Hoạt Sát

Chương 30 - Hương Sơn Tự Hoạt Náo

trước
tiếp

Chiếc kiệu hoa của Kim Tiền bang với hai mươi cao thủ nai nịt gọn gàng hướng về Hương Sơn tự. Ngoài hai mươi gã cao thủ của Kim Tiền còn có hai ả a hoàn đi túc trực hai bên. Khi cỗ kiệu hoa đi đến đâu, người ta dạt ra hai bên nhường đường cho cỗ kiệu đi qua. Trên Hương Sơn tự hôm nay, thiên hạ trẩy về như thể có ngày hội.

Chiếc kiệu hoa dừng trước cửa tòa chính diện Hương Sơn. Rèm kiệu được vén lên, người ta những tưởng Kim Tiền bang chủ Thượng Quan Nghi sẽ bước xuống, nhưng người xuống kiệu không phải là Thượng Quan Nghi mà là Thượng Quan Uyên Uyên.

– A di đà Phật! Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ tiểu thư phát chẩn cho chúng sinh.

Uyên Uyên ôm quyền xá Giác Hải đại sư.

– Đại sư, Uyên Uyên muốn thắp nhang lễ Phật trước khi phát chẩn cứu tế chúng sinh.

– A di đà Phật! Thiện tai… Thiện tai. Mời tiểu thư!

Giác Hải đại sư dẫn Uyên Uyên vào trong chính diện.

Tự tay người đốt nhanh rồi đặt vào tay nàng. Bên ngoài đại điện mọi người đã bu chật cứng, nhất là những trang vương tôn công tử chỉ muốn chồm lên trước. Họ chen lấn nhau không phải giành giật một suất phát chẩn mà chủ định muốn ngắm nhìn chân diện một trang giai nhân nổi tiếng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Uyên Uyên quì trước đài Kim thân Phật tổ, thành kính hành lễ rồi ghim những nén nhang vào bát hương. Nàng hành lễ một lần nữa rồi mới đứng lên.

Uyên Uyên noi với đại sư Giác Hải:

– Đại sư! Tiểu nữ đã cúng bái xong, đến lúc phát chẩn được rồi.

– A di đà Phật! Thiện tai! Tín nữ làm được điều này rất đáng để bách tính ngưỡng mộ.

Làm được điều này phước đức của tín nữ sẽ cao vời vợi. Di hậu đến sau này.

Uyên Uyên ôm quyền xá:

– Đa tạ đại sư đã cho lời khen. Tiểu nữ làm điều này theo ý của lão nhân gia Thượng Quan Nghi.

– A di đà Phật! Thượng Quan Nghi đại hiệp đáng là đại nhân trong cõi tục này. Mời tín nữ theo lão nạp.

Giác Hải đại sư hướng dẫn Thượng Quan Uyên Uyên đến chiếc đài dựng sẵn trên một bãi trống. Trên đài là những phần thực phẩm đã chia sẵn để thành từng đống.

Hai mươi gã cao thủ Kim Tiền bang kết thành một vòng tròn bảo vệ cho Thượng Quan Uyên Uyên. Mọi người vây tròn lấy chiếc đài. Trong những người đó có kẻ cần nhận quà phát chẩn cũng có những trang nam tử chủ đích muốn ngắm nhìn nhan sắc của Uyên Uyên.

Lục Tần từ sau tấm bình phong bước ra, ôm quyền xá Giác Hải đại sư và mọi người rồi nói:

– Chư vị bá tính, hôm nay Thượng Quan Uyên Uyên tiểu thư sẽ phát chẩn bố thí. Lần lượt từng người nào cần được cứu tế thì cứ bước lên nhận phát chẩn của tiểu thư. Không ai chen lấn, xô đẩy, không được lộn. Bởi tất cả mọi người ở đây đều có phần cả.

Lão nói rồi liền bước sang một bên đứng cạnh Thượng Quan Uyên Uyên.

Một con đường nhỏ vừa đủ một người đi từ phía bá tính dẫn đến đài phát chẩn. Chính vào lúc cuộc phát chẩn bắt đầu thì bất thình lình có một ngọn gió nhẹ từ trên nóc đài thổi xuống. Cùng với làn gió đó là màn bụi phấn lan tỏa khắp mọi nơi.

Giác Hải đại sư chắp tay niệm Phật hiệu:

– A di đà Phật! Kỳ biến.

Giác Hải đại sư vừa nói vừa lách bộ đến bên Thượng Quan Uyên Uyên để bảo vệ cho nàng. Hai mươi gã cao thủ Kim Tiền bang đồng loạt dàn thành hàng ngang làm thành một bức tường che chắn cho Thượng Quan Uyên Uyên.

