt Lý Anh Ninh. Bọn họ không thả hắn ra, mà vẫn trói như cũ.
Cuộn tranh mở ra, dưới ánh mặt trời, hình ảnh trên cuộn tranh làm cho người ta cảm giác mờ ảo mà thần bí.
Chân Chân trên giá gỗ chữ thập cũng nhìn thấy người trong bức họa, nàng thầm nghĩ: “Hóa ra đây là sư tôn của Anh Ninh đại ca. Nhất định ông ấy là một vị tiên nhân pháp lực cao cường. Đáng tiếc, hiện tại đã không thể cứu được Anh Ninh đại ca. Nếu người tới cứu đại ca được thì thật tốt a.”
Lý Anh Ninh nhìn bức họa Trần Cảnh trên cuộn tranh kia, lòng không khỏi nhớ đến hình ảnh Tú Xuân loan lúc mình rời đi, thầm nghĩ: “Hà Bá gia, Anh Ninh gặp nạn, chỉ có Hà Bá gia mới cứu được Anh Ninh rồi.”
Hắn vừa nghĩ xong, bèn nhắm hai mắt lại rồi hít sâu một hơi, ngửa mặt lên trời hô lớn:
– Thần thị Lý Anh Ninh kính thỉnh Hà Bá gia hàng lâm Tàng Hải quốc.
Quốc sư kinh hãi, bay người lao lên, đánh tới bức họa kia.
Ánh sáng trong bức họa chớp lóe, không biết làm sao lại tự rời khỏi tay người kia, lơ lửng trên không trung. Đột nhiên người trong bức họa sống lại, hai mắt như xuyên thấu qua hư không vô tận.