Màn bụi khói kia thổi về phía những người đang chờ phát chẩn và đám vương tôn công tử. Có một tiếng ho cất lên. Tiếng ho đó như thể lẫn nhanh sau mọi người nên lần lượt từng người ho rũ rượi.

Mọi người nhốn nháo, tản ra để tránh bụi phấn. Khi làn bụi phấn tan thì đứng ngay dưới đài là một lão nhân gầy nhom vận xám y. Lão nhân đó chẳng ai khác mà chính là Độc nhân Cầu Bá Tuyệt.

Lão Cầu chắp tay sau lưng, trang trọng nói:

– Lão Độc muốn nhận quà phát chẩn trước của Thượng Quan Uyên Uyên tiểu thư.

Giác Hải đại sư niệm Phật hiệu:

– A di đà Phật! Thí chủ muốn nhận quà phát chẩn của Uyên Uyên tiểu thư trước, chuyện đó cũng dễ thôi đâu đáng để thí chủ phóng độc công hại bá tính.

Lão Độc nói:

– Lão độc là độc nhân nên phải thị uy trước cho bọn người thấy uy lực của lão độc chứ.

Với lại lão độc muốn nhận món quà phát chẩn đặc biệt hơn những người khác.

– A di đà Phật! Lão thí chủ muốn nhận hai phần quà cũng được. Mời lão thí chủ.

Chính tay Giác Hải đại sư chọn hai gói quà đưa đến.

Lão độc nheo mày lắc đầu nói:

– Hai túi quà đó lão độc không nhận đâu, bởi lão độc đòi món quà khác cơ.

– A di đà Phật! Ở đây không có quà đặc biệt gì cả mà chỉ có gạo và thực phẩm lương khô thôi. Chẳng hay lão thí chủ muốn đòi quà gì?

Lão độc vuốt râu rồi nói:

– Lão độc đòi Thượng Quan Uyên Uyên tiểu thư.

Chân diện của Giác Hải đại sư đanh hẳn lại. Người niệm Phật hiệu:

– A di đà Phật! Lão thí chủ có ý gì mà đòi hỏi điều quái gở như vậy?

– Chẳng có gì là quái gở cả. Lão độc muốn nhận người phát chẩn cứu tế chứ không nhận quà cứu tế.

– A di đà Phật! Bần tăng không để cho lão thí chủ xúc phạm đến Thượng Quan Uyên Uyên tiểu thư.

– Lão trọc định chống lại Độc nhân Cầu Bá Tuyên hay sao?

Mọi người nghe lão độc nói nhao nhao hẳn lên. Nhất là những trang nam tử. Hai mươi gã cao thủ Kim Tiền bang đồng loạt rút binh khí trong khi những vương tôn công tử thì la ó.

– Giết lão độc vật kia đi! Giết lão độc vật kia đi.

Giác Hải đại sư chau mày nghiêm mặt nói:

– Độc nhân Cầu Bá Tuyên! Hãy nghe bần tăng nói đây. Hôm nay Thượng Quan Uyên Uyên tiểu thư có lòng thành bái phát chẩn cứu độ chúng sinh. Việc làm của Thượng Quan tiểu thư hợp với lẽ đạo của Phật môn. Lão nạp thỉnh cầu lão độc đừng phá bỉnh việc công đức của Thượng Quan tiểu thư.

Độc nhân Cầu Bá Tuyên thản nhiên nói:

– Hê… Phát chẩn thì cứ phát chẩn. Còn lão độc ta chỉ lấy có Thượng Quan tiểu thư thôi.

Lão hòa thượng làm gì khẩn trương như vậy.

Từ phía các trang vương tôn công tử, một người bước ra. Người gắt giọng quát lớn:

– Lão độc vật! Lão muốn lấy Thượng Quan Uyên Uyên tiểu thư thì trước tiên phải bước qua xác của Dương Chí Ngạc này đã.

Cầu Bá Tuyên nhìn lại Dương Chí Ngạc:

– Được! Lão độc sẽ lấy mạng tiểu tử họ Dương này trước cho mọi người thấy đây.

– Lão có bản lĩnh gì thì thi thố đi.

Dương Chí Ngạc vừa nói vừa vận công. Y dựng đứng song thủ vỗ tới lão độc Cầu Bá Tuyên.

Độc nhân Cầu Bá Tuyên cười khẩy cứ như chẳng thấy đối phương phát chưởng công mình. Lão chờ cho chưởng ảnh của Dương Chí Ngạc còn cách mình độ hai gang tay mới giũ mạnh hữu thủ đón thẳng lấy chưởng công của họ Dương.

– Chát…

Đón thẳng một chưởng của lão độc Cầu Bá Tuyên, Dương Chí Ngạc lùi nhanh lại ba bộ.

Y gằn giọng nói:

– Chỉ bấy nhiêu bản lĩnh mà lão độc đòi đại náo ở đây ư?

Dương Chí Ngạc vừa thốt dứt câu thì mặt xịu hẳn xuống.

Lão độc mỉm cười vuốt râu:

– Tiểu tử thúi, nhìn lại đôi chưởng thịt của ngươi đi.

Lời nói của Cầu Bá Tuyên như lệnh buộc họ Dương phải nhìn lại đôi bản thủ của mình.

Đôi bản thủ của Dương Chí Ngạc từ sắc màu bình thường chuyển qua màu đỏ rồi đến màu tím bầm.

Y nhăn mặt với những nét đau đớn hiện lên dung diện. Chí Ngạc có cảm tưởng đôi tay mình đang có hai khối than hồng nóng đỏ đốt cháy. Từ nhăn mặt, y rống lên:

– Ôi…

Y vừa rống vừa giũ hai tay như người bị bỏng.

Nhìn Dương Chí Ngạc vừa giũ hai bàn tay vừa rống, Độc nhân Cầu Bá Tuyên nói:

– Ngươi mau chặt tay mình đi… Kẻo độc công sẽ lan đến toàn thân ngươi đó.

Dương Chí Ngạc rống lên lồng lộng. Y lăn lộn, rồi đập tay xuống sàn gạch vừa rống:

– Ôi đau quá… Chết ta mất… Chết ta mất…

Thấy vẻ đau đớn và khốn khổ của Dương Chí Ngạc, bọn nam nhân đều nghệch mặt ra nhìn. Vẻ lồng lộn đau đớn của họ Dương khiến chẳng còn ai dám khinh thị lão độc.

Giác Hải đại sư nói:

– Lão thí chủ, đây là cửa Phật môn. Lão thí chủ mau giải độc cho vị công tử kia.

Độc nhân Cầu Bá Tuyên mỉm cười, nhìn Giác Hải đại sư nói:

– Được! Nể mặt lão hòa thượng, lão độc đây sẽ giải độc cho tên tiểu tử súc sinh kia.

Nghe độc nhân Cầu Bá Tuyên thốt ra câu này, Giác Hải đại sư liền chắp tay niệm phật hiệu:

– A di đà Phật.

Độc nhân Cầu Bá Tuyên mỉm cười nhìn Dương Chí Ngạc:

– Tiểu tử, ngươi đến đây ta giải độc cho.

Được lời của Cầu Bá Tuyên như người chết đuối được vớt lên khỏi mặt nước, Dương Chí Ngạc hối hả bước đến trước mặt Độc nhân Cầu Bá Tuyên.

Lão độc nói:

– Tiểu tử! Ngươi đau đớn lắm phải không?

Chí Ngạc gật đầu:

– Đau đớn lắm, như có than hồng đốt cháy song thủ của Dương Chí Ngạc vậy.

– Thế tiểu tử có muốn lão phu giải độc cho ngươi không?

Chí Ngạc gật đầu.

– Muốn ạ!

– Nếu muốn lão phu giải độc cho ngươi, ngươi hãy lập lại câu nói của ngươi vừa rồi cho lão độc nghe được chứ?

Dương Chí Ngạc gật đầu như tế sao:

– Vãn bối sẽ nói… Vãn bối sẽ nói… Tiền bối giải độc cho vãn bối.

Chắp tay sau lưng, Độc nhân Cầu Bá Tuyên thản nhiên nói:

– Ngươi nói cho lão phu nghe đi.

– Dạ… Nếu tiền bối muốn đoạt Thượng Quan Uyên Uyên thì phải bước qua xác Dương Chí Ngạc.

– Nói rất đúng! Không sai một từ!

Lão độc vừa thốt dứt câu vỗ thẳng song chưởng vào ngực Dương Chí Ngạc.

– Bình…

Hứng trọn độc chưởng của Độc nhân Cầu Bá Tuyên, thân ảnh của Dương Chí Ngạc chẳng khác nào cánh diều bị nhấc lên khỏi mặt đất quẳng về sau đến mười trượng. Y rơi xuống sân tràng chẳng khác nào quả chín rụng khỏi cành.

– Bịch…

Dương Chí Ngạc nằm bất động. Không cần nói ra nhưng mỗi người có mặt tại cục trường đã biết Chí Ngạc đã biến thành cái xác không hồn bởi độc chưởng uy mãnh của độc nhân Cầu Bá Tuyên.

Giác Hải đại sư chắp tay niệm Phật hiệu:

– A di đà Phật…

Độc nhân Cầu Bá Tuyên nhìnlại Giác Hải đại sư:

– Chỉ có cách đó mới giải độc được cho tiểu tử đó thôi.

Mặt Giác Hải đại sư sa sầm, người niệm phật hiệu:

– A di đà Phật! Hương Sơn tự từ trước đến nay luôn giữ môn qui của Phật môn, lấy lòng nhân ái vị tha của đấng Phật tổ Như Lai làm kim chỉ nam cho mình. Nhưng hôm nay, bần tăng buộc phải động thủ tay chân. Chưởng ảnh vô tình, lão thí chủ miễn thứ cho bần tăng.

Độc nhân Cầu Bá Tuyên đanh giọng nói:

– Đừng nói những lời sáo ngôn như vậy. Có bản lĩnh gì cứ thi thố ra với lão độc.

– A di đà Phật…

Giác Hải đại sư vận công. Ngay lập tức giữa đôi bản thủ của người xuất hiện một luồng khí vàng óng ánh, tợ con giao long đang khoanh vòng tròn.

Chớp thấy luồng khí vàng óng ánh kia, Độc nhân Cầu Bá Tuyên sững sờ buột miệng thốt:

– Y.. Giáng Long chưởng.

– A di đà Phật… bần tăng sẽ dụng Giáng Long chưởng đối phó với độc chưởng của Độc nhân Cầu Bá Tuyên.

Câu nói này của Giác Hải đại sư khiến cho Độc nhân Cầu Bá Tuyên càng khẩn trương hơn. Lão định nhãn nhìn về Lục Tần. Hai người như trao đổi với nhau bằng mắt, rồi lão độc định nhãn nhìn lại Giác Hải đại sư:

– Lão phu sẵn sàng chờ đợi thần chưởng của Phật môn.

Lão vừa nói dứt câu, giũ ống tay áo bên trái. Một luồng hắc khí đen kịt ào ào thổi lên đài.

Giác Hải đại sư niệm Phật hiệu:

– A di đà Phật.

Cùng với lời Phật hiệu đó, Giác Hải đại sư phát tác Giáng Long chưởng vỗ đến lão độc Cầu Bá Tuyên.

Lão độc không dám đón đỡ mà lách bộ qua trái né tránh. Đạo Giáng Long chưởng lướt qua lão độc nhân Cầu Bá Tuyên vỗ xuống sàn gạch.

– Ầm…

Cầu Bá Tuyên nói:

– Đến lượt lão độc đáp lễ.

Cùng với lời nói của lão thì Lục Tần đứng sau lưng Giác Hải đại sư cũng cùng lúc ra tay.

Ngọn ám tiễn trong tay họ Lục cắt ra công tới đại huyệt bách hộicủa Giác Hải nhưng chẳng một ai phát hiện được vì màn khói đen mù mịt che kín mắt mọi người.

Giác Hải đại sư nghe tiếng gió lạ sau lưng mình, phát hiện có ám khí, liền hoành hữu thủ về sau phát kình hứng đỡ nhưng kịp nhận ra hướng phát kình lại là hướng của Thượng Quan Uyên Uyên. Một chút đắn đo, Giác Hải đại sư liền hứng trọn ngọn ám tiễn đó.

– Bốp…

Lão tăng Hương Sơn tụ chúi người đến trước.

Độc nhân thừa cơ hội đó, liền điểm mũi giày lướt lên cao bốn trượng. Từ trên cao lão vỗ thẳng độc chưởng xuống thân ảnh của Giác Hải đại sư.

Trong lúc chới với, Giác Hải đại sư chẳng thể nào kịp phản ứng gì với sát chưởng của đối phương mà chỉ kịp quay lưng để ứng đỡ nhằm giảm bớt đi phần nào uy lực của sát chưởng – Bình…

Hứng trọng ngọn độc chưởng của Độc nhân Cầu Bá Tuyên, Giác Hải đại sư bị bắn văng đi như cánh diều bị hốt bởi ngọn cuồng phong cuồng nộ. Mặc dù vậy người cũng kịp nương theo sóng kình của đối phương không để mình ngã nhào xuống đất.

Từ cửa miệng của Giác Hải đại sư, phún trào ra một vòi máu bầm xối đỏ sân tràng.

Người ôm lấy vùng thượng đẳng lao nhanh về phía hậu đường Hương Sơn tự.

Đại sư Giác Hải hứng trọn một ngọn chưởng của Độc nhân Cầu Bá Tuyên phải bỏ chạy.

Mọi người đang có mặt tại hiện trường nhốn nháo như bầy ong vỡ tổ rồi chẳng ai bảo ai, tất cả đồng loạt túa ra bỏ chạy để giữ lấy mạng sống mình.

Cục trường phát chẩn đang đông đúc bao nhiêu, giờ chỉ còn lại có mỗi một mình Thượng Quan Uyên Uyên, Lục Tần và hai ả a hoàn cùng hai mươi gã cao thủ Kim Tiền bang hộ tống nàng.

Độc nhân Cầu Bá Tuyên chắp tay sau lưng nhìn Thượng Quan Uyên Uyên, trong khi sắt diện của nàng cắt không còn giọt máu.

Lão độc vuốt râu mỉm cười nói:

– Độc nhân Cầu Bá Tuyên cung nghinh Thượng Quan tiểu thư.

Uyên Uyên biến sắc hỏi:

– Lão tiên sinh định đưa ta đi đâu?

Độc nhân Cầu Bá Tuyên thản nhiên nói:

– Đi theo lão phu.

Thượng Quan Uyên Uyên lắc đầu:

– Ta không đi đâu cả.

– Không đi cùng với Cầu Bá Tuyên lão phu không được đâu. Uyên Uyên tiểu thư thấy uy lực độc chưởng của lão phu như thế nào rồi đó.

Mười gã cao thủ Kim Tiền bang chằm chằm nhìn lão độc. Còn mười người kia thì kết thành hàng ngang bảo vệ Uyên Uyên.

Mười gã cao thủ Kim Tiền bang đồng thét lớn:

– Độc nhân nằm xuống.

Tất cả mười người đồng loạt xông vào lão độc. Những thanh trường kiếm trên tay họ đồng loạt phát xuất chiêu công, đâm vào độc nhân Cầu Bá Tuyên.

Đối phó với mười cao thủ Kim Tiền bang, Độc nhân Cầu Bá Tuyên xoay tròn như bông vụ giữa màn kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp của bọn cao thủ Kim Tiền bang. Độc chưởng của lão phát tác ra với uy lực di sơn đảo hải.

– Ầm… Ầm… Ầm… Ầm…

Mười gã cao thủ Kim Tiền bang tựa như mười chiếc diều bị lốc thổi ngược ra sau ngã lăn lốc dưới mặt đất, buông cả binh khí. Người nào cũng ôm lấy ngực, mặt biến sắc, rồi đồng rống lên một tiếng thật lớn.

Cùng với tiếng rống đó, lưỡi của họ như thể chạy tọt vào trong họng nên vừa rống thì vụt im lặng ngay rồi lăn kềnh ra sàn gạch giẫy giụa một lúc rồi mới nằm im bất động, hóa thân thành những cái xác không hồn.

Cái chế của mười gã kiếm thủ Kim Tiền bang càng khiến cho Thượng Quan Uyên Uyên sợ hãi hơn. Mười gã kiếm thủ còn lại cứ thừ người ra nhìn lão độc.

Bất thình lình tám người đồng loạt phi thân bỏ chạy để mặc Thượng Quan Uyên Uyên ở lại trong tình huống đầy cảnh chết chóc này.

Độc nhân Cầu Bá Tuyên nhìn hai gã kiếm thủ còn lại.

– Còn hai ngươi… Sao không chạy đi?

Hai gã kiếm thủ cắn chặt răng vào môi dưới, họ chẳng đáp lời lão độc mà hoành kiếm thủ thế.

Độc nhân cười mỉm rồi nói:

– Hai ngươi muốn bỏ mạng vì Thượng Quan tiểu thư à? Được, lão phu cho hai ngươi chết vậy.

Lão độc vừa nói vừa lắc vai thi triển khinh thuật siêu phàm. Hai gã kiếm thủ Kim Tiền bang vừa thấy gã lắ vai thi triển khinh thuật hướng về mình liền vung kiếm. Nhưng kiếm chiêu chưa thành thì trảo pháp của lão độc đã thọc vào yết hầu hai gã đó rồi nhất bổng lên.

Hai gã kiếm thủ giẫy giụa, rồi đờ người ra. Lão độc nhân thu trảo công thì họ chỉ còn lại hai cái xác không hồn.

Thượng Quan Uyên Uyên giờ thì chẳng còn đủ tịnh tâm để nhìn nữa. Nàng ôm mặt khóc nức nở.

Lão Độc bước đến trước mặt nàng mỉm cười nói:

– Tiểu thư theo lão phu chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.